Mọi người vẫn không khỏi bất ngờ trước tin vui ngàn năm này sau bao nhiêu gian lao vất vả cuối cùng Lăng Khiêm và Băng Tâm đã có một đứa con , kết tinh tình yêu đích thực , món quà lớn của Ông trời dành cho họ . Vị bác sĩ nhìn phản ứng của mọi người cũng không khỏi sự thiếu sót của mình .
“Mọi người vẫn chưa biết gì sao ??? Tiểu Thư mang thai được 3 tháng rồi , chẳng lẽ chẳng có triệu chứng gì đặc biệt “.
“Vài ngày trước có bị đau bụng nhưng không nghĩ là mang thai “. Lăng Khiêm mơ hồ nói .
“Còn nữa , Băng Tâm thường hay xúc động quá mức , khóc rất thường xuyên “. Mỹ Nhi bổ xung , cô đúng là thiếu xót thật trước giờ vẫn không nhận ra rằng Băng Tâm bạn cô vốn là người rất ít bày tỏ cảm xúc và rơi lệ vậy mà hiện chỉ còn một tác động nhỏ cũng khiến cô rơi lệ như vậy .
“Xin chúc mừng Lão đại , Tiểu thư thực sự có thai rồi , chỉ cần sau 1 tháng có thể đi tái khám và xem con ngài là trai hay gái “ Vị bác sĩ cũng vội mừng vui chúc mừng mọi người .
“Không cần xem là trai hay gái chúng đều là con của tôi “. Lăng Khiêm mỉm cười rồi bước vào trong phòng bệnh đóng cửa lại chẳng cho ai vào trong .
“Mọi người tiếp tục nhập tiệc thôi , để 2 đứa nó thoải mái một chút“. Trương Bằng hiền hậu nói . Mọi người cũng không phiền rời đi và tiếp khách ở quảng trường . Trương Bằng được Phong Thần dìu đi ra quảng trường , ông đợi ngày này không biết bao nhiêu năm rồi vừa tìm được cháu ngoại lại sắp có thêm chắt , chỉ vài tháng nữa thôi bên tai ông sẽ rúi rít tiếng trẻ con khóc , cười chắc chắn vui lắm đây .
Phong Thần thì khác , nội tâm anh mâu thuẫn một niềm vui và một nỗi buồn , mừng cho cô có được đứa con mong ước nhưng buồn vì mình đã thực sự chịu thua Lăng Khiêm giờ họ đã thực sự là một gia định hoàn chỉnh có cha có mẹ và đứa trẻ kia cùng rất nhiều người yêu thương nó “Chúc em hạnh phúc “. Phong Thần nói thầm , anh quay mặt nhìn về phía phòng bệnh rồi sãi bước cùng ông của mình rời đi .....
Lăng Khiêm trong trạng thái vui mừng phấn khởi ngồi cạnh giường bệnh chăm chú nhìn Băng Tâm ngủ say , anh không lo lắng bất an như những lần ngồi cạnh cô bên giường như bao lần trước mà là một cảm giác mong chờ cô tỉnh lại để nghe thông báo của anh một thông báo vô cùng lớn vô cùng trọng đại . Anh vẫn luôn tưởng tượng rằng Băng Tâm nên biết mình có thai sẽ ra sao , vui đến mức nào và hơn thế nữa dáng vẻ làm mẹ của cô sẽ ra sao ??? Thời gian không bắt anh đợi lâu cuối cùng Băng Tâm cũng mơ màng tỉnh dậy .
“Oáp , ngủ đã thật “. Băng Tâm ngồi dậy vươn vai khởi động lại cơ khớp của mình .
“Em dậy rồi à “. Lăng Khiêm từ nhà vệ sinh đi ra đã thấy cô đang tìm kiếm gì đó “ Khát nước sao , để anh lấy “.
“Anh thật hiểu em , em vẫn chưa nói mà “. Băng Tâm vui vẻ cầm lấy ly nước đầy uống cạn nó .
