Không Thịt Không Vui

Chương 37: Q.2 - Chương 37




Chuyện cũng không có gì lớn, dù sao mọi người đều lăn lộn trên giang hồ, bắn đạn và trúng đạn là chuyện hết sức bình thường.

Nhưng không biết là bọn họ cố ý hay vô ý, trong đám người mở cửa lao ra có mấy người chỉ mặc mỗi cái quần lót, hơn nữa còn bò sát người, có thể nhìn thấy được hình dạng của lạp xưởng rất rõ ràng.

Mắt của tôi có một chút hơi mơ hồ mờ, thiếu suýt chút nữa là bị trúng đạn rồi.

Bà chủ phu nhân quá gian ác, lại dùng thịt tới hấp dẫn dụ dỗ tôi!!!

Một hành động làm tôi tức giận, sự tức giận khiến tinh thần tôi tăng vọt, trong nháy mắt ngay lập tức mắt tôi không còn trở ngại, chân chạy nhanh hơn.

Cảm ơn Lý Lý Cát đã ban tặng, tốc độ phản ứng của tôi nhanh hơn người thường, cho nên mặc dù rất nhiều đạn, sau khi tôi tránh bên trái né bên phải trước cúi xuống sau khom lưng, cuối cùng không có bị trúng đạn.

Chỉ là có điều. . . Eo có chút hơi đau.

Cuối cùng, tôi cũng đi được tới phòng của Lỗ Gia Thành, dùng sức dằn co đẩy cửa ra vào cố đẩy mạnh cửa, “Rầm” một tiếng, cuối cùng tiến vào quyết chiến.

Như đang nghênh đón tôi, hơn mười sát thủ xếp thành ba hàng ngăn ở trước mặt tôi, mà đúng lúc Lỗ Gia Thành vừa đúng lúc ngồi chỉnh tề phía sau bọn họ nhàn rỗi uống trà .

Đúng lúc này, những người sau lưng cũng đuổi tới, trò chơi “Bắt lấy Bắt Hoan sao không vây quét” đến đây là kết thúc.

“Nha đầu, cô thật sự cho rằng có thể muốn làm thì làm ở địa bàn của tôi sao?”.Lỗ Gia Thành hỏi, giọng nói có chút hơi già dặn.

Thực ra nhìn dáng vẻ của ông, chỉ ở tuổi trung niên, gương mặt mang máng còn giữ lại chút khôi ngô lúc còn trẻ, đáng tiếc bị thù hận sâu đậm làm cho u sầu.

“Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ như vậy”.Tôi nói.

“Ngươi muốn một mình một ngựa tới giết ta, thật sự là nghé con không sợ cọp mà.”Ông vừa nói dứt lời xong, thì bưng nước trà lên uống.

“Tôi cũng không phải tới để giết ông”.lời Tôi nói còn thật so với vàng 24k : “Tôi chỉ muốn tới biểu diễn công phu của mình cho ông xem”.

“Nhưng tôi sẽ không trả tiền thưởng thức”. Lỗ Gia Thành đúng là keo kẹt.

Mà tôi thì không tin: “Không, ông sẽ trả.”

“Tại sao lại chắc chắn như vậy?”. Ông nhấc mí mắt lên, lộ ra chút ánh sáng.

"Ở mỗi một chỗ trong căn phòng này đều bố trí vệ sĩ, chứng tỏ ông rất cẩn thận, nói rõ hơn là ông sợ chết." Tôi phân tích.

"Là người ai chẳng sợ chết." Lỗ Gia Thành nhìn tôi, từ khe hở giữa những thân thể bọn cận vệ trước mặt.

"Nhưng tôi không sợ." Tôi nhìn thẳng vào mắt của ông, nhắc lại một lần nữa: "Tôi không sợ chết."

"Tại sao không sợ?" Ông hỏi.

"Bởi vì tôi không có gì vướng bận, tôi không còn người thân nào trên đời nữa." Tôi nói

" Rốt cuộc cô muốn gì?" Lỗ Gia Thành không muốn tiếp tục dài dòng nữa, cũng có thể nói, ông bắt đầu cảm thấy hứng thú với mục đích đến đây của tôi.

Ông vung tay lên, ba hàng vệ sĩ làm bức tường người bảo vệ ông liền tránh ra.

" Cuối cùng là cô muốn làm cái gì?" Ông hỏi.

