Chương 28. GIAO DỊCH
Phù thủy có thể tặng hoàng tử một cung điện, nhưng hoa hồng anh chỉ dành cho công chúa!
Hôm nay Gia Ái trang điểm thật xinh đẹp, trên người mặc một chiếc váy màu đỏ quyến rũ, cô đang đứng chờ thang máy, đôi mắt chỉ tập trung nhìn vào ô tín hiệu phía trên không hề để tâm đến những ánh mắt ngưỡng mộ lẫn ganh tỵ xung quanh. Thang máy đến cô nhẹ nhàng bước vào, điểm hẹn cho cuộc giao dịch nằm ở tầng mười hai tòa khách sạn. Khi cửa mở cô vẫn rất bình thản đến nhấn chuông một căn phòng.
Vũ Kỳ Đức đảo mắt khắp người Gia Ái một lượt, vui vẻ nói:
“Tôi nghĩ mình khó mà dứt mắt khỏi em rồi!”
Anh ta nhường đường cho Gia Ái bước vào trong, căn phòng này được bố trí cùng phong cách với văn phòng của Vũ Kỳ Đức và vô cùng sang trọng.
“Anh sống ở đây sao?” Cô vừa hỏi vừa ngồi xuống bộ salon ở trung tâm.
Vũ Kỳ Đức nhún vai:
“Tôi không có nhà nên phải đi ở khách sạn thế này, nhưng tiền phòng đắt quá nên tôi mua cả tòa rồi trú dài hạn. Em muốn uống gì?”
“Nước lọc thôi! Cảm ơn!” Gia Ái nhã nhặn nói.
Trong thời gian Vũ Kỳ Đức đi lấy nước, cô cầm lên xem bản hợp đồng vay vốn anh chuẩn bị.
“Yên tâm đi! Nó là thật đó! Tôi đã nói không lừa em mà!” Anh nói khi đặt ly nước xuống cho cô.
Gia Ái nói:
“Chúng ta ký trước đi! Thật xin lỗi nhưng tôi không thể tin anh được.”
Với vẻ cân nhắc Vũ Kỳ Đức đáp:
“Được thôi! Tôi thì rất tin em. Nhưng thật lòng tôi nghĩ chúng ta nên mở họp báo thì tốt hơn… để lấy lại uy tín của An Vĩnh.”
Gia Ái không trả lời, cô mang cây bút trong túi xách ra rồi ký lên số giấy tờ đó. Xong xuôi cô đẩy chúng về phía anh. Vũ Kỳ Đức mỉm cười thích thú rồi cũng bắt đầu làm tương tự. Khi việc ký kết hoàn thành, Gia Ái lên tiếng:
“Những thủ tục xác nhận và việc chuyển khoản bao giờ thì hoàn thành?”
Vũ Kỳ Đức nói chắc nịch:
“Trong vòng ba ngày!”
“Được! Vậy bây giờ tôi phải làm gì?” Giọng Gia Ái chẳng có tý cảm xúc nào.
Im lặng, Vũ Kỳ Đức chỉ chăm chú nhìn cô, ánh mắt không có vẻ gì là quá giới hạn thông thường.
“Em thật sự đồng ý?”
“Đây chẳng phải là điều kiện của anh sao? Tôi cũng sẽ giữ lời mình hứa!”
“Được!” Anh nói rồi bước đến ngồi cạnh Gia Ái, đưa tay nâng cằm cô lên. “Vậy… tôi sẽ không giữ lễ nữa.”
Vũ Kỳ Đức từng chút từng chút một tiến gần về phía cô, lúc này đầu óc Gia Ái hoàn toàn trống rỗng, cô đã quyết định như vậy thì không còn gì để suy nghĩ nữa. Khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn rất ít thì bỗng nhiên anh dừng lại rồi bỏ tay xuống, trầm mặc nói:
“Em về đi! Tới đây là đủ rồi! Hợp đồng vẫn sẽ có hiệu lực.”
“Tại sao?” Gia Ái thắc mắc.
Vũ Kỳ Đức nhìn cô với ánh mắt sâu thăm thẳm:
“Vì tôi thích em! Tôi không muốn em ép buộc bản thân như thế!”
