Buối tối lúc 8h cơn đói cồn cào khiến Băng Tâm mơ màng tỉnh dậy , căn phòng tối không một ánh đèn khiến cô chẳng thể thấy thứ gì cả , mò tay cố kiếm công tắc lại khiến chiếc ly trên bàn rơi xuống tạo ra tiếng vỡ đinh tai .
“Chuyện gì vậy “. Lăng Khiêm nghe tiếng vỡ lại vội vàng mở cửa phòng với tay mở công tắc điện xem xét , anh chỉ đi ra ngoài một chút Băng Tâm lại có chuyện rồi .
“Không có gì ,em lỡ tay làm rơi ly nước “.
“Không sao chứ , đừng động vào có người đến dọn cho em ngay thôi “. Lăng Khiêm chạy đến ngăn tay Băng Tâm định dọn dẹp đống thủy tinh vỡ , rồi ngồi lên giường hỏi han cô “Em thấy thế nào rồi “
“Em đói lắm , anh bảo người mang sữa cho em đi “. Băng Tâm sờ vào bụng đánh trống của mình mà than thở , có phải đứa trẻ này đang đạp đòi ăn không .
“Được rồi , em đợi một chút “. Lăng Khiêm nhấn vào bộ đàm trên bàn gọi xuống cho nhà bếp “Đem một ly sữa lớn lên cho Băng Tâm “.
“Mấy giờ rồi “.
“Đã 8h rồi , trôi qua 2 ngày em không ăn được gì vẫn ổn chứ ???” Lăng Khiêm vuốt tóc Băng Tâm lo lắng , đôi mắt anh lia nhìn tổng thể cô mà cảm thấy đau xót , cô gái lúc nào cũng tràn đầy sức sống vui cười cả ngày giờ biến đâu mất, thay vào là một người với thân xác gầy gò ốm yếu tròng mắt lúc nào cũng tỏa ra sự mệt mỏi , ngay cả cười với anh một cái cũng không .
“Em không biết , rõ ràng bản thân đang rất đói nhưng chẳng muốn ăn gì . Em rất mệt mỏi “ .Băng Tâm với giọng nói khó hiểu chính bản thân mình đem bày tỏ với Lăng Khiêm cả sự mệt mỏi tột độ cũng không muốn giấu diếm một mình chịu đựng .
“Anh thương em lắm “. Lăng Khiêm bất lực ôm lấy Băng Tâm vào lòng an ủi , anh muốn lắm cơ hội được chia sẻ sự khổ sở của cô trong lúc này . Lần đầu tiên cô nói với anh rằng cô thật sự mệt mỏi như vậy . Chẳng hiểu sao đôi mắt nghiêm nghị mạnh mẽ của anh chuyển sang ướt át đẫm nước bên trong , anh không kiềm được nước mắt đang rơi từng giọt một .
“Anh đang khóc sao ???” Băng Tâm đẩy anh ra , anh tay lau đi nước mắt trên khuôn mặt gai góc điển trai kia . “Đừng khóc , anh là Lão Đại mà sao có thể mềm yếu như thế , em không chết đâu mà “.
“Được , hứa với anh phải thật mạnh mẽ không được gục ngã , anh vẫn mãi ở bên em thôi . Được không ???” Lăng Khiêm đưa ngón tay út ra .
“Em hứa , miễn có anh bên cạnh em sẽ mãi là người mạnh mẽ nhất “. Băng Tâm mỉm cười móc tay với anh , cô sẽ mãi giữ lời hứa này ....
Cốc cốc
“Thiếu gia , tôi đem sữa lên cho tiểu thư “. Quản gia cầm khay sữa bước vào đặt lên bàn “Tiểu thư cô sao rồi “.
“Cháu khỏe ạ “. Băng Tâm trả lời .
“À , phải rồi , Trương chủ tịch gọi cho tôi , một chút nữa khi xong việc ngài sẽ đến đây “ . “Vâng cháu biết rồi , ông có thể bảo người làm một chút gì đó tiếp đãi ông cháu không ???” Băng Tâm gật đầu , đã tối rồi ông ngoại cô vẫn còn đang làm việc chắc là chưa ăn gì , cô vẫn nên chu đáo nhờ người làm một chút gì đó .
