Vì ba mẹ Ngưu bảo đến lễ Quốc Khánh sẽ lên thăm cô, nên Tiểu Hi hưng phấn lắm, suốt ngày rất vui vẻ, ca hát líu lo. Mặc dù còn cả tháng nữa mới tới, nhưng cô phải lên kế hoạch trước mới được. Ba mẹ chỉ có mỗi cô, ngày thường tuy họ ít có thời gian bên cô, nhưng cô biết họ yêu cô lắm. Cô thật vô dụng, từ nhỏ đến giờ không bao giờ để ba mẹ cô yên tâm. Cô biết lần này ba mẹ lên đây là vì lo cho cô, cô nhất định thể hiện để ba mẹ yên lòng.
Tiểu Hi quyết định phải dẫn ba mẹ mình đi thăm quan hết thành phố, nhà hát lớn này, viện Bảo tàng thành phố này, và nhất là phải tới các khu plaza để cho họ mua sắm. Đương nhiên cô sẽ dùng tiền từ tháng lương đầu tiên của mình, đến hôm đó cô cũng coi như là làm được một tháng rồi nha. Hy vọng Lạc Nguyên không đến nỗi keo kiệt trả lương cho cô thấp.
Mấy hôm nay vì mải cao hứng chuẩn bị đón tiếp ba mẹ, nên cô cũng quên mất chuyện quan trọng mà cô dự định làm, là loại trừ mối tai họa ngăn cách cô và Lạc Nguyên, đó chính là Hạ Lan. Cô nghĩ kỹ rồi, biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Do đó, cô quyết định làm thân với Hạ Lan. Dù sao nếu như sau này cô thân với Hạ Lan, trên danh nghĩa đó, không lẽ Hạ Lan nỡ nào cướp Lạc Nguyên của cô.
Mấy hôm nay, Tiểu Hi suốt ngày chạy qua phòng Hạ Lan nịnh bợ, nói thẳng ra là làm chân chạy vặt cho cô ta. Nhưng không sao, vì tương lai với Lạc Nguyên, bây giờ cô sẽ cố gắng hy sinh.
Hạ Lan tuy trong lòng chẳng ưa gì Tiểu Hi, nhưng cố dằn, dù sao cô ta cũng ở cạnh Lạc Nguyên, ức hiếp cô ta sẽ chẳng có lợi chô cô. Nhưng cô ta với Lạc Nguyên cũng chưa là gì, cô không mất cơ hội.
Chiều nay, Tiểu Hi giúp Hạ Lan photo các bảng báo cáo sản lượng tháng trước, tự nhiên cái máy dở chứng làm kẹt giấy liên tục, có 30 tờ mà làm cô mất gần hai giờ mới xong.
Lúc về phòng lại bị Mộ Phàm mắng liên tục. Nếu biết trước, mấy cái báo cáo này dùng để báo cho anh, cô đã không thèm làm. Tại cái máy tự nhiên dở chứng, cô có muốn đâu. Anh lại không cho cô giải thích, cứ bắn liên thanh liên tục vô mặt cô. Nào là cô kém cỏi chẳng làm gì ra hồn, có mấy bản báo cáo mà đi mất gần cả hai giờ đồng hồ, Lạc Nguyên cho cô làm bình bông thì cô cứ làm đi, ai mượn cô tài lanh làm vướng tay vướng chân Hạ Lan, còn nói cô viện cớ đi chơi chứ làm gì có chuyện photo có 30 tờ giấy mà lâu như vậy.
Tiểu Hi tức muốn chết. Cái tên Mộ Phàm chết tiệt kia chẳng nể mặt mũi người ta, mắng cô trước mặt Hạ Lan. Nếu không có Hiểu Hương lôi anh về phòng, e rằng cô còn bị mắng tiếp. Tiểu Hi ôm bụng ấm ức kiếm Hiểu Linh và Lạc Trâm kể khổ.
Thật đáng giận mà, cái tên Mộ Phàm chết tiệt không phân biệt phải trái. Lạc Trâm xác nhận cái máy hư thật, trưa nay người của phòng kinh doanh cũng bị tương tự. Cả tầng 10 và 11 chỉ có mỗi cái máy ấy, mà lúc mua nó cũng đã hơn 4 năm rồi nên hư là chuyện hiển nhiên. Vậy mà anh ta chưa điều tra kỹ đã la cô. Được rồi cô công nhận là lúc máy hư như vậy cô có thể sử dụng máy photo tầng dưới. Nhưng cô vốn là người có trách nhiệm nha, cô phải đi kêu người sửa nên mới mất thời gian.
Tiểu Hi nổi giận, lúc nãy cứ nghĩ bản thân mình tệ, làm hư máy nên không dám cãi lại, bây giờ thì rõ rồi nha máy sử dụng lâu ngày bị hư chứ không liên quan gì mình hết nha. Cái tên Mộ Phàm này, thù mới nợ cũ, mình nhất định phải trả cho hắn từng chút một.
Một ý tưởng tà ác xẹt qua đầu Tiểu Hi.
Tiểu Hi nhanh chóng triệu tập cuộc họp kín với ba người đẹp.
“Hương Hương, mau điều tra số điện thoại của Tiểu Đào và Thu Hồng cho tớ.”
“______” “______” “________”
“Cậu định làm gì mà lấy số của họ?” Hiểu Linh khó hiểu.
“Có thù tất báo, các cậu phải giúp tớ. Tên Mộ Phàm nhà các cậu tội ác tày trời, không những bắt cá hai tay, mà còn ức hiếp người vô tội là tớ đây. Hồi nào tới giờ, một chút tớ cũng không đụng tới anh ta, mà anh ta luôn xem tớ là cái gai trong mắt, ức hiếp tớ, chỉ canh sơ hở là nhảy vào bôi nhọ tớ.”
