Không Thể Không Yêu Ta

Chương 40: Chương 40




CHƯƠNG 40

Kết hợp

“Không phải đã bổ sung lương thực đủ rồi sao? Tại sao còn chưa lên thuyền? Ngươi không phải đã nói muốn mang ta đi nhìn biển sao?” Đối diện với biểu tình tựa tiếu phi tiếu của Phụng Túc, ta đột nhiên nhớ ra: “Li Thiển đâu? Mấy ngày nay sao không thấy hắn?”

“Chắc là sắp tỉnh rồi?” Phụng Túc cười tà, trong ý cười có sự đắc ý nói không nên lời, “Hắn dám dùng mê dược với ta, đương nhiên ta cũng sẽ trả lại cho hắn, tuy không có dược nào tốt như vậy, nhưng kỳ hoa dị thảo ngoài biển của chúng ta, cũng không phải là tùy tùy tiện tiện có thể ứng phó a! Không cho hắn chút giáo huấn, sau này còn không phải để hắn leo lên đầu lên cổ ta sao.”

Nhìn nụ cười của hắn, ta chỉ nhớ lại sự thật Li Thiển vẫn đang mê ngủ mà vui sướng đến cười to, nhưng lại bỏ qua một tầng ý nghĩa khác trong lời nói của Phụng Túc.

“Quyết định rồi chưa? Mang hắn cùng đi sao?” Hắn thân thiết hôn lên má ta một cái, chờ đợi câu trả lời của ta.

“Ta còn chưa có đòi món nợ mà hắn thiếu ta đâu!” Ta âm trầm cười, vì suy nghĩ vừa nảy ra trong đầu mà vui sướng không thôi, đột nhiên lại cảm thấy không thỏa đáng, “Phụng Túc, ngươi thật sự không để ý sao? Nếu ta tha thứ cho hắn, hắn có lẽ sẽ không rời khỏi ta nữa.”

“Ngốc nghếch! Nếu như hắn không rời khỏi ngươi, ngươi sẽ muốn rời khỏi ta sao?” Hắn kéo tay ta đi về thuyền, đồng thời ra lệnh thủ hạ dong thuyền.

“Đương nhiên sẽ không!” Ta kinh hô một tiếng.

“Vậy thì không được rồi, dù sao bị kẹp ở chính giữa chịu tội là ngươi…..” Nói đến điểm này, hắn đột nhiên quay người ôm cả người ta lên, “Y Ân, Vô Tịch, sau này, ngươi rốt cuộc muốn ta gọi bằng tên nào?”

Lời hắn vừa nói ra hình như có gì đó không đúng, cái gì mà bị kẹp ở chính giữa chịu tội là ta? Đang suy nghĩ thì lại bị hành động của hắn làm loạn tâm tư, nghe câu hỏi của hắn, ta cười nhạt đưa tay vòng ôm cổ hắn, “Nếu đã quyết định rồi, đương nhiên vẫn là trở về làm chính mình, ta tên là Y Ân, sau nay xin chiếu cố nhiều cho!”

Hắn ôm ta trở vào khoang thuyền, đặt ta lên giường, tiếp đó đè cả người lên, nhìn thẳng vào mắt ta: “Ta tên là Phụng Túc, ta thích ngươi, cho nên hiện tại ta muốn ôm ngươi, nếu như ngươi không nguyện ý, thì liền phản kháng đi!”

Di? Di? Di?

Thấy hắn không đợi ta trả lời, đã tự mình bắt đầu cởi bỏ y phục của ta, ta hoang mang đến kinh ngạc.

“Đợi….. đợi một chút!” Sự sợ hãi đột ngột ập tới bao trùm lấy ta, ta tái nhợt kéo tay hắn, “Đợi một chút, ta….. ta sẽ sợ.”

“Dũng khí khi bị trúng độc đó chạy đi đâu mất rồi?” Phụng Túc cũng không nổi giận, cúi đầu triền miên hôn ta, dụ ta mở miệng hồi ứng hắn, trong đầu ta càng mê mê mờ mờ không biết nên nghĩ cái gì.