“Không thành vấn đề , xin phép “. Trần Cảnh cuối nhẹ người rồi rời đi .
“Được rồi , uống sữa đi . Ráng một chút đừng để mình bệnh “. Lăng Khiêm đưa ly sữa lớn cho Băng Tâm dỗ cô uống cho hết , anh biết cô không ăn được thứ gì có lẽ nên uống nhiều một chút sẽ bù được năng lượng .
“Khó uống quá “. Băng Tâm uống được gần một nửa lại đẩy ra .
“Ngoan , uống hết đi “. Lăng Khiêm lại dỗ dành Băng Tâm . Phải cố gắng đến 30 phút cô mới có thể cho hết vào bụng . “Giỏi lắm , nằm nghỉ một chút , ông đến sẽ gọi em dậy “. Lăng Khiêm xoa đầu cô rồi đỡ người cô nằm xuống .
9h tối
Băng Tâm nằm một mình trong phòng nghịch điện thoại khi Lăng Khiêm bận rộn với đống tài liệu ở phòng sách , cô đã ngủ quá đủ để có thể ngủ thêm . Cho đến khi có tiếng nói của Trương Bằng
“Cháu gái , thấy thế nào rồi “. Trương Bằng chống gậy đến bên Băng Tâm trên tay còn cầm một hộp gì đó rất lớn.
“Ông ngoại , nhớ ông quá “. Băng Tâm dang tay ôm lấy ông thể hiện sự yêu quý của mình .
“Nghe nói Băng Tâm của ông vẫn chưa ăn gì phải không , xem này ông mang gì cho cháu này “. Trương Bằng với vẻ mặt vui vẻ đưa hộp bánh kem lên cho Băng Tâm .
“Là bánh kem “. Băng Tâm vui vẻ nhận lấy nhưng sau đó khuôn mặt lại trở nên buồn thảm “Nhưng cháu không thể ăn , nếu nôn ra sẽ rất uổng quà của ông “.
“Không sao , ăn thử ta xem “. Trương Băng cầm muỗng lấy một miếng cho ngay vào miệng của cô . Cứ tưởng cô sẽ ngay lập tức nôn ra nhưng không vẻ mặt như lần đầu tiên ăn bánh kem của cô xuất hiện , đôi mắt sáng rực cầm lấy muỗn từ tay Trương Bằng ăn tới tấp .
“Ngon quá đi , ông là có công thức gì vậy ???” Băng Tâm trong miệng vẫn còn đầy bánh kem nhưng vẫn cố nói .
“Ăn từ từ thôi “. Trương Bằng dùng khăn lai vết kem trên mép môi Băng Tâm rồi nói “. Là khi xưa khi mang thai mẹ cháu , bà ngoại cũng ăn rất nhiều bánh kem và chẳng đếm xỉa gì đến những món khác , ta nghĩ cháu sẽ thích “
“Oa , vậy có lẽ cháu giống mẹ và bà ngoại lắm đấy , mẹ cháu khi xưa cũng ăn nhiều bánh kem “. Băng Tâm nhanh chóng vét miếng cuối cùng trong hộp bánh mà vui sướng , cô như chết đói 3 năm rồi bây giờ được ăn một lần no nê đến như vậy, sắc mặt của cô có lẽ là hồng hào hơn vừa rồi rất nhiều . Hai ông cháu cười nói vui vẻ kể về nhiều kỉ niệm khó quên mà của quá khứ vui buồn .
“Alo, nói đầu bếp ngày mai chuẩn bị thật nhiều bánh kem cho tiểu thư “. Lăng Khiêm đứng dựa vào cánh cửa đóng hờ , anh đã nghe từ đầu đến cuối câu chuyện , mừng vì cô đã ưng món khoái khẩu này , sau đó anh lại rời về phòng sách để lại không gian cho hai người tâm sự với nhau . Cho đến 11h tối khi Lăng Khiêm trở lại phòng đã thấy Băng Tâm ngủ ngon , còn Trương Băng ngồi khoan thai bên giường ngắm nhìn cháu gái say giấc miệng luôn nở nụ cười hiền hậu hạnh phúc nhất .
