Ngày đầu tiên cặp đôi quậy phá Hạo Nhiên và Thiên Khương đến với Hoàng Khiêm , với khuôn mặt đáng yêu và tính tình năng động của mình , 2 cậu đã lấy hết cảm tình của người trong bang , ngoại trừ Lưu Nghị và Trung Đằng , 2 người được đặt cách chăm sóc , trông chừng hai nhóc nhưng chỉ vừa được 30 phút đã muốn nổ đầu với chúng .
“Hạo Nhiên , Thiên Khương mau đứng lại đừng chạy đến khu tập bắn “. Trung Đằng sức dẻo dai chạy theo 2 nhóc tì vừa la vừa kéo chúng lại , vừa bắt được Hạo Nhiên thì tuột mất Thiên Khương , bắt được Thiên Khương vừa buông xuống lại mất cả hai, chúng như biến anh thành bùng binh giữa phố mà chạy lòng vòng .
“Chú Trung Đằng , mau mở khóa để chúng cháu vào khu tập bắn đi “. Hạo Nhiên kéo tay Trung Đằng đòi anh mở cửa vào khu tập bắn .
“Đúng đúng , chúng cháu đến đây là để học hỏi theo lời Lão Đại cơ mà , chú phải có nhiệm vụ dẫn cháu đi “. Thiên Khương cùng hùa theo .
“Mấy đứa nhóc này , đã biết Lão Đại nói chỉ cho 2 đứa ở phòng tập võ với chú thôi , dẫn đi lung tung như vậy đã là tốt lắm rồi đừng đòi hỏi ,mau về “. Lưu Nghị đi từ xa đến hai tay còn cầm sữa cho Thiên Khương và Hạo Nhiên
“Vậy đây là ngày đầu tiên , mấy chú dẫn cháu đi công viên trò chơi đi , cháu muốn đến đó “. Thiên Khương lay tay Trung Đằng .
“Thiên Khương , chẳng lẽ Thiên Vũ và Mỹ Nhi chưa dẫn cháu đi bao giờ ??”
“Có , đi rất thường xuyên nhưng cháu vẫn muốn đi nữa các chú rãnh rỗi dẫn cháu đi đi “. Thiên Khương tiếp tục nài nỉ , Thiên Vũ và Mỹ Nhi cứ cuối tuần rãnh rồi lại dẫn cậu con trai đi khu vui chơi , nhưng từ khi Thiên Kim em gái cậu ra đời cũng đã được nửa năm thì ba mẹ bỗng nhiên rất bộn rộn chăm sóc em nên chẳng có nhiều thời gian nữa .
“Được rồi , nhân lúc bị ép phải rãnh rồi , chúng ta đi “. Lưu Nghị thở dài một hơi rồi bế cậu nhóc Hạo Nhiên đi ra ngoài , Thiên Khương cũng được Trung Đằng vác đi chơi .
Đến khu vui chơi , 2 cậu bé Hạo Nhiên và Thiên Khương chỉ vừa đặt chân đến cổng thì bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía họ , 2 thiên thần nhỏ đáng yêu đội lốt quỷ đang đứng trước mặt họ . Biết bao nhiêu cô gái ùa đến cố gắng nựng cặp má phúng phính của 2 cậu bé , họ đứng giữa đám đông vô cùng khó thở phải cố gắng lắm Lưu Nghị và Trung Đằng mới chạy thoát khỏi họ .
“Chú Hàn Minh , Chú Hàn Minh “. Hạo Nhiên đột ngột kêu lên chỉ tay về phía ven đường .
“Đừng nói nhảm , có đi chơi không “. Trung Đằng chạy phía sau bế Hạo Nhiên lên tránh cậu chạy lung tung như vừa rồi , sau đó lại nhìn về hướng tay của cậu bé .
“Chuyện gì “. Lưu Nghị cũng nhìn sang .