“Điều đương nhiên “. Lăng Khiêm mỉm cười rồi ngồi cạnh Băng Tâm nắm lấy tay cô nghiêm trọng hỏi “Nếu như chúng ta xin con nuôi thì sao “.
“Tại sao phải xin con nuôi ???” Băng Tâm vẫn ngây ngô với vấn đề Lăng Khiêm vừa đặt , chẳng lẽ anh đã thích đứa trẻ nào bên ngoài muốn đưa nó về làm con sao ???”Trong bụng em , có một khối u .......“. Lăng Khiêm ngập ngừng nhìn xuống bụng Băng Tâm khuôn mặt hết sức buồn thảm nói .
“Khối u đó làm sao ??? Chẳng lẽ em không thể sinh con nên anh mới ...” Băng Tâm liền bị Lăng Khiêm bịt chặt miệng, nghe tin mình mang khối u trong bụng cô liền hoảng hốt nghĩ đến chuyện cô không thể sinh con cho Lăng Khiêm nên anh mới thất vọng như vậy , anh còn đề cập đến chuyện xin con nuôi .
“Suỵt , em không được nói điều rủi , không phải không sinh được con mà còn sinh rất nhiều là đằng khác . Bác sĩ nói khối u đó rất khỏe mạnh , chỉ vài tháng nữa sẽ tự động chui ra , khi đó sẽ nhận khối u làm con nuôi , có được không ??” Lăng Khiêm liền đổi khuôn mặt với sắc thái buồn rầu sang vẻ mặt phấn khởi vui mừng như trước lúc Băng Tâm tỉnh dậy . Một khoảng không im lặng , anh đang chờ đợi phản ứng của Băng Tâm nhưng chỉ thấy cô im thin thít mắt không rời khỏi anh , như đang cố suy nghĩ sắp xếp sự rối bời nào đó trong tâm trí .
Băng Tâm bắt đầu phản ứng nước mắt của cô giàn dụa rơi không ngừng , những tiếng nấc liên tục tiếp nối nhau cho thấy sự xúc động của cô lên mức định điểm “Anh lại dám ... hức hức ... lừa em ... Lăng Khiêm ... anh thật xấu “. Băng Tâm nói xong lại tỏ vẻ bị ức hiếp khóc không ngừng nghỉ
“Đừng khóc , đừng khóc người khác sẽ bảo anh ức hiếp người bệnh đấy “. Lăng Khiêm nghe tiếng khóc của Băng Tâm mà hoa cả đầu , luống cuống chẳng biết làm gì cho cô thôi nức nở như vậy .
“Anh ... là anh ức hiếp em .. huhuhu “. Băng Tâm làn nước mắt vẫn có thể gắng sức nói lại Lăng Khiêm .
“Được rồi , em khóc như thế con không vui đâu , sau này em muốn con lạnh lùng khó chịu sao ??”
Băng Tâm nghe xong ngày lập tức ngừng khóc tay quệt nước mắt “ Tốt nhất đừng để con em giống anh là được “.
“Tại sao lại không . Anh đẹp trai tài giỏi lại chỉ yêu một mình mẹ chúng thật rất tốt rồi “. Lăng Khiêm trả lời .
“Nhưng anh rất xấu tính chuyên ức hiếp người khác . “
“Đó là điều đương nhiên , anh không ức hiếp người khác thì sẽ bị ức hiếp trở lại. Chẳng lẽ em muốn con chúng ta sau này bị ăn hiếp sao ???”
“Đương nhiên là không rồi “. Băng Tâm vốn dĩ muốn con cô sẽ giống cô từ trong ra ngoài nhưng hình như bên trong của nó giống Lăng Khiêm thì tốt hơn rất nhiều “ Nhưng mà nó nhất định phải xinh đẹp ngoan hiền như em “. Cô vốn không chịu thua chỉ tay vào khuôn mặt vốn dĩ sắc nét xinh đẹp của mình , ít nhất gen của cô cũng góp phần nó nhất định đẹp như cô .
