Không Thể Buông Tay

Chương 55: Chương 55: Thỏa hiệp






Dịch: Mon

“Vệ Lam, đây chính là sự thật mà con muốn cho mẹ xem sao?” Mẹ Vệ Lam xanh cả mặt, từ màn hình máy tính đang tường thuật cuộc họp báo còn dang dở của Trần Vũ Yên ngước đầu lên, hỏi với giọng nặng trình trịch.

Vệ Lam luống cuống chân tay tắt máy tính, sắc mặt vì hoảng loạn mà trở nên trắng bệch, cô vội vàng giải thích: “Mẹ, không phải thế đâu, nhất định là vì Trần Vũ Yên muốn cứu vãn hình tượng nên mới cố ý nói thế. Nếu mẹ không tin, bây giờ con sẽ gọi điện thoại cho Đoàn Chi Dực, bảo anh ấy giải thích với mẹ.”

“Không cần đâu.” Mẹ Vệ Lam lập tức giật lấy điện thoại từ tay cô, thô bạo tách vỏ sau điện thoại ra, rút sim quẳng lên bàn: “Một thằng con nhà giàu quan hệ lung tung không rõ ràng với một ngôi sao, lời nó nói còn đáng tin ư? Con nghĩ mẹ sẽ tin lời của loại người ấy sao? Lam Lam, bây giờ mẹ nói cho con biết, mặc kệ nó có thật lòng với con hay không thì mẹ cũng tuyệt đối không cho phép con qua lại với loại người ấy, tuyệt đối không thể!”

Nói xong, bà đứng dậy, dập cửa cái rầm và đi mất.

Đầu óc Vệ Lam cứ ong cả lên, rối như tơ vò. Đương nhiên cô biết Trần Vũ Yên đang nói hươu nói vượn, cũng đoán được Trần Vũ Yên nói thế là để cứu vãn hình tượng.

Một người đẹp xuất thân nghèo khó cùng người thừa kế của Đoàn Thị tình cờ gặp nhau nơi đất khách rồi yêu nhau, đúng là một chuyện tình đẹp như mơ khiến người ta hâm mộ. Mặc khác, những tin đồn không hay của cô ta sẽ tự động biến mất nhờ chỗ dựa vững chắc là Đoàn Thị. Trần Vũ Yên không chỉ có thể cứu vãn hình tượng mà còn có thể nâng giá trị của mình lên.

Nhưng Trần Vũ Yên không biết rằng cô ta bảo vệ mình kiểu này sẽ hại chết Vệ Lam và Đoàn Chi Dực.

Lòng Vệ Lam nóng như lửa đốt, cô nhặt cái sim bị bẻ cong lên, bỏ vào máy, thầm mắng Trần Vũ Yên không biết bao nhiêu lần.

Mẹ cô vốn vẫn canh cánh trong lòng chuyện Đoàn Chi Dực làm 8 năm trước, khả năng chấp nhận anh đã là cực kỳ nhỏ bé, bây giờ lại bị Trần Vũ Yên phá tới nước này, e là hình tượng Đoàn Chi Dực trong lòng mẹ cô đã bị đập một gậy chết tươi, không có khả năng xoay chuyển.

Cố gắng thì cũng nhét được sim vào nhưng nó đã bị hỏng, không dùng được nữa.

Vệ Lam tức tối ném di động lên bàn, nghĩ ngợi một lát rồi xách giỏ chạy vội ra ngoài.

Khi đi ngang qua phòng khách, mẹ cô thấy cô định ra ngoài thì nổi giận đùng đùng, từ sau quát gọi cô: “Con đi đâu vậy? Có phải đi tìm tên họ Đoàn ấy không?”

“Mẹ, con sẽ về ngay.” Lúc này Vệ Lam không có tâm trí nghĩ gì nhiều, cô mở cửa chạy ra ngoài.

“Con đứng lại cho mẹ… Con…” Tiếng gầm rít giận dữ của mẹ cô cũng biến mất khi cửa được đóng lại.

Khi Vệ Lam chạy tới tòa nhà Azre thì dưới lầu đã bị bao vây bởi hàng loạt phóng viên đang vác ‘vũ khí’ tác nghiệp, chuẩn bị ‘mổ xẻ’ con mồi, rõ ràng là bởi vì tin tức động trời mà Trần Vũ Yên đã công bố lúc nãy. Nếu không nhờ bảo an ngăn lại, chắc những phóng viên này đã sớm xông lên trên.

