Chương 31. NƠI NHÌN THẤY ĐƯỢC
Một đóa bạch trà, một đời chờ đợi.
“Mình đi làm chương trình hai tháng, về đến lại nghe vụ của An Vĩnh, cũng may là bạn không sao!” Bối Lâm nắm tay Gia Ái với vẻ thắm thiết. “Mà dạo này cậu với tên Hy kia sao rồi?”
“Tên Hy đó là chồng mình, đừng gọi vậy nữa!” Gia Ái nhắc nhở rồi mỉm cười. “Rất tốt, anh ấy đối xử với mình tốt lắm.”
Giọng Bối Lâm đầy nghi ngờ:
“Thật sao?”
“Phải mà! Đừng nghĩ lung tung!” Gia Ái nhỏ nhẹ nói, cô biết mình đang ngày càng xa cách người bạn này, vì bí mật cô phải che giấu quá nhiều.
“À! Mình có mua quà cho bạn!” Bối Lâm lấy một quả cầu thủy tinh với bức tượng cô gái ngồi bên đàn dương cầm ra tặng cho Gia Ái. “Cái này là quả cầu âm nhạc đó, bạn có thể xoay bên dưới!”
Gia Ái vui vẻ:
“Cảm ơn nhiều nha! Nhưng mà sao họ lại làm tuyết có màu xám?”
Câu nói làm Bối Lâm nhìn sang quả cầu rồi hỏi với nét khó nghĩ:
“Màu trắng mà! Cậu không sao chứ?”
“Màu trắng?” Gia Ái ngạc nhiên, sau mấy giây thì cô nói. “À phải, chắc mình hơi mệt nên nhìn nhầm thôi!”
Bối Lâm vẫn còn thắc mắc nhưng cũng không hỏi gì còn Gia Ái thì đang xoay quả cầu để phát ra tiếng nhạc.
--------------------------------------------------
Hôm nay bà Điệp vẫn làm những việc như thường lệ, trời chưa sáng thì đã thức dậy chuẩn bị nguyên liệu rồi nấu thành xôi. Tranh thủ lúc còn nóng, bà mang ra chợ tỉnh bán. Cuộc sống của bà rất giản dị, chỉ có căn nhà cũ và gánh xôi là đáng giá. Bà cũng không có gia đình, thật ra dù đã gần năm mươi nhưng bà vẫn còn giữ được nét đẹp thời thiếu nữ, trước kia có rất nhiều người bảo bà nên tìm một người để nương tựa, cũng có người đến muốn gá duyên với bà, nhưng bà đều từ chối tất cả. Bà chỉ có một mình ngày ngày tự bầu bạn với bản thân, bởi vì trong thâm tâm bà biết rằng mình không xứng đáng có được hạnh phúc.
Bà Điệp đến ngồi xuống chỗ mình thường bày gánh, chờ đợi khách đến mua xôi. Bà bán ở đây đã lâu lắm nên cũng có nhiều khách quen, chủ yếu là những người dân lao động như bà. Hôm nay buôn bán không tốt lắm nên đã đầu giờ trưa mà gánh xôi vẫn còn rất nhiều, bà đưa mắt nhìn ngắm xung quanh để mời khách rồi bất chợt ánh mắt dừng lại ở phía đối diện.
Bên kia con đường có một người đang đứng, đó là một cô gái có dáng người mảnh khảnh, đôi mắt to sắc sảo, làn da trắng và mái tóc đen dài được uốn xoăn nhẹ. Toàn bộ toát lên một vẻ thanh tú thu hút. Bà Điệp bất giác đứng dậy bước về phía trước như vô hồn, mắt vẫn giữ trên gương mặt kia, nó giống y như gương mặt bà ngày còn trẻ. Bà Điệp như đang nhìn lại quá khứ của bản thân, khi mà bà là một thiếu nữ xinh đẹp thế này. Nhưng mà có gì đó không đúng, cô gái này không phải bà và rồi bà nhận ra đó là ai.
“Gia Ái! Con là Gia Ái đúng không?” Tiếng nói của bà nghe nghẹn ngào pha lẫn với vui mừng.
Cô đứng đó nhìn người đàn bà trước mặt, kẻ đã bỏ rơi cô và ba chạy theo người mà bà ta cho là tình yêu chân chính.
“Chỗ này không tiện nói chuyện! Nhà bà ở đâu?”
“Nhà? Nhưng mà…” Bà Điệp toan giải thích rằng nhà mình không thích hợp để đón tiếp cô thì bị Gia Ái cắt ngang.
“Theo tôi lên xe! Chúng ta đến đó!” Cô lạnh lùng nói rồi quay đi và bà Điệp cũng tự động bước theo.
Chiếc xe dừng lại bên vệ đường, Gia Ái bước ra nhìn ngắm ngôi nhà trước mặt. Nó được che bằng mái thiếc đã rỉ sét, tường lấp bằng mấy miếng ván cũ kỹ mục nát còn cánh cửa cũng chẳng khá hơn là mấy với phần bên dưới đầy lỗ hổng. Cô chậm rãi đi vào trong, theo chân người phụ nữ đang loay hoay tiếp đón.
“Xin lỗi con! Nhà cũ nát quá!” Bà Điệp lắp bắp, giờ đây bà lại sợ nhìn vào mắt cô.
Gia Ái thả người ngồi xuống chiếc phản, nó là thứ duy nhất có vẻ nguyên vẹn ở đây.
“Bà sống một mình sao?”
“Phải!”
“Người đó đâu?” Giọng cô vẫn lạnh như thế.
“Người…” Bà Điệp vừa mang một ly nước đến cho cô, ngần ngại nói. “Ông ta…”
Gia Ái cười nhạt:
“Để tôi nói thay nhé! Ông ta bỏ đi rồi, sau ba tháng mặn nồng ông ta đã ôm hết tiền của bà bỏ trốn… để bà ở lại sống với thứ mà bà gọi là tình yêu.”
Bà Điệp không trả lời, chỉ cúi gầm mặt xuống, những điều cô nói đều đúng, thế nên giờ phút này bà thật không dám nhìn cô, đứa con bà đã bỏ lại để chạy theo thứ tình cảm viển vông kia.
“Xin lỗi Gia Ái! Mẹ rất xin lỗi!”
“Bà còn nhớ mình là một người mẹ sao? Tôi tưởng bà đã quên từ ngày tôi quỳ xuống cầu xin bà giữa cơn mưa rồi chứ? Thật là cảm động!” Giọng cô đầy vẻ phỉ báng và phẫn nộ, nhưng phía sau lại hàm chứa một sự uất nghẹn. “Đã bỏ đi thì đáng lẽ bà phải sống cho tốt một chút, phải cho chúng tôi thấy bà đã đúng. Rốt cục sao lại thành thế này? Bà bỏ rơi cha con chúng tôi vì một cuộc sống thế này sao?” Câu nói cuối cùng vang lên cùng tiếng chiếc ly nước rơi xuống nền nhà và cả tiếng khóc của người phụ nữ luống tuổi đầy vẻ khắc khổ.
Gia Ái im lặng đứng nhìn người đã sinh ra mình đồng thời cũng là kẻ bỏ rơi mình. Tâm tư cô lúc này ngoài căm hận còn có đau khổ, cho dù có chuyện gì xảy ra thì không thể thay đổi sự thật bà ta là người đã cho cô cuộc sống này. Gia Ái hít sâu rồi lên tiếng:
“Khoảng tuần trước… bà có đến gặp ba tôi đúng không?”
“Là… là mẹ muốn đến thăm ông ấy!” Bà Điệp nói. “Sao con biết?”
“Ở đó có máy quay. Bà đến thăm một lần thì ông ấy lập tức nguy kịch. Hay thật!”
Đôi mắt ướt đẫm của bà Điệp mở lớn, bà hoảng hốt:
“Ông? Ông ấy sao rồi?”
“Không sao. Ông ấy là người tốt mà. Bà buôn bán ở đó lâu rồi nhỉ?” Cô hỏi trong khi mắt nhìn ra cửa sổ.
“Phải! Xưa nay mẹ đều làm công việc này!”
“Hèn gì ba tôi cứ thỉnh thoảng lại đến khu chợ đó. Ông ấy muốn tìm bà, muốn nhìn thấy bà, chỉ vì đến cuối cùng ông ấy vẫn yêu bà, dù bà không hề xứng đáng.”