“Thôi được rồi , Đứa trẻ sinh ra như thế nào là do nó , em hơn thua làm gì . Mau về nhà thôi , đám cưới của Thiên Vũ ngoài khia cũng sớm kết thúc rồi “. Lăng Khiêm xoa đầu Băng Tâm rồi bế cô rời khỏi giường tiện tay cuối người lấy đôi giày cho cô , anh còn không quên dặn dò “ Từ giờ trở đi , em không được mang những đôi giày cao này nữa , không tốt đâu “.
“Lăng Khiêm à , em biết rồi , mau bỏ em xuống đi , người ngoài nhìn vào em ngại “. Băng Tâm cố vùng vẫy rời khỏi tay anh .
“Ngồi im , ngã bây giờ “. Lăng Khiêm nghiêm giọng ra lệnh cô khiến cô lại rụt rè cuối đầu xuống mà ngoan ngoãn . Nhìn thấy hành động của cô anh lại mỉm cười , cô gái ngốc này đã biết sợ mình rồi đây “ Ngoan , có anh ở đây em sợ gì chứ , họ dám nhìn anh lập tức móc mắt họ ra “ .”Anh đúng là tên cao ngạo “. Băng Tâm nhìn Lăng Khiêm thở dài , anh vẫn luôn giữ phong thái của vị Lão Đại không bao giờ bỏ .
“Về thôi “. Lăng Khiêm bế Băng Tâm men theo lối hành lang rộng nhưng vắng người của quảng trường thành phố đi chậm rãi đến bãi xe rồi ra về .
Sáng hôm sau , Băng Tâm mơ màng tỉnh dậy bởi ánh nắng chói chàng bên ngoài cửa số đang cố chen vào trong qua tấm màn che . Cô chẳng biết mình ngủ từ lúc nào , khi vừa tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong phòng . Những câu nói hôm qua của Lăng Khiêm có phải là mơ hay thật , sờ vào bụng phẳng của mình , Băng Tâm lại khẽ mỉm cười hạnh phúc , trong đây có giọt máu của gia tộc họ Hoàng đứa trẻ nối dõi theo sau bước chân của Lăng Khiêm . Băng Tâm nhìn sang đồng hồ rồi khẽ kêu lên cô đã ngủ nhiều như vậy sao 11h trưa rồi . Cái bụng chống rỗng của Băng Tâm lại reo lên inh ỏi cả ngày hôm qua cũng không ăn thứ gì . Cô dự định bước xuống bếp kiếm đồ ăn thì bị một cô hầu chặn đường .
“Tiểu thư muốn đi đâu vậy ạ ???”
“Tôi muốn đi xuống nhà ăn , tôi đói , có chuyện gì sao ???”
“Dạ không , thiếu gia dặn chúng tôi đi theo từng bước của tiểu thư , không để cô xảy ra chuyện gì “.
“Được rồi , tôi ổn mà , đi làm việc đi “. Băng Tâm e ngại nói .
“Tiểu thư đừng làm khó tôi , nếu cô mà có chuyện gì xảy ra thì mạng cả dòng họ tôi cũng không đền nổi “. Cô hầu kiên quyết giữ vững lập trường của mình .
“Thôi được rồi , vậy đi thôi , đừng nghiêm túc quá “. Băng Tâm có phần dè dặt trước chí khí của cô gái nên cũng không muốn đôi co nhiều chỉ cần cô ta thoải mái một chút đừng quá nghiêm túc như vậy khiến cô không được quen cho lắm .
“Vâng ,mời tiểu thư “. Cô hầu theo lệnh nở nụ cười rồi đến bên Băng Tâm dìu cô đi xuống cầu thang .
Trên đường đi cô thấy cảnh vậy trong nhà có phần thay đổi lớn . Cầu thang loáng bóng cô thường đi giờ được lót thảm chắc chắn không còn mang tính trơn trượt nữa , ghế gỗ trong nhà hầu như được lót thêm tấm đệm êm êm . Cạnh bàn được bọc lại không còn nhọn nữa một số cái được thay bằng bàn tròn , hơn nữa những nơi thiếu ánh đèn đều được lắp vào ......
“Tất cả những thứ này là sao ??? “ Băng Tâm quay sang cô gái hỏi .