“Tiểu Hi! Cậu bình tĩnh, Mộ Phàm tuy đáng ghét nhưng cậu định làm gì với anh ấy?” Lạc Trâm định khuyên giải dù sao nếu Tiểu Hi và Mộ Phàm chiến tranh bọn cô không tránh khỏi bị liên luỵ.
“Tớ chẳng muốn làm gì, chỉ định cho anh ta từ nay về sau chừa cái tội một chân đạp hai thuyền, còn không tớ sẽ hù doạ cho hai cô bạn gái Mộ Phàm bỏ chạy. Lúc đó anh ta phải lo chạy theo giữ người, không còn thời gian rảnh rỗi mà phá tớ.”
Hiểu Hương cũng biết Mộ Phàm cũng đang đau đầu vì hai người đó nên ủng hộ Tiểu Hi hết mình.
“Nhưng tớ được biết là Tiểu Đào và Thu Hồng mới là người theo đuổi anh tớ, bọn họ thừa biết mà.”
“Xí, cậu cứ đánh giá cao Mộ Phàm, ai lại chịu quen chung một người, nếu là tớ đừng nói là Mộ Phàm cho dù là vua hay tổng thống tớ cũng chả cần ấy chứ.” Tiểu Hi phản bác.
“Là thật đấy, hai cô ấy trước đây là bạn thân, sau này vì anh tớ mà trở mặt đấy.” Hiểu Linh khẳng định.
Tiểu Hi nhìn Lạc Trâm. Lạc Trâm ý nhị gật đầu.
“Vậy càng tốt, thế mới dễ đối phó, ta tìm cách cho bọn họ tự động rời xa Mộ Phàm, mọi người thấy sao?” Đầu Tiểu Hi hiện lên hai bóng đèn sáng.
“Nhưng bằng cách gì?” Mọi người lại hiện ra những dấu chấm hỏi to đùng.
Thế là trưa hôm sau, hai người đẹpTiểu Đào và Thu Hồng được một vị mỹ nữ tự xưng là bạn gái của Mộ Phàm hẹn gặp mặt. Thời gian đương nhiên là chiều hôm đó, người nào đó muốn đánh nhanh thắng nhanh mà.
***
Tại phòng trà A&T.
Người đẹp nào đó sau khi được ba vị mỹ nữ trang điểm làm đẹp, liền được hộ tống đến chỗ hẹn. Bọn họ cố tình đến sớm để chuẩn bị đạo cụ diễn.
Hiểu Hương đã thuê sẵn mười vị vệ sĩ, yêu cầu họ mặc trang phục màu đen bảo vệ Tiểu Hi.
Lạc Trâm bao hẳn phòng trà trong ba giờ để Tiểu Hi phô trương thanh thế.
Hôm nay, người nào đó mặc bộ váy màu đen liền thân ôm sát người, khoác áo đen giả da ngắn, mang giày đen, vớ đen, kính đen, ví đen, nếu không lầm thì cả nội y cũng đen, nhìn cứ tưởng nhầm, à không phải nói là đúng là ma đầu xã hội đen xuất hiện.
Tiểu Hi ngồi sẵn chờ hai con mồi đến.
Tiểu Đào không nghĩ lại gặp Thu Hồng ở đây, hai cô vô tình gặp nhau trước cửa. Trước khi bước vào, Tiểu Đào và Thu Hồng đều khó chịu khi gặp nhau, nhưng khi bước vào rồi thì họ lại cảm thấy thật cảm ơn trời đất vì vào cùng nhau.
Bước vào phòng trà, khung cảnh thật bức người, gần cả chục người vận vest đen, đang đứng xung quanh một vị mỹ nữ xinh đẹp nhưng khí thế bức người, đang ngồi vắt chéo chân lên bàn, phía sau là Lạc Trâm, đang khúm núm bóp vai cho cô. Kế bên đã thấy Hiểu Linh và Hiểu Hương ngồi ủ rũ.
Họ không đứng nổi, cô ta thật chẳng khác gì thủ lĩnh xã hội đen. Tại sao bạn gái mới của Mộ Phàm lại là xã hội đen. Đến cả em gái của chủ tập đoàn Quang Đông mà cũng bị cô ta hà hiếp. Cô ta còn ép các em của Mộ Phàm đến đây nữa. Thật đáng sợ !
(hihi: ngu ngốc chã nhẽ ai mặc đồ đen đều là xã hội đen à?)
Như kế hoạch, Hiểu Hương rước Tiểu Đào, Hiểu Linh rước Thu Hồng. Hai cô cùng làm bộ run run nói nhỏ vào tai họ “Anh Mộ Phàm không hiểu tại sao lại lọt vào mắt của con gái ông trùm khu Quận T, mấy ngày nay anh Mộ Phàm tự nhiên trốn mất biệt.”
“Không biết cô ấy nghe ai nói lại biết được hai chị đều quen Phàm ca giờ đến gặp hai chị đòi người.”
Suy nghĩ của Tiểu Đào “Trời ơi, không phải quận T nổi tiếng là mất trật tự nhất thành phố, cảnh sát cũng phải bó tay sao.”
Suy nghĩ của Thu Hồng “Đến Mộ Phàm còn sợ trốn biệt, thì e rằng cái mạng nhỏ của mình không giữ nổi.”
Tiểu Đào và Thu Hồng run run ngồi vào ghế. “Trời ạ, cả tuần nay mình không hề gặp Mộ Phàm, sao bây giờ họa ở đâu lại rơi ngay mình.” Hai cô oán hận nghĩ.