Không Thể Xem Thường Ngưu Tiểu Hi

Chương 21: Chương 21




Cô không gõ cửa mà bước thẳng vào phòng, vừa lúc Lạc Nguyên tắm xong bước ra khỏi phòng tắm. Anh cởi trần, tóc ướt sũng, tay đang dùng khăn tắm lau tóc. Vài giọt nước từ tóc anh rơi xuống khuôn ngực rắn chắc, chảy xuống cả phần bụng ở dưới.

Trắng quá, quá trắng, còn mịn màng hơn cả da con gái, khuôn ngực đầy đặn, vòng bụng rắn chắc khỏe mạnh, nhìn anh lúc này Tiểu Hi thật muốn chảy máu mũi. May mà ở chung với anh bao lâu, thần công kìm nén của cô đã luyện đến đỉnh nên không phải nằm vật ra vì mất máu quá nhiều.

Lạc Nguyên nhìn thấy cô, anh sững lại, tay đang lau tóc vì vậy mà dừng ở không trung.

Tiểu Hi chớp chớp mắt, liếm liếm môi, nuốt nước miếng cái ực, đánh bạo lao tới đẩy anh nằm vật ra giường.

Cô nhảy lên mình anh, ngồi trên người anh, không nhịn được lấy tay sờ mó lung tung, da thịt mới tắm mát lạnh, sờ tới đâu tay tê dại đến đó

Người nào đó còn không nhịn được cúi xuống đặt môi mình lên môi anh. Môi chạm môi…

(Ngưu: các vị bình tĩnh, truyện Ngưu viết vô cùng trong sáng)

Được rồi, cô công nhận từ nãy giờ đều là do cô tưởng tượng ra chứ cửa phòng Lạc Nguyên khóa trái cô có vào được đâu.

Tiểu Hi kêu gào gần mười phút mới thấy Lạc Nguyên mở cửa.

Anh đang tắm mà cô ở bên ngoài lại không ngừng kêu gào, thật không hiểu cái cô này gặp chuyện gì mà lại nóng vội như thế.

Lạc Nguyên vừa mở cửa phòng, nhìn thấy cô đang đứng ở cửa không khỏi nhíu mài. “Sao em lại ăn mặc thế này?”

Tiểu Hi bĩu môi.

“Thế này là sao, em dọa được hai người luôn cơ đấy, nhìn có ngầu không? Mặc thế này làm vệ sĩ là khỏi chê anh nhỉ?”

“___”

“Hôm nay, ai cũng nể sợ em hết á. Anh không tin thì hỏi Mộ Phàm đi. Anh! Anh cho em kiêm luôn chức vệ sĩ cho anh đi, tháng này em cần lãnh hai đầu lương.” Nói xong còn kèm theo ánh mắt mong chờ bắn về phía Lạc Nguyên.

Lạc Nguyên thở phào nhẹ nhõm, anh cứ tưởng cô sẽ nói chuyện gì khác chứ, chỉ là chuyện này sao.

“Sao vậy? Tiền anh chuyển vào thẻ, em chưa xài mà.” Tiền anh chuyển vào thẻ cô còn chưa sử dụng đồng nào sao bây giờ lại cần tiền.

Tiểu Hi lắc đầu. Tiền trong thẻ anh cho là khác, chỉ để sử dụng cho việc có liên quan đến anh thôi. Còn lần này cô cần tiền đãi ba mẹ mình, sao có thể sử dụng tiền trong thẻ.

“Lễ Quốc Khánh này ba mẹ em lên đây chơi, em muốn dùng số tiền do mình làm ra chiêu đãi ba mẹ. Nhưng mà em mới làm được một tháng e rằng không đủ tiền.”

“Sao em không cho anh biết, anh cũng phải ra mắt ba mẹ em chứ, trước sau gì cũng là người nhà, chuyện này cứ để anh lo.”

“____”

Tâm hồn người nào đó đang bay lên tận ngọn cây. Tiểu Hi nhà ta đang hưng phấn với cái vụ người một nhà đây mà.

Lạc Nguyên nhẹ nhàng tiến lại xoa đầu cô, “Ngốc! Ba mẹ em cũng là ba mẹ anh, tiền của anh cũng là tiền của em sao phải phân biệt rạch ròi như vậy.”

Người nào đó đơ không chịu được, đứng đần mặt ra, đang tự hỏi mình Lạc Nguyên vừa làm gì và nói gì, thật sự cô không đỡ nổi.

Người nào đó cuối cùng cũng khôi phục lại tinh thần.