Vì có thẻ nhân viên nên Vệ Lam có thể chen qua đám phóng viên, thuận lợi đi vào tòa nhà, bước vô thang máy.

Vừa vào Azre, Vệ Lam liền cảm thấy không khí có vẻ khác thường, lên tới phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng 18 thì càng kỳ lạ. Cô trợ lý trẻ lén lút nhìn ngó vào phòng làm việc đang đóng chặt của Đoàn Chi Dực, thấy Vệ Lam đến thì vẫy tay với cô, thì thầm: “Trần Vũ Yên ở bên trong, thì ra họ đúng là người yêu, nhưng cũng lạ thật, hình như Je đang cãi nhau với cô ấy.”

Vệ Lam chau mày lại, thầm nghĩ thảo nào mà ở dưới lầu có nhiều phóng viên vậy, thì ra là theo chân Trần Vũ Yên mà đến. Cô đang định bước tới gõ cửa thì bị cô trợ lý ngăn lại với vẻ mặt hết sức ngạc nhiên: “Lúc này mà chị còn dám đi quấy rầy Je sao? Không sợ anh ta đuổi chị à? Hay là đợi chút đi.”

“Chị tìm anh ấy có chuyện gấp.” Vệ Lam cười với cô ta, tay thì đã vươn lên tới cửa, gõ nhẹ vài cái.

Quả nhiên cửa được mở ra, nhưng người mở cửa thì nổi giận đùng đùng, giọng có vẻ cáu kỉnh: “Chuyện gì…”

Khi nhìn thấy người ngoài cửa là Vệ Lam thì Đoàn Chi Dực ngẩn người giây lát, những lời định nói cũng im bặt, rõ ràng là hơi ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức anh liền kéo cô vào trong, rồi đóng cửa thật mạnh, ngăn cô trợ lý tò mò kia ở bên ngoài.

Vệ Lam bị kéo loạng choạng vào phòng, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì thiếu chút nữa là giật mình nhảy dựng lên. Căn phòng làm việc trước nay vốn ngăn nắp sạch sẽ nay ngổn ngang bừa bộn. Tạp chí, tài liệu, rồi thì bình hoa, cốc chén quăng lung tung, giống như vừa xảy ra chiến tranh, còn Trần Vũ Yên thì ngồi trên sô pha khóc thút thít.

Vệ Lam vốn nóng lòng như lửa đốt, muốn chạy tới đây để hỏi cho rõ ràng, nhưng thấy tình cảnh trước mắt thì quên ngay ý định ban đầu, chỉ hỏi: “Thế này là sao vậy?”

Đoàn Chi Dực nắm cánh tay Vệ Lam, giận dữ nhìn vế phía Trần Vũ Yên như là nhìn kẻ thù: “Còn thế nào được nữa? Không ngờ cô ấy lại nói hươu nói vượn trước mặt phóng viên, anh bị cô ấy làm tức chết rồi!” Nói xong, chợt nhớ ra điều gì, anh quay đầu sang hỏi Vệ Lam: “Họp báo chiều nay em có xem không?”

Rõ ràng đây là câu hỏi thừa, nhưng Vệ Lam vẫn gật đầu trả lời anh.

“Vậy cô cũng thấy rồi phải không?” Đoàn Chi Dực lại hỏi.

Vệ Lam lại gật đầu.

Đoàn Chi Dực tức tối gầm lên một cái, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, kéo lấy tay Vệ Lam định đi ra ngoài: “Không được, bây giờ anh phải đi nói với phóng viên anh và Trần Vũ Yên không có quan hệ gì cả, bạn gái của anh chỉ có em, vẫn luôn chỉ có em.”

Trần Vũ Yên nghe anh nói thế thì đứng bật dây như chim sợ cành cong, cô chặn ngay trước cửa, nhìn Đoàn Chi Dực và Vệ Lam: “Đoàn Chi Dực, anh đừng làm vậy, như thế sẽ hại chết em đó.”

Mày Đoàn Chi Dực dựng ngược lên, quát cô ta: “Vậy khi em nói nhăng nói cuội với bọn phóng viên, em có nghĩ là sẽ hại chết anh không?”

Có lẽ là Trần Vũ Yên hoảng sợ trước cơn giận dữ của anh nên quay sang bắt lấy tay Vệ Lam, nghẹn ngào nói: “Vệ Lam, cô khuyên anh ấy giùm tôi với, bảo anh ấy đừng nói sự thật với phóng viên, xin cô đó.”

