Không Thể Không Yêu Ta

Chương 39: Chương 39




CHƯƠNG 39

Xử lý

“Biết ta ngủ rồi, cho nên mới đến bới móc sao?” Thanh âm băng lạnh của Phụng Túc nhẹ truyền tới, nhất thời, nhiệt độ trong phòng liền giảm xuống.

Di? Di? Di? Không phải đi! Hắn không phải mới chiếu cố ta mấy ngày không chợp mắt, sau đó bị Li Thiển hạ mê dược sao? Sao có thể nhanh như vậy đã tỉnh rồi?

“Không có, thiếu chủ, chúng ta….” Tuyệt sắc mỹ nhân vội vàng giải thích, nhưng lại bị Phụng Túc phất tay ngăn cản, “Ra ngoài đi, lát nữa ta tự nhiên sẽ đến nghe ngươi giải thích.”

Bước nhanh tới cạnh giường ta ngồi xuống, không thèm nhìn hai gia hỏa ảm đạm rời khỏi kia, Phụng Túc dịu dàng nhìn ta, “Tốt hơn chút nào chưa?”

“Ngươi…. không sao chứ?” Ta gật đầu, hơi ngưng thần một lát, mới hỏi.

“Làm sao có thể không sao?” Hắn phiền muộn trả lời, ôm ta đặt nằm xuống giường, “Ba ngày không ngủ cũng không sao, nhưng dược của tiểu tử đó…. cũng thật sự là lợi hại! Đừng ồn, cùng ta ngủ một lát. Ta không ở đây, hắn khẳng định sẽ nghĩ biện pháp dụ ngươi đi, đáng tiếc ở đây chỉ là mặt sông, đợi đến biển rồi, ta sẽ không phải lo lắng nữa…..” Thấp giọng nói đến cuối cùng, chỉ còn lại hơi thở trầm ổn trong giấc ngủ của hắn.

Người này…… là sợ ta bị Li Thiển mang đi, mới chống đỡ tinh thần nhất định đến đây nhìn ta sao?

Buồn cười rờ rờ mái tóc vàng của hắn, ta nhắm mắt lại, để bản thân chìm vào giấc ngủ trong khí tức của hắn, khi tỉnh lại, thần thanh khí sảng không ít, tuy thân thể vẫn cần điều dưỡng, nhưng đã không tổn hại gì lớn nữa.

“Quyết định nên xử lý bọn chúng thế nào chưa?” Vừa nghe thấy câu này, ta có chút không kịp phản ứng.

“Xử lý ai?” Hoang mang nhìn Phụng Túc, nhưng lại bị mê mù trong con mắt la lan tím ấm áp của hắn, cho đến khi hắn hôn ta, trong con mắt đó mang theo chút ý cười vui vẻ và đắc ý, ta mới tỉnh táo lại.

“Ngươi….” Ta nghiêng đầu đi, có chút tức giận bản thân thế nhưng lại nhìn hắn đến ngẩn ra.

“Ta rất cao hứng khi ngươi như vậy, ít nhất điều này chứng minh gương mặt của ta có thể thu hút mục quang của ngươi, cũng khiến ta có thêm một phần nắm chắt không để ngươi bị giành đi.” Hắn nhẹ cười, lại ấn một nụ hôn lên trán ta.

Tuy nghe câu nói này khiến người ta đích thật là giận không nổi, nhưng ta ít nhiều cũng có chút không vui: Có thể nhìn Phụng Túc đến nhập thần như thế, nếu như là người càng xinh đẹp hơn, ta không phải sẽ di tình biệt luyến sao?

“Đừng nghĩ nhiều như vậy, đã nghĩ ra nên xử lý hai người kia thế nào chưa?” Mò mò đầu ta, Phụng Túc cười nhạt hỏi lại.

“Doãn Trân và mỹ nhân đó?” Ta nhìn hắn.

“Người còn lại tên là Mễ Na, là….. phụ thân ta chỉ đích danh để làm….. nói sao đây….. làm mẫu thân cho hài tử của ta.” Do dự một chút, Phụng Túc vẫn nói cho xong.

Thoáng chốc ta đã phẫn nộ đến xém nữa hét lên: Ngươi đã có hài tử, còn đến chọc ta làm gì? Muốn không chịu trách nhiệm sao?

Ý nghĩ lại xoay chuyển, ta xém nữa bật cười, Mễ Na này, là phụ thân hắn vì muốn hắn lưu lại huyết mạch nên mới nhét cho hắn chứ gì!

Khẩn trương chú mục vào ta, thấy ta nửa ngày không có phản ứng, Phụng Túc có chút hoảng loạn, “Ta chưa từng chạm vào nàng, chuyện này, ta từng nói sẽ do ngươi xử lý, ta, ta không có ý gì khác, chỉ là nói cho ngươi biết nàng tại sao lại ở trên thuyền này….”

Phủ người hôn lên môi hắn, vươn lưỡi cùng hắn triền miên, thành công khiến hắn ngậm miệng.

