Băng Tâm diện cái váy hồng đúng trước gương xoa bụng tròn của mình đã lớn như vậy rồi sao , đây là tháng thứ 7 cô mang thai , tâm lý lại chẳng có chút ổn định nào , lúc nào cũng lo sợ ngày lên bàn sanh đứa trẻ này , cô đã đọc một số bài báo về phụ nữ mang thai thật là cực khổ a , họ sẽ đau như là có cảm giác chính mình bị xe tải cắn qua . Nhận thấy vẻ âu lo trên khuôn mặt của Băng Tâm , Lăng Khiêm lại gần an ủi .
“Lo lắng sao ??? Anh đưa em đến bác sĩ tâm lý nhé “.
“Nhưng nhà mình cũng có ....” Băng Tâm vẫn chưa nói hết câu lại bị Lăng Khiêm chặn ngang .
“Cô ta vẫn chưa đủ trình độ đó , chúng ta đi thôi “. Lăng Khiêm đi đến cạnh bàn cầm chiếc điện thoại rồi đưa cô ra ngoài đến bác sĩ , nhưng vừa đến sảnh chính điện thoại anh lại reo lên một hồi chuông “Có chuyện gì ???”
“Bang MORTE của Ý muốn gặp cậu , họ nói số vũ khí chúng ta đưa có vấn đề “. Thiên Vũ đứng trước một đội quân hùng mạnh của MORTE bình tĩnh gọi điện cho Lăng Khiêm , nhìn đội quân đó anh biết có chuyện chẳng lành họ dự định gậy chuyện với Hoàng Khiêm hay sao ???
“Được , đợi tôi “. Lăng Khiêm cúp điện thoại quay sang nói với Băng Tâm “Hoàng Khiêm có chuyện gấp , em cùng hộ vệ đi một mình được chứ , có chuyện gì nhất định phải báo cáo với anh “.
“Được , anh đi đi “. Băng Tâm gật nhẹ đầu rồi dơ tay chào anh , đứng ở cửa cho đến khi Lăng Khiêm đi khuất cô mới cùng hộ vệ trong nhà đi đến bệnh viện .
Hạ Đình Nhĩ trong chiếc áo khoác che kín mặt vẫn đang qua lại gần nhà Lăng Khiêm thăm dò tin tức , anh nhìn qua ống nhòm vẫn thường thấy Băng Tâm đi khắp nhà cùng với Lăng Khiêm không rời nửa bước anh không thể manh động bắt cọp cái và cọp con khi chúa tể vẫn ở mãi đó , mấy ngày liền Đình Nhĩ không ngừng quan sát tưởng chừng tuyệt vọng rồi , cho đến khi anh thấy Lăng Khiêm dùng chiếc mô tô chạy vụt ra ngoài , vài phút sau lại có chiếc xe đen của Băng Tâm rời nhà đi hướng khác , Đình Nhĩ như vớ được vàng liền lên xe chạy theo Băng Tâm .
Ở bang Hoàng Khiêm
Thiên Vũ ngồi ở vị trí đối diện lão đại Bang MORTE , hai bên vẫn không buồn nói câu nào cho đến khi Lăng Khiêm bước vào , anh trong trang phục bình thương không quần tây áo vest thay vào đó là quần jean áo phông kèm theo áo khoác da bên ngoài .
“Ngươi là ai sao lại tùy tiện vào đây “. Tên lão đại người Ý nói , trông cái cách ăn mặc ông chẳng nhận ra Lăng Khiêm trước mặt chính là Bang chủ nhưng khí thế lại rất khác , anh vừa xuất hiện lại khiến người ta có cảm giác chùn xuống một đáy vực lạnh lẽo .
“Xin giới thiệu , đây là Lão Đại Hoàng Khiêm _ Hoàng Lăng Khiêm “. Thiên Vũ đứng lên nhường lại chỗ cho Lăng Khiêm ngồi .