"Tôi muốn làm vệ sĩ của ông." Tôi thẳng thắn trả lời.

Lỗ Gia Thành đoán chừng cũng đã xem không ít phim truyền hình, sau khi nghe câu trả lời này, lập tức cười phá lên "Ha ha ha ha ha".

Cười đi cười đi, đợi lát nữa cười đến cơ tim tắc nghẽn chết thì đến phiên tôi cười.

Dù sao cười cũng rất phí sức lực, không bao lâu, ông ngừng lại, cặp mắt kia trực tiếp nhìn về phía tôi, tựa như con chim Ưng nhào xuống săn mồi từ trong màn đêm :"Cô không có cảm thấy mình quá mức ngạo mạng à? Nói cho cùng, cô chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ."

Cmn mà, có bản lãnh thì tới hội liên hiệp bảo vệ phụ nữ trẻ em mà nói những lời nói này đi hé, một người phụ nữ ở trong nhà cầm cây lau nhà đập chết ông giống như dễ dàng đập chết Tiểu Cường.

Nhưng tôi lập tức lấy lại bình tĩnh: "Cũng bởi vì tôi là nữ nhân, kẻ địch sẽ không cảnh giác, đoán như thế nào cũng đoán không được tôi là vệ sĩ của ông."

"Nhưng cô nghĩ mình có năng lực đảm nhiệm chức vị này sao?" Trong mắt ông có chút sắc bén, móng nhọn còn rục rịch ngóc đầu dậy.

" Mới vừa rồi ông cũng đã nhìn thấy năng lực của tôi rồi còn gì." Một đoạn đường hành lang quả thật chính là Quỷ Môn quan mà.

Không, so Quỷ Môn quan càng sâu hơn- - những tiểu quỷ kia ít nhất người ta không lộ quần lót.

"Mặc dù không tệ, nhưng tôi nghĩ, vẫn còn chưa đủ." Chim Ưng trong mắt Gia Thành vội vỗ cánh.

"Vậy như thế này thì sao?"

Hai mắt tôi chợt trở nên lạnh lùng, một tay duỗi thẳng ra, lập tức cướp lấy sung từ tay của vệ sĩ kế bên tôi, tiếp đó chân bước từng bước dài, giơ súng chạy thẳng tới Lỗ Gia Thành.

Cũng may tôi không có cầm súng, tất cả đều cầm súng, cho nên mọi người đều biết tôi muốn đánh lén Lỗ Gia Thành.

Chỉ là tốc độ của tôi quá nhanh, lúc tôi sắp chạy đến thì bọn họ mới phản ứng.

Sát thủ là loại người nào hả, đợi phản ứng thì đã nổ súng rồi.

Bên trái người tôi , tránh được 4 viên đạn, phía bên phải người, tránh được 4 viên đạn, khom người xuống, tránh được 4 viên đạn, cúi người xuống. . . . . . Không xong, khi cúi, đạn là những thứ không có mắt liền hướng về phía Lỗ Gia Thành mà bay đến.

Tôi rốt cuộc hiểu rõ, vừa rồi trong lòng những sát thủ kia có chút nóng nảy - - Lỗ Gia Thành tương lai là lão đại của tôi nếu chết rồi, thì người nào sẽ phát tiền lương cho tôi đây?

Tôi lập tức chạy tới, trước một giây lúc đạn sắp bắn tới mặt Lỗ Gia Thành, thì tôi đẩy ông ra.

Sau tôi lại không biết chứ, thật ra thì không có tôi, bản thân Lỗ Gia Thành cũng có thể tránh được viên đạn được bắn ra kia - - Xe lăn của ông là đặc chế, bình thường lên dốc xuống dốc cũng không cần người giúp đỡ, tự động làm, gặp phải đáy nước còn có thể biến thành hình thuyền nổi lên, ngoài ra, còn có dấu máy vi tính bỏ túi, hệ thống GPS định vị, nghe nhạc xem phim lên mạng tìm em gái nói chuyện phiếm đều được, hiện đại nhất là, có súng tự động mười phần sức mạnh, một lần trăm phát, tuyệt đối có thể đem người bắn thành con nhím, quả thật chính là Bạo Vũ Lê Hoa Châm phiên bản hiện đại.

Có lúc tôi luôn hoài nghi xe lăn này có phải là kình thiên trụ biến thành hay không.