“Ta biết rồi.” Nhàn nhạt nói, ta nhìn biểu tình ý vị chưa tẫn của hắn, một phát đẩy hắn ra, “Vậy chính là nói, ta xử lý thế nào là chuyện của ta sao?”

“Đúng, tùy ý ngươi đó.” Hắn không vui kéo ta lên đầu thuyền.

Đối với Mễ Na đó, ta cũng không có ác cảm gì, chẳng qua là một tiểu nha đầu được bảo hộ quá kỹ mà thôi, chưa từng gặp qua chuyện đáng sợ và xấu xa trong nhân gian, huống hồ nếu nàng là do phụ thân của Phụng Túc đưa cho, ta cũng không thể tùy tiện xử trí, tạm thời cứ giam lỏng nàng trên thuyền là được, chỉ cần không thấy mặt, ta cũng có thể coi như chưa từng có gì xảy ra.

Còn về Doãn Trân…… “Ta muốn nói chuyện đàng hoàng với ngươi.” Lãnh đạm nhìn Doãn Trân, ta có thể nhìn ra sự tránh né và sợ hãi của ả.

“Các ngươi ba lần bảy lượt muốn giết ta, thậm chí không tiếc trà trộn vào hoàng cung, rốt cuộc là vì cái gì?” Ả toàn thân chấn động, không nói gì.

“Là có người sai khiến các ngươi sao?” Không nhìn phản ứng của ả nữa, ta nhìn về mặt sông đầy sương mù bên ngoài, tuy nói là sông, nhưng vì đã gần cập biển, cho nên rộng lớn đến không nhìn thấy hai bên bờ.

“Nếu như không phải như vậy, thì ra tay ở Lục Vương phủ chắc là càng tiện đi? Dù sao không có ai quan tâm một người đã bị thất sủng ở Lục Vương phủ. Nếu như không phải có người ở sau lưng chống đỡ, đại ca nào có thể có năng lực mà trà trộn vào cạnh hoàng đế? Mà ngươi…. chắc cũng chỉ ở bên Mễ Na tiểu thư chưa đến một năm đi? Biết thân phận của Phụng Túc nên mới trà trộn vào? Hay vì mục đích gì khác? Khi thấy ta, đơn thuần là do phẫn nộ trong lòng, hay là do kẻ sau màn nào an bài ngươi hạ thủ?”

Mỗi một câu của ta, sắc mặt Doãn Trân càng trắng đi một phần, cuối cùng, chỉ còn sót lại thân thể không ngừng run rẩy chứng minh cho suy đoán của ta.

“Bỏ đi, ngươi đại khái cũng không biết ai là kẻ sai khiến sau màn đúng không? Về sau, còn muốn tiếp tục đi theo Mễ Na không? Hay muốn sống cuộc sống nhẹ nhàng một chút?” Còn bức bách thêm nữa, ả sẽ chết sao?

“Ngươi…. không giết ta?” Ả chậm trễ hỏi ta.

“Đương nhiên.” Câu trả lời của ta khá nhanh chóng, ta không giết ngươi, ngươi có thể sống tiếp sao? Nữ nhân ngu si!

“Ngươi…. ngươi còn muốn thả ta?” Ả càng thêm nghi hoặc.

“Đúng, nhưng ngươi phải giúp ta làm việc.” Sắc mặt ả lại trở nên trắng bệch, run rẩy hỏi. “Việc gì?”

“Nếu như ngươi có thể liên lạc được với nhị ca và đại tỷ, thay ta truyền lời: “Một lần hai lần, ta nhịn rồi, nhưng nếu còn có lần thứ ba…. Ngươi hiểu rõ chưa?” Có vài lời, không cần nói ra lại càng khiến người ta ớn lạnh hơn nhiều.

Ả kinh sợ thở dốc, gật đầu, không nói gì nữa.

Tại bến đỗ kế tiếp, ta yêu cầu Phụng Túc thả Doãn Trân, lại tìm một thị nữ khác hầu hạ Mễ Na. Cho Doãn Trân một chút ngân phiếu, sau khi nói rõ đó là tài sản thuộc về Doãn Gia, ả liền rời khỏi thuyền.

“Muốn phái người trông chừng ả không?” Phụng Túc ôm thắt lưng ta, cùng ta nhìn theo Doãn Trân tiêu thất ở cuối đường.

“Không tất yếu, nếu chúng ta đã bỏ qua cho ả, chủ nhân sai khiến sau màn khẳng định sẽ giết người diệt khẩu, Doãn Trân không biết gì nhiều, sẽ không phái nhân vật cấp cao quan trọng gì để đối phó ả đâu.” Ta thấp giọng than một tiếng, ta vì ngươi làm quá nhiều rồi…..

Cảm ơn ta cũng tốt, trách ta cũng được, ngươi là ngươi, mà ta…..

Chung quy cũng không phải là Doãn Ân…….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.