Không Thể Buông Tay

Chương 56: Chương 56: Tan vỡ




Chuyển ngữ: nhoclubu

***

Thời đại công nghệ thông tin, tốc độ lan tuyền tin tức đến kinh người.

Vệ Lam ngồi xe còn chưa về tới nhà, khi mở điện thoại ra, khuôn mặt của Đoàn Chi Dực đã chiếm cứ các trang web lớn.

Anh đứng dưới tòa nhà Azre, cùng Trần Vũ Yên sánh vai đối mắt với đám phóng viên chật như nêm cối. Trên mặt rõ ràng là vẻ phẫn nộ và bực bội, nhưng giới truyền thông hình như không nhìn thấy, tổng tài thần bí của Azre, người thừa kế trẻ tuổi của Đoàn Thị, lại điển trai tài giỏi như vậy, đây mới là tiêu điểm được mọi người chú ý.

Đứng bên nữ chủ trì tiết mục xinh đẹp, đúng là một đôi trai tài gái sắc.

Trần Vũ Yên thản nhiên khoát tay Đoàn Chi Dực cho phóng viên tùy ý chụp ảnh. Cả quá trình, mặt Đoàn Chi Dực đều bình tĩnh, không mở miệng nói gì. Nhưng anh thể hiện thái độ như vậy đủ để giải thích hết tất cả.

Tất cả những đồn đoán và hoài nghi về Trần Vũ Yên lúc trước, giờ phút này đều tan thành mây khói. Không ai tin một cô gái có bạn trai với thân phận như thế, sẽ đi làm mấy cái chuyện mất mặt như vậy. Sẽ giống như chính lời cô ấy nói, bị chụp những tấm ảnh không đứng đắn đều là bị người khác hãm hại.

Mà người yêu có thân phận cao quý lại không bỏ rơi không giận dỗi, vẫn đối với cô như trước, đúng là một tình yêu cảm động và sâu sắc biết bao.

Vệ Lam nhìn lướt qua các tin tức được diễn đạt cường điệu, ngồi phía sau xe taxi, thở dài một tiếng, không biết sao lại cảm thấy khó chịu.

Nhưng lúc này cô biết, người khó chịu hơn cả mình có lẽ là Đoàn Chi Dực.

Từ trong ảnh, cô hầu như có thể nhìn thấy anh cắn chặt khớp hàm, cố gắng kiềm chế phẫn nộ.

Về đến nhà, tiếng tivi ở phòng khách rất lớn, đài truyền hình đúng lúc đang phát tin tức giải trí. Mẹ Vệ Lam ngồi trên sô pha, vẻ mặt chán nản nhìn đôi nam nữ đang bị ánh đèn loang loáng truy đuổi.

Nghe thấy tiếng mở cửa, cũng không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói: “Con còn muốn biện minh vì loại người này sao?”

Vệ Lam biết đây không phải là lúc thích hợp để tranh luận với mẹ, cũng không muốn giải thích, nghĩ xong thì nói: “Con cũng không có gì để nói, con và anh ấy hiện cũng không còn liên quan gì.”

Mẹ cô ngẩn người, quay đầu lại nhíu mày nhìn cô, thấy vẻ mặt cô hơi buồn, cuối cùng vẫn động lòng trắc ẩn của một người mẹ, bà đứng lên đi đến trước mặt cô, kéo lấy tay cô: “Lam Lam, vì loại người này không đáng đâu.”

“Mẹ, Đoàn Chi Dực không phải loại người như mẹ nghĩ đâu…” Nói xong lại sợ bị phát hiện ra gì đó, bèn nhanh chóng sửa miệng, “Tóm lại con và anh ấy không còn quan hệ nữa, con cũng không sao, mẹ cũng đừng bận tâm. Con nhớ ngày nghỉ của mẹ cũng hết rồi, ba còn đợi mẹ về đó.”

Mẹ Vệ Lam có chút không vui: “Con muốn đuổi mẹ đi, không muốn mẹ quản con như vậy ư? Chuyện của con mẹ đã nói với ba con rồi, một mình con ở ngoài ba con cũng lo lắng, hoặc là con theo mẹ về, hoặc là để mẹ ở đây chăm sóc con. Mẹ đã xin đơn vị nghỉ hưu sớm rồi. Cái mẹ có sau này chính là thời gian.”