“Được , nếu đã xuất hiện thì bàn vấn đề chính “. Lão Đại MORTE liếc mắt nhìn tên cận vệ ra hiệu , lập tức rất nhiều loại vũ khí như : Súng , kiếm nhật , đại bác , bom , pháo .... tất cả đều đổ hết lên chiếc bàn lớn “Tất cả đều là đồ kém chất lượng , dễ rỉ xét , thậm chí pháo cũng tùy tiện nổ trong quá trình di chuyển . Tổng cộng có 16 chiếc máy bay của bang MORTE bị rơi vì bom tự nổ “. ”Đây là hàng kém chất lượng Bang tôi đưa cho ngài sao “ Thiên Vũ một tay cầm cây pháo lên dơ ra cho mọi người xem “Đầu tiên , vũ khí của Hoàng Khiêm đều có một con Rồng khắc ở trên , sao có thể dũng nhưng con khắc giả này để lừa người , ông không thấy thật ngu ngốc sao ??” Thiên Vũ vừa nhìn đã biết là đồ giả , những con rồng do trên vũ khí của Hoàng Khiêm do chính tay anh thiết kế ra , sao có thể nhầm lẫn với ấn giả .
“Thứ hai , chúng tôi không chế tạo pháo , nó nói chung là đồ chơi và chúng tôi không rãnh để nghiên cứu và phát triển loại đồ chơi đó “. Mỹ Nhi bước đến dẫm nát cây pháo.
“Thứ 3 cũng là cuối cùng , MORTE muốn giành thị trường với Hoàng Khiêm nên mới bày ra loại hạ sách này “. Lăng Khiêm bật dậy chỉa súng vào tên Lão Đại người Ý . Cận vệ bên kia cũng nhanh tay rút súng của mình ra phòng thủ và bảo vệ cho hắn .
“Những cây súng kia mới là hàng thật , nhìn thiết kế là biết hàng chất lượng “. Thiên Vũ mỉm cười đắc ý nhìn về phía những cây súng trên tay bọ hộ vệ của MORTE đó mới chính là hàng của bang Hoàng Khiêm .
Tên lão đại có đôi chút dè dặt, hắn không ngờ lại bị phát hiện sớm như vậy , vốn định dùng cách này để giảm uy tín của Hoàng Khiêm ,chiếm lĩnh thị trường buôn bán vũ khí nhưng lại thất bại, dơ 2 tay lên hắn nói :
“Bình tĩnh , tôi chỉ giỡn thôi mà , không cần căng như vậy chứ ??”
“Hoàng Lăng Khiêm đây ghét nhất là bị đem danh tiếng ra đũa giỡn , không biết sao ???” Lăng Khiêm mỉm cười chết chóc rồi nổ súng về phía tên lão đại MORTE , khiến cách tay trái của hắn không ngừng chảy máu , cuộc đấu súng gây cấn liền xảy ra ngay lúc đó , hai bên bắn nhau liên hồi , người chết người bị thương cũng không ít . Nó chỉ kết thúc khi tên Lão Đại người Ý đó bị viên đạn của Lăng Khiêm gim thẳng vào thái dương và ngã quỵ xuống đất , tất cả bọn hộ vệ MORTE hoảng loạn quá mức mà thua cuộc , phần lớn chết thảm , phần còn lại đầu hàng và bị đưa vào nhà giam khu A .
“Các người đã quá coi thường Hoàng Khiêm rồi “. Thiên Vũ đá mạnh vào xác chết của tên lão đại kia rồi quay sang Mỹ Nhi lau đi vết bẩn trên mặt và tay cô “Có sao không , mặt mũi làm thế nào lại nhiều máu như vậy “
“Không bị thương , em chỉ là cầm cây kiếm Nhật của bọn chúng dùng thử , chẳng những không thể làm đầu bọn chúng rơi mà khiến huyết tanh bắn vào người “. Mỹ Nhi bình thản trả lời , cô thích nhất là dùng tay chặt rời một thứ gì đó như đầu của kẻ thù vậy , cô vốn dĩ muốn luyện lại kĩ năng dùng kiếm của mình nên mới lấy đại hàng của MORTE cũng không ngờ lại thành như vậy chỉ có thể cắt động mạch cổ của chúng .