Qủa là có Hàn Minh , anh bước ra khỏi xe cùng một cô gái trông cô rất tức giận chắc chắn là bị anh cho cho tức điên mặt đỏ như đít khỉ , la hét chửi mắng vào mặt anh làm mất hết sự xinh đẹp xuất thần trên khuôn mặt cô ta , thấy anh chẳng có chút phản ứng nào chỉ im lặng nghe cô la hét , giận quá hóa rồ cô gái kia cả gan đánh mạnh vào mặt Hàn Minh khiến chiếc kính râm của anh rơi xuống đất .Bốp
Anh cười nhạt quay mặt về phía cô gái , đôi mắt lạnh lẽo khiến cô ta sợ hãi lùi lại . Hàn Minh bước đến nắm chặt cổ tay người trước mặt nói nho.̉
“Tôi chưa bao giờ đánh phụ nữ , chỉ là muốn hài lòng ba mẹ mới nhẫn nhịn cùng cô đến đây thì đừng có mà quá đáng , đồ rẻ rách “ .
“Anh ...” Người con gái tức giận chỉ vào mặt anh nhưng lại không thể nói được câu nào .
Hàn Minh lấy chiếc kính cận từ trong túi áo ra đeo vào rồi lên xe rời đi , mặc kệ cô gái dậm chân nhìn anh lái xe mất hút để lại cô một mình giữa chốn đông người .
Sau khi chứng kiến Lưu Nghị và Trung Đằng không khỏi hiếu kì .
“Chuyện gì thế , Hàn Minh lại chịu đựng để gái đánh “. Trung Đằng xoa cằm khó hiểu .
“Đơn giản , là chú ấy chọc giận cô ấy “. Thiên Khương lanh lẹ trả lời .
“Trẻ con biết gì mà nói , đi chơi thôi “. Lưu Nghị tiếp tục dẫn 2 nhóc tì đi chơi đến hết ngày .
Ngày hôm sau
Nhân lúc 2 tiểu quỷ kia chơi cùng ba mẹ ,cũng nhân lúc Hàn Minh rãnh rỗi uống trà chiều, Lưu Nghị và Trung Đằng mới đến ngồi trước mặt anh , thái độ nghiêm túc hỏi .
“Hàn Minh , mau thành thật cô gái xinh đẹp hôm qua là ai “Trung Đằng chăm chú nhìn vào mặt Hàn Minh.
“Đối tượng xem mắt “. Hàn Minh không chút bí ẩn nào liền nói ra , đây là đối tượng thư 10 của anh rồi , tất cả đều không chịu được tính khí thất thường của anh nhưng ban đầu lại tỏ ra rất thích thú đeo đuổi anh cuối cùng lại bị anh chọc tức mà bỏ đi.
“Đối tượng xem mắt ???” Lưu Nghị và Trung Đằng đồng thanh , anh không nghĩ Hàn Minh ở tuổi 33 tươi đẹp như vậy lại vội vàng đi xem mắt .
“Nếu muốn ở lại Hoàng Khiêm làm việc thì phải nhanh chóng lấy vợ nếu không thì trở về Hàn gia ngồi chức CEO của Hàn Thị “. Hàn Minh thở dài , đam mê của anh không phải là kinh doanh ma là đánh đấm giống như vậy , nhưng vì anh trai của Hàn Minh là Hàn Nhược đang ngồi chức Chủ Tịch rất bận rộn nhưng lại chưa được người tin tưởng trao cho chức CEO kia để trợ giúp mình .
2 năm trước
Hàn Minh đang bận rộn với công việc huấn luyện ở Hoàng Khiêm thì đột ngột nhận được điện thoại khẩn cấp từ Hàn gia , nên anh phải tức tốc chạy xe về nhà .
Gia tộc Hàn của anh không lớn cũng không nhỏ cũng thuộc dạng Trung Lưu , nhưng lại rất nhiều nguyên tắc , trưởng bối trong nhà rất nghiêm khắc với hậu bối . Cha mẹ Hàn Minh cũng thuộc dạng người bảo thủ luôn ép con cái vào khuôn khổ của chính mình đặt ra . Hàn Minh khó khắn lắm mới xin ba mẹ được theo con đường của mình nên anh rất trân trọng và nghiêm túc với công việc ở Hoàng Khiêm .