“Hả?” Vệ Lam giật mình, cô đáp: “Con ở bên ngoài lâu như vậy, ba mẹ còn lo lắng gì chứ? Mẹ về nhà với ba đi, con quen sống ở Giang Thành rồi, tạm thời con không muốn trở về.”

Mẹ cô trừng mắt liếc cô: “Đừng nghĩ là mẹ không biết, con không muốn về chính là không muốn ba mẹ quản lý con. Con nghĩ mẹ muốn quản con nhiều như vậy sao, nếu không phải thấy con bị thua thiệt nhiều, mẹ có thể bận tâm sao? Minh Quang làm ra chuyện thế này còn chưa tính, còn gặp phải cái tên họ Đoàn kia. Nghĩ lại liền cảm thấy phát nóng à.”

“Mẹ, mẹ cũng đừng tức giận nữa. Không phải con cũng không có chuyện gì sao?”

“Cái gì gọi là không có chuyện gì? Con và nó…” Mẹ Vệ Lam không nói ra được, chỉ thở hổn hển.

Mặt Vệ Lam ửng đỏ, nhỏ giọng nói thầm: “Giờ là thời đại nào rồi, chuyện này cũng không có gì.”

“Con… Sao con lại trở nên không biết tự ái thế hả?” Mẹ Vệ Lam trừng mắt liếc cô một cái.

Vệ Lam mệt mỏi, nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Được rồi được rồi, quá khứ là quá khứ rồi. Con còn phải nghiêm túc bắt đầu tìm việc nữa.”

Mẹ Vệ Lam vừa nghĩ, hai lần con gái bà thất nghiệp đều có liên quan đến đàn ông, là cơn tức kéo đến, nhưng nghĩ nếu nói thêm nữa, e là sẽ kích thích đến Vệ Lam, đành phải nuốt cục tức xuống.

Thật ra tìm công việc không khó, Vệ Lam có bằng cấp có kinh nghiệm, liền được nhận vào một công ty lớn. Nhưng công việc ở công ty tất nhiên rất nhiều, ngày nào cũng đi sớm về trễ, cuối tuần còn phải tăng ca.

Đương nhiên, cái trên chỉ là lý do thoái thác mà Vệ Lam nói với mẹ. Tình hình thực tế chính là chiều nào sao khi xuống ca, Đoàn Chi Dực cũng phái người đến trước cửa công ty đón cô đến biệt thự.

Hiện giờ, Đoàn Chi Dực đã là nhân vật đứng đầu Giang Thành, không dám la cà khắp chốn nữa, hai người chỉ có thể trốn trong biệt thự gặp gỡ.

Nhìn thấy anh bởi vì vậy mà thường xuyên bực bội cáu gắt, Vệ Lam liền cố tình ôm lấy anh, nói đùa: “Hiện giờ anh chính là người may mắn đứng đầu danh sách tìm kiếm, phải vui vẻ mới đúng chứ. Anh xem có rất nhiều người cố gắng nghĩ cách để HOT, nhưng thế nào cũng HOT không được, sao vẻ mặt lại không giống như người may mắn vậy chứ, một đêm liền cực HOT, hahaha…”

Đoàn Chi Dực lập tức liếc cô một cái, cũng dở khóc dở cười, thấy cô cười thật lòng, không phải cười lấy lệ, ấm ức trong lòng cũng vơi đi rất nhiều. Ít nhất, hai người hầu như có thể gặp nhau mỗi ngày, còn nhiều thời gian, họ sẽ vẫn được ở bên nhau.

Nhưng những ngày bình yên như thế cũng không duy trì được bao lâu. Vệ Lam luôn về trễ, rốt cuộc để mẹ cô sinh nghi.

Một ngày làm việc bình thường, lúc tan ca, mẹ Vệ Lam không nói gì với cô liền trực tiếp đến dưới lầu công ty đợi cô. Lúc sáu giờ, người làm việc trong văn phòng nối đuôi nhau ra về.

Sau đó, mẹ Vệ Lam nhìn thấy con gái.

Một tay Vệ Lam cầm điện thoại, dán vào một bên mặt, mỉm cười ngọt ngào.

Mẹ cô còn đang do dự có nên đi đến gọi cô hay không, đã thấy một chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt Vệ Lam. Người mà ngày nào cũng nói rằng phải làm thêm giờ đã chui tọt vào trong xe.

Đầu óc mẹ cô thoáng run lên, nhưng lấy bình tĩnh lại, vẫy một chiếc taxi, bảo tài xế đuổi theo chiếc xe nọ.