“Á! Vậy tới lúc đó anh cũng đón ba mẹ với em?” Có thể coi như là cùng anh hẹn hò luôn nha. Hình như đây sẽ là lần đầu tiên anh và cô hẹn hò nha, đương nhiên trừ cái lần đi ăn KFC làm sao tính được.

“Ừ!”

“Anh cũng cùng em hộ tống ba mẹ đi tham quan thành phố?”

“Dù sao cũng nghỉ Lễ Quốc Khánh, đến lúc đó cho công ty nghỉ một tuần chắc cũng không sao. Anh cùng em hộ tống ba mẹ đi chơi vậy.”

Thiên a! Có cần tốt với con vậy không. Anh ấy vì con mà cho cả công ty nghỉ một tuần thật kinh khủng mà. Cô nghe Mộ Phong nói có khi công ty họ không nghĩ ngày lễ nào hết nha, đến Tến Nguyên Đán có năm chỉ nghỉ có ba ngày thôi.

Tiểu Hi chớp mắt như không tin vào tai mình “Thật hả anh?”

“Thật!” Lạc Nguyên cười dịu dàng với cô.

Tiểu Hi mừng quá chạy lại ôm chặt anh, cảm động nói “Anh! Cám ơn anh lắm! Từ đó đến giờ anh là người đầu tiên tốt với em như vậy.”

Mắt Tiểu Hi ươn ướt. Cô tự nói với mình “Tiểu Hi ngốc, anh ấy chỉ tốt với mi chút xíu đã cảm động phát khóc như vậy.”

Lạc Nguyên đành đứng đó để Tiểu Hi ôm, anh thật không biết làm thế nào với cô. Mọi suy nghĩ hành động của cô đều quá đơn thuần, nội tâm không hề che giấu điều gì.

Tiểu Hi thật cảm động muốn chết, cô chỉ định lên xin anh cho cô làm thêm một việc để được lãnh hai đầu lương dẫn ba mẹ tha hồ đi mua sắm, không ngờ Lạc Nguyên lại còn làm chuyện vượt gấp mấy lần mơ ước của cô, à không phải nói là Lạc Nguyên lại làm cái việc mà cô chẳng dám mơ tới.

Đang trong niềm hân hoan vui sướng, khóc lóc cảm động, Tiểu Hi bàng hoàng nhận ra mình đang xơi đậu hũ của ai kia.

Cô giật mình, mặt đỏ như gấc, vội buông Lạc Nguyên chạy như bay ra khỏi phòng anh.

Lạc Nguyên ngẩn ngơ đứng đó, hơi ấm của cô vẫn còn vương vấn trên người anh. Tiểu Hi không suy nghĩ sâu sắc như tiểu Vy, cô bé đơn thuần, đôi khi hành động thật ngốc ngếch, nhưng những hành động đó dường như vô tình lại rất thu hút người khác. Nói anh không có cảm xúc gì khi ở bên cô là dối lòng, nhưng anh biết, trên vai anh vẫn còn nặng gánh cái chết oan khuất của tiểu Vy. Anh không muốn làm một cô bé thơ ngây vô tội phải chịu tổn thương. Nhưng phải làm sao cho vẹn cả đôi đường? Chỉ có thể chọn một trong hai, mà anh thì chỉ có thể có lỗi với Tiểu Hi.

Tiểu Hi ngốc chạy về phòng trùm chăn xấu hổ đỏ mặt, ôm thế có xem là thân mật được không nhỉ, thật là ngượng chết đi được. Mà mình lại là người chủ động ôm người ta nữa chứ. Ôi mẹ ơi thật là xấu hổ quá.

Tiểu Hi sau một hồi co quắp vặn vẹo ở trên giường vì xấu hổ cuối cùng đã ngủ quên lúc nào không hay. Hôm nay phải chuẩn bị mọi thứ để hù dọa hai cô nàng kia thật mệt chết, về nhà lại bị Lạc Nguyên làm cho tâm hồn bay lên thiên đàng, cô không mệt mới lạ.

Lạc Nguyên gọi cô dậy ăn cơm không kìm được nhíu mày nói “Sao còn chưa thay bộ đồ này ra, em lôi bộ này ở đâu ra đây, từ khi nào em lại thích ăn mặc theo kiểu kinh dị thế hả?”

Tiểu Hi mơ màng tỉnh dậy, nghe anh mắng rồi nhìn nhìn lại mình, cô bĩu môi.

“Ai nói, Lạc Trâm, Hiểu Linh, Hiểu Hương đều khen đẹp hết mà. Chỉ có mình anh là thấy chướng mắt, ngay cả dì Hai còn nhìn em đến mất hồn nữa cơ mà.”

“Đúng rồi, vì sợ quá đến thất thần đó chị ạ. Mau đi thay đồ ra rồi đi xuống ăn tối.” Nói xong, anh tiện tay xốc cô dậy.