“Ba mẹ , anh hai “. Hàn Mình bước vào nhà đã thấy trưởng bối ngồi ở đại sảnh đợi anh .
“Đã bao lâu rồi con không về thăm ba mẹ “. Ông Hàn ngồi trên ghế nghiêm nghị đặt tách trà xuống nhìn Hàn Minh rồi nhìn người giúp việc giúp anh rót trà .”Dạ 1 tháng “.
“Gia đình này rất gia giáo , không có chuyện con cái ra ngoài sống cả 1 tháng trời cũng chẳng thấy đến thăm hỏi ba mẹ “ Ông Hàn bắt đầu ra giọng khiển trách , ông rất khó tính chuyện gì làm cũng có nguyên tắc điều này đã truyền sang con trai của ông cả 2 đều cứng nhắc như nhau .
“Con hiểu , lần sau sẽ chú ý thời gian đến thăm ba mẹ thường xuyên “.
“Chuyện vợ con đã lâu ta không nhắc đến , bây giờ muốn tiếp tục công việc ở Hoàng Khiêm thì mau chóng đi xem mắt nếu không thì về làm CEO cho Hàn Thị “. Ba Hàn Minh giọng đanh thép nói , trong từng câu chữ đều rắn chắc thể hiện sự kiên quyết của ông , Hàn Minh chỉ có thể nghe theo mà không một câu đáp trả hay thắc mắc .
Thời gian cứ trôi qua nhanh như vậy , anh đi xem mắt biết bao nhiêu tiểu thư trong ngoài nước tất cả đều không vừa ý Hàn Minh , đều bị anh làm cho thối mặt ở ngoài đường hoặc là giận đến không kiềm chế được .
Bà Hàn cũng rất lo lắng , ngày đêm tìm người con gái có thể trị được tính ương nghạnh của anh tuy nghe lời cha là vậy nhưng thực sự anh chẳng thực hiện . Nhưng cuối cùng chỉ có bà là hiểu con trai nhất sau 2 năm tìm kiếm bà đã tìm ra khắc tinh của Hàn Minh .
Trở về hiện tại
Lưu Nghị và Trung Đằng nghe xong câu chuyện đơn giản của Hàn Minh thì gật gù , hóa ra trong 2 năm gần đây anh thường về sớm trên hơn bình thường , mũi thính như Trung Đằng chỉ cần lướt qua cũng ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng của nước hoa phụ nữ .
“Tôi phải đi xem mắt đây , ở lại uống trà thong thả “. Hàn Minh xách cặp và áo khoác ngoài và bước đi sau khi xem đồng hồ trên tay đã đủ trễ hẹn để cô gái kia phải về rồi .
“Về đi “ Lưu Nghị gật đầu .
Đợi khi Hàn Minh khuất bóng hai con người nhiều chuyện kia mới hiện nguyên hình , hai anh quay đầu về hướng Hàn Minh đi và bám theo một cách chuyên nghiệp nhất .
Lưu Nghị và Trung Đằng khó khăn lắm mới theo Hàn Minh đến một quán nước sang trọng . Họ chon một chỗ kín đáo nhưng khá gần với chỗ Hàn Minh ngồi .
“Phục vụ “. Trung Đằng gọi một nam phục vụ , nhét một tờ tiền trị giá lớn nhất vào tay anh rồi đưa anh chiếc máy nhỏ hơn 1 đồng xu và nói : “ Tìm cách gắn thứ nào vào chỗ của người đằng sau tôi “.