“Ông “. Lăng Khiêm khẽ gọi .
“À , cháu xong việc rồi sao “. Trương Bằng đứng dậy nói .
“Đã tối rồi ,ông nên nghỉ ngơi sớm thư kí của ông đang đợi ở dưới sảnh cháu dìu ông xuống dưới “ . Lăng Khiêm bước đến đã Trương Bằng đi xuống dưới , được giữa đường anh lại nói “Cảm ơn ông nhiều lắm “ .
“Về chuyện gì “.
“Vì ông đã xuất hiện để cô ấy có được hơi ấm của người thân , lại còn hiểu cô ấy cần gì ngay lúc này “.
“Đương nhiên là như vậy , ta đã tìm kiếm đứa cháu này hơn 20 năm nay ngay cả khi chưa gặp mặt nó ta đã dành tình cảm đặc biệt cho nó .Cháu nên biết rằng con bé là báu vật quý giá không nên làm nó tổn thương “ Trương Bằng nói ra tình cảm trong lòng của mình , ông biết Lăng Khiêm yêu Băng Tâm còn hơn chính cả ông nhưng vẫn là đem ra những lời này nói cho anh biết phải mãi ở bên Băng Tâm dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa
“Cháu biết , cô ấy là báu vật của cháu , sẽ không có chuyện Băng Tâm buồn khi ở bên cháu “. Lăng Khiêm tỏ ra chất giọng kiên quyết khi nhắc đến Băng Tâm , không cần ai nhắc nhở anh cũng biết mình nên đối với cô như thế nào .
“Tốt lắm , chàng trai trẻ . Tốt nhất là nên giữ lấy lời bói của mình ngày hôm nay nếu không ta đánh chết nhà ngươi.“. Trương Bằng cười hài lòng kèm theo chất giọng kiên quyết rồi lại bước tiếp về phía chàng thư ký đưa mình về . Ông thật yên tâm khi giao Băng Tâm , đứa cháu gái quý giá cho Lăng Khiêm , nếu cô có chuyện gì bằng mọi giá ông cũng không bỏ qua cho Lăng Khiêm .
Lăng Khiêm đứng ở cửa khi chiếc xe của Trương Bằng khuất bóng mới chịu vào nhà , anh bước lên phòng ngồi bên cạnh Băng Tâm nhìn ngắm cô gái này anh lại cảm thấy mình bị đe dọa không hề ít , anh khẽ nói “Ông ngoại em vừa rồi mới vừa nói sẽ giết anh nếu để em có chuyện gì xảy ra “.
“Lăng Khiêm “. Băng Tâm trong tình trạng nhắm mắt nhưng vẫn nói mớ gọi tên anh .
“Anh đây “. Lăng Khiêm khẽ nằm xuống ôm trọn Băng Tâm để cô có thể biết rằng anh luôn ở nơi đây , ngay bây giờ và mãi về sau luôn có anh .
10 giờ sáng hôm sau
Băng Tâm dụi đôi mắt lười biếng của mình mà tỉnh giấc , chỗ kế bên lạnh lẽo nói cho cô biết Lăng Khiêm đã rời giường đi làm sớm , cô cũng muốn được đi làm giống như vậy thật tiếc quá , quãng thời gian mang thai này chắc cô phải một mình ở nhà rồi .
CỐC CỐC
“Tiểu thư cô đã dậy chưa , tôi đem bữa sáng đến cho cô đây “. Cô giúp việc với khay thức ăn đứng ở ngoài gọi vào .
“Vào đi “. Băng Tâm gọi lớn rồi chỉ việc ngồi im , đã có người sắp sếp một bàn ăn thịnh soạn ngay trên giường cho cô thưởng thức , bên cạnh cũng là chậu nước nóng chờ sẵn cho cô rửa mặt , cô giúp việc cẩn thận vắt cái khăn rồi đưa đến co Băng Tâm .”Tiểu thư , cô rửa mặt cho tỉnh táo rồi ăn sáng“.
