Nghe mọi người hét sau tiếng pháo, Vương Tuấn Khải quay lại đã thấy Di Di nằm dưới đất, máu chảy ướt cả sàn nàh làm cậu hốt hoảng bế cô lên, chạy ra ngoài- Di Di, nghe anh nói, đừng sợ, có anh ở đây, em đừng như vậy
- Em... - những hơi thở yếu ớt của cô nhỏ dần - là một con ngốc... lẽ ra không nên nhúng tay vào thế giới đêm.... hix... hại mọi người.... hix... ra nông nỗi này... em ...xin lỗi...
- DI DI!!!
... Bệnh viện ROSE ...
Mọi người ở bên ngoài sợ sệt lo lắng chờ tin của bác sĩ, mặt mọi người nóng ran như có gù thiêu cháy, hoàn toàn không để tâm đến những vết thương của mình, Thiên Tỉ ngồi dưới đất, thỉnh thoảng lại vuốt mặt
" Là do mình, mình đã không bảo vệ cô ấy, để ra nông nỗi này, Di Di, xin lỗi cậu "
Két!!!
Bác sĩ đi ra với vẻ mặt khá nghiêm trọng
- Tình hình không ổn. Cậu trai lúc nãy vì mất máu quá nhiều, viên đạn lại bắn trúng gan nên tôi e rằng...
- Không thể nào, nói với tôi đây không phải sự thật đi, em trai tôi, không được
Ngọc Quý dần khuỵu chân xuống
- Di Di thì sao?
Thiên Tỉ chạy đến
- Bị chấn thương khá nặng về phần lưng và phần não, những vết thương ngoài da cũng khá nghiêm trọng, cần phải phẫu thuật gấp nhưng tôi không biết có thể giữ tính mạng được không? Tôi sẽ cố
- Ông còn đứng đó làm gì nữa? Mau đi cứu cô ấy đi
Vương Nguyên trừng mắt tức giận làm ông bác sĩ giật mình, vội gật đầu rồi bước vào phòng phẫu thuật
- Bây giờ thì sao chứ? Một người chết một người nguy kịch, chúng ta biết ăn nói sao với Thiên chủ tịch đây?
Thiên Tỉ tay nắm chặt, từng giọt nước mắt như những giọt kim cương rơi xuống
-...
Mọi người im lặng
- Tất cả là do anh
Vương Nguyên đang ngồi dựa tường bỗng chốc đứng phắt dậy, bước về phía Vương Tuấn Khải xách cổ áo cậu lên, khuôn mặt ức chế xen lẫn sự hận thù nổi rõ từ những biểu hiện của cậu
- Không vì anh, Di Di sẽ không thế này, cô ấy chỉ vì muốn giấu kín bí mật này mà luôn âm thầm bảo vệ anh, còn anh, chỉ biết ích kỉ, sợ khi đối mặt với hiện tại rằng Di Di sẽ thành con người khác, anh đã bao giờ từng nghĩ đến cảm xúc của Di Di chưa, cô ấy lo lắng, sợ rằng sẽ mất anh. Anh có biết khi cô ấy ở Bắc Kinh đã bị một phát đạn làm cho nhói cả vai, anh có biết không? Không biết? Anh tưởng cô ấy làm thế chỉ để bảo vệ cái thế giới đêm kia? Sai rồi, hoàn toàn sai rồi, cô ấy cũng chỉ vì anh, tên côn đồ kia đã tiết lộ với em rằng, hắn nói cô ta chịu nhát đạn đó là vì người cô ấy yêu_ Vương Tuấn Khải, mấy tên côn đồ săn anh như săn thú, chúng nó lúc nào cũng tìm cách để tiếp cạnh anh, nếu lúc đó Di Di không đồng ý về cuộc dao dịch kia thì e rằng anh cũng không được hưởng cái bữa sinh nhật hạnh phúc đâu. Lâm vào hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, cô ấy còn nói nhỏ với em, đừng cho Vương Tuấn Khải biết về cái thân phận Killer. Giờ anh đã hiểu chưa? Đừng có chỉ sống cho bản thân mình, đừng có...