“Không sao là được , Hoàng Khiêm có rất nhiều kiếm tốt , mau tắm rửa sạch sẽ , anh dẫn em đi chọn một cây ưng ý “. Thiên Vũ nói rồi dẫn Mỹ Nhi rời hiện trường để lại cho Lăng Khiêm xử lý .
Băng Tâm được cô hộ vệ nữ dìu xuống xe đi chầm chậm đến phòng khám theo sau là một tốp hộ vệ nam luôn trong tư thế cảnh giác nhìn xung quanh . Mọi người trong bệnh viện cũng sợ hãi không dám đến gần họ tự mình lùi ra xa tránh đường cho Băng Tâm đi đến khúc rẽ hành lang có vẻ như vắng người hẳn đi . Băng Tâm cứ nhàn nhạ đi vào phòng khám của vị bác sĩ mà Lăng Khiêm đã nói , tất cả hộ vệ đều không được phép vào . ”Xin hỏi “. Đình Nhĩ lại trong một hình dạng của bệnh nhân đi đến gần phòng khám .
“Có chuyện gì “. Một người hộ vệ nói.
“Tôi đến để khám bệnh , có thể tránh đường không “.
“Chủ nhân chúng tôi đang ở trong , muốn vào thì đợi xong việc đi “.
“Không cho vào cũng muốn vào “. Đình Nhĩ nói xong câu liền thi triển tài nghệ bẻ khớp tay tên hộ vệ to lớn khiến hắn hét lên vì đau đớn rồi ngã quỵ xuống ôm cánh tay quằn quại , những người còn lại vô tư thế vây quanh Đình Nhĩ chờ anh ra tay . Tất cả họ đều là kẻ yếu thế trước Đình Nhĩ , tất cả hộ vệ trong tích tắc ngã xuống đất với vài màn biểu diễn của anh .
“Về thôi “. Băng Tâm cũng vừa vặn bước ra thì đứng lặng trước đám người nằm quằn quại đươi đất một cách đau đớn , cô nhìn xung quanh vẫn không thấy ai , nhận ra mối đe dọa đến gần , cô lấy điện thoại từ trong túi xách ra gọi điện cho Lăng Khiêm .
“Băng Tâm em gọi có chuyện gì ??” Lăng Khiêm đang trong phòng làm việc lau đi những vết máu bẩn trên người .
“Em đang ở bệnh viện , mau cứu.... Tút tút ...” Băng Tâm vẫn chưa nói hết câu thì có ai đó từ sau lưng chụp thuốc mình chẳng thể dãy dụa cô chìm vào giấc ngủ say . Đình Nhĩ kéo một chiếc xe lăn đặt cô lên rồi bình thản bước ra khỏi bệnh viện .
Đầu dây bên kia , Lăng Khiêm nghe cuộc gọi khẩn bị cúp máy ngang liền trở nên lo lắng , cô bảo cần anh cứu là chuyện gì sảy ra ở bệnh viện chứ ? Bọn hộ vệ vô dụng này rốt cuộc đã làm gì ? Lăng Khiêm vội chạy thật nhanh đến bãi xe thì bị Thiên Vũ chặn giữa đường .
“Chuyện gì mà chạy gấp như vậy ??”
“Băng Tâm ở bệnh viện có chuyện rồi , nói Mỹ Nhi đến cùng “. Nói rồi Lăng Khiêm cũng chạy vụt mất dáng . 10 phút sau , cả 3 người Lăng Khiêm , Thiên Vũ và Mỹ Nhi có mặt trước phòng khám tâm lý , nhưng chỉ thấy bọn hộ vệ nằm bất động ở dưới chẳng thấy bóng dáng của Băng Tâm . Thiên Vũ lại từng người kiểm tra động mạch của họ rồi nói :
“Tất cả đều còn sống , chỉ là cho điểm trúng huyệt mà ngất đi , tôi chắc chắn vụ này là do tên Đình Nhĩ đó làm “.
“Phải làm sao , Băng Tâm bình thường thì tôi không lo , nhưng mà ... nhưng mà cô ấy đang mang thai cơ mà , làm sao đối phó với bọn chúng chứ , tôi e nếu không đến kịp cậu ấy chịu không được lâu đâu “. Mỹ Nhi nắm chặt hai bàn tay lại sợ hãi nói .