Người phục vụ gật nhẹ đầu rồi làm theo lời dặn của Trung Đằng , anh nhét chiếc máy vào dưới tách trà rồi đem đến cho Hàn Minh
“Cô Trịnh , cô đã đến chưa “. Hàn Minh cầm điện thoại lên giọng mất kiên nhẫn gọi đối tượng xem mắt của mình , anh đã cố tình đến trễ nhưng lại có người trễ hơn anh.
“Hả , 7 giờ mới xem mà “. Đầu giây bên kia có vẻ hốt hoảng .
“Chúng ta hẹn 5 giờ chiều nhưng bay giờ đã 6 giờ , nếu cô không muốn đến tôi có thể về “.”Không không , đến ngay “. Trịnh Bảo Thư đầu dây bên kia vẫn còn đang lựa váy thì vội kêu lên , cô đang muốn tạo sự bất ngờ cho đối tượng xem mắt hiện tại vậy mà hắn ta lại vội vàng như vậy .
Trịnh Bảo Thư vứt điện thoại sang một bên , cô cười đắc ý ai lại không biết xem mắt vào 5 giờ chứ , cô chắn chắn với kiểu này lắm rồi chỉ muốn đá bọn đàn ông áo vest giả tạo đi thật nhanh thôi .
Chỉ vừa bước vào mọi ánh mắt kinh ngạc đã nhìn về phía Trịnh Bảo Thư , không phải vì quá xinh đẹp mà vì quá thảm họa , thời trang cô mặc chẳng có chút ăn khớp , lòe loẹt chói mắt . Chiếc váy có màu xanh dạ quang nhưng lại quàng thêm chiếc khăn choàng lông màu hồng đậm đôi dép lê ở nhà cũng được cô tận dụng trông rất kinh khủng .
“Cô ăn mặc như thế này không thể vào đây “. Quản lý quán nhìn thấy người phụ nữ kém sang trọng này bước vào liền chắn trước cửa không cho vào .
“Nói gì vậy , tôi là Trịnh Bảo Thư này “. Bảo Thư nói nhỏ vào tai quản lý .
“Cô chủ , sao lại như vậy “. Quản lý trẻ tuổi đẩy gọng kính nhìn lại cô chủ nhà mình thì lắc đầu , cũng không phải lần đầu cô đến đây với bộ dạng như vậy nhưng lại quá nhiều phong cách khiến anh cũng không nhận ra . Vì cách ăn mặc này của Trịnh Bảo Thư mà không ít vụ xem mắt bị hủy hoại .
“Tránh ra , để tôi giải quyết tên này “. Bảo Thư đẩy người trước mặt sang một bên rồi bước đến ngồi trước mặt Hàn Minh “Chào , tôi đến hơi trễ “.
“Chào , cô có thể không đến “. Hàn Minh nhìn Trịnh Bảo Thư rồi lại nhớ bức ảnh anh từng xem , thực sự khác một trời một vực , cô gái ngồi trước mặt anh khiến anh chỉ một về ngay lập tức , thật khiến người khác mất mặt .
“Sao lại có thể , đến đây gặp người đẹp trai như vậy “. Trịnh Bảo Thư chộp lấy tay Hàn Minh trước khi anh kịp phản ứng chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn cô mân mê đôi tay mình “Đôi tay này thật rất tiền tài , Hàn thị cũng nhiều tiền lắm đấy “.
“Không liên quan đến cô , tôi không thích người ăn mặc bất hài hòa như vậy cũng đừng nhiều lời làm gì nếu không muốn xem mắt đừng đến đây cũng đừng tốn thời gian chuẩn bị màn tệ hại này lại mất thời gian của tôi “. Hàn Minh lạnh lẽo rút tay về , rút chiếc khăn trong túi áo ra lau nhẹ thể hiện mình vô cùng căm ghét cô .
Trịnh Bảo Thư nhìn hành động cả lời nói của Hàn Minh lại cảm thấy bực dọc , cô đâu đến nỗi dơ bẩn như vậy biết cô giở trò cũng giả vờ như không biết : “Tôi rất thích anh đấy Hàn Minh “.