Xe lăn như vậy, muốn tránh được một viên đạn nho nhỏ thì không thành vấn đề.

Nhưng Lỗ Gia Thành không có tránh ra, ông muốn xem thử năng lực của tôi.

Mà tôi, cũng không muốn để cho ông thất vọng.

Thật ra thì nghĩ lại chuyện vừa rồi, tôi vô cùng hối hận - - Rõ ràng nếu lúc đó để cho ông chết đi, thì dì Bích và Mã Lạp Dư không phải mẹ con liền đoàn tụ rồi sao?

Xem ra tôi quả nhiên là bị tên bác sĩ vịt kia rút quá nhiều máu nên đầu óc bị hư rồi.

Lỗ Gia Thành cũng không ngu ngốc, ông biết tôi nhất định không phải vì nhàm chán mới chạy tới muốn làm vệ sĩ bên cạnh ông, cho nên ngay từ đầu, ông liền hỏi tôi đến cuối cùng là muốn gì.

Đáp án của tôi rất đơn giản: Để Mã Lạp Dư và dì Bích có thể mẹ con đoàn tụ.

Lỗ Gia Thành cũng không có trả lời là đồng ý hay không, chỉ im lặng cười.

"Một vật đổi một vật, rất công bằng." Tôi nói.

"Nhưng nó là do một tay tôi bồi dưỡng lên." Mắt Lỗ Gia Thành nhìn ly trà trong tay, mí mắt ông giống như một màn khối sân khấu, luôn giấu suy nghĩ trong lòng.

"Ông chẳng qua là sợ sau khi anh ấy nhận dì Bích, độ trung thành đối với ông sẽ giảm xuống." Tôi nói: "Nhưng bây giờ, mặc dù bề ngoài của anh ấy rất lạnh lùng, nhưng mà giờ phút này trong lòng đã bắt đầu dao động, người như vậy, ông cũng không muốn. Hơn nữa, coi như ông giết dì Bích, anh ấy cũng không trở về con người trước kia được."

“Đúng vậy, chính xác là tôi muốn một người gì tôi mà trung thành đến chết." Trước mắt Lỗ Gia Thành màn sân khấu chậm chạp dâng lên: "Nhưng, cô là hạng người như vậy sao?"

"Việc đời luôn khó đoán, năng lực của người vì ông trung thành đến chết đều không mạnh, giống như vừa rồi những người vệ sĩ kia, nhiều người như vậy cũng không thể ngăn tôi lại, như vậy xem ra, trung thành đến chết cũng không có tác dụng gì to lớn." Tôi nhún nhún vai.

Nói ngược lại rất sảng khoái, nhưng quên mất một chuyện - - những vệ sĩ kia vẫn còn ở trong phòng.

Nhất thời, hơn mười ánh mắt nóng bỏng "vèo vèo vèo" bắn về phía tôi, tôi đây Countess Dnacula Ngân Cơ nhất thời biến thành gà nướng.

Lỗ Gia Thành chậm thanh hỏi "Cô có thể bảo đảm cái gì chứ?"

Tôi dùng giọng nói thành khẩn từ lúc chào đời tới nay nói: "Tôi không thể cam đoan gì ông mà trung thành đến chết, nhưng có thể cam đoan sẽ không phản bội ông."

Đây là tôi đã dùng lợi ích lớn nhất có thể để trao đổi rồi đó.

Đối diện với con mắt thu lại của Lỗ Gia Thành, toàn thân mỗi lỗ chân lông đều cảm giác khác thường cũng làm cho tôi cảm thấy tầm mắt tinh tường của ông đang dò xét trên người tôi.

Hồi lâu, ông nói ra một chữ mà có thể làm thay đổi cuộc đời của dì Bích và Mã Lạp Dư: "Tốt."

Sau đó, ông còn nói ra một câu làm thay đổi cuộc đời của tôi: "Chỉ là trước tiên, tôi có một điều kiện."

Lời nói làm thay đổi cả rừng cây, nghiệp có tam căn, thứ nhất chính là hiện báo, kiếp này bài tập kiếp này phải báo ứng.

Tôi rốt cuộc cũng hiểu được ý nghĩa của câu này: Đời này tôi ăn nhiều thịt như vậy, cho nên nhất định cuối cùng cũng sẽ trở thành thịt treo chết.

