Trước gương là một chàng trai cao ráo đầy sức quyến rũ, phủ trên mình vẻ hào nhoáng, lộng lẫy vốn có. Vương Tuấn Khải trưởng thành rồi, cậu thực sự đã trưởng thành, khoác chiếc áo sơ mi trắng, chiếc áo khoác ở ngoài kết hợp với quần jeans đen và giày trắng, đơn giản như vậy mà không biết đã làm điên đảo, gục đã trước các thiếu nữ. Cậu bước ra ngoài mang theo ánh mắt buồn bã nhưng cũng chứa đầy hi vọng- Tiểu Khải - chị quản lí gọi - không phải em rất mong đợi đến ngày hôm nay sao? Chị thấy ngày nay em cứ như người mất hồn vậy, thật sự là không có chuyện gì đấy chứ?
- Em ổn - cậu gượng cười rồi chuẩn bị ở phần hậu đài
- Xin chào mọi người - MC bước lên sân khấu chủ trì - hãy nói cho tôi biết vị trí hiện giờ của các bạn nào? Đồng nghĩa với việc, các bạn là ...
- TIỂU BÀNG GIẢI!!! - hàng ngàn tiếng đồng thanh của các tiểu bàng giải, khán đài năm nay rộng hơn so với hôm trước, tiếng hét như đã được tập trước, dõng dạc mà rõ ràng
- Uầy! Sao tôi lại có cảm tưởng tiếng hò reo này đã được các bạn tập ở nhà vậy? - MC cười - được rồi, hình như hôm nay mặt tôi hơi dày thì phải, vậy xin mời nhân vật chính diện của chúng ta sẽ thay mặt tôi điều khiển toàn bộ khu vui chơi này, đoán là ai?
- VƯƠNG TUẤN KHẢI!!!! - mọi người hò reo
- Xin mời, Vương Tuấn Khải - rồi MC bước xuống hậu đài, Vương Tuấn Khải chậm rãi bước lên
- VƯƠNG TUẤN KHẢI!!!! VƯƠNG TUẤN KHẢI!!! VƯƠNG TUẤN KHẢI!!! - fan liên tục lập đi lập lại, đến khi thấy bóng dáng quen thuộc mà mọi người mong đợi thì liền hét lên, đưa cao bảng hiệu
- Xin chào mọi người - Vương Tuấn Khải bước lên - mọi người có biết em là ai không?
- VƯƠNG TUẤN KHẢI!!!!
- Sai rồi, em chính là... Vương Tuấn Khải của 16 tuổi. Hôm nay, mọi người đã đến công viên này, thì phải ăn uống thật no, chơi thật vui thì em mới cảm thấy hạnh phúc được - vẫn là câu nói đó, cậu cười tỏa nắng, khán đài như có ma lực gì làm mọi người hét lên, sức mạnh đến điên cuồng chứa đầy tình yêu nồng nhiệt của các Tiểu Bàng Giải
- Mọi người chắc hẳn hôm nay phải rất hạnh phúc, có hông nè?
- CÓ!!!!
- Nhưng mà.. sao chúng ta không ôn lại kỷ niệm 15 tuổi của em nhỉ? Được không?
- Được
- Vậy thì... Tôi của tuổi 15, xin phép bắt đầu!
Tiếng nhạc nổi lên bài tôi của tuổi 15, mọi người chìm đắm trong bài hát
Cậu có biết không?
Tớ vẫn nhớ mãi cái tuổi 15 u sầu
Nhìn thấy cậu khóc không thành tiếng
Tớ chỉ muốn kéo cậu vào lòng ôm thật chặt
Ngày ấy, còn chưa nhìn rõ nhân sinh
Vậy mà đã vội vàng lao vào thế gian
Những nỗi buồn mà tớ để lại cho cậu năm nào
May sao giờ đây đã dần nhạt phai
...
Dưới ánh đèn kia là một mỹ nam an tĩnh đã trưởng thành, giọng Vương Tuấn Khải trầm âm khiến người ta có lúc thấy buồn, vui và có thể thay đổi cảm xúc của người khác. Cậu hát nhưng tâm tư cứ để đâu, mắt thì nhìn xung quanh như đang tìm kiếm bóng người nào đó phải chăng là người cậu yêu?
Bài hát kết thúc, tiếp đó, cậu cùng nhau giao lưu với các tiểu bàng giải thông qua nhiều trò chơi và nhiều cuộc vấn đáp, buổi meeting nhanh chóng kết thúc, Trên môi mọi người ai cũng nở nụ cười đầy hài lòng và tự hào, nhưng đó chỉ là bề ngoài, bên trong thì đã sớm nhận ra được, hôm nay Vương Tuấn Khải giống như không được khỏe
- Em ấy liệu không sao đấy chứ?
- Tôi không biết nhưng hi vọng là vậy
...
Hàng ngàn tiếng bàn tán
.
.
.
- Cháu sao vậy? Điều gì khiến cháu buồn? Nói ta nghe - chủ tịch TF không hài lòng, nhưng gạt chuyện đó sang một bên, ông bây giờ là đang lo lắng cho Tuấn Khải
- Cháu cảm thấy mệt, cháu về phòng nghỉ trước - cậu lặng lẽ bước về phòng làm cho mọi người không khỏi băng khoăng
Hiện giờ cậu cảm thấy mệt, thực sự rất mệt, còn buồn nữa, vì Di Di sao?
Reng!!! - tiếng điện thoại
- Alô!!! - cậu mệt nhọc nghe máy
- Ra cửa phòng đi
- Ai vậy? - cậu nhíu mày, nhưng người đó cúp máy rồi
Két!!! - cậu vừa mở cửa phòng ra thì...
- Happy birthday!!! - Di Di từ đâu nhảy ra, diện chiếc váy ca rô kẻ sọc trắng đen đơn giản, vui vẻ nhìn cậu
Mắt cậu rưng rưng, rồi...
- Anh nhớ em lắm - cậu chạy đến ôm chầm lấy Di Di, hạnh phúc như muốn khóc
- Bât ngờ phải không? - Di Di nói nhỏ - em cũng rất nhớ anh
Hai người cứ như thế thật lâu rồi Tuấn Khải thả cô ra, giả làm vẻ hờn dỗi
- Sao em về mà không báo?
- Đừng giận nữa, lúc chiều đúng là em về không được mà, nhưng vì anh nên em mới năn nỉ nhà trường cho về sớm một mình đấy
- Hì hì!!! Ai dám giận công chúa của tôi được? - cậu cười, chợt nhếch môi
- Gì đấy? - cô nhướn mày, lộ rõ sự tò mò - suy nghĩ đen tối cái gì?
- Quà sinh nhật anh đâu?
- Em quên rồi - cô trả lời tỉnh bơ
- Không tiếp khách - cậu đẩy cô ra
- Uầy! Giỡn mà - cô cười, lấy trong túi ra một sợi dây chuyền kiểu nam được làm bằng kim cương hàng thiệt, có mặt dây chuyện hình con cua, khắc rõ K+D, rồi cô đeo lên cổ cậu - đẹp quá, anh phải cảm ơn em đi, hậu tạ cái coi
- Hậu tạ chứ gì? Được - cậu cười rồi đặt nụ hôn nhẹ lên môi cô
Còn cô, chỉ biết ngây người ra thôi