“Dạ , từ tối hôm qua khi đưa tiểu thư vào phòng nghỉ , thiếu gia đã tập trung mọi người lại bảo họ dọn dẹp tất cả những thứ vướng víu dễ vấp phải bỏ hết , những vật cứng trong nhà đều được lót thảm lọt nệm ,Thiếu gia nói tiểu thư mang thai hay đau nhức phải thay những thứ đó để cô có thể ngồi dễ dàng thoải mái hơn. Còn nữa bác sĩ gia đình của Hoàng gia cũng được dọn đến đây ở tại phòng khách để tiện việc chăm sóc sức khỏe cho Tiểu thư “ Cô hầu nói một tràng , khiến Băng Tâm hoa cả đầu , chỉ là cô mang thai lại khiến Lăng Khiêm lo lắng quá khích như vậy , chẳng biết sau này đứa trẻ trong bụng của cô ra đời có giành chỗ của cô không nữa . Băng Tâm vừa đặt chân đến nhà bếp đã nghe mùi thơm thức ăn thoang thoảng khắp nơi đây .
“Oa , sáng hôm nay có vẻ thịnh soạn quá đấy , toàn là hải sản tôi thích “. Băng Tâm nhìn thấy những món hải sản mình thích được bầy ra khắp bàn cơn đón không kìm được cô liền đi đến gắp miếng cá lên thưởng thức , mùi có vẻ rất thơm , cô bắt đầu cho nó vào miệng để cảm thấy hương vị bùng nổ trong miệng nhưng không vị tanh bất thường sộc lên trong miệng cô khiến dạ dày của cô bùng nổ “Oẹ .... “. Băng Tâm buông vội đũa xuống rồi chạy nhanh vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo . “Tiểu thư à , cẩn thận “. Cô hầu phản ứng không kịp với tốc độ của Băng Tâm đợi đến khi tiếng đập của nhà vệ sinh vang lên cô mới phản ứng . “Tiểu thư à , món cá không hợp với cô sao “. Cô hầu bị nhốt ở ngoài lo lắng gõ cửa để nghe lời đáp của Băng Tâm.
Trong nhà vệ sinh Băng Tâm mặc kệ mọi người lo lắng đứng ở ngoài gọi vào , cô cứ ôm lấy thành bồn cố nôn thứ khó chịu trong bụng ra nhưng vô dụng , trong bụng cô chẳng có chút gì đi ra chỉ là cảm giác buồn nôn cứ bao quanh cô . Băng Tâm mệt mỏi ngồi bệt xuống đất thở hổn hển , món ăn cô thích sao lại trở nên như vậy , chẳng phải đầu bếp ở đây rất giỏi sao , tại sao lại để món cá tanh quá mức như vậy . Băng Tâm tức giận đứng thẳng lên đạp cửa ra ngoài xử tội bọn đầu bếp . Thấy cô bước ra ngoài với vẻ mặt tức giận mọi người sợ hãi đứng im lặng cuối đầu trước mặt cô “Ai đã là người làm ra đống hải sản tanh hôi này “.
“Dạ là tôi thưa tiểu thư “. Đầu bếp trưởng bước ra ngoài với vẻ mặt khó hiểu “Có chuyện gì với thức ăn sao tiểu thư ???”
“Đống cá tanh tưởi như vậy làm sao có thể đem cho tôi ăn được chứ ??” Băng Tâm tức tối ném dĩa cá xuống đất rồi quay người bước về phòng thật là làm mất buổi sáng tốt lành của cô .
“Tiểu thư , đợi tôi với , cô đừng đi nhanh quá .... “ Cô hầu vội chạy theo Băng Tâm
“Cô đừng có mà suốt ngày lãi nhãi tôi rất ghét , muốn đi theo thì im lặng giúp tôi “. Băng Tâm ngán ngẩm quay lại quát tháo cô gái .
Mọi người bắt đầu bàn tán hoang mang sau khi Băng Tâm khuất bóng , tiểu thư của họ làm sao lại khó chịu như vậy . Mọi người cùng đến bàn thử những món còn lại tất cả đều rất ngon mùi tanh cũng không có như Băng Tâm nói .
