Bước vào phòng Mộ Phàm, cô lập tức trưng ra nụ cười cầu tài “Hì hì, tôi có chuyện muốn hỏi anh.”
Mộ Phàm khinh thường liếc mắt nhìn cô “Lại có chuyện gì, chắc cô lại gây ra họa gì rồi hả?”
“Người ta có thắc mắc muốn hỏi mà, tôi hiền hậu, dễ thương, đáng yêu thì có thể gây ra họa gì chứ”. Nói xong còn không biết ngượng cười hề hề.
“Mình nhịn, nhất định nhịn hắn, cái tên khốn kiếp này, mụ nội hắn dám xem thường mình.” Đương nhiên lời này Hi Hi đang nghĩ trong lòng.
“Chỉ là tôi có chút thắc mắc về chị Hạ Lan, thư ký của Lạc Nguyên ấy mà, hì... hì...”
Chị ấy xinh đẹp như vậy, lại ở bên Lạc Nguyên bao lâu rồi, bảo cô là họ không có gì cô thật không tin.
“Chị Hạ Lan thì làm sao?” Mộ Phàm ngừng xem tài liệu, ngẩng lên nhìn cô.
“Chị ấy... chị ấy… thật xinh đẹp nha.” Đáng ghét cô muốn nói câu khác mà.
“Chị Hạ Lan hiển nhiên là xinh đẹp rồi, người ta vừa xinh đẹp lại là con gái nhà giàu. Ai như cô? Cô cũng thật là rảnh, tự nhiên chạy tới đây khen thư ký của Lạc Nguyên.”
“Tiểu thư con nhà giàu vậy cần gì vào đây làm thư ký cho Lạc Nguyên?” Tiểu Hi khinh thường bĩu môi.
“Cô thì biết cái gì, Hạ Lan là con gái duy nhất của Hạ Chấn Đông, chủ tịch tập đoàn Hạ thị. Người ta không muốn ỷ lại vào gia đình mới xin vào làm ở công ty chúng ta. Chị ấy là bạn học của tiểu Vy, lúc cha mẹ chúng tôi mới mất, chị ấy vào làm vì muốn giúp đỡ tiểu Vy và Lạc Nguyên, sau này chị tiểu Vy qua đời, lại tiếp tục ở lại giúp đỡ anh Lạc Nguyên. Không phải như cô suốt ngày chẳng được tích sự gì.”
Mộ Phàm càng nói, sắc mặt của Tiểu Hi càng đen.
Cô lủi thủi đi về phòng Tổng Giám đốc ngồi chờ hết giờ về. "Haiz..., nếu biết nghe xong chán thế này, lúc nãy không chọc cho Mộ Phàm nói còn hơn. Chị Hạ Lan kia, nếu không có gì đó với Lạc Nguyên làm sao ở lại bên anh lâu vậy chứ. Người ta là con nhà giàu có, muốn tiền có tiền, muốn sắc có sắc. Còn mình là ai, chỉ là một sinh viên bình thường, không có tài cũng chẳng có sắc. Người ta lại có công giúp đỡ Lạc Nguyên bao nhiêu năm qua, còn mình...?" Càng nghĩ càng buồn, càng so sánh càng thấy tự ti.
Cái chức vợ tương lai của Tổng Giám đốc này, thật khó giữ. Cho dù đã là vợ Lạc Nguyên chưa chắc gì cô có thể giữ nổi huống chi giờ cô còn chưa là gì cả.
Về đến nhà, Tiểu Hi ủ rũ, chui thẳng lên phòng. Đến ăn cơm mà cô cũng chẳng có tâm trí nào mà ăn, cô ăn như người mất hồn, mấy lần không gắp được gì mà cứ bỏ vào miệng nhai. Mọi người cuối cùng cũng nhận ra Tiểu Hi không ổn, hôm nay từ lúc về nhà đến giờ cô cũng chẳng nói gì, ăn thì tâm hồn để tận đâu. Lạc Trâm lay cô mấy lần cô mới hoàn hồn.
“Tiểu Hi, cậu bệnh à? Sao trông ủ rũ vậy? Mới đi làm ngày đầu đã bệnh à?”
Tiểu Hi không nói chỉ cúi mặt lắc đầu, lại cúi gầm mặt xuống tiếp tục ăn.
Vẫn gắp vẫn ăn, mà gấp mãi một hột cơm cũng không trúng thì nói chi mà ăn.
Thấy không ổn cả bọn Hiểu Linh lôi cô vào phòng tra hỏi.
Lạc Nguyên nhìn theo bóng lưng họ, nhíu mày không biết Tiểu Hi lại có chuyện gì.
Cả bọn lôi Hi Hi vô phòng, khóa cửa lại, quăng cô lên giường chất vấn.
“Nói, hôm nay có chuyện gì? Khai mau.”