Đích thật, khi trúng độc, ta từng chủ động muốn hắn ôm ta, nhưng mà…. ở bên ranh giới sinh tử, ai còn ghi nhớ từng có tâm lý trở ngại chứ, lại nói, lúc đó hắn cũng không thoát y phục của ta a!

“Ôm ta.” Trong tiếng nói trầm thấp của hắn, có mùi vị *** đã bị áp chế.

Chậm chạp một chút, ta thuận tùng vòng tay ra sau gáy hắn, xúc cảm khi làn da tiếp xúc với làn da, khiến ta phát hiện hắn sớm đã đem y phục của hai người cởi sạch sẽ.

Ta cũng không nói gì nữa, vùi đầu vào cổ hắn, hơi thở hoảng loạn gấp gáp khiến hắn biết ta sợ hãi.

“Xem ngươi sợ kìa!” Lại không phải chuyện mà ngươi thường gặp phải, đối với sự cười nhạo của hắn, ta gần như muốn khóc, lúc trước khi chưa tới thế giới này, ta cũng chỉ từng có một người nam nhân, chính là bạn trai của bạn thân ta, cũng chỉ có mấy lần giao hoan không có gì đặc biệt, nhưng từ khi ta nhập hồn vào thân xác Doãn Ân, lần đầu tiên gặp phải Tuyết Vô Tình, hắn trúng phải ‘tình động’ cấp thiết cần giải dược, tuy lúc đó hắn không thô bạo, nhưng ta cũng chịu tội không ít, lần thứ hai thì không cần phải nói, Li Thiển mới vừa hồi phục trạng thái đúng tuổi gần như vẫn giống một hài tử, chỉ lo chính mình vui sướng nhất thời, khiến ta ăn đủ khổ sở. Sau đó khi ở cạnh Tuyết Vô Tình, ta không dám làm chuyện này với hắn vào lúc tỉnh táo, càng huống hồ lần cuối cùng hắn lại còn dùng phương thức này để tổn thương ta…..

Được thôi, ta thừa nhận chính mình có vấn đề, là chính mình quá tham lam khát cầu sự ấm áp khi có người bảo hộ, hơn nữa Tuyết Vô Tình lúc bắt đầu đối với ta đích thật không tồi, ta mới không cự tuyệt hắn tới, nhưng mà…. ta làm sao biết mình lại có thể xui xẻo như thế, cư nhiên gặp phải tên đem người ra làm trò chơi! Lại nói, cũng không phải là sai lầm của ta đúng không? Ít nhất đối với Li Thiển, ta cái gì cũng không có làm a! ! !

“Ân….” Phụng Túc ôm ta ngồi dậy, tách mở hai chân ta, khiến ta ngồi xổm trên người hắn. Cự đại hỏa nhiệt của hắn dán sát vào hoa hành vẫn đang ngủ say của ta, lại dễ dàng khiến ta có một cảm giác như bị thiêu đốt, ta không kìm được hơi run rẩy, thân thể có chút cứng ngắc.

“Đừng sợ ta, ít nhất ta sẽ không tổn thương ngươi, nếu như ngươi chịu không được, thì liền kêu lên, chỉ cần ngươi nói không muốn, ta sẽ dừng lại.” Con mắt đã bị *** nung thành màu tím thẫm chặt chẽ khóa lấy ta, tuy ta đối với lời của hắn rất hoài nghi, nhưng sự chân thành trong mắt hắn lại không thể nghi ngờ.

Ta miễn cưỡng cười một tiếng, nhắm chặt mắt lại, đem chính mình vùi vào lòng hắn, nhẹ nhàng liếm lên cổ hắn.

Thân thể hắn nháy mắt cứng đờ, nhưng lập tức thả lỏng xuống, hắn cười nói, “Y Ân, như vậy ta sẽ không thể khống chế nổi.”