Bốn mươi phút sau, chiếc xe màu đen đó chạy vào một khu biệt thự cao cấp.

Bởi vì khu biệt thự quản lý khá nghiêm ngặt, người ngoài không thể tùy tiện đi vào. Mẹ Vệ Lam chỉ có thể đứng chờ trước cổng khu nhà.

Trời đêm hơi lạnh, nhưng cái lạnh đó cũng không bằng sự rét lạnh trong lòng bà lúc này.

Bà không phải đồ ngốc, ít nhiều cũng đoán được Vệ Lam đi gặp ai. Bà mới phát hiện ra, là một người mẹ nhưng bà không hiểu cô con gái duy nhất của mình chút nào.

Hình như không hiểu nổi Vệ Lam, thằng đó rõ ràng đã từng làm rất nhiều chuyện sai trái với nó, nó lại ở bên hắn, không hiểu nữa, thằng đó đã công bố với thiên hạ có quan hệ với nữ chủ trì tiết mục, nó vẫn ngấm ngầm qua lại với hắn như trước.

Đây rốt cuộc là tại sao?

Là vì tiền ư? Mẹ Vệ Lam biết rõ gia thế của Đoàn Chi Dực, nhưng bà dù có không hiểu con gái cũng tuyệt đối không tin, Vệ Lam sẽ ham hư vinh đến mức này.

Hơn nữa, con gái bà hiện giờ như vậy, rốt cuộc là định thế nào? Là tình nhân của người khác? Hay là kẻ thứ ba? Hoặc là đối tượng tình nguyện bị người khác đùa bỡn?

Khi màn đêm buông xuống, Đoàn Chi Dực nắm tay Vệ Lam ra khỏi khu nhà. Bởi vì sợ mẹ phát hiện, mỗi lần về nhà, Vệ Lam chỉ có thể gọi xe, hoặc là ngồi xe buýt. Điều duy nhất Đoàn Chi Dực có thể làm là tiễn cô lên xe.

Hai người đứng đợi taxi dưới ánh đèn đường, dựa sát vào nhau, nói nói cười cười.

“Vệ Lam!” Một giọng nữ vang lên từ phía sau.

Vệ Lam và Đoàn Chi Dực đều cả kinh, hoảng hốt quay lại, nhìn thấy mẹ Vệ Lam từ trong bóng tối đi đến, ánh đèn yếu ớt hắt lên mặt bà, dĩ nhiên là bừng bừng lửa giận.

“Mẹ… mẹ… sao lại đến đây?” Vệ Lam lắp bắp, sắc mặt bỗng chốc tái nhợt.

“Mẹ không đến, không phải con vẫn sẽ gạt mẹ, tiếp tục quan hệ bất chính với cậu ta không?”

Mẹ cô nói ra những từ khó nghe như thế với cô, hiển nhiên đã giận dữ đến cực điểm. Vệ Lam bước lên trước vài bước, nhìn mẹ: “Mẹ, con không biết giải thích thế nào với mẹ, bởi vì dù con nói gì thì mẹ cũng không tin, cho nên con mới…”

“Cho nên dù con biết cậu ta có quan hệ với người phụn ữ khác con cũng ở lại bên cạnh cậu ta. Vệ Lam, rốt cuộc con bị sao vậy? Con vẫn là con gái mẹ đúng không?” Mẹ Vệ Lam vô cùng đau lòng.

Đoàn Chi Dực cảm thấy bàn tay Vệ Lam đang nắm lấy tay anh run lên nhè nhẹ, anh bước lên trước, khẽ lên tiếng: “Thưa cô, chuyện này có chút hiểu lầm, con biết cô sẽ không tin lời con. Nhưng quả thật con và Trần Vũ Yên không phải loại quan hệ đó, cô ấy chỉ là vì nguy cơ quan hệ công chúng, nên lôi kéo con diễn kịch cho mọi người xem. Con biết làm vậy sẽ khiến Vệ Lam bị uất ức, nhưng con thật lòng thích Vệ Lam, cũng thật lòng muốn ở bên cô ấy.”

“Im ngay!” Mẹ Vệ Lam hét lên, “Tôi dạy con gái ai cho cậu xen vào? Cho dù cậu nói thật, vậy thì thế nào? Cậu Đoàn à, sau những chuyện cậu làm với con gái tôi ngày trước, tôi đã từng điều tra cậu. Một cậu ấm có tiền, hống hách làm bậy, từng đánh người khác bị thương nặng, hơn mười tuổi đã đua xe đụng người khác bị thương. Cái chân kia của cậu chính là đua xe nên bị tàn phế chứ gì?”