“Thật ngại quá , tôi cũng không phải là không đi được “. Băng Tâm nhận lấy chiếc khăn lông lau nhẹ mặt .
“Thiếu gia nói , nhà vệ sinh trơn trượt không muốn cô vào đó “.
“Được “. Băng Tâm chỉ gật đầu rồi bắt đầu bữa sáng của mình , nó được đậy nắp bên trong là gì cô cũng chẳng biết , khi mở ra cô mới thật bất ngờ , một miếng bánh kem socola lớn đang nằm trước mặt cô , thực đơn bữa sáng thật là quá kì lạ đi .
“Thiếu gia nói cô có thể ăn bánh kem , tạm thời chuẩn bị cho cô món này cho đến khi cô có thể ăn món khác “. Cô giúp việc liền bắt được tâm lý khó hiểu của Băng Tâm mà trả lời .
“Vậy tại sao Lăng Khiêm biết???”
“Thiếu gia không nói gì ạ “.
“Thôi thôi được rồi , cô đừng một câu thiếu gia nói , hai câu thiếu gia nói là tôi vui rồi “. Băng Tâm gật đầu , cô gái này thực là người hay máy , hỏi gì trả lời đó không có chút hài hước nào nhìn cặp kính dày trên khuôn mặt là biết người suốt ngày chỉ cắm đầu vào sách thôi , đích thực không phải hợp với bộ đồng phục dành cho người giúp việc này . Băng Tâm liền hỏi :“ Nghề nghiệp chính của cô có phải giúp việc phải không “.
“Tôi là bác sĩ “. Cô đích thực là nhà dinh dưỡng và tâm lý học do Lăng Khiêm phái đến . Một ngày đẹp trời đang làm việc trong căn phòng điều dưỡng của mình cô bị đám người áo đen làm cho hoảng sợ đến ngất đi , mở mắt mới biết mình được mời đến chăm sóc cho Băng Tâm . Việc chăm sóc cho Băng Tâm là chuyện khó anh làm sao có thể để một giúp việc bình thường chẳng có chuyên môn gì để phục vụ cho cô chứ .
“Được , thật vất vả cho cô rồi “.Băng Tâm không mảy may thắc mắc thêm gì nữa liền cầm muỗng ăn nốt miếng bánh kem lớn này , nó chui vào miệng cô một cách trơn tru không có chút vướng mắc ở cuống họng . Xử xong nó Băng Tâm cũng còn dư chút không gian cho dạ dày để uống cạn ly sữa tươi bên cạnh , đợi cô gái kia ra khỏi phòng Băng Tâm mới vỗ lấy bụng căng tròn của mình , cô thật không ngờ bên trong có bánh kem , sữa và cả con của cô , cô cũng nhận thấy hôm nay mình ăn khá nhiều chắc là nhu cầu của đứa trẻ rồi . Bước vào nhà tắm ngâm mình trong nước nóng , cô cũng thật cảm ơn vì cô bác sĩ kia không có ở đây nếu không thì phải nghe những câu nhàm chán kiểu như “Tiểu thư cẩn thận , thiếu gia nói , ....”
Đứng trước gương nhìn vào bụng của mình nó lớn bất thường ngay cả cô cũng không ngờ nó lớn nhanh như vậy , mặc thử vài vộ váy xuông liền cảm thấy khó chịu chật chội chỉ có thể mặc đỡ chiếc váy rộng ở góc tủ . Cô nên có một chuyến mua một số chiếc váy mới chuẩn bị cho sự phát triển của đứa trẻ trong bụng cô .
Ở căn cứ Hoàng Khiêm
Thiên Vũ ngồi trong phòng vũ khí chờ đợi sự xuất hiện của Lăng Khiêm hơn 30 phút rồi nhưng vẫn chẳng thấy đâu , chẳng phải theo lịch hôm nay Lăng Khiêm phải kiểm tra số hàng sắp được giao hay sao ??? “Lăng Khiêm , cậu đâu rồi ??” Cầm điện thoại trên tay Thiên Vũ gọi cho Lăng Khiêm hối thúc .
