“Ông cứ hay lo, con mình ông không rõ sao, bề ngòai trông nó đơn thuần, ngu ngơ nhưng ai mà gạt được nó.”
“Huống chi người ta là ông chủ lớn, gạt con mình được gì, ông xem tiểu Hi nhà mình có gì để người ta gạt.”
Má Ngưu nói cũng có lý, Tiểu Hi xưa nay hiền lành nhưng không phải đứa trẻ khờ khạo, con gái ông hình như chưa bao giờ để bạn học ăn hiếp. Đứa trẻ này từ nhỏ tới lớn không bao giờ để cha mẹ bận tâm. Năm lên lớp một vì cha mẹ đều phải đi làm, nó chỉ cho ông đưa một ngày đầu tiên cho biết lớp, còn lại đều tự mình đến trường trong khi các bạn cùng lớp đều có ba hoặc mẹ đưa đi mỗi ngày.
Tiểu Hi là con một, không có anh chị em chơi cùng, nên mỗi ngày đều bị những đứa trẻ cùng xóm bắt nạt, chơi trò gì cũng lập phe với nhau bắt con ông chịu phạt, nhưng con bé cũng không chịu thua, thà ở nhà chơi một mình chứ không để bọn chúng ức hiếp.
Những năm học tiểu học, ngày nào con bé cũng kể, các bạn gái lớp nó thường chia phe, không được chơi với bạn này không chơi với bạn kia, chơi trong nhóm này thì không được nói chuyện với nhóm kia. Con bé vốn hiền lành, bạn nào cũng muốn chơi nhưng chia phe như vậy cũng không biết làm sao, thế nên con bé chẳng theo phe nào. Vì thế mà suốt bao nhiêu năm học cấp một ngoài một đám bạn là con trai chẳng thấy đứa nào là con gái.
Cứ nghĩ được vào cấp hai chia lớp ra sẽ thoát khỏi đám bạn nó, không ngờ trường ở xã quanh đi quẩn lại vẫn bao nhiêu đó gương mặt, một số đứa ở lớp cũ lại tiếp tục học chung, tiếp tục chia phe. Những đứa học giỏi thường được những đứa khác nghe lời. Tiểu Hi về mách ông, ông chỉ vô ý nói thì con ráng học giỏi hơn bạn ấy để nói các bạn còn lại nghe theo con. Vậy mà tiểu Hi làm thật, học kỳ hai năm lớp sáu con bé không chỉ là học sinh giỏi mà còn là học sinh giỏi nhất khối. Ông biết nó cố vậy cũng bởi vì bị bức bách quá, những năm tiểu học chẳng khác nào địa ngục đối với nó. Là con gái, con bé rất muốn thân thiết với các bạn gái trong lớp, vậy mà bọn trẻ chia phe chia phái làm con ông phải chơi một mình với đám con trai.
Qua năm sau, lên lớp bảy, có rất nhiều bạn hâm mộ con bé, cả lớp bầu nó làm lớp trưởng. Cục diện trong lớp nhờ thế mà thay đổi . Sau khi Tiểu Hi làm lớp trưởng cũng lập luôn quy định trong lớp không được chia nhóm chơi. Hiển nhiên cả lớp rất nghe lời nó.
Những năm học cấp ba con bé rất vui, lên trường huyện có nhiều bạn mới, con bé vốn dĩ học giỏi lại hoạt bát, dễ thương nên có rất nhiều bạn.
Nhưng con ông không hề phát huy điều đó mà thường rất tự ti về bản thân, lúc lên đại học một mình tới chỗ mới, lạ chỗ, lạ người, nó lại chui vào lại vỏ ốc của mình, đi học cả năm mà không có bạn, đến năm trước ông mới nghe má Ngưu nói nó cũng đã ở chung phòng với mấy đứa bạn. Ông mới yên tâm một chút.
Ông biết con ông không phải đứa nhút nhát, kém cỏi, chỉ là chưa bao giờ nó thật sự coi trọng con người mình, khả năng của mình. Ông cũng mong muốn nó thể hiện lắm, nhưng ông không muốn ép buộc con mình, cứ để tự nhiên.
Ông tin rồi cũng có ngày Tiểu Hi tự khám phá ra khả năng của chính mình. Cả đời này ông chỉ hy vọng Tiểu Hi có ngày đứng thẳng vươn vai trước mọi người, sống đúng với bản chất của cô.
Ở một nơi khác, một người nào đó đang ngủ say không hề biết rằng ba mình rất kỳ vọng vào mình.