Đây là những lời đồn có liên quan đến Đoàn Chi Dực cách đây nhiều năm, lúc ấy anh không than, cũng không giải thích, nhưng hiện giờ, khi một người trưởng bối cực kỳ quan trọng nói ra những chuyện này trước mặt anh, anh chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, muốn cố gắng giải thích, lại không nói nên lời, tựa như mấy lời đó vốn dĩ là sự thật.

Mẹ Vệ Lam nói tiếp: “Sau nhiều năm như vậy thì cậu đã làm gì? Có còn làm những chuyện mất nhân tính không, tôi không biết. Có quan hệ mờ ám với ngôi sao không, tôi cũng không cần biết. Nhưng cái tôi biết chính là, lúc trước con gái tôi chia tay với bạn trai của nó, đều là do cậu ban cho.”

“Mẹ!” Vệ Lam kinh ngạc.

Mẹ Vệ Lam quay qua nhìn cô: “Con nghĩ là mẹ không biết sao? Sau khi biết con và cậu ta qua lại, mẹ đã đến hỏi Minh Quang. Tuy rằng cái gì nó cũng không nói, nhưng mẹ dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được, cô gái kia rõ ràng không phải mang thai con của Minh Quang, lại chọn đúng thời điểm đó để gây rối, không phải chuyện xấu của cậu ta, còn có thể là gì chứ? Con người nhân phẩm bại hoại đến mức này, còn còn muốn ở bên cạnh cậu ta?”

Nếu mấy lời lúc nãy không phải là thật, thì chuyện này đúng là sự thật hết đường chối cãi.

Vệ Lam thấy sự việc đã đến nước này, dứt khoát cắn răng, cứng đầu nói: “Cho dù anh ấy đã làm gì, con cũng đã quyết định ở bên anh ấy. Mẹ, con đã lớn rồi, chuyện này nên để con tự mình quyết định.”

“Con…” Mẹ Vệ Lam máu nóng dâng trào, giơ tay lên giáng cho cô một bạt tay.

Tiếng của cái tát này trong bóng đêm yên lặng, vô cùng rõ ràng.

Đây là lần thứ hai Vệ Lam bị mẹ đánh, hai lần đều là vì Đoàn Chi Dực. Cô cảm thấy khổ sở, lại có chút muốn bật cười tự giễu.

Đoàn Chi Dực bị cái tát bất thình lình đó làm cho ngẩn ra. Khi tỉnh lại, vội vàng xem xét gương mặt của Vệ Lam, dấu tay màu đỏ in rõ ràng nên khuôn mặt trắng nõn. Đôi mắt đen nặng trĩu của Vệ Lam đã ngân ngấn nước.

Anh sờ mặt cô, đau lòng, giống như cái tát này giáng xuống trên mặt anh. Lát sau, anh quay về phía mẹ Vệ Lam đang tức giận, khuôn mặt không còn vẻ khúm núm của lúc nãy nữa, mà hiện lên sự phẫn nộ lạnh lùng, giọng điệu cũng trở nên trầm thấp: “Thưa cô, nếu cô có tức giận, trút lên người con là được rồi, sao lại đánh Vệ Lam!”

Mẹ Vệ Lam phát lạnh bởi vẻ mặt này của anh, run run vài giây, rồi bật cười mà nói: “Tôi dạy bảo con gái tôi là điều hiển nhiên. Còn cậu, để ba mẹ cậu dạy cậu là được rồi. Nhưng mà thấy cậu tự tung tự tác, chắc là chưa từng được ba mẹ dạy dỗ.”

Vệ Lam không ngờ mẹ cô lại cay nghiệt như vậy, cô không tin nổi, mở to mắt nhìn mẹ mình.

Mẹ cô không đồng ý, kéo tay cô: “Theo mẹ về nhà.”

Vệ Lam lảo đảo, mà tay kia vẫn còn bị Đoàn Chi Dực nắm thật chặt, không hề có dấu hiệu buông ra.

Mẹ Vệ Lam thở gấp, trên tay lại dùng sức, Vệ Lam bị hai người giằng co, phát đau, lại thấy mẹ cô có vẻ như sắp bùng nổ, vội giãy khỏi Đoàn Chi Dực, nói: “Mẹ, con về với mẹ là được mà.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.