Không Thịt Không Vui

Chương 38: Q.2 - Chương 38




Nhờ dùng một số tiền lớn để đút lót, chúng tôi thành công tìm được đường dây kia.

Bác sĩ con vịt đóng vai anh trai của tôi, bởi vì nợ tiền bài bạc phải đem tôi đi bán, quả thật kỹ thuật diễn của hắn rất cao siêu, ôm tôi khóc đến trời sập đất lỡ.

“Em gái à, anh hai cũng không nỡ, nhưng bọn họ nói, ngay mai nếu không đem tiền đến trả bọn nó sẽ cắt cái kia của anh, em nghĩ xem, nhà họ Hà chúng ta chỉ có mỗi anh hai là con trai nối dòng, mà anh lại là con trai duy nhất của cả dòng họ, nên anh và cái kia không thể nào có chuyện được! Cho nên, anh chỉ có thể bán em đi để lấy tiền trả cho bọn nó. Ông trời ơi, tại sao ông lại không để hai anh em tôi ở cùng nhau, làm sao đây, anh chỉ có thể hoặc giữ lại cái kia, hoặc giữ lại em gái xinh đẹp! ! !”

Tiếng gào thét của tên bác sĩ con vịt làm tôi tâm phiền ý loạn, nếu với đức hạnh này của hắn, đừng nói là một cái gốc rễ kia, cho dù mười cái tôi cũng bẻ gẫy hết được.

không chỉ mình tôi chịu cái cảnh phiền phức này, còn có tên đàn ông thấp gầy chịu trách nhiệm mua hàng, chỉ thấy hai hàng lông mày vừa nhíu lại, nói: “Gào thét cái gì? Rốt cuộc có bán hay không, không bán cũng đừng lãng phí thời gian của tao! ! !”

Tôi cùng tên bác sĩ con vịt lại đột nhiên cùng quan điểm.

Bán, thế nào cũng phải bán.

Tên đàn ông thấp ôm đó bước đi thong thả đến trước mặt tôi, dùng đôi mắt chuyên để ướt tính hàng hóa để đánh giá tôi.

Đang ở lúc tôi muốn lấy cục gạch hoàng kim gắn kim cương dấu sau mông ra gõ dẹp đầu hắn, thì tên bác sĩ con vịt ngăn cản kịp thời.

“Tôi không dùng tay sờ, thì làm sao biết được cô ta có độn hàng giả không?” Gã thấp ốm kia hai tay khoanh trước ngực vẻ mặt không bực mình.

Trong nhất thời tâm trạng của tôi như lửa địa ngục bùng lên.

Độn?

Độn?

Độn! ! !

Hai bé của tôi rất tròn rất thật như vậy là sự kiêu ngạo lớn nhất mà vào trong miệng hắn lại sản phẩm giả kém chất lượng, thật sự là coi thường người quá đáng.

“Tuyệt đối là thật, tôi nhìn nó từ nhỏ đến lớn mà.” Bác sĩ con vịt nói không hề kiên kỵ.

Bất quá, động tác của hắn lại càng không kiên kỵ.

“Nhìn xem, đầy không.” Hắn vỗ một cái vào một bên mông tôi.

“Nhìn làn da này xem, trắng không.” Hắn đưa một tay lên sờ gương mặt tôi.

“Nhìn ngực này xem, rất là căng.” Hắn duỗi ngón tay ra, đâm mạnh vào phần trên của bánh bao, đưa ra kết quả giám định: “Bên trong là mỡ, tuyệt đối không phải silicon.”

Cứ như vậy, dưới con mắt trợn trừng của mọi người, đậu hủ của tôi bị hắn ăn đến triệt để.

Tên bác sĩ con vịt đã đem bán tôi thành công, sau khi lấy tiền, tôi bị tên biến thái thấp ốm kia ném vào trong thùng xe.

Bên trong ngồi đầy mấy cô gái xinh đẹp.

Mấy cô gái này ở cái nơi bọn đàn ông đều là bọn độc ác nhất thế giới, thì chỉ có một thân phận đó chính là hàng hóa.

Ở nơi này không có sự tồn tại của pháp luật, bọn đàn ông giết các cô cũng chỉ như bóp chết một con kiến rất đơn giản.