Đúng vậy, điều kiện của Lỗ Gia Thành chính là: Phái tôi đi gặp Hà Truân, đem đầu của ông ấy về.

Tôi nhất thời khó có thể lý giải, tại sao không tự động dùng Converter dịch chuyển, ở ngoài có câu là như thế này: đi cối xay thịt Hà Truân, bị anh chém thành khối cắt thành con lại bị xoắn thành thịt vụn.

Hà Truân nham hiểm độc ác xảo nguyệt hèn hạ, từ chuyện văn kiện lần trước ở trên du thuyền 丵 liền có thể thấy được. D~Đ~L~Q~Đ

Tôi như vậy, một cô gái lương thiện, như thế nào là đối thủ của ông được?

"Khi cô đem đầu người mang về thì tôi tự nhiên sẽ đồng ý yêu cầu của cô." Lỗ Gia Thành hứa hẹn.

Tôi cảm thấy được ông già này đầu óc bị nhỏ lại rồi, tôi Bất Hoan tới rõ ràng là muốn ông đồng ý cho tôi làm vệ sĩ của ông, vậy mà ông lại cố tình muốn phái tôi đi làm nữ gián điệp.

Nhưng mà bây giờ người có việc cần cầu chính là tôi, không có tư cách nói điều kiện. Bất đắc dĩ, chỉ có đồng ý. Ít nhất còn có một tia hi vọng.

Thôi, vừa đi vừa nhìn, không chừng thấy Hà Truân phía trước tôi liền sợ đến chân nhũn ra rồi chạy trở về.

Cứ như vậy, tôi đồng ý rồi.

Dĩ nhiên, trước khi đồng ý, có cảm giác vinh dự vẻ vang của việc xả thân cầu người, cảm giác toàn thân mình từ trên xuống đều là vàng lấp lánh, lần nữa chạy đến nhìn Mã Lạp một phút.

"Ai cho em xen vào việc của người khác?" Hai mắt anh lạnh lẽo.

Tôi miệng mở rộng, rơi vào á khẩu không trả lời được tình huống lúng túng này.

"Mình đi về nhà, tôi sẽ thay em xin lỗi cha nuôi." Mã Lạp Dư chuẩn bị đuổi tôi ra nhà họ Lỗ.

"Đây là tự tôi lựa chọn, anh không có quyền can thiệp." Tôi nắm lấy cửa phòng chết cũng không buông.

"Chuyện của tôi không cần em quan tâm." Giọng nói anh càng thêm lạnh lùng.

"Thật ra thì, tôi là vì dì Bích." Tôi cảm thấy Mã Lạp Dư có chút tự mình đa tình.

Anh gầm nhẹ nói: "Nếu em xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?"

Những lời này chao đảo lung lay trên không trung, rơi xuống khác thường thành mảnh vụn, trong nháy mắt hai người chúng ta có một chút trầm mặc. K-U-U-D-Đ-L-Q-Đ

Mã Lạp Dư sửng sốt một chút, rồi nói tiếp: "Ý anh là, bà cũng không muốn nhìn thấy em xảy ra chuyện gì."

"Mà tôi cũng không muốn nhìn thấy dì buồn bực không vui." Tôi thức thời lựa chọn quên đi những khác thường vừa rồi.

" Hà Truân là một người cực kì đáng sợ, dù là cha nội cũng không phải là đối thủ của hắn, em đi căn bản là chịu chết." Mã Lạp Dư cứng rắn không được bắt đầu dùng mềm rồi.

"Tôi hiểu rõ, tôi cũng chỉ là muốn đi xem thử một chút." Tôi vỗ vỗ bờ vai của anh: "Tôi Bất Hoan cái khác thì không được, nhưng bản lĩnh giữ mạng vẫn rất thông thạo, yên tâm đi, tôi tự có chừng mực, thực sự nếu không được tôi sẽ chủ động từ bỏ, trở về."

Khi đụng vào bả vai anh thì thân thể Mã Lạp Dư cứng ngắc, con ngươi màu xanh dương xám nhìn về nơi khác: "Em nên chăm sóc bản thân cho tốt."

Nói xong, anh xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng của anh, trong lòng của tôi có chút lạnh nhạt có chút đau buồn- - vừa rồi thừa dịp vỗ vỗ trên bả vai anh Tiểu Bạch đáng yêu sắc đệm giống như sai lệch điểm, đáng tiếc.

Ừ. Về sau phải luyện tập nhiều hơn.