Tiểu Hi úp mặt xuống giường lấy gối bịt tai lại.
“Hay hôm nay ai ăn hiếp cậu, trưa nay cậu tìm tôi vì thế hả?” Lạc Trâm lên tiếng.
“___________” Tiểu Hi im lặng.
“Mộ Phàm ăn hiếp gì cậu, tôi đi tính sổ với ổng.” Hiểu Hương xoắn tay áo.
“Đều không phải.” Tiểu Hi mếu máo.
“Vậy là chuyện gì?” Hiểu Linh quát.
Tiểu Hi nghẹn ngào “Mình không làm được vợ Tổng Giám đốc đâu.”
“Ai nói?” Cả bọn đồng thanh hỏi.
“Mình nghĩ vậy đó. Chị Hạ Lan rất xứng với Lạc Nguyên. Chị ấy vừa xinh đẹp lại giàu có, điều kiện hiển nhiên là hơn hẳn mình.”
“Đồ ngốc, cậu cũng dễ thương, đáng yêu, thiện lương và nhất là có một lợi thế rất hơn Hạ Lan cậu có biết không.” Lạc Trâm khuyên nhủ.
“Mình biết, mình giống vợ trước của anh ấy, nhưng người cũng đã chết rồi, mình lại kém cỏi. Lạc Nguyên cưới mình chỉ vì trông mình giống chị tiểu Vy, nếu sau này anh ấy hối hận vì nhận ra mình không có điểm nào giống tiểu Vy ngòai khuôn mặt này thì sao. Lúc ấy, anh ấy hối hận không giữ lời hứa thì sao?”
“Hi Hi! Cậu biết chuyện cậu giống chị tiểu Vy lúc nào?” Hiểu Linh kinh ngạc.
“Các cậu tưởng tôi ngốc à, dì Hai cho tôi biết lâu rồi.”
“Đồ ngốc nếu Lạc Nguyên thích Hạ Lan thì đã thích lâu rồi cần gì phải tìm hiểu với cậu.”
“Vả lại, nếu sau này Lạc Nguyên đổi ý chẳng phải cậu đã có biên bản chấp nhận bồi thường của anh ấy sao, còn lo gì nữa. Tới đó, cậu tha hồ mà đòi.” Hiểu Linh dụ dỗ.
Tiểu Hi nín khóc suy nghĩ, sao cô lại quên bén đi nhỉ. Gia tài của Lạc Nguyên nhiều như vậy, tới đó cô xin một ít coi như là phí bồi thường chắc cũng không đến nỗi. Không có tình thì có tiền không lo bị lỗ nha. Nhưng mà, con rùa vàng của cô sắp dâng tới miệng lại bị rớt ra. Cô không cam lòng, không cam lòng mà.ô…ô… lại úp mặt khóc tiếp.
Thấy Tiểu Hi có phản ứng, cả bọn nhân cơ hội tiến thêm.
“Yên tâm đi, còn bốn quân sư bọn tôi ở đây cậu lo gì, đến một người bọn ta diệt một người, đến hai người bọn ta đánh hai người, còn nước còn tát, chưa gì đã lo bò trắng răng.”
“Hạ Lan thì Hạ Lan, mười Hạ Lan cũng chưa chắc bằng một Tiểu Hi.”
“Đúng, đúng Tiểu Hi là nhất.”
Cả bọn ra sức vuốt mông ngựa. Ngựa Tiểu Hi cuối cùng cũng lấy lại tinh thần một chút.
Mà cứ theo cái đà vuốt mông ngựa kiểu này, đi ra đường cái mặt Tiểu Hi chắc ngước lên tận trời.
Tối hôm sau, Tiểu Hi gọi điện về nhà cho ba mẹ. Mẹ cô nghe cô kể xong thì sụt sùi, hèn gì mà cả tháng nay nó không thèm gọi về đòi tiền học thì ra là đã có chỗ lo ăn lo mặc. Má Ngưu rưng rưng nước mắt.
“Tạ ơn trời phật, không biết tổ tông nhà họ Ngưu đã để lại phúc đức gì mà đến đời Tiểu Hi lại nhận được nhiều may mắn đến vậy.”
Ba Tiểu Hi nghe chuyện, ông vốn không tin, sợ rằng cô bị người ta gạt, bảo cô vài hôm nữa đến lễ Quốc Khánh cả nhà được nghỉ, phải lên xem thế nào. Ông cũng muốn đi ngay lắm, nhưng khỗ nỗi bản thân ông chỉ là công nhân làm công cho người ta phải tuân thủ nội quy, đâu thể muốn nghỉ mấy ngày là nghỉ liền được. Ông thật nóng lòng muốn chết. Nhìn má Ngưu vui mừng, ông không khỏi tức giận quát, “Bà mừng cái gì, còn không biết con mình được lợi hay bị người ta gạt, bán con lúc nào không hay.”