Sự ngạc nhiên hiện rõ trên gương mặt bà Điệp, bà chưa từng biết đến chuyện này. Mặc dù đôi khi bà vẫn nhìn thấy bóng dáng thân quen đó nhưng bà luôn nghĩ chỉ vì mình quá mong nhớ.
“Bà nhớ nhà chúng tôi có một khu vườn kính chứ? Ở đó ông ấy từng trồng rất nhiều bạch trà. Bà hiểu tại sao không?” Gia Ái nhìn người trước mặt lắc đầu rồi nói tiếp. “Cũng chẳng có gì khó hiểu… bởi vì bà chưa bao giờ đặt trái tim mình ở đó. Bạch trà là chờ đợi, ông ấy vẫn luôn chờ bà thay đổi, chờ bà nhìn thấy bên cạnh mình có một người yêu bà hơn sinh mạng. Chỉ tiếc bà lại nhìn quá xa.” Giọng cô giờ đây trở nên buồn bã lẫn căm phẫn. “Sau ngày bà đi ông ấy vẫn giữ chúng, nhưng rồi lại phá bỏ. Tôi cứ nghĩ vì ba tôi không muốn chờ bà nữa, nhưng thì ra là ông ấy giữ chúng trong tim mình, nơi mà chỉ mình ông nhìn thấy.”
Tiếng nức nở vang lên phía sau, nhưng Gia Ái không xoay người lại, cô sợ bản thân cũng không chịu đựng nổi.
“Sao bà không quay về?”
Bà Điệp cố gắng bình tĩnh lại:
“Mẹ… mẹ không còn mặt mũi nào để làm vậy!”
“Bà nên quay về! Dù ông ấy có trách thì vẫn sẽ yêu thương bà, không cần phải sống khổ sở như thế!”
“Mẹ không hề biết. Mẹ chỉ nghĩ hai người sẽ không bao giờ chấp nhận mẹ!” Bà Điệp nói cùng những tiếng nấc.
“Bà đáng bị như vậy mà!” Cô hít sâu để trấn tĩnh, xoay mặt lại. “Bỏ qua chuyện đó! Tôi muốn biết một việc!”
“Việc gì? Con cứ nói đi!”
“Gia đình bà… gia đình bà xưa nay có ai bị bệnh về mắt không?” Giọng cô lần đầu có vẻ ngập ngừng.
Bà Điệp lắc đầu:
“Không có! Sao con lại hỏi vậy?”
“Chẳng có gì quan trọng! Tôi về đây!” Gia Ái vội vã nói rồi quay đi, vừa ra đến cửa thì cô dừng lại. “Ông ấy vẫn đang chờ! Đừng để ba tôi chờ quá lâu!”
Rời khỏi nơi đó, cô lái xe đi đến bờ sông, gục đầu vào vô lăng khóc nức nở. Ác mộng, thì ra ác mộng thật sự chỉ mới bắt đầu thôi.
Chương 32. HUYẾT THỐNG
Giữa trời đông giá rét chỉ mình em dấn bước, những que diêm tắt ngóm, tia hy vọng cũng dần tan biến.
Cánh cửa hé mở, Gia Ái nhẹ nhàng bước vào rồi ngồi xuống bên cạnh cha mình, cô đưa mắt nhìn gương mặt đã hằn vết thời gian của ông. Cô ngắm từng đường nét, cố gắng ghi nhớ thật rõ những gì mình đang thấy.
Phải rất lâu sau cô mới bắt đầu lên tiếng, giọng thì thầm nhỏ nhẹ:
“Ba à! Có việc này con nghĩ mình phải nói với ba. Chuyện là mấy hôm trước con có đến gặp bác Hùng, ba nhớ bác ấy chứ? Bác sĩ riêng của gia đình mình ấy. Ba muốn biết lý do à? Là mắt con không khỏe, con rất hay đánh vỡ đồ, lại nhìn mọi thứ rất mơ hồ, tức cười nhất là nhận màu trắng thành xám… Ba biết kết quả thế nào không?” Gia Ái dừng lại như chờ câu trả lời rồi nói tiếp. “Bác ấy nói con bị chứng RP, tức là thoái hóa sắc tố võng mạc.”