“Nói đi , có cách nào tìm được Băng Tâm không ??” Nghe những lời đó , Lăng Khiêm không kiềm được xúc động nắm lấy cổ áo Thiên Vũ .
“Lăng Khiêm , anh đừng kích động như vậy , buông ra đi“. Mỹ Nhi chạy đến kéo Lăng Khiêm ra khỏi Thiên Vũ . “Phải chi trước đó chúng ta nên gắn thiết bị định vị lên Băng Tâm mới phải “. Mỹ Nhi ôm lấy đầu rồi ngồi xuống ghế thở dài , giá như mọi chuyện không quá tệ thì chắc chắn Băng Tâm và đứa trẻ sẽ không sao .”Thiết bị định vị ... định vị ... Nhớ rồi , nhớ rồi , cái vòng đó ... nó còn trên tay Băng Tâm chứ ???” Thiên Vũ lẫm bẩm một hồi thì chợt nhớ cái vòng của Lăng Khiêm đã đeo cho Băng Tâm trước đó , nó vốn dĩ là thiết vị định vị tốt nhất trên đời rồi , không dễ hư hại lại chính xác đến từng mi- li- mét.
“Vẫn còn , tôi chưa từng tháo nó ra “. Lăng Khiêm cầm chiếc chìa khóa đeo trên cổ lên , nó từ lâu đã trở thành vật bất ly thân của Lăng Khiêm như nối kết anh với Băng Tâm vậy .
“Đi thôi , đến phòng nghiên cứu vũ khí . Thiết bị dò ở đó “. Thiên Vũ kéo Mỹ Nhi chạy nhanh ra bãi xe rồi cùng quay trở lại căn cứ Hoàng Khiêm . Tạm thời đuổi bọn nghiên cứu trong phòng ra huy động cả Hàn Minh , Lưu Nghị và Trung Đằng cùng tìm kiếm chiếc hộp định vị cái vòng .
“Thiên Vũ thiếu gia , cái hộp đó có hình dáng như thế nào , kích cỡ ra sao ???” Hàn Minh nỏi .
“Là một cái hộp giấy màu đỏ , bên trong chứa hộp điều khiển nhỏ như máy chơi game . Mọi người cẩn thận trong đây là phòng nghiên cứu vũ khí , đừng tùy tiện làm đổ vỡ đồ , lỡ trúng bom thì xong rồi ....“. Thiên Vũ nói .
Lăng Khiêm nghe được miêu tả chiếc hộp liền gỡ bỏ chiếc áo da nóng nực quăng sang một bên mà sắn tay đi tìm nó trong căn phòng rộng . Anh mở tất cả các hộp có miêu tả của Thiên Vũ tất cả nhưng thứ không phải đều bị anh quăng bừa bãi sang một bên không màng đến .
Lưu Nghị và Trung Đằng phụ trách tìm ở nơi chứa các hộp điều khiển là nơi dễ bị nhầm lẫn nhất , hầu hết chúng đều có hình dáng giống nhau chỉ duy có chữ để phân biệt , hai người thở dốc nhìn hàng trăm hộp điều khiển trước mặt mà ngán ngẩm .
Hàn Minh thì có vẻ điềm tĩnh hơn , anh đi đến nơi được coi là phế thải của phòng vũ khí để tìm kiếm . Vì nhưng thứ đó tuy rằng vẫn dùng được nhưng lại không có lợi ích gì nhiều , nếu như Thiên Vũ đã lâu không dùng đến mà bắt mọi người tìm như vậy có khả năng cao sẽ bị cho vào bãi phế thải này .
Mỹ Nhi và Thiên Vũ lại sang góc Thiên Vũ hay nghiên cứu để tìm khiếm , ở đó cũng có khá nhiều chiếc hộp giấy màu đỏ , khi mở ra thì Mỹ Nhi mới tức tím mặt lên vì những thứ đó toàn là quà của những cô gái khác tặng , nhưng cô cũng chẳng có tâm trí để tâm đến chuyện này , nên tập trung vào chuyện tìm kiếm thì hơn .