“Mọi người đừng để ý chút chuyện nhỏ nhặt , tiểu thư cô ấy mang thai khẩu vị không tốt sẽ rất khó chịu mong tất cả làm việc thật tốt đừng để tiểu thư phật lòng sẽ phiền đấy “. Quản gia Trần Cảnh từ vườn vào thì nghe ngóng hết tất cả mọi chuyện liền lên tiếng động viên mọi người .
“Phải làm sao đây , Thiếu gia dặn chúng tôi phải trông chừng tiểu thư ăn sáng nhưng cô ấy lại bỏ như vậy chúng tôi sẽ bị phải rất nặng “. Vị đầu bếp lo lắng nói .
“Mang chút sữa nóng đem lên cho tiểu thư , chuyện này tôi sẽ báo lại cho thiếu gia “. Trần Cảnh nói rồi ra lệnh mọi người dọn dẹp đống đồ ăn đổ vỡ trên mặt đất riêng ông đến chiếc điện thoại nhấc máy gọi cho Lăng Khiêm .
Lăng Khiêm đang trong buổi họp xây dựng khu thương mại mới với đối tác thì điện thoại reo lên giữa chừng , anh khó chịu cầm lên , lại không biết ai gọi làm phiền giữa cuộc họp quan trọng như vậy , nhìn vào màn hình là số nhà , anh vội bắt máy. “Có chuyện gì sao ???”
“Dạ , là tôi , quản gia đây , tiểu thư sáng này không chịu ăn gì cả ngài khi nào xong việc có thể về giúp tôi dỗ cô ấy ăn không ???”
“Bọn các người làm việc thật quá tệ “. Lăng Khiêm bực dọc cúp máy . Anh bây giờ chẳng muốn ngồi ở đây ,cũng không thể nhấc chân đi về ngay lúc này được , một lúc sau liền nghĩ đến Mỹ Nhi miệng lưỡi khôn khéo có thể dỗ Băng Tâm ăn chút gì đó , liền ghé vào tai Thiên Vũ ngồi kế bên nói “ Thiên Vũ , cậu gọi Mỹ Nhi đến nhà tôi nói vài câu giúp Băng Tâm ăn chút gì đó , cô ấy nghén rồi không chịu ăn “. “Nghén là cái gì ???” Thiên Vũ với vẻ mặt khó hiểu nhìn Lăng Khiêm , trước giờ anh vẫn chưa từng nghe từ này bao giờ .
“Về nhà mà tự tìm hiểu , nhanh lên đi “. Lăng Khiêm vẫn không muốn giải thích cho tên này hiểu liền dục anh mau gọi Mỹ Nhi đến nhà . Thực sự trước tối hôm qua anh cũng chẳng biết nó là gì nhưng qua một đêm tìm hiểu và những lời khuyên của bác sĩ anh liền cố gắng ghi chú trong đầu để có thể hiểu Băng Tâm hơn trong quãng thời gian khó khăn này .
Mỹ Nhi đang ngồi trong văn phòng soạn văn bản giúp Thiên Vũ thì lại nghe điện thoại anh gọi . Cô biết Băng Tâm hiện đang rất khó ăn liền thu dọn đồ tan làm sớm đến nhà Lăng Khiêm .
“Tiểu thư , cô đến rồi “. Trần Cảnh đến cúi chào Mỹ Nhi .
“Dạ vâng , nghe nói sáng đến giờ Băng Tâm vẫn không chịu ăn chút gì , cậu ấy đâu rồi ông ???”
“Băng Tâm đang ở trong phòng “.
“Vâng “. Mỹ Nhi cúi đầu với Trần Cảnh rồi bước nhanh lên phòng.
Cốc cốc
“Băng Tâm tớ đến chơi với cậu đây ở cửa đi nào “. Mỹ Nhi lên tiếng . Nghe thấy tiếng cô Băng Tâm liền vui hẳn lên nói với cô hầu”Mau mau mở cửa đi “
Mỹ Nhi được mở cửa liền bước vào nhìn thấy Băng Tâm mặt mày xanh xao hốc hác chẳng có chút sức sống nào cả , cô liền lo lắng chạy đến ngồi cạnh Băng Tâm sờ tay lên mặt của cô nói :“Cậu sao vậy , xuống sắc quá đấy “.