Mặc dù phát hiện trên bả vai gì sau đó, mặt của Mã Lạp Dư lại lần nữa vì bảy độ không gian đánh lần quảng cáo, bất quá anh vẫn đủ ý tứ, không ngăn cản được tình huống của tôi , lại nhìn về phía Lỗ Gia Thành chờ lệnh anh nói muốn đi với tôi hoàn thành cái nhiệm vụ không thể nào hoàn thành này.

Mã Lạp Dư đúng là anh em.

Nhưng đáp án của Lỗ Gia Thành là không cho phép.

Thứ nhất, anh phải ở lại nơi này đề phòng Bang Thanh Nghĩa tấn công, thứ hai, Hà Truân biết Mã Lạp Dư, tất nhiên sẽ càng phòng bị.

Không để cho Mã Lạp Dư đi, tôi có thể hiểu, nhưng chuẩn bị đi thì lại phái bác sĩ vịt có tính cứng rắn kia theo, tôi đến chết cũng không thể lý giải .

"Khi nguy hiểm cậu ta có thể giúp đỡ cô." Đây là câu trả lời của Lỗ Gia Thành .

Giúp đỡ? Hắn không nghĩ tới hút máu của tôi liền cám ơn trời đất lạy Phật Quan Âm rồi.

Chỉ là mệnh lệnh của lão đại đã ban xuống, khó hơn nữa cũng đành nhắm mắt chấp nhận.

Tôi chỉ có thể cùng bác sĩ vịt kia cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ nguy hiểm đó.

Đoạn đường này đi tới đó là cực kỳ khổ cực, đầu tiên là ngồi máy bay đến Vân Nam, sau đó mới ngồi xe hơi đi đến biên giới Miến Điện, đường núi gập ghềnh, núi cao tung hoành, con sông lần lượt thay đổi, ba hồn bảy vía của tôi cũng bị điên đến 60%.

Bác sĩ vịt mỗi ngày trong lúc rãnh rỗi, thì pha trà táo cho tôi uống, rất là ân cần.

Thấy hắn tốt bụng như thế, độ thiện cảm của tôi đối với hắn cũng từ từ tăng lên mấy bậc thang.

Nhưng khi ngày nào đó trong lúc vô tình hỏi hắn tại sao mỗi ngày đều pha trà cho tôi uống thì khóe miệng hắn từ từ cong lên một nụ cười: "Bởi vì, trà táo rất bổ máu."

Một giây kế tiếp, tôi liền đem trà táo bổ máu trong miệng toàn bộ phun lên mặt của hắn.

Từ hôm đó trở đi, tôi ngay cả ngủ cũng không yên ổn, luôn mơ thấy bác sĩ vịt biến thành một người có hình dạng một con muỗi lớn ngồi ở bên cạnh tôi, sau đó dùng châm bén nhọn đâm vào trái tim của tôi, bắt đầu ừng ực ừng ực hút máu.

Mỗi lần tỉnh lại đầu đổ đầy mồ hôi, thở hồng hộc, không biết còn tưởng rằng tôi cùng hắn make love (ý nói chuyện trên giường) vừa xong sao.

Như vậy danh tiếng băng thanh ngọc khiết của tôi còn đâu nữa! ! !

Càng chạy càng oi bức ẩm ướt, quần áo sạch mới vừa mặc vào chưa tới một phút, thì đã bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, bám vào trên da, khó chịu giống như là vô số côn trùng nhỏ khẽ cắn.

Trước ngực tôi là hai bánh bao lớn mỗi ngày đều bị áo ngực bao trùm, giống như là đặt ở lồng hấp ở trong, sống sờ sờ chưng ra một tầng dầu, cúp D này vẫn làm kiêu ngạo cũng nhanh có nguy cơ biến thành cúp C rồi.

Cực kỳ hỏng bét, tại loại khí hậu này này mà ra , những lông mao bên cạnh hai đậu đỏ của tôi lại mọc dài ra! ! !

Mặc dù đã kịp thời lén nhổ rồi, nhưng cái này đối với tôi là đả kích có tính chất huỷ diệt, tôi thậm chí bắt đầu hoài nghi mình có phải cùng người yêu các chị dính người mang cố rồi.

Vì phòng ngừa chuyện này xảy ra lần nữa, tôi chỉ có thể cởi áo ngực ra.