Mỹ Nhi leo lên một cái thang sắt được gắn sẵn ở kệ sách , với cho bằng được những chiếc hộp ở trên cao , nhưng chẳng may lại trượt chân , cô cùng đống đồ rời xuống đất , cú tiếp đất không hề nhẹ chấn động cả một căn phòng lớn gây nên sự chú ý cho mọi người .
“Mỹ Nhi em đâu rồi “. Thiên Vũ nhìn nhưng chiếc thùng to nhỏ rơi xuống đất mà hoảng hồn , chúng nằm kín cả một góc nhỏ nơi anh làm việc và hầu như là đè lên Mỹ Nhi và che mất tầm nhìn của anh . Mọi người laị phải xúm lại nhấc những cái thùng nặng đó ra để tìm Mỹ Nhi .”Tiểu thư , cô đâu rồi , trả lời đi “ Hàn Minh phủi tay trước mặt để đám bụi kia bay bớt ra ngoài , nhưng món đồ lâu năm không đụng đến quả là đọng bụi khá nặng nề , làm ô nhiễm chết đi được .
“Tôi ở đây , cứu với “. Tay Mỹ Nhi thò lên đống đồ cố gắng la lớn để tập trung mọi người , họ phải cố gắng lắm mới tiến đến chỗ của cô được sau 5 phút thì Mỹ Nhi mới được giải cứu .
“Không sao chứ , có bị thương không “. Thiên Vũ dùng khăn lau đi vết bẩn bụi trên mặt Mỹ Nhi rồi lại xem xét khắp người cô .
“Không sao , anh xem có phải cái này không ???” Mỹ Nhi đưa ra chiếc hộp.
“Phải rồi là nó “. Thiên Vũ thốt lên “Mở lên đi , chúng ta lập tức biết Băng Tâm ở đâu “.
Mỹ Nhi nghe lời mở cái hộp ra , một dấu chấm xanh đang nhấp nháy trên màn hình và liên tục di chuyển trên con đường cao tốc dẫn ra ngoại ô thành phố cách Hoàng Khiêm 3 tiếng đi xe .
“Lập tức chuẩn bị vũ khí , đạn dược cùng lực lượng giỏi nhất gần đó bao vây theo dõi chúng cho đến khi tôi đến “. Lăng Khiêm ngày càng tức giận đôi mắt đỏ gay ra mệnh lệnh rồi một mạch bỏ đi . Anh đến phòng làm việc của mình thay một bộ đồ chiến đấu , tư trang vũ khí rất nhiều cả áo chống đạn cũng được mặc lên .
Thế rồi 10 phút sau đó , cả đoàn xe của Hoàng Khiêm tiến đến ngoại ô thành phố nơi Băng Tâm bị giam giữ , không những có những chiếc xe đó , mà có cả trực thăng lượn vòng trên bầu trời gây chấn động cả một vùng , khiến người dân xung quanh đều đổ dồn ra ngoài xem . Điều đó thể hiện sự tức giận tột cùng của Lăng Khiêm dùng bộ lực lượng chỉ để giải cứu Băng Tâm .
“Thông báo , tiếp viện ở ngoại ô đang bị chấn áp bởi một lực lượng khác , mau gửi người đến giải cứu “. Từ bộ đàm phát ra một thông báo khẩn .
“Chết tiệt , lại chuyện gì xảy ra “. Lăng Khiêm đập mạnh lên vô lăng rồi đạp ga tăng tốc tiến thật nhanh về phía trước . Đến căn cứ nhỏ bên ngoại ô , Lăng Khiêm chẳng thấy bất kì một cuộc xô sát nào đang sảy ra ở đây như thông báo đã nói , cũng không thấy bóng dáng của một tên thuộc hạ nào . Rút súng dẫn đầu , Lăng Khiêm bước dần vào bên trong căn cứ chia ra phong tỏa khắp nơi .