Câu nói này làm Gia Ái bối rối, cô vẫn luôn cho rằng anh chỉ là một kẻ lắm tiền nhiều tật và thứ tình cảm mà anh nói chỉ là giả dối mà thôi.
“Vậy sao anh ra điều kiện đó?”
“Chỉ là xem xem em có thật sự quyết tâm giữ vững An Vĩnh không. Thích là thích, tôi vẫn phải nghĩ đến ngân hàng của mình.”
Gia Ái hỏi:
“Tại sao anh lại thích tôi? Chúng ta chỉ gặp mặt có vài lần?”
“Vậy theo em thích một người cần bao nhiêu thời gian? Tôi…” Câu nói của anh bị cắt ngang bởi tiếng cánh cửa đập mạnh vào tường và Gia Ái cũng giật mình nhìn ra ngoài. Nhưng thứ gây ngạc nhiên hơn còn đang ở phía sau. Chấn Thiên đang đứng đó… cùng với Minh Hy.
--------------------------------------------------
“Cô có biết mình đang làm gì không?” Lần đầu tiên giọng Minh Hy nghe phẫn nộ đến thế, thông thường thì ý khinh miệt nhiều hơn.
Chấn Thiên cũng đang mất bình tĩnh:
“Gia Ái! Sao em lại làm vậy chứ? Nếu không phải Thành Tâm lỡ miệng nói với anh thì…”
“Đây là lý do cô hỏi tôi những câu kỳ lạ kia sao? Cô thật sự muốn so sánh bản thân với loại gái bán hoa à?” Minh Hy lớn tiếng, gần như mất kiểm soát.
Và rồi cuộc chất vấn bị cắt ngang bởi tiếng cười nhạt của Vũ Kỳ Đức.
“Ra đây là cách anh ta đối xử với em! Hèn gì em không nhờ Trung Dương giúp đỡ. Được rồi!” Anh xoay người nhìn thẳng vào cô, giọng đầy cương quyết. “Ly hôn với anh ta đi! Tôi sẽ lập tức cưới em. Đừng nói là cho An Vĩnh vay vốn, sau này em muốn gì tôi đều có thể đáp ứng và sẽ chỉ yêu mỗi mình em.”
“Anh nghĩ mình là gì?” Minh Hy tức giận nói. “Anh đang bảo vợ người khác ly hôn ngay trước mặt chồng. Đừng nghĩ chỉ mình anh có khả năng giúp được cô ấy.”
Câu nói của Minh Hy làm Gia Ái tròn mắt ngạc nhiên, nhưng rồi cô hiểu ra anh không phải xem cô là vợ, chỉ vì anh muốn giữ lấy sĩ diện của bản thân mà thôi.
“Nếu anh có thể thực hiện được nghĩa vụ của một người chồng thì cô ấy có cần phải đến tìm tôi không?” Vũ Kỳ Đức ngạo nghễ hỏi.
Tình huống này nằm ngoài dự kiến và có vẻ ngày càng trầm trọng. Chấn Thiên cũng chỉ có thể theo dõi, so với họ anh đúng là không đủ tư cách để xen vào, cô chọn con đường này một phần cũng là lỗi do anh.
Giọng Gia Ái làm tất cả chú ý, cô đang nói với Vũ Kỳ Đức:
“Tổng giám đốc! Chuyện hôm nay tôi rất xin lỗi! Hợp đồng nếu anh muốn hủy tôi cũng không có ý kiến.” Vừa dứt câu thì cô cầm túi xách bước thẳng ra ngoài, không hề tiếc nuối gì cuộc chiến bên trong.
--------------------------------------------------
Sau mấy tiếng ngồi ở công viên, Gia Ái mệt mỏi quay về nhà, cô vốn không muốn như thế nhưng lại chẳng có chỗ nào để đi. Ở phòng khách, Minh Hy đang ngồi chờ cô, từ lúc rời khỏi khách sạn anh đã gọi điện liên tục nhưng Gia Ái vẫn không trả lời, lựa chọn cuối cùng là về nhà đợi cô.
“Cô không có gì để giải thích với tôi à?” Minh Hy hỏi khi thấy Gia Ái phớt lờ mình.
Cô chậm rãi xoay người lại nhìn anh:
“An Vĩnh đang gặp nguy cơ, em cần một khoản tiền lớn nên đến SCD vay vốn. Sau đó Vũ Kỳ Đức nói chỉ cần em cho anh ta một đêm thì anh ta sẽ đồng ý, và em nhận lời. Chuyện chỉ có như vậy!”
Dứt lời Gia Ái vừa định quay đi thì nghe giọng cười chua chát của Minh Hy:
“Cô nói như chuyện này rất bình thường. Chẳng lẽ cô không nhớ mình đã kết hôn sao? Cô coi tôi là gì hả?”
“Là chồng!” Giọng Gia Ái nhẹ nhàng. “Nhưng anh không xem em là vợ, vậy nên em cứ nghĩ anh sẽ cảm thấy vui.”
Câu nói làm Minh Hy tức giận:
“Vui ư? Cô…”
“Phải! Bởi vì bây giờ em đang rất tồi tệ. Chuyện này chứng minh anh đã đúng, em so với cô gái kia còn chẳng sánh bằng.” Giọng Gia Ái uất nghẹn, nước mắt cứ như vậy mà rơi xuống, cô cúi mặt, cố gắng lau đi.
“Sao cô không nói với tôi?” Lát sau Minh Hy hỏi, âm điệu nhỏ nhẹ hơn nhiều.
“Nói với anh? Anh hận em như vậy, anh sẽ giúp em sao?... Đôi khi em cảm thấy mình rất nhục nhã, đã biết người ta khinh ghét nhưng vẫn bám theo, lại còn bám theo lâu như vậy.” Cô hít sâu rồi ngẩng lên.
Minh Hy nhìn cô như vậy trong lòng thay vì giận dữ chỉ còn có đau lòng và lo lắng:
“Vậy bây giờ cô tính sao?”
“Em không biết. Nếu thật sự không giữ nổi An Vĩnh, có lẽ em sẽ tiếp tục đi biểu diễn dương cầm. Cuộc sống của em và tiền viện phí của ba chắc vẫn có thể trang trải được. Anh yên tâm! Em sẽ không đến nhờ vả anh đâu.” Cô trầm lặng một lúc thì nói tiếp.
“Tôi đâu có nói sợ cô nhờ vả!” Giọng Minh Hy lại tăng âm lượng. “Sau này dù có chuyện gì cũng phải đến tìm tôi đầu tiên.”
Gia Ái ngạc nhiên nhìn anh, Minh Hy lập tức bổ sung: “Vì tôi không muốn có trường hợp như hôm nay lần nào nữa.”
Lý do này với cô dễ hiểu hơn nhiều, Gia Ái chỉ gật đầu cho qua, lát sau thì hỏi:
“Nhưng mà… sao anh lại đến đó?”
Minh Hy trả lời với giọng nhỏ nhẹ:
“Ông nội muốn gặp cô nên tôi về sớm, rồi thấy cô ra khỏi nhà nên đi theo. Sau đó là nghe phó tổng giám đốc của An Vĩnh kể lại chuyện, tôi và anh ta cùng đi tìm.”
“Ra vậy! Nếu không còn gì nữa thì em về phòng trước!” Cô gật đầu chào rồi quay người đi đến phòng mình, vừa đặt tay lên nắm cửa thì nghe được giọng Minh Hy.
“Gia Ái! Tôi đói rồi! Nấu gì đó cho tôi!”
“Nấu gì đó?” Gia Ái vì câu nói của anh mà đứng sững lại, sau mấy giây im lặng cô trả lời:
“Được!” Gia Ái đi vào nhà bếp, nhưng dạo gần đây cô không hề nấu nướng gì nên trong nhà chẳng có bao nhiêu thức ăn. Cô chỉ có thể chuẩn bị được một ít mì với rau và trứng.
“Trong nhà chỉ còn có những thứ này. Ngày mai em sẽ đi mua thêm. Anh có thể ăn không?”
“Không sao!” Minh Hy nói, anh vốn không đói, chỉ vì muốn giữ cô trong tầm mắt mình nên mới đề nghị như thế. Giờ nhìn vào bát mì anh mới nhớ ra bản thân đã bỏ lỡ rất nhiều bữa ăn cô nấu vì anh.
“Vậy anh ăn xong thì cứ để bát đũa ở đó. Ngày mai em sẽ dọn dẹp.”
“Cô không ăn sao?”
“Em không đói!” Gia Ái nói xong thì bỏ vào phòng, Minh Hy muốn giữ cô lại nhưng chẳng biết nên lấy cớ gì.
Chương 29. BẰNG CHỨNG
Khi công chúa hóa thành phù thủy, lời nguyền kia là lỗi tại ai?
“Chủ tịch! Phía SCD đã chuyển khoản tiền đợt đầu! CEO của họ cũng đã thông báo với báo chí kế hoạch đầu tư vào An Vĩnh. Cổ phiếu của chúng ta đang tăng lên!” Trợ lý Phương vui mừng thông báo.
Thành Tâm tươi cười hí hửng:
“Hay quá Ái Ái! An Vĩnh được cứu rồi!”
“Dạ phải!” Gia Ái nói. Vũ Kỳ Đức thật sự đã không gạt cô cũng như không hề đòi hỏi ở cô điều gì, hơn nữa anh ta còn cố ý đề cập việc đầu tư, một cách bảo đảm uy tín cho An Vĩnh.
“Còn một việc nữa sếp!” Chị Hồng lên tiếng. “Tôi nhận được thứ này!”
Gia Ái cầm lấy xấp tài liệu rồi mở ra xem, trong đó là thông tin chuyển khoản ngân hàng, một số giấy báo thuế đã cũ và những sổ sách bị thay thế của An Vĩnh.
“Chị nhận được lúc nào?”
“Sáng nay, có người gửi nặc danh cho tôi! Nhưng mà sếp, chúng ta có thể dựa vào chúng để khởi kiện ông Đông. Tôi đã xác nhận qua, tất cả đều là thật. Và người đứng tên tài khoản chuyển tiền đi là con gái ông ta, Hà Tú Cầm. Để xem lần này ông ta còn làm được gì nữa!” Chị Hồng vui vẻ nói.
“Cảm ơn chị! Em cũng định làm thế!” Gia Ái mỉm cười. “Chị cứ về trước đi, em sẽ giải quyết.”
Khi chị Hồng đã đi khuất, Thành Tâm ngập ngừng nói:
“Ái Ái! Là phó tổng đúng không?”
“Em nghĩ vậy!” Gia Ái đặt tay mình lên tay Thành Tâm. “Chị đừng thấy có lỗi, là em buộc chị làm thế mà!” Cô nói với một nụ cười an ủi. “Lần này cũng may là có chị Hồng nói cho em biết anh Thiên có thể có được bằng chứng về việc làm của ông Đông chúng ta mới có khả năng lật ngược ván cờ. Chuyện khởi kiện em sẽ nhờ anh Phong lo liệu!”
Giọng trợ lý Phương đầy vẻ nghiêm trọng:
“Nhưng nói thế nào lần này chủ tịch cũng quá mạo hiểm. Nếu phó tổng không đến tôi thật sự không biết làm sao để nhìn mặt cựu chủ tịch nữa.”
“Nếu không thử làm vậy, em cũng chẳng có cách nào khác.” Gia Ái bình thản nói, cô đã dùng thân mình để đặt cược vào tình cảm của Chấn Thiên. Chỉ cần có bằng chứng chứng minh An Vĩnh bị hãm hại thì cô có thể bắt Hà Văn Đông chịu trách nhiệm cho tất cả những việc ông ta làm. Đến lúc đó khoản tiền thuế phải bồi thường sẽ được xét lại, danh dự của An Vĩnh cũng phục hồi và các cổ đông khác sẽ không có lý do gì rút vốn. Tuy không thể trở lại như trước nhưng việc duy trì An Vĩnh thì không có vấn đề. Chỉ là không ngờ Vũ Kỳ Đức thật sự đã đồng ý cho An Vĩnh vay vốn.
“Nhưng bây giờ cả chồng của Ái Ái cũng biết chuyện. Hai người không sao chứ?”
“Không sao! Anh ấy cũng hiểu cho em mà!” Gia Ái nói rồi đưa tay lấy ly cà phê của mình nhưng lại làm đổ xuống sàn.
“Đừng lo! Để Tâm bảo người vào lau dọn!”
Gia Ái gật đầu một cách máy móc, đôi mắt vẫn nhìn theo những giọt cà phê.
--------------------------------------------------
Buổi tiệc sinh nhật của Hà Tú Cầm diễn ra vô cùng náo nhiệt vì ông Đông muốn con gái duy nhất của mình phải được mọi người chúc tụng và ngưỡng mộ. Khắp không gian được bao trùm bởi màu hồng của những dãy ruy băng và hoa, ông còn chuẩn bị một chiếc bánh kem khổng lồ dành riêng cho cô. Khách mời đến rất nhiều, phần lớn đều là những người trong giới kinh doanh.
Gia Ái chậm rãi đi dọc theo dãy bàn đặt thức ăn, đôi mắt đang giữ trên gương mặt vui vẻ của Hà Văn Đông. Ông ta đang bận rộn trò chuyện với những khách mời của mình.
“Xin chào!” Một cô gái xinh xắn với mái tóc tém nói. “Chị là chị Gia Ái đúng không? Chị còn nhớ em chứ?”
“Dĩ nhiên rồi Tú Cầm! Đã lâu không gặp em!” Gia Ái mỉm cười.
Tú Cầm gật đầu: “Dạ phải! Em rất vui vì chị đến, em có nghe chuyện của chú Thanh. Chắc chị vất vả lắm!”
“Bây giờ tốt hơn nhiều rồi! Em vừa tốt nghiệp về, có ý định gì chưa?” Giọng cô ân cần.
“Cha em nói để ông sắp xếp, em thì muốn nghỉ ngơi một thời gian đã! Mà chị kết hôn rồi, hôm nay anh ấy có đến không?” Tú Cầm vừa nói vừa nhìn quanh quất.
“Không! Anh ấy có việc bận. Còn em thì sao? Đã có bạn trai chưa?”
Hai má của Tú Cầm hơi ửng hồng, cô ngại ngùng nói:
“Thật ra em có thích một người. Chắc chị cũng biết anh ấy!”
“Chị biết?” Gia Ái nghiêng đầu thắc mắc một giây rồi vỡ lẽ. “Anh Thiên sao?”
Tú Cầm không nói, chỉ khẽ gật đầu trong khi đó Gia Ái tập trung nhìn vào biểu hiện đó. Thì ra Chấn Thiên không chỉ đơn giản là con nuôi của Hà Văn Đông mà anh còn kiêm luôn con rể tương lai. Chỉ tiếc cuộc hôn nhân này khó mà có thể như ý ông.
Thêm vài câu trao đổi nữa thì Tú Cầm phải lên sân khấu àn giới thiệu và cắt bánh. Hà Văn Đông tự hào mở lời:
“Hôm nay tôi rất vui mừng vì các vị đã đến tham gia buổi tiệc sinh nhật của con gái tôi, Tú Cầm. Con bé là niềm tự hào và hy vọng của tôi, bản thân tôi cũng không mong muốn gì hơn ngoài việc con bé có thể vui vẻ hạnh phúc. Vậy nên chúng ta…”
Phần sau của câu nói không nghe được vì một vụ nhốn nháo đang xảy ra gần cửa ra. Và nguyên nhân chính là sự xuất hiện của những vị khách không mời mặc cảnh phục. Khi đến trước sân khấu, một trong số họ lên tiếng dõng dạc:
“Ông Hà Văn Đông, ông bị cáo buộc gian lận thuế, làm sổ sách giả cũng như biển thủ công quỹ từ tập đoàn An Vĩnh. Bây giờ chúng tôi chính thức bắt giữ ông. Mời ông theo chúng tôi về hợp tác điều tra!”
Những âm thanh bàn tán xôn xao khắp buổi tiệc, ai nấy đều bất ngờ về những chuyện đang xảy ra trong khi ông Đông bị còng tay rồi đưa đi, ánh mắt ngỡ ngàng lẫn lo lắng nhìn về đứa con gái như đang hóa đá của mình.
Khi khách mời bắt đầu rời đi, Tú Cầm chạy đến trước mặt Gia Ái, nắm chặt tay cô với khuôn mặt ướt đẫm nước mắt.
“Chị Gia Ái! Sao lại có chuyện này được? Cha em không làm vậy đâu mà, chị có thể nói giúp ông ấy không? Em xin chị đó!”
Gia Ái rút tay ra, giọng cô đầy vẻ kiên quyết:
“Cha em thật sự đã làm vậy! Và khi đó chị chẳng có ai để cầu xin cả, vậy nên đừng bảo chị phải làm gì cho ông ta. Chị không thể!”
Tú Cầm bị những câu nói đó làm sững sỡ, Gia Ái thì chỉ nhẹ nhàng xoay người bỏ đi. Khi ra đến cửa cô gặp được Chấn Thiên, có vẻ như anh đã bỏ lỡ màn vui nhất đêm nay. Giọng Gia Ái có phần lạnh lùng:
“Cô bé đó đang rất khổ sở, em nghĩ với tư cách vừa là anh trai vừa là chồng tương lai, anh nên đến an ủi Tú Cầm!”
Gia Ái nói xong thì đi thẳng ra ngoài, bỏ lại Chấn Thiên với ánh mắt sửng sốt lẫn hoang mang. Cuối cùng cô cũng biết, hoặc có thể là đã biết từ trước thân phận của anh, và dù trong trường hợp nào thì anh cũng khó mà khiến cô quên được.
Chương 30. ĐỔI THAY
Mở cánh cổng dẫn tới vườn hoa, những cánh hồng không còn trên cành nữa!
Giữa vườn nhà, ông nội ngồi uống trà với Gia Ái, từ sau sinh nhật ông đây là lần đầu họ gặp nhau.
“Nghe nói con đã khởi kiện ông Đông. Lần này con giải quyết như vậy ông thật sự rất bất ngờ, Gia Ái đúng là rất có năng lực. Ông còn chưa huy động đủ vốn để giúp con nữa.” Ông nội vừa uống trà vừa nói.
Gia Ái lễ phép đáp:
“Chỉ là may mắn thôi ạ!”
“Ông biết con rất giỏi mà. Nhưng có điều này ông không hiểu!” Ông nghiêm túc nói. “Nếu con đã có cách giải quyết, vậy tại sao Hy còn đến tìm ông nhờ ông đầu tư vào An Vĩnh? Nó còn cãi nhau với Minh Thành vì chuyện này.”
“Anh Hy nhờ ông giúp con?” Gia Ái ngạc nhiên hỏi, tình huống này cô chưa từng nghĩ đến.
Ông nội cau mày hỏi:
“Giữa hai đứa có chuyện gì vậy? Sao con lại ngạc nhiên về chuyện này?”
“À…” Gia Ái giật mình bối rối. “Thật ra gần đây bọn con có cãi nhau, nhưng không sao rồi ạ!”
Ông nội không có bình luận gì, chỉ chậm rãi rót thêm trà ra ly với ánh mắt khó đoán. Gia Ái ngồi đối diện cúi mặt nhìn xuống chân, cô hiểu ông đang không hài lòng với câu trả lời của mình.
“Gia Ái!” Lát sau ông nội lên tiếng làm cô ngẩng dậy. “Cũng sắp đến tết rồi! Trong thời gian đó, ông muốn hai đứa ở lại đây.”
“Ở…? Dạ được, con sẽ nói với anh ấy!” Gia Ái nhẹ nhàng đáp sau phút lúng túng. Cô đang lo lắng làm sao có thể ngủ trên ghế sopha suốt mấy ngày tết.
--------------------------------------------------
Gia Ái ngồi nhàn nhã chờ đợi, cô đưa mắt chậm rãi ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. Đây là lần thứ hai cô đến phòng thăm tù, và cả hai lần cô đều cảm thấy thú vị thay vì lo lắng như những người khác. Ngồi một lát thì Hà Văn Đông được đưa đến, ánh mắt ông nhìn cô hiện rõ vẻ thù hằn.
“Chào bác!” Gia Ái mở lời trước. “Nơi này hình như không hợp với bác lắm thì phải!”
“Cô đến để xem tôi tồi tệ thế nào sao?” Giọng ông Đông nheo mắt hỏi.
“Một phần thôi! Cháu chủ yếu là đến nói cho bác biết tại sao mình lại phải vào đây!”
“Ý cô là gì?”
Gia Ái mỉm cười:
“Bác nghĩ xem bác giở trò cao tay như thế, làm sao cháu lại có số chứng cứ đó được. Phải là có ai đó giúp đỡ cháu… và người đó…”
“Là Thiên sao?” Ông Đông nói như không thể tin nổi. “Không thể nào!”
“Chính là anh ấy. Bất ngờ lắm phải không? Cho dù là người của bác, đến cuối cùng vẫn chọn cháu. Nhưng đừng trách anh ấy, vì bác đáng phải vào đây. Cái này… gọi là quả báo.” Gia Ái kết thúc với nụ cười giễu cợt.
Hà Văn Đông đứng bật dậy lúc này trông ông như muốn bùng nổ nhưng chỉ mấy giây sau thì ông lấy lại bình tĩnh, giọng kiềm chế:
“Cứ coi như cháu nói đúng, nhưng mà nể tình bạn xưa nay giữa bác và ba cháu, Gia Ái. Cháu có thể đừng để chuyện này liên quan đến Tú Cầm không? Con bé vốn dĩ không biết gì cả.”
Gia Ái nghiêng đầu nhìn người đàn ông mệt mỏi trước mặt:
“Lúc trước sao bác không nghĩ đến tình bạn đó khi làm vậy với cháu và An Vĩnh? Nhưng bác yên tâm, cháu không phải là bác, người không liên quan thì sẽ không sao. Cháu chẳng làm gì Tú Cầm đâu! Hơn nữa… chỉ cần bác thừa nhận những việc mình làm và bồi thường tất cả cho An Vĩnh cháu cũng sẽ bãi nại!”
Đôi mắt Hà Văn Đông hiện lên một tia vui mừng:
“Cháu nói thật sao?”
“Phải! Bác cứ suy nghĩ đi!” Gia Ái nói rồi đứng dậy, ông ta đã hoàn toàn mất đi sức uy hiếp với cô, đã là vậy không nhất thiết phải ép người khác đến đường cùng.
Gia Ái vừa vào xe thì nghe giọng của Nguyên Phong:
“Ông ta nói sao?”
“Sẽ sớm đồng ý thôi! Anh Phong giúp em giải quyết chuyện này nhé!”
“Dĩ nhiên! Anh là luật sư của An Vĩnh mà! Phải rồi Ái, có thời gian thì về nhà đi, mẹ cứ bảo nhớ em.”
Gia Ái gật đầu: “Dạ được, em biết rồi!”
Nguyên Phong nghe vậy thì mỉm cười rồi lái xe đi, chốc chốc anh lại nhìn sang cô. Gia Ái lúc này thật sự quá khác biệt với cô em gái anh từng biết, cô không cười, ít nói hơn và đôi mắt như luôn chứa đầy tâm sự. Anh tự hỏi ngày mình đưa cô đến câu lạc bộ kia là đúng hay sai.
--------------------------------------------------
Ngồi một mình trong phòng, Gia Ái chậm rãi xếp quần áo lại. An Vĩnh bây giờ đã quay lại quỹ đạo, cô không còn phải vất vả chống chọi nữa, thời gian rảnh rỗi cũng nhiều hơn, có thể để bản thân làm những gì mình muốn.
Tiếng gõ cửa vang lên, Gia Ái nhẹ nhàng bỏ chiếc áo xuống rồi đứng dậy.
“Anh tìm em có việc gì sao?”
“Tôi muốn ăn tối!” Anh nói rồi quay người bước ra phòng khách.
Gia Ái đứng tần ngần một lát thì lấy áo khoác và túi xách rồi cũng đi ra.
“Em lại quên mua nguyên liệu, giờ em đi siêu thị một lát! Anh có thể chờ không? Nếu không em sẽ trực tiếp mua thức ăn về.”
Không có câu trả lời, Minh Hy chỉ chăm chăm nhìn vào màn hình ti vi. Gia Ái nản lòng xoay người bước ra cửa, cứ mua cả hai về vậy.
“Khoan đã! Tôi đưa cô đi!” Minh Hy nói rồi đứng dậy trong khi Gia Ái ngạc nhiên nhìn anh.
“Sao vậy? Cô không đi sao?” Anh vừa hỏi vừa khoác áo vào.
“À vâng!” Gia Ái ngoan ngoãn cùng anh ra ngoài, đây chắc chắn là bước tiến triển mới trong mối quan hệ của cả hai. Nhưng họ phải mất hơn tám tháng mới có thể đi siêu thị cùng nhau, như vậy thì có gì đáng vui mừng.