Im lặng, cô khẽ cúi đầu nhìn xuống chân mình một lát. “Chắc ba không biết đó là gì đâu nhỉ? Nó có nghĩa là con sẽ mất dần thị lực.” Gia Ái đánh chân lên xuống, giọng nghe như đang vui chuyện. “Cái lạ nhất… đây là bệnh di truyền… và bác Hùng nói không ai trong họ nội từng bị bệnh này. Vậy nên sáng nay con đến hỏi bà ấy. À phải! Con cũng biết người đó ở đâu. Con hỏi bà ấy và bà ấy nói… họ ngoại cũng vậy. Ba biết như thế nghĩa là gì không?”
Gia Ái bật khóc không thành tiếng, nước mắt rơi xuống từng giọt, bàn tay nắm chặt lại đến nổi gân xanh và đâu đó cô nghe trái tim mình quặn thắt.
“Sao ba lại có thể ngốc như vậy? Sao ba lại nuôi dưỡng con? Sao lại cho con tất cả những thứ con không xứng đáng? Lúc nhỏ con bị thiếu máu, ba luôn là người đưa con đi bệnh viện… Làm sao ba lại không biết con không phải con gái ba?” Cô ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn sang cha mình. “Bác Hùng nói chính bà ấy cũng không biết việc này. Có phải vì giấu bà ấy ba mới thay đổi tất cả giấy xét nghiệm của con không? Con không phải máu A mà là AB.”
Cô dừng lại, cố gắng kiểm soát bản thân. Nếu không phải phát hiện cô bị bệnh này bác Hùng cũng không chịu nói rõ mọi chuyện. Đối với Gia Ái, việc cô không phải con nhà họ Huỳnh còn khốn khổ hơn vấn đề bệnh tật.
“Con cứ nghĩ là vì con giống bà ấy nên ba không muốn gặp con, ba sợ nhìn thấy con sẽ nhớ đến người phụ nữ đó. Thì ra… thì ra cái ba không muốn thấy là đứa con gái của người đàn ông đó, thứ khiến ba nhớ về quá khứ và thực tại đau lòng này.” Cô cười nhạt, nụ cười mang đầy vẻ đau đớn. “Đáng lẽ ba phải vứt con ra đường ngay hôm bà ta bỏ đi! Đáng lẽ ba phải để con sống khổ cực. Đáng lẽ ba không nên cho con mang họ Huỳnh. Thậm chí con còn không xứng đáng được gọi ba là ba nữa.”
Dứt lời Gia Ái đứng bật dậy bước ra ngoài, không hề biết rằng người cha cô yêu thương đang vì cô mà cố gắng tỉnh lại.
--------------------------------------------------
“Ái! Đủ rồi! Cậu đừng uống nữa.” Kiến Tân lo lắng nói. “Chai thứ hai! Bình thường cậu còn không uống nổi nửa chai mà!”
Gia Ái lắc đầu qua lại, tay đung đưa chai rượu:
“Mình không sao cả! Mình chỉ muốn uống thôi!”
Kiến Tân sốt ruột giằng lấy chai rượu khỏi tay cô, Gia Ái bỗng trở nên tức giận, cô nhất quyết đòi lại nhưng không thành công, Kiến Tân đã bảo một người phục vụ mang tất cả những thứ có cồn trên bàn đi, anh nói:
“Hơn mười một giờ rồi! Cậu nên về nhà đi!”
“Không chịu! Mình muốn ngủ ở đây.” Gia Ái trả lời trong hơi men.
“Được! Vậy mình gọi cho chồng cậu đến mang về!” Kiến Tân nói rồi lấy điện thoại của cô bạn mình mà liên lạc với Minh Hy, phải chờ một lúc mới có âm thanh phản hồi.
“Có chuyện gì sao?”
“Anh Hy đúng không? Gia Ái uống say ở quán bar của em. Em muốn báo để anh đến đưa cô ấy về.”
Im lặng mấy giây thì Minh Hy trả lời:
“Tôi đang bận, có lẽ không đến được!”
“Nhưng cô ấy say lắm. Khi nào xong việc thì anh đến nhé! Chào anh!” Kiến Tân nói nhanh rồi cúp máy, anh cũng có thể đưa cô về nhưng anh cho rằng Minh Hy cần có chút trách nhiệm với vợ mình. Dù hay đấu khẩu với Bối Lâm về chuyện này nhưng Kiến Tân vẫn cảm thấy cô nói đúng. Gia Ái đã cho đi nhiều như thế thì Ngô Minh Hy cần phải biết trân trọng cô ấy.
“Anh ấy sẽ đến sao?” Gia Ái hỏi nhỏ, cô gần như không thể trụ nổi nữa.
“Anh ta phải đến! Nếu không mình sẽ không nhịn nữa.” Giọng Kiến Tân kiên quyết. “Mà cậu cứ ngồi ở đây, đừng có đi lung…” Anh bỏ lửng câu rồi quay đi vì Gia Ái đã ngủ thiếp trên bàn.
Hơn hai tiếng sau Gia Ái lờ mờ tỉnh lại, đầu nhức kinh khủng, cô vẫn chưa hết say, loạng choạng đứng dậy, cầm túi xách rồi bước ra ngoài. Quán bar về đêm càng đông khách, Gia Ái phải khó khăn lắm mới đi được tới cửa. Lúc này cô chỉ nhớ Kiến Tân nói Minh Hy sẽ đến đón mình vậy nên cô muốn ra ngoài chờ anh, cô sợ anh sẽ không tìm thấy mình. Hơi men vẫn chưa hết, Gia Ái đứng tựa người vào tường chờ đợi, cô đưa tay day day trán để tỉnh táo hơn.
“Người đẹp! Em đang chờ ai sao?” Một kẻ ăn mặc kiểu dân chơi nói với nụ cười gian xảo và tên đi bên cạnh hắn cũng đang có biểu hiện tương tự. Gia Ái phớt lờ câu hỏi, chỉ chăm chú nhìn ra mặt đường.
“Hay là em đi theo bọn anh đi! Bọn anh bảo đảm sẽ cưng chiều em.” Tên kia nói rồi cả hai cùng kéo tay cô đi. Gia Ái cố gắng phản kháng, dùng hết sức mình để giằng ra, nhưng với sức lực lúc bình thường đã là khó thì khi say thế này cô gần như không có khả năng thành công. Bọn chúng kéo cô vào một con hẻm phía sau quán bar. Vừa xác định khuất tầm nhìn thì chúng bắt đầu quấy rối cô, Gia Ái bị ép chặt vào tường, chúng giữ chặt lấy tay cô, lực mạnh đến nỗi cổ tay cô đau nhức. Gia Ái cũng không thể hét lên vì một trong hai tên đang bịt miệng cô lại. Trong lúc phản kháng cô cắn bàn tay kia, chuyện này làm hắn tức giận mà tát thẳng vào mặt Gia Ái. Má phải truyền đến cơn đau nhức, mọi nỗ lực chống đối đều là vô ích, lúc này cô gần như tuyệt vọng. Và rồi vòng kìm kẹp kia được nới lỏng, Gia Ái theo bức tường trượt dọc xuống, cuối cùng cũng có ai đó đến. Trong ánh sáng lờ mờ cô nhận ra Kiến Tân đang đánh lũ khốn nạn kia.
Với taekwondo nhất đẳng huyền đai, Kiến Tân một chọi hai không thành vấn đề dù bọn chúng cũng không phải loại tay mơ. Anh vung chân đá vào bụng của một tên, làm hắn ngã vật ra, rồi anh quay lại tiếp tục “chăm sóc” kẻ còn lại. Vừa lúc khiến hắn bầm dập đến không đứng dậy nổi thì Kiến Tân nghe âm thanh của thủy tinh vỡ. Theo phản xạ thông thường anh lập tức xoay người lại, trước mặt anh Gia Ái đang đứng đó, cầm trên tay một vỏ chai bia chỉ còn một nửa, dưới chân cô là tên khốn kia với cái đầu đang chảy máu. Kiến Tân vừa định đến đưa cô ra khỏi đây thì anh nhận ra cô không hề muốn dừng lại.
Gia Ái bước từng bước về phía trước và tên kia cũng như vậy mà lùi về sau. Gương mặt hắn thể hiện rõ sự kinh hãi trong khi ánh mắt cô lúc này chỉ có vẻ chết chóc. Kiến Tân chứng kiến tình huống này thì hoàn toàn sững sờ, anh chưa bao giờ nghĩ rằng có lúc sẽ thấy cô như vậy. Lúc Gia Ái đến đủ gần, cô đưa tay cao ngang đầu, mảnh vỏ chai trong tay như một vũ khí giết người. Trong khoảng tích tắc cô dùng sức đập tay xuống Kiến Tân chạy đến ngăn lại.
“Ái, đừng! Cậu sẽ giết chết hắn đó!” Anh lớn tiếng nói, cố gắng thu hút sự chú ý của cô. Gia Ái từ từ xoay mặt lại, cả hai nhìn nhau trong im lặng trong khi lũ khốn nạn hoảng hốt chạy đi.
“Không đáng đâu Ái!” Giọng Kiến Tân dịu dàng. “Rốt cục là có chuyện gì vậy? Cậu vừa rồi… đó không phải là cậu!”
Không có tiếng trả lời nhưng ánh mắt Gia Ái từ từ dịu lại, rồi chúng chuyển thành rưng rưng. Tay buông mảnh vỏ chai ra cô ôm lấy Kiến Tân, nước mắt bắt đầu rơi xuống, hoàn toàn mất kiểm soát.
“Tân! Mình đau khổ quá! Thật sự rất đau! Trái tim đau như có ai bóp nghẹn lại. Sao mình lại thành thế này? Sao lại là mình?” Những âm thanh nghẹn ngào vang lên bên cạnh tiếng thổn thức.
Những gì Gia Ái nói làm Kiến Tân bối rối vì vốn chúng chẳng hề liên quan đến việc vừa xảy ra, mà thay vào đó cô như đang nói về một chuyện rất nghiêm trọng, và cũng là nguyên nhân dẫn đến hành động lạ thường vừa rồi. Kiến Tân xưa nay rất giỏi an ủi phụ nữ nhưng gặp trường hợp này chỉ có thể đưa tay vỗ nhè nhẹ lên lưng cô. Đợi Gia Ái tốt hơn một chút anh đưa cô vào văn phòng quản lý ngồi.
“Ái! Cậu không sao chứ?” Giọng Kiến Tân lo lắng, anh đang nhìn gương mặt đầy vẻ hoang mang của cô.
“Không sao…” Gia Ái lặp lại một cách máy móc vô hồn rồi bất chợt âm điệu thay đổi. “Năm mình bảy tuổi mẹ bỏ đi, mình tự nhủ không có mẹ cũng không sao, mình vẫn còn ba... Rồi ba ngày càng xa lánh mình, mình tự an ủi rằng bản thân không sao, vì ít ra ông vẫn sẽ về nhà... Năm mình mười bảy tuổi, anh Hy ra nước ngoài du học, thẳng thừng nói không muốn mình theo… mình lại nói mình không sao… mình có thể chờ anh ấy về.” Cô nhắm mặt lại, tiếng thút thít vang lên từng chập. “Năm năm sau anh Hy quay về, nhưng là về cùng một cô gái khác… mình ngốc nghếch nói không sao đâu, chỉ cần anh ấy hạnh phúc là được... Sau đó mình phát hiện cô gái kia tiếp cận anh là có mục đích, mình sợ anh ấy tổn thương nên giấu nhẹm mọi chuyện... Cô ta xảy ra chuyện, anh Hy vì trả thù mình mà đồng ý kết hôn… một lần nữa mình nói không sao, mình sẽ dùng tình yêu để khỏa lấp tất cả. Nhưng mà…” Những giọt lệ rơi xuống ngày càng nhiều, ánh mắt Gia Ái đầy đau đớn tủi hờn. “Nhưng mà lần này mình không thể không sao nữa, mình thua rồi… hoàn toàn không thể cứu vãn… mình biết làm gì đây?”
Tiếng nức nở vang lên, Kiến Tân nhẹ nhàng ôm lấy cô. Trong lòng anh bên cạnh lo lắng, thắc mắc, đau buồn còn có tức giận. Anh vẫn biết Ngô Minh Hy luôn là nguyên nhân khiến Gia Ái đau khổ, và cũng chỉ có anh ta mới có thể khiến cô trở thành thế này. Nhưng lần này mọi chuyện đã đi quá giới hạn, cô đã phải chịu đựng anh ta quá nhiều. Cũng chính vì anh ta bỏ mặc cô ở đây Gia Ái mới xảy ra chuyện. Anh biết mình không thể để yên chuyện này được, họ đã là bạn thân của nhau từ thời tiểu học và anh từng hứa sẽ không để ai hiếp đáp cô.
“Mình sẽ giải quyết giúp cậu, Ái! Tin ở mình!” Anh nói nhỏ.