Vệ Lam nhìn cô ta, sau đó quay đầu đi, lặng lẽ rút tay ra, im lặng không nói, chỉ nhìn Đoàn Chi Dực.

Trần Vũ Yên thấy cô không nói gì thì bước tới một bước, cắn răng rồi quỳ phịch xuống trước mặt hai người: “Nếu không phải cùng đường thì em cũng sẽ không làm thế này. Sau khi scandal ấy được tung ra, toàn bộ các tiết mục của em đều bị đài truyền hình cắt bỏ, sau lưng em còn rất nhiều người rình rập chờ thế chỗ. Nếu em mất đi cơ hội này thì sẽ mất hết tất cả. Em xuất thân nghèo khó, cả nhà chỉ dựa vào mình em chu cấp, khó khăn lắm mới lên được vị trí này, em không thể bị scandal này đánh bại được.”

“Em cần tiền thì anh có thể cho em mà.” Đoàn Chi Dực vẫn còn đùng đùng tức giận.

“Chỉ có tiền thôi thì có ích gì, thứ em cần là địa vị và danh tiếng. Từ nhỏ các anh đã có gia cảnh vẻ vang, đương nhiên không biết cảm giác bị người ta khinh miệt, bị người ta thờ ơ là thế nào. Em không muốn phải sống những ngày tháng như thế nữa. Chi Dực, em kéo anh vào cuộc cũng chỉ vì muốn nhờ anh để thoát khỏi scadal, muốn cứu vãn hình tượng chứ tuyệt đối không có ý gì khác. Em cũng thật lòng mong anh và Vệ Lam được hạnh phúc. Lúc trước anh đã giúp em quá nhiều, cho nên em mới muốn tìm mọi cách để báo đáp anh, nhưng không ngờ lại rước họa vào người, còn liên lụy đến anh. Nhưng chuyện đã đến nước này, em thật sự không còn cách nào khác cả. Anh chỉ cần diễn kịch với em một chút là được, đợi sóng gió qua đi thì mọi chuyện sẽ kết thúc.”

“Em thích diễn thì tự đi mà diễn, anh không hùa theo em được.” Đoàn Chi Dực đanh mặt lại, từ chối một cách thẳng thừng.

Trần Vũ Yên rơi nước mắt như mưa, níu áo Vệ Lam tiếp tục nói: “Vệ Lam, tôi cầu xin cô, cô khuyên Chi Dực giúp tôi. Cô và anh ấy còn nhiều thời gian, còn dài lâu cả đời, còn tôi chỉ muốn anh ấy tạm thời diễn kịch một chút thôi là có thể cứu được cả đời tôi.”

Một người dẫn chương trình vốn cao cao tại thượng như thế, bây giờ lại hèn mọn quỳ cầu xin, dù tim Vệ Lam có làm bằng đá, có ghét những việc cô ấy làm thế nào đi nữa thì cũng không khỏi động lòng.

Trần Vũ Yên rất ích kỷ, nhưng để bảo vệ mình, làm ra chuyện này cũng không có gì là quá đáng. Huống chi cô ấy không nói sai, cô và Đoàn Chi Dực còn có cả đời, không nhất định phải gấp gáp. Phía mẹ cô tạm thời không có cách nào giải thích, nhưng về lâu về dài, bà sẽ biết được sự thật, sẽ biết Đoàn Chi Dực là người đáng tin cậy.

Nghĩ thế, Vệ Lam cúi người xuống nâng Trần Vũ Yên dậy, rồi kéo áo người đang nhăn nhó bên cạnh, nói nhỏ nhẹ: “Đoàn Chi Dực, anh bình tĩnh trước đi đã. Trần Vũ Yên nói đúng, chúng ta còn nhiều thời gian, bây giờ mà anh ra ngoài nói hết sự thật thì cuộc đời cô ấy coi như xong. Em biết anh và cô ấy là bạn bè mà.” Ngừng một lát, cô lại nói tiếp: “Hơn nữa em cũng không muốn đối mặt với nhiều phóng viên như vậy, phiền phức lắm.”

Đoàn Chi Dực nhăn mày, quay đầu sang nhìn cô.

Vệ Lam mím môi: “Về phía mẹ em thì anh không cần lo lắng quá, bà khẩu xà tâm phật ấy mà, em xoa dịu bà một chút, lâu ngày thì thái độ của bà sẽ tốt hơn thôi.”

Nghe cô nói vậy, Đoàn Chi Dực lẳng lặng nhìn cô, một lát sau mặt mới dần dịu lại.

Trần Vũ Yên thấy thế mới lau nước mắt: “Chi Dực, anh và Vệ Lam nói chuyện đi, em đi xuống trước.”

Đợi Trần Vũ Yên đi rồi, Đoàn Chi Dực nắm chặt tay Vệ Lam nhìn thẳng vào cô: “Thật sự không có vấn đề gì sao? Chúng ta cũng không cần phải quan tâm đến Trần Vũ Yên, cô ấy gieo gió gặt bão thôi.”

Vệ Lam mỉm cười: “Em cứ tưởng anh và cô ấy là bạn chứ, hơn nữa cô ấy cũng chỉ muốn bảo vệ mình thôi.”

“Bạn bè mà không thèm thương lượng với anh đã nói nhăng nói cuội trước mặt phóng viên à? Cô ấy tự bảo vệ cái gì? Chẳng phải là mất việc sao? Chuyện này ít nhiều cũng liên quan tới anh, cùng lắm thì anh cho cô ấy một khoảng tiền, khiến cô ấy ăn sung mặc sướng cả đời, rồi cút thật xa cho anh.”

Vệ Lam nhíu mày, hơi bất mãn mà đẩy anh ra: “Anh đừng thế, ai cũng có nỗi khổ mà, Trần Vũ Yên làm thế không chỉ vì tiền đâu.”

Đoàn Chi Dực nhìn cô rồi im lặng giây lát. Anh kéo cô ngồi xuống sô pha, rồi thở dài một cái thật nặng nề, hơi thở mang theo vẻ chán chường.

Anh ôm cô thật chặt: “Anh thật sự không muốn xảy ra chuyện thế này. Trước giờ anh đã làm quá nhiều chuyện có lỗi với em, mẹ em vốn không thích anh. Anh còn nhớ năm đó bà ấy đến tìm anh, ánh mắt nhìn anh đầy vẻ oán hận và khinh khi, cái bạt tai ấy đánh mạnh giống như anh là kẻ tội ác tày trời vậy.”

Vệ Lam cả kinh, vội ngẩng đầu lên: “Năm ấy mẹ em đánh anh sao?”

Hỏi xong, cô nghĩ lại thì thấy cũng phải. Với tính cách của mẹ cô, tìm được Đoàn Chi Dực thì nhất định sẽ cho anh một bài học. Có điều không ngờ là Đoàn Chi Dực lại lẳng lặng mà chịu ăn tát, xem ra vẻ ngang ngược hoành hành của anh cũng chỉ là bề ngoài mà thôi.

Đoàn Chi Dực thờ ơ gật đầu: “Anh đáng bị vậy mà, anh không nên làm thế với em, dù sao lúc ấy em chỉ mới 17 tuổi. Sau này khi anh gặp lại em, lúc đầu cũng không tính cưỡng ép em đâu, nhưng anh không kìm nén được mình, cũng không biết phải làm thế nào, không ngờ lại giẫm lên vết xe đổ. Anh ngỡ rằng chúng ta sẽ cứ như thế, anh ép em ở bên anh được ngày nào thì hay ngày ấy, không ngờ em lại chấp nhận anh, thật lòng chấp nhận anh, anh thật sự rất vui mừng, trước nay chưa bao giờ vui mừng như vậy. Anh đã nghĩ chúng ta cũng sẽ như những người khác, yêu đương, kết hôn, sinh con đẻ cái, có gia đình thuộc về hai chúng ta, mãi mãi bên nhau. Anh bắt đầu nghĩ đến việc phải làm sao để mẹ em có thể thay đổi cách nhìn về anh, chấp nhận anh. Cho nên khi khi Trần Vũ Yên nói vậy thì anh rất sợ, anh sợ mẹ em tin những gì cô ấy nói không cho em ở bên anh.”

Trước giờ anh không biết cách ăn nói, đây là lần đầu tiên Vệ Lam nghe anh nói nhiều đến thế, giọng anh còn hơi run run, mang theo nỗi sợ hãi và buồn bã.

Thấy cay cay nơi khóe mắt, cô đứng dậy ôm anh vào lòng: “Anh đối với em thế nào em đều biết hết. Trần Vũ Yên nói đúng, chúng ta còn nhiều thời gian, mẹ em nhất định sẽ chấp nhận anh, cho dù bà không thích anh thì em thích anh là đủ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.