“Tôi không thích cô “ . Hàn Minh thẳng thắn trả lời rồi uống ngụm trà , nhưng lại đột ngột nghẹn ở giữa cuống họng vì hành động của Trịnh Bảo Thư .
Cô ngồi lên chân Hàn Minh nhẹ nhàng gỡ kính anh ra , đôi mắt to tròn xinh đẹp dù đã trang điểm đậm vẫn không thể làm lu mờ đi sự trong sáng đó. Đôi tay nhẹ nhàng vuốt qua gáy anh khiến anh không còn cử động được nữa . “Còn là Xử Nam à ???” Bảo Thư cười gian tà cô chỉ cần thân mật với anh một chút anh liền cứng người không thể phản kháng . Cô đứng dậy về chỗ ngồi của mình , chống cằm nhìn Hàn Minh chờ đợi phản ứng của anh .
“Tôi về trước “. Qúa hoảng sợ trước chiêu bài của Trịnh Bảo Thư , Hàn Minh bừng tỉnh liền đứng dậy ra về không đợi cô trả lời thì đã khuất bóng .
Trịnh Bảo Thư ngồi một mình nhìn về hướng Hàn Minh biến mất , cô cười đắc ý cô cuối cùng tìm được người mình cần tìm rồi . Đặc biệt là xử nam không ham mê nữ sắc , phong thái vừa rồi lại rất đáng yêu bị cô làm cho hoảng sợ mà chạy mất .
“Ha ha ha “. Phía bên kia Trung Đằng và Lưu Nghị không ngừng cười ngất vì màn xem mắt vừa rồi . Hàn Minh họ quen biết lâu nay đã trở thành như vậy từ khi nào , vẻ mặt cứng đờ đó khi tiếp xúc với một cô gái sẽ ra như vậy . Lại còn cái hành động bỏ chạy kia khiến họ cười đến không chịu .
Tôi hôm đó
Mọi chuyện rắc rối với Hàn Minh mới thực sự bắt đầu , sau khi xem mắt xong anh chẳng đi đâu mà chỉ ở nhà tiếp tục công việc đang dang dở của mình . Nhưng lại không thể tập trung được chỉ cần nhìn vào màn hình lại nhớ lại đôi mắt to tròn của Trịnh Bảo Thư dán vào anh lúc ở quán nước . Anh bất chợt xoa nhẹ gáy cảm giác âm ấm vẫn còn ở đây nó làm anh không thể nhìn cười một cái lơ đãng .
Cốc Cốc
Ở ngoài cửa giữa đêm khuya lại có tiếng gõ , Hàn Minh rời mắt khỏi màn hình máy tính bước về phía cửa rồi lại nhìn qua lỗ nhỏ trên cửa , anh nhìn thấy một cô gái có mái tóc dài đôi mắt quen thuộc , gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu nhưng lại chẳng nhớ là ai . Mở cửa ra anh nois
“Cô tìm nhầm nhà rồi “.
“Không có , tôi này “. Khi mở cửa ra mới nhìn thấy cô gái từ trên xuống dưới , mặc một chiếc váy trắng thêu hoa nhã nhặn giày búp bê bằng phẳng , trên tay còn cầm thêm rất nhiều hành lý .
“Tôi không biết cô “. Hàn Minh đẩy gọng kính nhìn cô gái lạ trước mặt , cố gắng nhớ ra đó là ai gương mặt xinh xắn này thực sự chưa gặp bao giờ .
“Trịnh Bảo Thư “. Cô mỉm cười
Rầm
Hàn Minh đóng mạnh cửa lại mà không nói câu nào , anh không muốn nhìn thấy cô thêm một lần nào nữa .
“Hàn Minh , mở cửa đi tôi muốn vào “. Bảo Thư ra sức đập cửa nài nỉ Hàn Minh rồi lại dụng nước mắt có sẵn trong chai nhỏ vào mắt mếu máo nói : “ Hàn Minh , tôi bị ba mