Không Thể Làm Ngơ

Chương 27: Chương 27: Buổi Thi Khắc Nghiệt _ Thực Sự Là Không Về Được?




Chiều nay phải thi học sinh giỏi, mọi người đi ôn bài mà như đi chơi tết, đứa thì ngậm kẹo, đứa thì ăn bánh, đánh bài- Cô thất vọng quá đi mất, năm học sinh giỏi nhà trường chọn đây ư? Có phải mơ không vậy?

Từ nãy giờ cô giảng bài mà không ai thèm nghe nên cô liền lẩm bẩm

- Cô ơi, lúc nãy em có đọc trên mạng phương pháp để giải tỏa căn thẳng trước khi thi đó cô, chính là cố ăn đồ ngọt sẽ cảm thấy dễ chịu hơn thôi - Vương Nguyên nhanh nhảu lên tiếng, miệng vẫn còn ngậm cây kẹo mút vị dâu

- Cậu đọc ở đâu thế? - Di Di thắc mắc

- Tớ cứ mở lên mạng thấy nên làm theo - Vương Nguyên ngơ ngác

- Đồ ngốc, trên mạng cũng tin được

- Hahaha... - cả đám cười rộ lên

Rầm!!! - cô giáo tức giận đập bàn - tôi không ôn nữa, mấy anh chị thích chơi? Cứ việc, nhưng vác cái mặt về trường mà không có giải tôi sẽ hạ hành kiểm tất - rồi cô bước ra ngoài

Mọi người im lặng hẳn, không ai dám hó hé một tiếng

Thu Hường chợt đứng dậy, đến chỗ Di Di rồi ngồi xuống bên cạnh cô, nhỏ mỉm cười

- Câu này tớ không hiểu? Cậu giảng cho tớ nha?

- Cậu... - Di Di giật mình đứng phắt dậy - thực sự là không sao đấy chứ?

- Di Di - Vương Nguyên kéo Di Di lại - tránh xa cô ta ra, tớ thấy có mùi ám khí

- Gì chứ? - Thu Hường lại kéo Di Di về phía mình - Di Di là của tôi

- Thôi được rồi, tôi giảng là được chứ gì? - cô chu môi, ngồi xuống ghế - mà tôi hỏi, lúc trước chúng ta là kẻ thù, bây giờ sao giống bạn thân thế?

- Thì chúng ta làm bạn thân đi - Thu Hường cười hiền - tớ không thù cậu nữa là được chứ gì? Vương Tuấn Khải, tớ nhường cho cậu

- Hả? - cô lườm - cậu vừa nói cái gì vậy?

- Ayia! Là tớ không cần anh ấy, mẹ tớ đã đồng ý cho tớ quen Lưu Lưu rồi

- Lưu Lưu? Đứa nào thế? - Di Di thắc mắc

- Là bạn trai cũ thôi, lúc trước tớ là bạn gái anh ấy nhưng sau này mẹ tớ không cho quen nên ... mẹ tớ bắt phải quen Vương Tuấn Khải

- Ồ! Vậy thôi, được, tớ sẽ giảng cho cậu, câu này giải như thế này, đầu tiên phân tích trạng ngữ, chủ ngữ, vị ngữ, sau đó ghép từng cặp vào câu bị động, rồi đẩy nó sang phần nội bộ của mệnh đề này.... - Di Di như hiểu ra được gì rồi giảng bài cho Thu Hường

Một lúc sau ( nửa tiếng thì có, mấy người học lâu lắc)...

Mọi người thay đồng phục, chuẩn bị cho kì thi, cả đám nhanh chóng được ô tô đưa đến phòng giáo dục để làm bài kiểm tra

Giờ kiểm tra gắt kinh khủng, muốn quay tài liệu cũng không xong, Di Di thì cứ ngồi cặm cụi viết rồi lại lắc đầu, sau đó xé đi. Vương Nguyên cứ loay hoay, thỉnh thoảng lại gãi đầu, Thu Hường xem ra tâm trạng rất tốt, làm bài nhanh rồi ngồi chơi, Ngọc Quý với Ngọc Diệp làm bài khá cẩn thận

RENG!!! - hết giờ

Giám thị đi thu bài, mọi người giờ đây chỉ muốn la lên mà khóc

- Bài dài quá, làm không kịp - Vương Nguyên than thở - 10 câu bỏ mất 2 câu rồi

- Tớ làm được tất - Thu Hường với Ngọc Diệp đồng thanh

- Chán chết! - Di Di gắt lên - tớ chỉ còn một chữ nữa thôi

- Giám thị năm nay gắt quá - Ngọc Quý rên

- Về thôi - mọi người cười

Bây giờ là 5h chiều, mọi người được thông báo mới, hôm nay ở lại khách sạn, mai mới về

Di Di cứ đi đi lại lại, sốt ruột chết đi được

" Không ổn rồi! Hôm nay là ngày 21 tháng 9, mình mà không về thì... "

Reng!!! - tiếng điện thoại, là của Di Di

- Vương Tuấn Khải hả? Anh khỏe không? - Di Di cười, cố quên đi buổi sinh nhật của anh

- Anh khỏe, em cũng biết quan tâm đấy nhỉ? - Vương Tuấn Khải trêu - bữa sinh nhật tối nay...

- Em xin lỗi - cô ngắt lời - nhà trường nói ngày mai mới về được

- Vậy sao? - Giọng cậu buồn hẳn - vậy thôi, giữ gìn sức khỏe nhé, em ăn uống cho điều độ vào đấy, vậy hôm nay anh đành phải...

- Em thật sự xin lỗi, cố lên em nhất định sẽ... - cô ráng gượng cười nói tiếp nhưng

Tít Tít! - nhưng cậu tắt máy rồi

- Vương Tuấn Khải, em mau thay đồ đi, buổi meeting chuẩn bị bắt đầu rồi - chị quản lí nói

- Dạ - cậu gật đầu rồi nhanh chóng thay trang phục

" Cố lên Vương Tuấn Khải, mày vẫn sẽ vui mà"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.