“Hả , tớ bị làm sao “ Bắng Tâm tự mình sờ mặt rồi cầm gương lên xem cô liền tỏ vẻ sợ hãi trước khuôn mặt xanh xao của mình có một chút nám sạm nữa “Mỹ Nhi à , không xong rồi , tớ bị làm sao thế này nhìn chẳng giống người chút nào “
“Đúng rồi , người thì ăn , ma thì không ăn . Cậu như vậy sẽ dần trở thành con ma đói đó có biết không ???” Mỹ Nhi khoanh tay rồi ra lời dụ dỗ Băng Tâm
“Tớ phải làm sao , không thể để như vậy được “. Băng Tâm lay tay Mỹ Nhi xin sự trợ giúp .
“Vậy uống xong ly sữa này rồi ăn một chút gì đó . Rồi chúng ta đi làm đẹp có chịu không “. Mỹ Nhi liền nhanh tay đưa ly sữa đã nguội cho Băng Tâm giúp cô uống hết sạch .
“Vị khó uống thật “. Băng Tâm gượng uống sạch ly sữa rồi uống thêm cốc nước lọc cố tráng đi vị khó chịu của sữa trong miệng cô .
“Tốt lắm “. Mỹ Nhi khen ngợi rồi cầm ly đưa cho cô hầu “Mau dọn thức ăn lên cho Tiểu thư “
“Vâng ạ “. Cô hầu nhìn thấy Băng Tâm uống cạn sữa mà vui mừng thầm cảm tạ Mỹ Nhi . Cô từ sáng đến giờ năn nỉ mãi Băng Tâm cũng không chịu uống chút nào vậy mà Mỹ Nhi vừa nói vài câu liền nghe lời .
Sau 3 phút chờ đợi , cuối cùng cũng có người đem thức ăn mới cho Băng Tâm , lần này không phải món hải sản mà là canh thịt bò và chút cháo yến mạch . Băng Tâm nhìn nó mà nhăn mặt , cô hiện chẳng muốn ăn mấy cái thứ đó .
“Mau lên ăn đi , chúng ta còn đi làm đẹp nữa “. Mỹ Nhi hối thúc
“Ừ , tớ ăn đây “. Băng Tâm khó chịu cầm muỗng lên húp một chút canh rồi lại buông ngay xuống chạy thẳng vào nhà vệ sinh nôn hết ra cả sữa vừa uống cũng theo đó mà chạy ra ngoài không sót một chút nào . Mỹ Nhi chạy đến vỗ vào lưng Băng Tâm , cô cũng không biết nên cho Băng Tâm ăn thứ gì để khiến Băng Tâm không nôn ra ngoài . “Ổn không ??? “
“Không ổn chút nào , rốt cuộc là bọn đầu bếp đó nấu cái quái gì mà có vị kinh tởm như vậy , cậu tránh ra tớ xuống đó đuổi hết bọn vô dụng họ “. Băng Tâm thở hổn hển tức giận đẩy mạnh Mỹ Nhi sang một bên toan đi bước đi lại bị Mỹ Nhi giữ lại giải thích
“Cậu nghĩ đầu bếp danh tiếng họ làm ăn bất trách như vậy sao . Là do Băng Tâm câu đang mang thai vị giác thay đổi nên mới như vậy . Cậu đừng trách nhầm họ chứ “.
“Tớ làm sao có chuyện ăn vài món mà nôn ói mất kiểm soát như vậy “. Băng Tâm vẫn không hết giận khoang tay lý lẽ .
“Không tin thì lên mạng xem “. Mỹ Nhi lắc đầu rồi kéo Băng Tâm đến chiếc máy tính đang mở sẵn rồi bật những triệu chứng của phụ nữ mang thai cho cô xem . Qủa là như vậy , tất cả triệu chứng vừa qua đều nằm đầy đủ trong máy tính . Băng Tâm thở dài vậy là do cô thể trạng không được tốt mà làm khó dễ mọi người .
