Tiểu Hi run rẩy, từ từ ngước lên
Mộ Phàm đứng khoanh tay, nhướng mày nhìn cô đắc ý.
Cô quay lại, nhìn phía sau, ba tên xấu xa, bỏ bạn gặp nạn đã trốn đâu mất. Tiếp theo, cô chỉ biết là mình đã ngây ngốc đi theo Mộ Phàm tới chỗ Lạc Nguyên. Đương nhiên là phải vậy, được làm vua thua làm giặc, cô chấp nhận hiện thực phũ phàng trước mắt. Nói trắng ra là không chấp nhận thì cô biết làm cái gì. Ai biểu cô thoát không khỏi tên Mộ Phàm này làm chi.
Lạc Nguyên cởi áo vest quăng cho cô mặc vào, không khỏi tức giận mắng cô:
“Ai cho em ăn mặc thế này, nhìn xem có khác gì gái gọi không hả?” Chưa khi nào anh nghĩ cô có thể mặc thứ giẻ rách như vậy. Nói xong anh vừa túm vừa lôi cô ra cửa.
Tiểu Hi rút kinh ngiệm lần trước, lúc anh tức giận thật kinh khủng, cho nên cô thức thời, khúm núm như đứa trẻ mắc lỗi bị mẹ phát hiện, mếu máo nắm lấy góc áo Lạc Nguyên đi theo anh về. Cô chỉ hận không thể thu nhỏ mình, biến luôn khỏi chỗ này, giông bão sắp đến, giông bão sắp đến, cô làm sao nghênh đón giông bão sắp đổ tới đây. Trời phật, thánh thần, chúa ơi mau xuống cứu con. hu…hu…
Ra đến cửa, một nhóm bốn người đang đi vào, nhìn thấy Lạc Nguyên đi ra, một người đi lại hỏi.
“Nguyên! Sao chưa gì đã về” Đồng thời liếc về phía Tiểu Hi
“Người này là…? Sao giống…?”
“Khải, để sau đi, vài bữa tớ nói cậu nghe.” Lạc Nguyên vội vàng lên tiếng chặn anh chàng tên Khải, kéo tay Tiểu Hi ra xe.
Ha ha đường thoát của Tiểu Hi ta đến rồi.
Ngồi vào xe, cô lấy giọng nghẹn ngào, “Người lúc nãy định nói em giống tiểu Vy chứ gì?”. Nói xong còn làm bộ đau khổ, mắt rưng rưng như sắp khóc.
Lạc Nguyên sững sờ, quay đầu nhìn cô “Tiểu Hi, em biết hết rồi sao?”
“Lúc chiều, em vừa biết xong.”
“Em đã biết những gì?”
“Thì anh cho em về nhà chỉ vì em có khuôn mặt rất giống Khả Vy vợ trước của anh.” Nói xong còn khuyến mãi thêm vài giọt nước mắt.
Tiểu Hi thầm nghĩ, một chút về chắc đùi cô sẽ bầm lắm đây. (hihi: khinh bỉ, ta khinh, sợ tội, tự nhéo mình cho khóc, ta khinh, cô sắp thành diễn viên rồi đấy)
“Vậy nên em mới nổi loạn đi bar?” Lạc Nguyên dịu giọng.
“Dạ.” Tiểu Hi gật đầu như bửa củi.
Nhìn Tiểu Hi, Lạc Nguyên không khỏi thở dài. Các cô gái thời nay hễ buồn là muốn lấy rượu quên sầu, thật nguy hiểm. Hôm nay, vì sao anh lại thấy giận khi nhìn cô ăn mặc như thế? Nếu hôm nay không gặp anh thì sự tình gì sẽ xảy ra đây? Mà kẻ nào đã nói cho Tiểu Hi biết?
“Ai đã nói cho em biết?”
Trời, có chết cũng không dám nói dì Hai. Mình đâu có muốn bị dì ấy lột da. Biết nói ai đây. Biết nói ai đây? Nghĩ, phải nghĩ xem nên đổi thừa cho ai. Tiểu Hi mau suy nghĩ, ai đây, ai đây, haiz! muốn nói dối đâu phải chuyện dễ dàng.
“Người đó không cho em nói ra.” Cô viện cớ.
“Em nói đi, anh không trách người đó đâu, anh hứa.”
Tiểu Hi bấm bụng nói đại.
“Có một chị, gặp lúc đi siêu thị chiều nay, em không biết tên, chị ấy bảo với em là bạn chị tiểu Vy, thấy em có khuôn mặt giống quá nên bắt chuyện vậy thôi. Nói chuyện một hồi mới vỡ lẽ ra em đã ở nhà anh hà. Chị đó cũng không phải cố ý.”
“Mà em không nói tên chị ấy cho anh biết đâu.” Có biết đâu mà nói.
Lạc Nguyên ngẫm nghĩ: “Không lẽ là Hạ Lan, cô ta mới đi du lịch cùng gia đình về, có khả năng là cô ta không? Hừ…, cô ta nhanh thật. Từ hôm nay phải cho người ngầm theo Tiểu Hi mới được”. Lạc Nguyên không khỏi thắc mắc, có thể nào là Hạ Lan chủ động tiếp cận Tiểu Hi.
Tiểu Hi sợ Lạc Nguyên lại hỏi tới, thấy anh đang suy nghĩ, cô im lặng ngồi rút vào ghế, ước gì cô ngay lập tức biến thành con kiến chui ra khỏi xe.
Về đến nhà, tiểu Hi chạy ù lên tầng hai, nhảy vô phòng bọn Hiểu Linh. Đáng ghét, cái bọn này đang ngồi chễm chệ trong phòng tụm ba lại tám chuyện. Cả bọn chụm lại, không để ý Tiểu Hi đang đến gần.
“Mọi người đoán xem, liệu Tiểu Hi có bán đứng chúng ta, khai ra trước mặt Nguyên đại gia không?” Hiểu Linh đang quay lưng ra cửa, nhỏ giọng nói.
“Cũng có thể lắm nha, gan Tiểu Hi nhỏ như vậy mà. Hôm trước, Lạc Nguyên mới la một tẹo, cô ấy đã trốn trong phòng Lạc Trâm đến ngủ quên mà không dám về, làm Lạc Nguyên phải ẫm cô ấy về phòng.” Hiểu Hương ra vẻ hiểu biết suy luận.
À… ha… thì ra hôm đó Lạc Nguyên đưa cô về phòng. Tiểu Hi sung sướng khoé miệng lại không khỏi cong cong.
Hiểu Linh gật gù, “Đúng vậy, tôi nghi lắm, ba chúng ta phải chuẩn bị tinh thần nghênh đón Nguyên đại gia thôi”.
Hiểu Hương hô nhỏ “Chúng ta mau cứu lấy mình thôi.”
“A…! Tôi mới nhớ đã lâu rồi ta không về thăm ông hai, anh trai của bà ngọai tôi, bây giờ hơn một trăm tuổi, không biết sống chết thế nào? Chuyện gấp lắm, Hiểu Hương em cũng đi đi. Mau thu dọn quần áo đi liền để trễ. Lạc Trâm cô thông báo cho mọi người bọn tôi phải đi nha.”. Hiểu Hương thức thời chuẩn bị nhổm dậy.
Lạc Trâm vỗ trán, “Tôi cũng nhớ ra rồi, trường tôi ngày mai đi mùa hè xanh, tôi chưa đăng ký bây giờ đi năn nỉ xem sao.Thôi tôi cũng đi, lấy quần áo qua nhà bạn tôi ngủ, sẵn có gì mai lên đường sớm.”
Tiểu Hi hừ lạnh, “Tất cả đều không cần, mọi việc đều sóng yên biển lặng. Tôi đã giải quyết rồi.” Nói xong còn phách lối vỗ vỗ ngực, vênh mặt.
Hiểu Linh nghe xong, mừng đến nước mắt như mưa “Có thật không?”
Tiểu Hi nói chắc như đinh đóng cột “Đương nhiên.”
“Cậu đã cứu chúng ta thoát khỏi một bàn thua trông thấy sao?” Lạc Trâm hớn hở nói.
“Vậy chúng ta chẳng cần đi đâu à?” Hiểu Hương còn chưa tiêu hóa kịp tình huống này.
“Sure! Chắc chắn rồi” Cả bọn cùng đáp.
Tiếp theo đó là màn sản xuất bắp rang của Tiểu Hi. À không, nói đúng hơn là sản xuất bắp nổ.