“Cậu sang phòng làm việc của tôi một chút , có việc cần cậu giúp “. Lăng Khiêm chẳng mảy may đến lời Thiên Vũ nói liền cúp máy .
“Tên này , định làm chuyện gì nữa đây “ Thiên Vũ nhìn vào điện thoại bị cúp ngang mà bực dọc trách , anh thở dài rồi lại bước ra khỏi phòng nghiên cứu đến chỗ Lăng Khiêm
Cốc cốc
Thiên Vũ gõ cửa 2 cái rồi trực tiếp vặn cửa đi vào không chờ Lăng Khiêm lên tiếng , anh hoàn toàn chóng mặt trước cái đóng lộn sộn ở đây toàn là giấy tờ có giá trị hàng trăm tỷ bị Lăng Khiêm làm cho bay lung tung mấy cái thùng giấy tự dưng lại xuất hiện khắp phòng , không kiềm được thắc mắc Thiên Vũ hỏi :“Định chuyển nhà sao ???”
“Không có , năm sau tôi sẽ đi làm lại , tạm thời dọn đống đồ này về nhà làm “. Lăng Khiêm bình thản nói , tay vẫn lượm đống giấy xếp gọn vào thùng .
“Cậu nghỉ 1 năm , ai lo cho Hoàng Khiêm ???” Thiên vũ thực sốc về câu nói của Lăng Khiêm , đúng là cái tính ông chủ muốn nghỉ bao lâu thì nghỉ .
“Băng Tâm đang mang thai , tôi không yên tâm giao cô ấy cho người khác , nên tôi quyết định ở nhà với cô ấy “. Lăng Khiêm cả đêm qua cũng đã suy nghĩ về việc này , nếu như đi làm với trạng thái lo âu cùng với linh hồn đang ở nhà thì chẳng có ích gì cả . Lăng Khiêm bắt đầu giao việc cho Thiên Vũ :“ Tôi ở nhà có loại giấy tờ nào nói thư ký Hàn Minh đem đến , chuyện quản lý Hoàng Khiêm tạm thời giao cho cậu và Mỹ Nhi lo liệu ... Còn nữa , tôi không để Thiên Vũ cậu thiệt thòi đâu , phần thưởng sau khi tôi đi làm là cho cậu nghỉ phép 6 tháng đi trăng mật trễ cùng vợ “.
“Thật sao “. Thiên Vũ nghe đến trăng mật mắt lại sáng như trăng rằm , anh cũng đang định cùng Mỹ Nhi đi khoảng 1 tháng nhưng bây giờ lại có đến 6 tháng vui chơi , dại gì chẳng làm .
Lăng Khiêm chỉ gật đầu , rồi cặm cụi làm công việc của mình , anh sếp tất cả thùng giấy lên xe đẩy để sẵn trong phòng rồi gọi người đến đem chúng về nhà . Anh hiện đang rất trông chờ 1 năm ở bên Băng Tâm không rời một bước , chứng kiến đứa trẻ trong bụng cô lớn dần lên theo từng ngày
“Bang chủ , đồ ngài nhờ tôi chuẩn bị đã đến , ngài xem có ổn không “. Một nữ hộ vệ đẩy xào đồ vào bên trong phòng làm việc của Lăng Khiêm , tất cả đều là đầm bầu .
“Được lấy hết cho tôi “. Lăng Khiêm gật đầu.
“Cái gì vậy , Băng Tâm làm sao mặc vừa đống đồ size lớn như vậy “. Thiên Vũ nhìn những chiếc váy lớn bụng thì thắc mắc , Băng Tâm vốn có thân hình mảnh khảnh , chỉ sợ mặc những thứ này không hợp .