“Như thế nào , ngồi đó vậy thôi sao ???” Mỹ Nhi lên tiếng .
“Thôi được rồi , tớ xuống xin lỗi mọi người “. Băng Tâm nói xong liền lê dép xuống đại sảnh tập trung người làm trong nhà lại . Họ được triệu tập ai ai cũng lo lắng mình làm sai chuyện gì cho đến khi Băng Tâm lên tiếng “Tôi mời mọi người tập trung ở đây là để xin lỗi vì trách nhầm chuyện hồi sáng , xin mọi người lỗi cho tôi “ Cô nói rồi cúi sâu người xuống nhận lỗi khiến ai ai cũng e ngại liền chạy lại đỡ cô đứng thẳng lên .
“Chúng tôi là người giúp việc trong nhà , cô đừng như vậy sẽ khiến chúng tôi tổn thọ mất “. Một nữ hầu lớn tuổi lên tiếng
“Vậy mong mọi người bỏ qua , đừng để bụng nhé “. Mỹ Nhi đứng sau vui vẻ nói .
“Vâng ạ “. Mọi người đồng thanh .
“Là chuyện gì tại sao tập trung đông đến như vậy???” Tiếng nói lạnh lẽo phát ra ở cửa khiến mọi người không hẹn cùng run rẫy bởi tà khí lạnh băng của cậu chủ nhà họ . Là Lăng Khiêm , anh sau khi họp xong liền chạy về xem Băng Tâm đã khỏe hơn chưa , không ngờ về đến nhà lại thấy đám người hầu để Băng Tâm cuối người như vậy , thật chẳng xem cô chủ ra gì .
“Thiếu gia ....“. Mọi người quay mặt về phía Lăng Khiêm sợ hãi nói .
“Lăng Khiêm , đừng trách họ là em bày ra “. Băng Tâm chen lên đám đông nhận tội giúp mọi người .
Lăng Khiêm mỉm cười dang tay đón Băng Tâm vào lòng hít hà hương thơm trên tóc cô , anh chỉ mới không gặp nửa ngày lại thấy nhớ không chịu được . Nhưng vẫn không bỏ qua cho người làm trong nhà khuôn mặt nghiêm nghị “Dù Băng Tâm có làm chuyện gì sai với các người , cũng đừng để chủ nhân các người cuối đầu như vậy , tất cả bị trừ một nửa tháng lương “
“Lăng Khiêm , em đã nói là do em tự chủ động ,em gây ra không liên quan đến họ mà “. Băng Tâm vôi giải thích .
“Người của anh là do anh tự quyết định em không cần bênh vực “.
“Vậy anh không thể vì em nhượng bộ một lần sao??” Băng Tâm đưa đôi mắt trông chờ lên Lăng Khiêm khiến anh chẳng biết như thế nào là từ chối , anh thở dài rồi gật đầu cho mọi người lui rồi lại hỏi :
“Em đã ăn gì chưa ??? “
“Chưa “.
“Hả“. Lăng Khiêm nhìn vào chiếc đồng hồ bạch kim đeo tay mà gân mắt lại nổi lên đáng sợ . Ba giờ chiều Băng Tâm lại nói chưa thể ăn gì khiến anh muốn giết hết đám vô dụng kia , chỉ là chuyện ăn uống của nữ chủ nhân họ cũng không hoàn thành .
“Anh đừng hiểu lầm , em có ăn đến 2 lần nhưng đều không nuốt trôi , tất cả đều bị đẩy ra ngoài “. Băng Tâm sợ Lăng Khiêm lại nổi giận với người làm liền giải thích , cô cũng không muốn Lăng Khiêm mãi lo lắng cho cô nhưng thể trạng như vậy cô cũng không có cách nào khác bây giờ thực sự cô đang rất đói nhưng chẳng muốn ăn gì cả .