- Kiềm chế lại Vương Nguyên
Thiên Tỉ kéo cậu ra, chỉ liếc Tuấn Khải một cái biểu ra ngoài
Vương Tuấn Khải buồn bã ngồi về một góc
- Không sao đâu, cậu ấy sẽ ổn thôi
Thiên Tỉ đến bên Tuấn Khải an ủi
- Anh cũng hi vọng vậy, đều tại anh hết
- Thiên Tuyết Di có chuyện gì nghiêm trọng, tôi thề sẽ không để cậu yên
Đoàn Ngọc Quý lạnh lùng liếc Tuấn Khải rồi ra ngoài bệnh viện
.
.
.
Reng!!!
- Bác sĩ, tình hình sao rồi?
Nghe thấy tiếng chuông báo, cậu liền cấp tốc chạy đến chặn bác sĩ lại
- Tôi phải nói thật thế này, cuộc phẫu thuật thành công thì có, nhưng cô ấy cần được nghỉ ngơi thêm
- Vậy tôt quá rồi - Vương Nguyên mừng rỡ
- Nhưng... - Giọng ông bác sĩ nhỏ dần
- Còn gì nữa? - Thiên Tỉ nhướn mày khó hiểu
- Đó chỉ là 50%, còn lại là còn tùy thuộc vào nhận thức của cô ấy, mọi người chuẩn bị tinh thần đi, 50% còn lại có thể cô ấy sẽ được quy về trạng thái thực vật
Rồi bác sĩ lắc đầu bước đi
- Không thể nào
Vương Nguyên hét lên
- Thôi thì cứ vào trong xem tình hình đã
Rồi ba ngừoi vào trong thăm bệnh
Di Di nằm trên giường, thân thể tàn tạ bị tên côn đồ hành hạ đến nhức mỏi không cử động được, cô nhắm mắt cứ ngỡ như chỉ ngủ, mọi người xung quanh khuôn mặt đục ngầu, trầm lặng
... 3 ngày sau ...
- Cậu có chắc là anh ấy không sao đấy chứ?
Thiên Tỉ trên tay cầm hộp cháo, nhanh chân chạy vào phòng
- Tớ không biết, anh ấy cứ thờ thẫn mấy ngày nay, ăn uống cũng không, chỉ dán mắt vào Killer
Hai người vừa đi viếng Đoàn Ngọc Vũ về, an ủi Ngọc Quý một lát rồi liền chạy đến bệnh viện
Két!!!
Cánh cửa mở ra, cảnh tượng đập vào hai đôi mắt kia chình là hình ảnh người con trai gầy gò, xanh xao nắm lấy tay của một thiếu nữ đang nằm trên giường bênh, các vết thương của cô đã lành lặng nên nhìn chỉ như cô đang ngủ
- Tuấn Khải, ăn gì đi
Thiên Tỉ chạy đến
- Không ăn, không muốn ăn
Cậu lắc đầu
- Vậy sao được? Mau ăn đi, anh nhìn xem, Di Di tỉnh dậy nếu thấy cảnh tượng anh ốm nheo thế này thì sẽ bất mãn, không vui đâu
- ...
Tuấn Khải im lặng, như hiểu được gì đó liền vội uống ly nước rồi ăn sáng
Đã mấy ngày nay anh không ăn gì, suốt ngày chỉ nhìn Di Di, mắt không rời như có ma lực gì hút vào
- Ưm... t... tôi...
Ba người nghe giọng liền trợn mắt, quay về phía người con gái kia, thấy cô cử động nhẹ liền giật bắn mình, vội chạy đi kêu bác sĩ
- Bác sĩ ơi, Di Di, cô ấy tỉnh rồi, mau qua đây