Nâng thân thể ta lên, cho ta ngẩng đầu, hắn hôn lên môi ta, lần nữa cướp đoạt hơi thở của ta, khiến cả người ta mê mù như trong giấc mộng.

Xúc cảm ấm nóng ẩm ướt từ bên môi kéo dài xuống dưới, đi qua lỗ tai ta, cần cổ, xương quai xanh, trượt thẳng xuốt hai quả đậu mềm mại trước ngực ta, nhẹ nhàng liếm láp, tỉ mỉ khẳng cắn, một cảm giác tê dại xông thẳng lên đầu ta, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào, “…. Ân…. ô…. nhẹ một chút…. sẽ đau….. ân….. đừng cắn nữa…. ô…..” Nhẹ nhàng lay động thân thể, ta nửa sợ hãi nửa chờ đợi híp mắt lại, không biết nên làm sao hồi ứng cho hắn.

“Sẽ đau sao? Ta không có dùng lực mà!” Hắn thấp giọng cười, dùng hai tay thay thế công việc của môi, tiếp tục chà đạp hai quả đậu khả ái trước ngực ta.

Đầu lưỡi ấm nóng thuận theo thân thể ta đi thẳng tới hoa hành đã hơi đứng thẳng của ta, sau đó, đem nó ngậm vào trong miệng!

“…. A…. đừng…. bẩn….” Ta kinh ngạc, muốn thoái lui, nhưng bị răng của hắn nhe ra như muốn cắn xuống làm cho ngừng động tác.

Kich thích ấm áp, trơn mịn, lại thêm kỹ thuật trêu đùa cực giỏi của hắn, mới ngắn ngủi vài phút, ta đã sắp không thể chống đỡ.

“Đừng a…. ta…. ha a…. ta…. không được rồi…..” Còn chưa kịp rút ra khỏi miệng hắn, ta đã bắn ra dịch thể bạch trọc.

Lười biếng sau khi cao trào qua đi khiến cả người ta thả lỏng hẳn, hắn cái gì cũng không nói, chỉ là đẩy ta nằm úp xuống giường, nâng thắt lưng ta lên, tỉ mỉ hôn từ đầu vai kéo dài xuống dưới.

“….. Phụng Túc…. đừng như vậy…. ngươi…. ngươi còn như vậy….. ta không muốn nữa!” Ta hiểu rõ ý đồ của hắn, cố sức kẹp chặt hai cánh mông, tránh né tầm nhìn của hắn, hai má đỏ bừng nhỏ giọng kháng nghị.

“Hôm nay sẽ không bỏ qua cho ngươi….” Cùng thanh âm khàn khàn, môi hắn trở lại lên lưng ta, ngón tay hắn thì vẫn thuận theo đường rãnh của hai cánh mông trượt đến mật động non mềm, lúc nhẹ lúc nặng xoa ấn những nếp nhăn nhỏ bé bên cạnh mật huyệt.

“….. Ô….” Thân thể ta cứng đơ, không thể tránh né càng thêm khẩn trương.

“Đừng lo lắng, ta nói rồi, ta sẽ không tổn thương ngươi, nhớ chưa?” Trong không khí có thêm hương vị ngọt ngào, ngón tay vừa rời khỏi khoảng khắc đã trở lại mật huyện của ta bôi bôi, trét trét, nhân sự an ủi trước đó, nhẹ nhàng nhét vào thông đạo chật hẹp.

“….. Di…. ân….” Ta nhẹ thở dốc, cảm giác thân thể này tựa hồ không còn thuộc về ta, hiện tại nó thuộc về Phụng Túc, dưới bàn tay của Phụng Túc mở ra *** mà ta không hề quen thuộc.

“Đây là thứ rất tốt lấy từ chỗ của Li Thiển nha!” Phụng Túc thấp giọng cười, “Không biết đợi đến lúc hắn tỉnh lại tìm không thấy thì làm thế nào? Biết không? Hắn còn ngốc nghếch viết lên bình chữ ‘Ân Ân chuyên dụng’ đó!”