Họ cùng nhau đến một siêu thị gần nhà, Gia Ái vừa đẩy xe vừa chọn đồ trong khi Minh Hy thong thả đi bên cạnh. Cứ như vậy cả hai dạo bước cùng nhau nhưng lại chẳng nói tiếng nào. Khi đến trước quầy đặt gia vị, Gia Ái muốn lấy một chai tương trên cao nhưng lại không với tới. Cô đang đưa mắt tìm xem có chiếc ghế nhỏ nào ở đây không thì nhận ra Minh Hy đã đặt nó vào xe đẩy.
“Nhìn hai đứa đúng là hạnh phúc, vợ chồng trẻ có khác!” Một bác đứng gần đó lên tiếng khen ngợi. Và để đáp lại Gia Ái chỉ cười trừ, cô hoàn toàn không biết phải trả lời thế nào.
“Đến quầy đồ lạnh đi!” Giọng Minh Hy vang lên, anh đã bắt đầu đẩy xe đi.
Gia Ái bước đến cầm lấy tay vịn xe:
“Để em!”
“Không cần! Tôi không muốn mọi người nghĩ tôi không tốt với cô.” Anh nói. “Chúng ta mua thịt bò đi!”
Gia Ái không trả lời, cô chỉ lẳng lặng gật đầu. Đây là lần đầu tiên Minh Hy dùng từ “chúng ta” để chỉ về họ mà không mang ý khó chịu. Những hành động của anh sau ngày ở khách sạn rất kỳ lạ, giống như Minh Hy đang dần quan tâm cô hơn. Anh cũng bắt đầu chịu ăn những thứ cô nấu, hôm nay lại đồng ý cùng cô đến đây. Công bằng mà nói Gia Ái cảm thấy tốt hơn, nhưng cô không nuôi nhiều hy vọng, bởi tấm ảnh trong phòng anh vẫn luôn nhắc nhở về nguyên nhân của cuộc hôn nhân này.
Về đến nhà, Gia Ái lập tức vào bếp chuẩn bị bữa tối, cô biết rõ những gì mình cần nấu. Lúc nhỏ cô thường hay dò hỏi mẹ anh về những món ăn anh thích rồi sau đó về nhà cố gắng luyện tập, chỉ để chờ đến ngày anh đồng ý thưởng thức. Ngày ấy cuối cùng cũng đến nhưng niềm vui thích đã vơi đi rất nhiều.
Tiếng đổ vỡ làm Minh Hy chú ý, anh nhanh chóng đi vào bếp xem có chuyện gì. Trước mặt anh Gia Ái đứng nhìn đăm đăm xuống những mảnh vỡ của chiếc đĩa, trên tay trái cô là một vết bỏng vẫn đang ửng đỏ. Minh Hy bước đến kéo tay cô đặt dưới vòi nước, nét bối rối của Gia Ái làm anh lo lắng.
“Cô sao vậy?” Anh hỏi.
Câu nói khiến Gia Ái như tỉnh lại, cô lắc đầu: “Em bất cẩn đụng phải cái chảo nóng thôi lúc giật tay ra thì va phải chiếc đĩa!”
Minh Hy tắt bếp rồi đưa cô ra ngoài phòng khách, anh hỏi:
“Ở nhà có thuốc chữa bỏng không?”
“Hả? À.. trong ngăn tủ.” Gia Ái ngập ngừng nói, toan đứng dậy nhưng bị Minh Hy ngăn lại.
“Ngồi lại đây!” Anh đi lấy thuốc rồi ngồi xuống thoa lên vết thương cho cô. Gia Ái chỉ im lặng nhìn anh, tự hỏi chuyện này rốt cục là gì. Minh Hy đối xử tốt với cô thế này càng khiến cô bất an, nếu là thật lòng thì dĩ nhiên cô rất vui, nhưng nếu không phải… cô không dám tưởng tượng mình sẽ thành ra thế nào nữa. Khi anh hoàn tất thì Gia Ái đứng dậy.
“Cảm ơn! Em đi chuẩn bị bữa tối tiếp!” Cô nói rồi đi thẳng vào trong, cũng chẳng nhìn đến anh.