Trong đó có mấy cô gái đang rắm rức khóc, thật đáng thương.

Tôi yên lặng ngồi vào trong góc, chuẩn bị theo chiếc xe nghênh đón vận mệnh kế tiếp của mình.

Xe vừa mới khởi động, phía dưới bỗng nhiên truyền đến giọng nói của tên bác sĩ con vịt: “Anh hai, cho hỏi một câu, mấy anh có cần mua trai bao không? Tôi thật sự không nỡ xa em gái của mình, thật không nỡ, vậy thì chỉ có thể hy sinh hoa cúc rồi.” (Hoa cúc: đóa hoa ở sau mông)

Chắc do nhìn trúng dáng vẻ thanh tú của tên bác sĩ con vịt, tên chủ chúa lại thật sự để hắn lên xe.

Lên được xe, hắn cười rạn rỡ với tôi một tiếng, giống như mấy ngày nay, ngồi xuống bên cạnh tôi.

Chỉ là lần này, tôi cũng không thấy phiền — ở trên con đường không thấy rõ phía trước, có một người quen đi cùng cũng tốt.

Xe đi đường núi gập ghềnh, giống như đang ngồi trên tàu lượn, lúc cao lúc thấp, có nhiều lần, tôi bị nãy người lên không trung, đầu đụng vào trần xe, sưng một cục to.

Cơ thể tôi cũng coi như có tố chất tốt, mấy cô gái còn lại bên trong buồng xe mặt cũng đã trắng bệch, nhiều người thậm chí chịu không được, nôn mửa.

Ngoài dự đoán của tôi, tên bác sĩ con vịt lại bước dài đến, lấy ra một lọ thuốc to đưa thuốc cho các cô uống vào, còn dùng quần áo của mình lau đi mấy cái dị vật trên người họ, không hề có bộ dáng ghét bỏ.

Khi hắn làm xong hết quay trở về, tôi thấy trên trán hắn có một lớp mồ hôi mỏng, nói: “Tôi nhớ anh làm cái gì cũng đều bắt người ta trả tiền.”

Hắn quay đầu nhìn, người đàn ông này, ngay lúc cả người đầy mồ hôi mà cũng tỏa ra anh sáng mê người: “Tôi đây là đang tính về lâu về dài, không chừng sau này mấy cô đó có thể trèo lên giường gối lên tay của Hà Truần? Đến lúc đó nhờ mấy cô ấy niệm tình cũ, tôi đây không phải giàu rồi sao?”

Hai tay tôi ôm lấy đầu, tiếp tục nhịn cười.

Hắn giúp đỡ mấy cô gái kia động tác lộ ra vẻ rất nghiêm túc, trong lòng của hắn không hề có toan tính.

Xem ra, tên bác sĩ con vịt này cũng không tệ như tôi thấy.

Một ngày một đêm chịu sự sóc nảy, cuối cùng chúng tôi cũng đến nơi, đây là một cái thung lũng, ở giữa có một cái lều rất lớn, không cần tên chủ chứa đuổi, mọi người cũng tự đi vào lều, nằm xuống cảm thấy buồn ngủ ngay.

Giấc ngủ này vô cùng ngọt ngào, cuối cùng cũng không thấy tên bác sĩ biến thành con muỗi chui vào giấc ngủ của tôi.

Khi tỉnh lại, trời đã tối, tên chủ chứa bắt mọi người ra bờ sông tắm rửa sạch sẽ, rồi chia cho mọi người bộ quần áo và đồ trang sức đeo tay, để bọn tôi mặc vào.

Xem ra, việc buôn bán người sắp bắt đầu.

Tên chủ chứa kêu bọn tôi đứng năm người một hàng, ngẩn đầu để cho khách quen quan sát.

Có rất nhiều đàn ông đang đi vào, túi da đeo bên hông căng phồng, dùng ánh mắt đầy màu sắc đánh giá mấy cô gái trước mặt.

Nhìn ra được, trong bọn họ có nhiều người đã chọn được hàng, nhưng không dám mua.

Bởi vì phải đợi đàn em của Hà Truân chọn trước, chỗ này còn chưa mua bán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.