Nội bích được bôi lên dịch thể trơn mịn đầu tiên là một trận mát lạnh, sau đó lại là cảm giác tê tê như kiến cắn, thắt lưng mềm đi, ta gần như kẹp chặt hai ngón tay của Phụng Túc đang luật động trong thân thể ta.

“…. Phụng Túc…. ngứa quá….. không muốn a…” Tư thế nằm úp sấp thế này khiến ta vô pháp đưa tay mình ra để xác nhận xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ đành ủy khuất ngấn lệ, thấp giọng rên rỉ, “Giúp ta….. Phụng Túc…..”

“Sao rồi? Chỗ nào không thoải mái?” Lại thêm vào một ngón tay, ta tham lam co rút mật huyệt, nhưng làm thế nào cũng không thể hòa hoãn cảm giác tê ngứa.

“….. Ân…. ân a….. a ha…. ô…. chính là nơi đó…..” Tự động lay động thắt lưng, phối hợp động tác ngón tay của Phụng Túc, không cẩn thận chạm vào một điểm cấm kỵ, ta phát ra tiếng rên ngọt ngào đến chính mình cũng không dám tin.

“Trời ơi! Thanh âm như vậy, thật sự là…..” Phụng Túc thở dốc một tiếng, rút ngón tay khai thác biên cương ra.

“…. Không….. đừng…..” Ta khẩn trương sắp khóc tới nơi.

“Đừng cái gì….” Phụng Túc đáng ghét kéo ta dậy, lưng dựa vào lòng hắn, mái tóc xõa tung sớm đã bị mồ hôi bết dính dán sát vào người ta và hắn, hắn kéo mái tóc đen của ta qua, lộ ra tấm lưng tuyết trắng, hỏa nhiệt của hắn đặt tại mật huyệt vẫn không ngừng co rút của ta.

“Ân…. Phụng Túc…. đừng như vậy…. đừng…. tiến vào mà…..” Phân thân thanh thuần của ta lại lần nữa ngẩng đầu, bắt đầu rỉ ra dịch thể trong suốt. Ta không kiên nhẫn lắt lư thân thể, hạ xuống muốn nuốt lấy cự đại của hắn, hắn lại cố ý nâng người ta lên không cho ta được như nguyện, “Đừng tiến vào? Nơi này lại không phải đang nói như vậy nga!” Cự đại của hắn nhẹ nhàng chạm vào cửa vào mật huyệt một cái, dẫn tới ta run rẩy không ngừng.

“Ô…. Phụng Túc…. đừng khi dễ ta mà…. ô ô….” Ta thấp giọng khóc tỉ tê.

“Chịu không nổi rồi!” Hắn đột nhiên gừ một tiếng, hung hăng xuyên thẳng vào thân thể của ta, phân thân hỏa nhiệt thô tráng lập tức đâm sâu vào mật huyệt của ta.

“Ngô…. Phụng Túc…. nhẹ một chút…. a…. ân….” Thân thể không tự chủ cứng ngắc một chút, nhưng nỗi đau tê tâm liệt phế trong ký ức không giáng xuống, sau một chút đau nhói, chỉ còn lại cảm giác bị lấp đầy.

Dùng sức nâng hai chân ta lên, rồi với tư thế đó, Phụng Túc ôm thân thể ta nâng lên hạ xuống, chậm rãi nhưng kiên định hết lần này tới lần khác xuyên xỏ thân thể ta, “Sẽ đau sao?” Thanh âm trầm thấp nói nhỏ bên tai ta.

“Không…. a…. sẽ không…. ô….” Cảm giác phân không rõ là thống khổ hay là thoải mái nhấn chìm lý trí của ta, nhưng ta vẫn nhớ trả lời hắn.