Tiểu Hi chợt nhớ tới cái ôm lúc chiều, xấu hổ đỏ mặt chạy ào vô toilet đóng cửa lại. Tim ai đó đang đập như trống chầu. Thiên a, sao cứ liên tục làm con thót tim thế này. Tiểu Hi đưa tay rờ rờ mũi mình “Phù! May quá không bị chảy máu cam.”

Lạc Nguyên biết Tiểu Hi xấu hổ cũng không làm khó cô nhẹ nhàng nói vọng vào “Mau xuống ăn tối, anh đi xuống trước đây.” Rồi anh cũng không nhịn được môi khẽ cong lên.

Tiểu Hi không ừ hử, nhanh chóng rửa mặt thay đồ.

Lúc cô xuống, mọi người đã ngồi đầy đủ vào vàn bàn ăn.

Lạc Trâm, Hiểu Linh và Hiểu Hương dưới sự dọa nạt của người nào đó đã nhanh chóng quay đầu theo giặc, bảo với Tiểu Hi rằng cô mặc bộ đồ đen lúc sáng không hợp tí nào.

Tiểu Hi dưới sự áp bức của cường quyền, giặc bao vây tứ phía đã anh dũng chấp nhận và hứa trước mặt Lạc Nguyên sẽ không bao giờ ăn mặc kinh dị như thế nữa.

Lạc Nguyên hài lòng gật đầu.

Bởi vì sự kiện cùng một lúc Mộ Phàm chia tay hai cô bạn gái, và thuận theo mong ước vô cùng tha thiết của các cô nương họ Mộ và họ Ngưu, Mộ Phàm quyết định cho các cô ấy cùng anh đến bar N chơi một bữa thoải mái. Dù gì theo yêu cầu của Hiểu Hương anh phải tỏ ra đau lòng trước mặt Tiểu Hi, mà thường thì đau lòng phải đi uống rượu, cho nên quyết định đến bar N vui chơi là hợp lý nhất.

Đương nhiên, quyết định này đã bị người nào đó phản đối kịch liệt. Nhưng dưới sự cương quyết của Mộ Phàm nên người nào đó đành chấp nhận và yêu cầu phải có anh đi cùng.

Thế là xong, vào một ngày đẹp trời, à đúng hơn là vào một buổi chiều đẹp trời có bốn vị mỹ nữ tí ta tí tởn cùng ba vị công tử nhà họ Mộ bước vào bar N vui chơi.

Vừa bước qua cửa thì cái đầu đen tối của Tiểu Hi lại xuất hiện ý tưởng mới.

“Mình có thể mượn rượu chiếm tiện nghi của Lạc Nguyên.” mới nghĩ thôi mà cô không nhịn được cười ha ha mấy tiếng. Nghĩ là hành động, Tiểu Hi quay qua dặn dò Hiểu Linh “Một chút nữa tớ mà có say cậu nhất định phải để Lạc Nguyên đưa tớ về phòng nhá.”

Hiểu Linh trợn tròn mắt nhưng cô nhanh chóng gật đầu, với suy nghĩ đen tối của sắc nữ, cô làm sao có thể không hiểu.

Sợ ở ngoài phức tạp, Lạc Nguyên kiên quyết bắt cả bọn vào phòng KTV. Nếu là bình thường chỉ có anh, Mộ Phong và Mộ Phàm thì không sao đằng nay lại có thêm mấy người bọn họ, nếu để họ vui chơi ở ngoài thật không an toàn.

Cả bọn cụp đuôi, buồn bực mất toi cả buổi trang điểm làm đẹp mà chưa kịp khoe với ai đã bị lôi vô trong phòng. Thế này là đi chơi cái gì đây, ở nhà tự karaoke còn thích hơn.

Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ cả bọn cũng chơi hết cỡ. Cả bọn bốn đứa con gái vừa ca vừa nhảy, quậy tưng cả phòng lên. Các chàng trai của chúng ta chỉ còn biết khoanh tay ngồi nhìn, được một lúc Mộ Phàm cũng không chịu nổi nhảy vô gia nhập.

Nhìn vô phòng cứ loạn cào cào lên cả, bia rượu ngổn ngang, cả đám nhảy nhót loạn xạ. Tiểu Hi trổ tài một mình làm liveshow liền một lúc mấy bản.

Lạc Nguyên chăm chú lắng nghe, ở chung bao lâu anh mới biết cô nhóc cũng có thế mạnh, hát rất hay.

Tiểu Hi đang dốc sức làm liveshow thì một nhân vật mới xuất hiện làm cô chẳng có tâm trí nào mà hát tiếp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.