“Vậy vào bếp ăn với anh dù thức ăn có khó nuốt đến mức nào cũng không được bỏ bữa “
“Ừ , Mỹ Nhi cậu cũng ăn đi , đợi Thiên Vũ đến đón cậu sau “. Băng Tâm nói rồi cùng Lăng Khiêm và Mỹ Nhi vào nhà ăn với nhiều món ăn vưosi nhiều loại khẩu vị khác nhau , nào là cá , thịt , trứng .... Đầu bếp đã cố gắng làm rất nhiều để lựa ra món hợp với Băng Tâm lúc này .Băng Tâm ngồi xuống nhiều bàn ăn thịnh soạn mà ngán ngẩm cô còn chẳng muốn động đũa đến thứ gì .
“Ăn thử món này xem sao “. Lăng Khiêm gắp miếng sườn lên trên miệng Băng Tâm ép cô nuốt vào với vẻ mặt miễng cưỡng cô ráng chịu đựng bỏ qua mùi vị của nó nuốt vào khó khăn . Rồi lại đến canh bào ngư , cá rán ... Tất cả đều bị dồn vào bụng của Băng cho đến khi cô không chịu được nữa liền phóng nhanh đến toilet nôn hết ra ngoài .
Mỹ Nhi trước sau không ăn nổi nhìn xem phản ứng của Băng Tâm mà lo lắng , món gì cũng không thể ăn làm sao có sức khỏe nuôi đứa trẻ đó , cô cũng đã hỏi bác sĩ đó là triệu chứng bình thường nhưng sao có thể giữ được lâu nếu không ăn uống gì .
“Em không sao chứ “. Lăng Khiêm cũng đồng thời buông đũa chạy theo Băng Tâm vào trong vỗ lưng của cô hỏi han , khuôn mặt anh không khỏi toát lên sự lo lắng đau lòng , Băng Tâm nhà anh cả ngày cứ như vậy thì phải làm sao chứ , đáng lẽ không nên để cô ấy có thai sớm như vậy . Lăng Khiêm lại đang bắt đầu hối hấn với cái quyết định có con khi xưa.
“Em không ăn nổi đâu , anh đừng ép em “. Băng Tâm ngồi bệt xuống đất hơi thở mệt mỏi tỏa ra .
“Được được , không ăn .” Lăng Khiêm liền chiều ý Băng Tâm khi thấy cô như vậy “Đem nước lọc đến đây “. Lăng Khiêm hướng đến cô hầu đứng ngoài cửa rồi đưa lua nước cho Băng Tâm súc miệng “Đã đỡ hơn chưa ?? “
“ỪM , em muốn nghỉ ngơi “.
“Được , anh đưa em lên phòng ngủ “. Lăng Khiêm bế Băng Tâm lên bước về phòng
“Khoan , uống sữa đi , cậu uống được cái này phải không ???” Mỹ Nhi cầm ly sữa nóng đến cho Băng Tâm . Cô thấy vừa nãy Băng Tâm có thể uống được sữa mà không cho ra ngoài , coi như uống đỡ để cầm hơi . Sau khi đợi Băng Tâm uống hết Mỹ Nhi mới để 2 người về phòng nghỉ .
Lăng Khiêm bế Băng Tâm từng bước từng bước lên cầu thang dài , đây có phải là cân nặng của phụ nữ mang thai không, nhẹ như vậy sao ??? Băng Tâm nhà anh sao có thể trong 1 ngày không ăn lại trở nên nhẹ hẳn như vậy . Khiến anh lo lắng a , nhất định phải tìm người chế biến thức ăn phù hợp với cô mới được . Nhẹ nhàng đặt bảo bối xuống giường cũng không biết cô đã ngủ từ khi nào đôi mắt thâm quần mệt mỏi , da mặt xanh xao hiếu sức sống làm anh đau lòng như vậy .
“Em chịu khổ vì con và anh nhiều rồi “. Lăng Khiêm khẽ cuối đầu hôn lên trán Băng Tâm như lời chúc ngủ ngon , mong rằng sau khi tỉnh giấc cô có thể khỏe hơn một chút , đừng khiền anh đau lòng như vậy .