... Một lúc sau ...
- Bác sĩ, cô ấy sao rồi?
Tuấn Khải chạy đến hỏi bác sĩ
- Cô ấy tỉnh lại rồi, mọi người có thể đưa cô ấy về nhưng đừng bắt cô ấy làm những việc nặng, xương cô ấy còn đang yếu
- Cảm ơn bác sĩ nhiều lắm
Thiên Tỉ cứ lia lịa cuối đầu khiến mọi người cũng phải bật cười
- Vào trong thôi
Vương Nguyên vừa vào đã thấy bóng dáng liu xiu kia đang ngồi uống nước, vội chạy đến ôm chầm lấy
- Di Di, cậu tỉnh rồi
- Hả??? - cô bị Vương Nguyên làm giật mình đến ngây ra, rồi khẽ cười - đừng như đứa con nít vậy - cô đẩy Vương Nguyên ra - cậu nói xem, bổn tiểu thư này ở cái bệnh viện chán rồi nên muốn tỉnh để đi chơi, chứ có gì như bộ dạng bị thương đâu mà cậu phải lo lắng thế
- Thế hả? - Vương Nguyên cười nham hiểm - thế này thì sao? - cậu đụng nhẹ lên vai Di Di làm cô nhăn mặt vi đau
- Thằng nhóc này, muốn chết hay sao mà ...
Hai người đang cười đùa vui vẻ thì thấy Vương Tuấn Khải và Dịch Dương Thiên Tỉ bước vào. Tuấn Khải nhìn thấy cảnh tượng thì tim tự nhiên như nhói lại
- Ờ ... - Giọng Di Di ngân dài nhưng mắt vẫn nhìn cậu - mọi người vẫn tốt chứ?
- Như thường ấy mà - Thiên Tỉ cười để lộ núm đồng tiền trên môi
- Bọn tớ cậu biết đó, rất là tốt nhưng mà xem ra đại ca thì không hẳn là tốt đâu
Vương Nguyên nhếch môi rồi Vương Tuấn Khải đến ngồi bên cạnh cô, rồi hai người kia cũng ý tứ một chút, chỉ cười nhẹ rồi bước ra ngoài không quên đóng cửa, để dành thời gian riêng tư cho ai đó
- Anh... không giận em chứ?
Không khí đang im lặng làm cho Di Di có chút ngột ngạt nên cô vội lên tiếng
- À, đương nhiên là không rồi, em tỉnh lại là tốt chứ nói gì đến giận hay không? - Tuấn Khải xoa đầu cô
Reng!!!
Tiếng điện thoại vang lên, là của Di Di, Tuấn Khải thay cô nghe máy, vừa bắt máy lên đã
- Killer, nghe nói cô đã tỉnh lại, chúng tôi muốn hỏi một việc về chuyện ở thế giới đêm
Mặt Tuấn Khải bỗng chốc tối sầm, chỉ lườm cô một cái lạnh sóng lưng rồi đưa điện thoại cho cô
- Giải quyết đi
- À ờ...
Người như cô không sợ trời không sợ đất, thế mà giờ đây lại thấy lạnh vì Vương Tuấn Khải. Cô vội vàng nghe điện thoại
- Chuyện gì?
-...
- Bọn họ muốn thế? Cứ làm theo ý họ, giải tán đi
Rồi cô cúp máy
- Ổn thỏa rồi chứ?
- Ừm - cô cười - xuất viện thôi
.
.
.
Về tới nhà đã thấy hai thành viên còn lại của TFBOYS chuẩn bị kế hoạch tác chiến cho bữa tối hôm nay
- Gì đây gì đây? Hai ông cụ non kia, bàn gì thì bàn mà để tôi phải dọn nhà là coi chừng đây
Tuấn Khải liếc xéo
- Hì Hì, đại ca nói vậy là ý gì? Tụi em chỉ là muốn ăn mừng thôi - Vương Nguyên nhanh nhảu đáp, không quên lườm đáp trả ai đó
- Đúng a~~~!!! Ăn mừng thiếu nữ của chúng ta đã trở lại và ăn hại hơn xưa - Thiên Tỉ tiếp lời
- Cái giề? Hai đệ hôm nay ăn phải trái cấm của trời hay là thấy ta vừa mới từ giường bệnh nên làm tới hả? - Di Di bặm môi
- Hả? À nhầm, thiếu nữ này đã trở lại và lợi hại hơn xưa mới đúng - Thiên Tỉ vội hươ tay tỏ vẻ mình vô ( số ) tội
- Vậy bàn được gì rồi? - Vương Tuấn Khải ngồi xuống ghế sa lông để nhập cuộc
- Ờ thì chúng ta đi chơi đâu, đó, xong rồi đi ăn, rồi lại đi uống nước, rồi đi dạo,... - Vương Nguyên bắt đầu xuất bản chương trình liệt kê của mình
- Uầy!!! Cậu nói gì nhiều thế? - Di Di nhướn mày - tôi đi thì đương nhiên là không sao, nhưng mà, cậu nên biết thân phận của mình, muốn tạo scandal hả?
- Ờ hay, Nhị Nguyên đúng là Nhị Nguyên - Thiên Tỉ vỗ tay tán thành ý kiến của Di Di
- Thế bây giờ biết đi đâu? - Vương Nguyên thắc mắc
- Đi biển đi, lâu rồi chúng ta không có dịp
Vương Tuấn Khải ôn nhu ngồi xem ti vi nhưng miệng vẫn lên kế hoạch
- Hay à nha, đại ca của tụi em có khác, đi thôi
...
- Ơ cái xe này ở đâu thế?
Vương Nguyên trừng mắt nhìn Di Di, chỉ sau 5 phút với một cuộc điện thoại, thành quả là chiếc xe mui trần đen bóng loáng kia
- Đúng là suy nghĩ của Thiên tiểu thư không hề tầm thường - Thiên Tỉ cười
- Quá khen - Cô gật đầu hài lòng
- Suy nghĩ thoáng chút giùm cái, tụi này chưa có ai là được cấp bằng lái xe, muốn hủy hoại cái danh tiếng thần tượng của tụi này hả?
Vương Nguyên lườm cô
- Ờ nhỉ? Quên mất
Cô gãi đầu - thế để tôi kêu quản lí chở mấy người đi
- OK - cả đám đồng thanh
Chiếc xe từ từ lăn bánh, Thiên Tỉ ngồi ghế trước, ba người còn lại ngồi ghế sau. Mọi người hiện giờ đã ổn định chỗ ngồi. Thiên Tỉ với chiếc kính đen rộ lõ len vẻ soái khí nhưng cũng đầy lạnh lùng của mình, Vương Nguyên đội chiếc mũ lưỡi trai ngược toát lên tính cách hoạt bát của cậu, Vương Tuấn Khải trên người chỉ là chiếc áo sơ mi trắng, quần jeans đen, đơn giản như thế mà cứ làm Di Di phải nhìn chằm chằm, ngất ngây vì vẻ khó cưỡng của cậu
- Nhìn đủ chưa? - cậu lên tiếng, miệng nhếch lên
- À - cô giật mình quay ra hướng biển - ai thèm nhìn anh chứ?
Cô bây giờ cũng không chê vào đâu được, chiếc váy ren màu trắng đơn giản kia, đôi giày ba ta tinh khiết và mái tóc xoăn hạt dẻ tự nhiên được hòa vào làn gió mát rười rượi lại càng tôn lên vẻ cao quý của cô. Cô nhắm mắt lại môi nở nụ cười thật tươi, tận hưởng cái cảm giác tuyệt vời bây giờ
Giá như cuộc hành trình này không bao giờ kết thúc
Chợt có người nắm tay cô, theo phản xạ liền quay lại
- Di Di, làm người yêu anh nhé? - Vương Tuấn Khải nắm tay nhìn cô, miệng luôn cười để lộ răng khểnh
- Ừm - cô gật đầu
Vương Tuấn Khải mừng rỡ, đứng dậy hét lên
- VƯƠNG TUẤN KHẢI MÃI LÀ NGƯỜI YÊU CỦA DI DI!!!
Mọi người chỉ biết cười thầm cái tính cách trẻ con tìm ẩn của cậu
Rồi Di Di cũng vô thức đứng lên, nắm chặt tay Tuấn Khải
- DI Di CŨNG MÃI LÀ NGƯỜI YÊU CỦA VƯƠNG TUẤN KHẢI!!!
- Em nói xem - cậu kéo cô ngồi xuống ghế - cảm nhận về anh coi nào
- Để coi - cô chóng cằm - à, tự luyến
- ... * lườm* nói gì anh nghe không rõ - cậu nhếch môi, đẩy mạnh cô xuống ghế, ép sát cô vào một góc
- Ờ thì anh đẹp trai, soái, đúng là không thể làm ngơ được vẻ thần tượng trời phú này mà - cô lắc đầu
- Tốt - câu thả cô ra, định chỉnh đốn lại bình thường thì
- Khoan đã
- Gì nữa?
- Mau lại đây
Di Di kéo nhẹ cậu xuống, đôi môi chạm nhẹ lấy môi của đối phương, mặt Tuấn Khải đỏ bừng lên
Mọi người cùng nhau nhắm mắt lại tận hưởng cái bầu không khí yên tĩnh, tinh khiết này. Chiếc xe cứ thế phóng nhanh như gió, chạy đến ánh dương của bầu chân trời kia. Ai nói tiểu thư ngang bướng không thể bị chinh phục? Ai nói một chàng trai lãng tử không thể không yêu một cô nàng hóng hách?
Thanh xuân thật tuyệt vời, giá như không bao giờ kết thúc. Những tâm tư của kí ức như vừa thoáng qua bất chợt lại tái hiện trong cảm xúc của mỗi người. Vứt bỏ hết u sầu của thời thanh xuân để dang rộng đôi cánh, tiếp tục bước đi trên hành trình dài
* Khoan đã, cấm chạy, còn nữa, đôi lời của tác giả sẽ là một phần đầy thú vị, thông báo cho các bạn những tin hot, chờ đón nha, chưa kết thúc đâu ^.^ *