Xoay nửa người lại, cánh tay ta gác lên vai hắn, “Ta muốn nhìn ngươi…. ân…. ta muốn nhìn ngươi….”

Động tác của hắn hơi ngừng lại, đem ta đẩy ngã lên giường, nâng một chân ta vòng qua trước mặt hắn, cho ta đối diện với hắn. Kiên đỉnh hỏa nhiệt chưa từng rời khỏi thân thể của ta, động tác như vậy khiến điểm cấm kỵ trong nội thể của ta bị hung hăng ma sát một chút, ta gần như lập tức liền bắn ra.

“A!” Ta hét lên một tiếng, bất giác co rút mật huyệt, dẫn tới một tiếng hừ nhẹ của hắn.

“Ngươi này vật nhỏ!” Hắn oán giận tách mở hai chân ta, giang ra tới một góc độ không thể tin nổi, hung hăng bắt đầu nhanh chóng luật động.

“Không…. Phụng Túc…. quá nhanh rồi…..” Ta thở dốc, gần như không kịp thở, ta không đuổi kịp tốc độ của hắn.

“…. Không…. Phụng Túc…. ta chịu không nổi nữa…. không được….. a…..” Ta cuồng loạn hét lên, hai tay không nắm nổi thắt lưng luôn lay động của Phụng Túc, chỉ đành vô thố nắm chặt sàn đan dưới thân, kéo xé quằn quại, không biết nên làm thế nào để phát tiết kích thích mà thân thể này vô pháp thừa nhận.

“Ngươi chịu được mà…. vật nhỏ….” Đem hai chân ta vòng quanh thắt lưng hắn, hắn một tay nắm chặt dục vọng sắp phát tiết lần nữa của ta, một tay nâng mông ta, tăng nhanh thêm tốc độ.

“…. Không…..” Ta kịch liệt cong người, muốn giãy thoát khỏi bàn tay cứng như thép của hắn, nhưng trừ việc khiến hắn càng thêm hưng phấn, thì không có tác dụng gì nữa.

“Ô…. Phụng Túc…. cầu ngươi…. để ta…. để ta….” Trong mắt toàn là lệ vì kích tình mà trào ra, ta mê mang ngẩng đầu, với tay vòng ôm cổ Phụng Túc, nửa yêu kiều nửa cầu khẩn thỏ thẻ.

“Ngươi này vật nhỏ!” Thân thể hắn cứng lại, rồi bùng phát trong thân thể ta, đồng thời thả lỏng bàn tay đang khống chế dục vọng ta.

“…. Ô…. ân…..” Ta mềm nhũn nhã xuống sàn đan mềm mại, mở miệng thật lớn thở dốc, tựa như vừa mới chết qua một lần.

“Còn sợ không? Vật nhỏ.” Phụng Túc chậm rãi phủ lên người ta thân thiết ngậm lấy môi ta, thò lưỡi vào cùng ta triền miên.

“Ân?” Ta gần như sắp mất đi ý thức, hoang mang chớp mắt, nghe không rõ hắn nói cái gì, chỉ bị động hồi ứng sự triền miên của hắn.

“Dúng ánh mắt như thế này nhìn ta, ta sẽ nhịn không nổi….” Thấp giọng than thở, nhiệt khí ấm áp phả vào lỗ tai ta, thân thể run rẩy, ta lắc lư muốn cách xa khỏi nhiệt khí đang làm ta ngứa ngáy.

“Vật nhỏ, ngươi đang dụ dỗ ta nga!” Nhẹ cười, một bộ phận nào đó của hắn vẫn còn đang ở trong thân thể ta lại bắt đầu cứng lên.

“Không…..” Ta theo bản năng lại lay động thân thể, nhưng đã bị Phụng Túc ngăn lại.

“Đừng sợ a! Vật nhỏ, theo ta là tốt rồi.” Cũng không còn tâm tư suy nghĩ thêm bất cứ điều gì, ta lại lần nữa bị Phụng Túc kéo vào vòng xoáy ***……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.