Cạch , cạch
Ở phía bên kia góc tường liên hồi vang lên những tiếng động đều đều , gây sự chú ý cho Lăng Khiêm và quân đoàn của anh . Chiếc cửa sắt của căn phòng được nôt tung bởi quả bom nhỏ của Hoàng Khiêm , quân đội Lăng Khiêm theo đó cũng xông vào chiến đấu ....
“Khoan , là tôi “. Phong Thần trong bộ đồ đên chiến đầu quen thuộc , hai tay dơ lên khỏi đầu .
“Lại là cậu , định phá chúng tôi sao “. Thiên Vũ thở nhẹ cất súng vào bên hông rồi thở dài .
“Băng Tâm gặp nguy hiểm ít ra cũng phải gọi cho người nhà như tôi chứ “. Phong Thần lên tiếng trách móc , quay lưng tiếp tục lắp đạn vào cây súng và chuẩn bị một vài vũ khí khác .”Sao cậu lại biết “. Mỹ Nhi hỏi .
“Tôi dù gì của là Lão Đại của Phong Trị đừng xem thường tôi chứ . Tôi cũng đã chuẩn bị một đội quân không nhỏ đến giải cứu Băng Tâm đấy “.
“Chuyện không liên quan đến cậu , người phụ nữ của tôi , tôi thừa sức bảo vệ “. Lăng Khiêm nói rồi quay lưng đi khỏi cửa .
“Đứng lại , cậu nói Băng Tâm là người phụ nữ của câu , cậu thừa sức bảo vệ , vậy tại sao vì một chút chuyện nhỏ của Hoàng Khiêm lại để cô ấy ra ngoài một mình nguy hiểm như vậy ??? Hoàng Lăng Khiêm cậu nên nhớ rằng Băng Tâm đang mang thai cốt nhục của cậu , cậu không những phải bảo vệ cô ấy mà còn cả đứa trẻ đó ....“. Phong Thần quát lên tức giận
“IM ĐI ...“.
Đoàng
Lăng Khiêm chỉa mũi súng về phía Phong Thần bắn rách một mảnh vải trên vai anh nhưng không khiến anh bị thương . Những điều đó đương nhiên Lăng Khiêm anh biết chứ , anh cũng đang tự trách chính bản thân mình không bảo vệ tốt cho Băng Tâm , không ở bên chăm sóc cô thật chu đáo , khi không lại chạy ra ngoài lo chuyện công khiến cô rơi vào nguy hiểm như hiện giờ .
“Bắn đi , sao không bắn chết tôi , tôi nói sai sao ???” Phong Thần bước đến nắm chặt nòng súng đưa về phía cuống họng mà thách thức .
“Đáng chết “. Lắng Khiêm giật súng lại , rồi đấm thẳng vào mặt Phong Thần khiến anh lùi về sau vài bước . Phong Thần cũng không thua lau đi vết máu trên miệng tấn công Lăng Khiêm , nhưng lại bị anh giữ lại đồng thời anh cũng ăn trọn cú đấm vào bụng .
“Đừng đánh “. Thiên Vũ 2 tay chặn 2 người đối diện chuẩn bị đánh nhau .
“Tránh ra , tôi phải dạy cho tên đó một bài học “. Lăng Khiêm mất cả bình tĩnh nắm lấy cổ áo Thiên Vũ đánh anh một cái khiến anh ngã lăn ra đất .
“Anh có sao không , Thiên Vũ “. Mỹ Nhi ngồi xuống xem xét mặt anh , cô lại là cô gái duy nhất trong đây làm sao ngăn cản chứ ??? Cô cũng đùng đùng nổi giận bộc lộ tính khí nỏng nảy của mình quát lớn :“ Hai người thôi đi , đánh như vậy thì ích gì , sao không lấy cái này quyết đấu đi ...” Mỹ Nhi quăng cho Lăng Khiêm và Phong Thần 2 con dao găm sắt bén , cô hít thật sâu để kiềm nén nước mắt trực tràn rồi nói :“ Tôi nói cho 2 người biết , Băng Tâm đang ở trong tay bọn chúng chờ người đến cứu , vậy mà hai người còn ở đây đánh nhau quyết đấu gì chứ ... Đừng đứng ở đó trách nhau ai sai ai đúng , nếu như chậm một khắc lỡ đâu Băng Tâm có chuyện gì thì 2 người cũng chỉ có mà tự trách chính mình “
“Băng Tâm .... “. Lăng Khiêm chợt bừng tĩnh gọi tên cô . Anh đang gì ở đây , những điều vô nghĩa này sẽ làm hại đến Băng Tâm của anh .