Không còn trói buộc, quả nhiên là vô cùng thoải mái.

Nhưng tôi chắc hai đậu đỏ, ở trong áo T- shirt thật mỏng rục rịch ngóc đầu dậy, hoàn toàn có thể bị người khác nhìn thấy rất rõ ràng hình dáng gì.

Lúc tôi làm việc này, chính là lúc bác sĩ vịt ngồi ở bên cạnh tôi .

Từ sau khi tôi cởi áo ngực ra, hắn liền buông tạp chí xuống, dù bận vẫn ung dung dựa vào cửa xe quan sát tôi, nụ cười trên mặt làm cho người ta cực kì chán ghét.

Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa, tôi liền dơ tay lên, tôi liền lấy ba tờ giấy lớn ở trong túi nhét vào miệng hắn.

Hắn dùng ánh mắt yêu cầu tôi giải thích hành vi của mình vừa làm, mà lời giải thích của tôi chính là: "Chỗ này bán thịt, hợp pháp hợp lý."

Chẳng lẽ còn để bị hắn nhìn nữa?

Vậy cũng quá lẽ trời.

Nhưng sở dĩ gọi bác sĩ vịt, cũng là có ý nghĩa sâu sắc bên trong.

Chỉ thấy hắn không chút hoang mang, không nóng nảy không vội, không di chuyển không lay động mà đem dây kéo gara nhà mình kéo xuống, nhất thời, cảnh xuân hiện ra.

Tôi “A” một tiếng, không thể ngờ lại học theo Chu đệ đệ không mặc quần lót! ! !

Thật ra thì tôi rất biết phương hướng , chỉ nhìn hai mắt, nhưng mà chính là chỗ hai mắt nhìn này, ngược lại làm cho tôi tổn thất một bó to tiền mặt - - bác sĩ vịt lẽ đúng là hợp lý hợp tình cướp đi.

Giải thích của hắn là:"Tôi chỉ nhìn cô hai cái, cô nhìn tới ba của tôi, giá tiền đương nhiên cao hơn."

Đối với lần này tôi thật không thể hiểu: Ai biểu đàn ông mấy người tùy tiện có thêm cái thứ ba dài kia làm chi?

Nếu như là bình thường, đoán chừng tôi sẽ cùng hắn tranh luật tới cùng nhưng mà giờ phút này cực nóng làm cho tôi đến thở còn không kịp, cả người bủn rủn không sức lực, chỉ có thể mặc cho hắn bắt nạt.

Nhiệt độ cực nóng làm cho đầu óc tôi cũng sắp choáng váng, vì vậy tôi mới chủ động trò chuyện với hắn để giết thời gian.

"Tại sao anh phải làm cái chuyện nguy hiểm này? Là bị Lỗ Gia Thành ép sao?"

"Không, tôi tự nguyện."

"Vì tiền?"

"Thông minh, Lỗ Gia Thành đã giao cho tôi một nửa tiền đặt cọc, nếu muốn lấy một nửa còn lại, phải chờ tới khi giúp đỡ cô lấy được đầu của Hà Truân mới có thể đưa cho tôi."

"Chỉ cần có tiền, tất cả chuyện gì anh cũng sẽ làm?"

"Không sai"

"Tại sao Lỗ Gia Thành hận Hà Truân như vậy?"

"Có rất nhiều người đều hận ông ta, hơn nữa còn vừa hận vừa sợ."

"Ông ta rốt cuộc là người như thế nào?"

"Một vị thần bí Trùm Ma Túy, tướng mạo của ông, chỗ ở, số tuổi, có rất ít người biết được."

"Anh nói lần này chúng ta sẽ thành công sao?"

"Dĩ nhiên."

"Tại sao khẳng định như vậy?"

"Bởi vì gương mặt của cô, đại phú đại quý, chắc sẽ không chết, đây cũng là một trong những nguyên nhân lý tôi quyết định đi theo cô."

Đại phú đại quý, tôi đem suy nghĩ này đảo lộn mấy lần trong lòng.

Khi tôi sắp giàu có, chuyện thứ nhất tôi làm chính là xây dựng một phòng tất cả đều là thịt, sau đó mỗi ngày đều ở bên trong ăn uống.

Hà Truân là một trong những boss lớn, thần long thấy đầu không thấy đuôi , ông đến cuối cùng ở nơi nào, chúng ta cũng không biết được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.