“Cả Băng Tâm và con tôi đều sẽ mặc “. Lăng Khiêm liền lắc đầu nhìn Thiên Vũ , tên này vốn vợ chưa mang thai lần nào chẳng bao giờ hiểu những thứ vô cùng đơn giản đó . Lăng Khiêm chú ý điểm này vì ngày hôm qua đã cảm thấy một điều rất kì là khi sờ vào bụng Băng Tâm ,anh nhận thấy nhịp tim , tiếng động nhỏ bé của đứa trẻ trong bụng cô liền nhớ đến sau này bụng cô sẽ to ra không còn hợp với những viếc váy bó eo cô tường mặc nên mới chu đáo chuẩn bị những thứ này . “Không nói nhiều , tôi vốn dĩ không hiểu những chuyện kì quái cậu làm , đến phòng vũ khí đi , tôi cần cậu duyệt số hàng đó để giao cho Ý “ Thiên Vũ lắc đầu , cậu chẳng muốn hiểu những thứ đó . Rồi cả hai cùng đến phòng vũ khí kiểm hàng .
Nhà Lăng Khiêm
Băng Tâm nhìn lên đồng hồ đã điểm 12 giờ trưa , nhưng cô chờ mãi vẫn chẳng thấy Lăng Khiêm về , cô thì đói chết rồi đây , vốn dĩ đã ăn 2 tiếng trước nhưng vẫn cảm thấy không đủ .
“Tiểu Thư , mời cô “. Cô hầu đem đến một miếng bánh kem đẹp mắt cho Băng Tâm , cô biết tiểu thư đang rất đói nhưng vẫn trung thành đợi thiếu gia trở về , cô cũng không có nói gì liền hiểu ý đem cho Băng Tâm một chút đồ ăn đỡ đói .
“Cảm ơn , cô hiểu ý tôi lắm đấy “. Băng Tâm cầm lý dĩa bánh đi đến đình nghỉ mát trong vườn ngồi nhâm nhi nó đồng thời cũng vui đùa cùng Hắc Hắc , con báo đen của cô hôm nay cũng rất ngoan ngoãn chỉ nằm dưới chân cô mà ngủ và đi theo cô thôi không chạy vồ lấy cô như mọi ngày , nó như hiểu được Băng Tâm đang yếu ớt, không hợp với trò chơi của nó .
“Tiểu thư , có người gởi đồ đến cho cô “. Trần Cảnh kính cẩn nói .
“Vâng cháu vào ngay “. Băng Khiêm cầm dĩa bánh chạy vào sảnh chính mà sốc nặng với đống đồ trước mặt là đầm cho phụ nữ mang thai , cô đi đến cầm từng cái mà xem xét , cô gật đầu vui vẻ , mặc dù xấu thật nhưng mà cô rất thích chúng nó chắc chắn là do Lăng Khiêm mua để cô có thể thoải mái hơn khi mặc đầm bó .
“Thích không “. Lăng Khiêm cầm tập tài liện đưa cho Trần Cảnh rồi bước đến bên xoa đầu cô.
“Đương nhiên , sáng nay vẫn đang nghĩ đến chuyện sẽ cùng anh đi mua những thứ này , vậy mà có người lại nhanh tay hơn cả em “. Băng Tâm ra vẻ luyến tiếc buổi mua sắm , miệng mở sẵn cho cả miếng bánh lớn cuối cùng vào miệng nhai ngấu nghiến .
“Nếu em thích , chúng ta đi ngay bây giờ “. Lăng Khiêm cầm lấy đĩa bánh bên cạnh đưa cho cô hầu rồi dùng tay lau đi vết kem trên kéo miệng cô nếm thử nó , có vị rất ngọt nhưng khá ngon anh vốn dĩ không thích đồ ngọt nhưng lại có hứng thú từ vết kem trên miệng Băng Tâm .
“Nhưng đã mua rồi “.
“Không sao , mua đủ cho số ngày em mang thai , mỗi ngày diện vài bộ cũng rất tuyệt “.Lăng Khiêm nói rồi kéo cô một mạch đi ra ngoài sắm sửa rất nhiều thứ , hai người đi đến đâu đồ được gom đi đến đó , người của Lăng Khiêm đến khu mua sắm cũng khá đông họ phụ trách bê cả siêu thị về nhà , tất cả đồ bầu đều cháy hàng khi có sự góp mặt của Bang chủ Lăng Khiêm . Họ đi từ khu này đến khu kia đi đến mòn đường vẫn không có ý định dừng lại , đồ ăn thì mãi tiếp tế trong suốt quá trình đi của họ , Băng Tâm vui đến nổi không ngậm được cái miệng luôn vẻ lên một vòng cung . Đây là lần thứ 2 cô được Lăng Khiêm đẫn đi mua sắm thế này nhưng lại là do anh chủ động cả quãng đường cũng không thấy anh phàn nàn nhăn nhó như lần trước , cô thích gì liền chỉ tay thứ đó liền thuộc về cô đây chính là cảm giác giống như mình có cả thế giới trong tay và cô chính là thế giới trong tay 1 người .