“Tôi tạm thời không nói đến chuyện này nữa , nhanh chóng đi thôi “. Phong Thần cũng rời ra ngoài kết thúc cuộc ẩu đả này .
Ở một căn nhà nhỏ
Băng Tâm ngồi trên chiếc ghế bị trói chặt mà lặng thinh , cô sợ hãi chẳng dám nói tiếng nào cứ đăm đăm nhìn vào bụng cầu xin cho con mình được bình an . ”Chết tiệt , cái vòng kia đau đầu quá “ Đình Nhĩ đập vỡ li rượu quát tháo “Tụi bây tháo được chưa ??”
“Không được ạ “.
“Dù gì cũng chết , chặt tay nó đi , vứt cái vòng đó đi thật xa “
“Đừng mà , tôi xin các người , đừng làm vậy “. Băng Tâm nghe đến chặt tay cô lại cảm thấy sợ hãi tột độ , chiếc vòng này thực chất cô cũng chẳng biết nó dừng như thế nào .
“Thiếu gia , chiếc vòng ngừng kêu rồi” Một tên cầm dao nói .
“Thì ... thì hết pin rồi , nên nó ngừng kêu “ Băng Tâm thở nhẹ mừng thầm , chiếc vòng ngừng kêu chắc chắn Lăng Khiêm đang đến cứu mình , cô hiện giờ phải biết điều một chút không nên cứng đầu với bọn này , cố gắng duy trì mạng sống cho đến khi Lăng Khiêm xuất hiện .
“May cho cô là nó ngừng kêu đúng lúc nếu không thì thật thương cảm cho đôi mềm mạn này ... Và cái thai này nữa “. Đình Nhĩ lia con dao găm từ tay đến bụng cô mà đe dọa .
“Mục đích của cậu là gì , tôi có thể đáp ứng “. Băng Tâm hít sâu khi con dao đang ở trước bụng mình cố gắng giữ bình tĩnh ra điều kiện với Đình Nhĩ .
“Có lẽ ngươi rất yêu thương đứa trẻ này , bất cứ điều gì cô cũng đáp ứng được ???”
“Phải , bất cứ điều gì“. Băng Tâm gật đầu kiên quyết .
“Tất cả ... Bang Hoàng Khiêm , tập đoàn Hoàng Khiêm , gia sản của hắn ta và mạng của 2 ngươi . Ha ha ha“. Đình Nhĩ vứt con dao xuống cười man rợ , anh làm tất cả vì những thứ này sự trả thù và vinh quang lợi lộc núi tiền của Hoàng Khiêm đảm bảo cho Đình Nhĩ một cuộc sống xa hoa sung sướng đến tận mấy đời .
“Được , tao đồng ý “ Lăng Khiêm bước vào trong tay thủ một khẩu súng . Theo sau là Thiên Vũ , Mỹ Nhi và Phong Thần .
“Mày , tại sao lại biết chỗ này“. Đình Nhĩ lùi lại sợ hãi cùng bất ngờ .
“Băng Tâm đang ở đâu tao đều biết .Tất cả thuộc hạ của mày, tao đều đã xử lý hết rồi . Đừng nhiều lời , tao sẽ cho mày gia sản của Hoàng gia nếu mày thả Băng Tâm ra “.
“Mày nghĩ tao ngu ngốc đến vậy “ Đình Nhĩ lượm lại con dao trên mặt đất kề vào cổ Băng Tâm rồi nói tiếp “Hoàng Khiêm nếu dễ chiếm như vậy tao đâu cần sống dở chết dở tìm mọi cách chống lại mày như vậy “.
“Lăng Khiêm , em sợ “. Băng Tâm vẫn không nhúc nhích , nước mắt không kiềm được lại rơi ra.
“Băng Tâm , anh sẽ cứu em ra ngay thôi “. Lăng Khiêm nghe được tiếng Băng Tâm mềm yếu như vậy tâm can lại bắt đầu rối loạn , cô ngay trước mặt anh nhưng anh không thể đến gần an ủi .
“Đứng lên “. Đình Nhĩ cắt sợi dậy thừng sau lưng Băng Tâm rồi từng bước kéo cô lùi về phía đằng sau , dẫn tất cả mọi người đến một vách núi gần đó núi gần đó.
“Đình Nhĩ , cậu định làm gì , chúng tôi đã thỏa thuận sẽ đưa Hoàng Khiêm trao đổi với Băng Tâm rồi mà “. Mỹ Nhĩ cùng mọi người theo Đình Nhĩ đến vách núi này đều đang cảm thấy lo lắng khi Đình Nhĩ và Băng Tâm đang đứng ở mép núi cheo leo như vậy .
“Mỹ Nhi nói với bọn họ để ta và Băng Tâm đi , nếu không đừng trách ta độc ác “. Đình Nhĩ đã thay đổi kế hoạch , phải giải thoát mình trước nếu có chiếm được Hoàng Khiêm cũng không dễ dàng sống như vậy. Đình Nhĩ ngã người Băng Tâm nghiêng ra ngoài .
“Áaaaaaa , đừng mà .... “. Băng Tâm hoảng loạn hét lên sợ hãi .
“Lăng Khiêm đâu “. Đình Nhĩ nhìn qua một lượt chỉ thấy Mỹ Nhi , Thiên Vũ và Phong Thần .
“Ở đây “. Lăng Khiêm từ trên ngọn cây nhảy xuống bên cạnh Đình Nhĩ , bẻ tay anh về phía sau rồi đẩy Băng Tâm về phía Mỹ Nhi.
“Mày lại chơi xấu tao ???” Đình Nhĩ vùng vẫy nói .
“Mày chính là kẻ chơi xấu “. Lăng Khiêm đáp trả “Lần này Đình Nhĩ mày nhất định phải chết , trừ hậu họa cho nơi này “.
“Được ,vậy cùng chết , Bang chủ xã hội đen như mày cũng là một hậu họa lớn cho thế giới này “. Nói rồi Đình Nhĩ dùng hết sức bình sinh đẩy Lăng Khiêm cùng mình rớt xuống vách núi sâu vun vút .
“Em nhất định phải mạnh mẽ “ Đó là câu nói cuối cùng của Lăng Khiêm trước khi anh mất dạng dưới vách núi.
“Lăng khiêm , khôngggggg “. Băng Tâm trong tay Mỹ Nhi vùng ra hét lớn , Lăng Khiêm trước mắt cô đang rơi xuống hố tử thần cùng Đình Nhĩ . Tâm can cô rối bời đến điên loạn , nhưng chẳng thể nhảy xuống cùng anh ....
“Băng Tâm “Mỹ Nhi chạy đến đỡ lấy thân thể Băng Tâm đang ngã xuống đất “Cậu tỉnh dậy đi ... Băng Tâm ... “. Cô ngồi xuống lay lay Băng Tâm . “Mau đưa cậu ấy đến bệnh viện “.
“Còn không mau xuống dưới tìm lão đại của các người “. Thiên Vũ cũng mất hết bình tĩnh cùng cận vệ rời vách núi đi tìm Lăng Khiêm .
Riêng Phong Thần sau khi Thiên Vũ rời đi mới từ trạng thái thất thần bừng tỉnh với chuyện vừa xảy ra , anh bế Băng Tâm đến bệnh viện cùng Mỹ Nhi , không còn ai ở vách núi nữa ..... Cuộc sống của Băng Tâm sẽ chuyển biến như thế nào khi Lăng Khiêm chết đi , nỗi đau dằn vặt lớn đang đến với cô , thử thách một cô gái yếu ớt bắt cô phải đứng một mình chống lại với giống bão lớn ....