2 tuần sau bụng Băng Tâm lại to lên thấy rõ , tất cả đồ của cô không còn vừa vặn nữa , những thứ Lăng Khiêm và cô mua đều được thay thế , mỗi ngày đều như Lăng Khiêm nói , cô thay rất nhiều bộ quần áo rồi được Lăng Khiêm chụp lại , anh còn nói đó là hình ảnh không thể nào vụt mất .
Mang thai tháng thứ 4 , Băng Tâm liền không còn cảm giác buồn nôn , không còn ăn bánh kem thay cơm nữa , cô ăn rất nhiều món , mà lại ăn rất ngon miệng , cô trở nên mập mạp tròn trịa lên rất nhiều . Băng Tâm cứ đứng trước gương than khóc với thân hình không tưởng của mình , liền bị Lăng Khiêm ôm trọn vào lòng để an ủi . Anh thường xuyên nhéo cái má phúng phính của cô còn khen rằng cô rất đáng yêu .
Tháng thứ 5 Băng Tâm đi tìm Hắc Hắc để cho nó ăn nhưng lại bị nó dẫn đến một căn phòng ở cuối hành lang , cô nhẹ nhàng mở cửa ra ánh đèn được tín hiện liền bật sáng , một căn phòng trẻ con rất đang yêu tràn ngập màu hồng từ chăn gốk đến đồ chơi nào là búp bê , gấu bông tất cả đều đều màu hồng theo phong cách của một công chúa . Lăng Khiêm nói anh không kiềm được muốn chuẩn bị thật kĩ lưỡng cho đứa con của mình . Băng Tâm rất thắc mắc tại sao anh lại chắc chắn nó là con gái mà chuẩn bị những thứ này , câu hỏi đó lại khiến Lăng Khiêm cười phì anh dẫn cô đến phòng đối diện , nó là một căn phòng màu xanh nhạt với chiếc giường được thiết kế như một chiến thuyền to lớn đồ chơi toàn là kiếm súng cho đến tất cả loại siêu nhân đều có hết . Tạm thời chưa biết nên Lăng đã chuẩn bị cả 2 phòng này lỡ đâu lại một đôi song nhi .
Tháng thứ 6 Băng Tâm lại có chuyển biến mới , bụng cô bắt đầu to hơn khiến cô rất khó chịu đêm trằn trọc không ngủ được khiến cả Lăng Khiêm cũng không chợp mắt , đến sáng sớm đôi mắt của 2 người đều lộ rõ sự mệt mỏi . Lo sợ Băng Tâm không chịu được lâu , Lăng Khiêm lại phải tìm đến bác sĩ và nhận được một chỉ thị cùng Băng Tâm tập thể dục . Kể từ đó Bang chủ lại phải cùng vợ đi bộ khắp nhà để luyện tập , mỗi khi Lăng Khiêm có công việc từ Hoàng Khiêm lại có cả Mỹ Nhi và Thiên Phu Nhân trợ giúp tập yoga , có sự hướng dẫn cùng với kinh nghiệm dày dặn của Thiên Phu nhân mà Băng Tâm đã cải thiện hơn nhiều .
Họ trải qua những ngày tháng vui vẻ như vậy cho đến ngày Đình Nhĩ trở lại , anh biết được Băng Tâm hiện đang mang thai và là một cô gái vô dụng , tất nhiên không thể làm gì và đây là một cơ hội rất tốt để trả hết những mối thù chồng chất giữa anh và họ . Thử thách nghiệt ngã sẽ và đang bước dần đến Lăng Khiêm và Băng Tâm ....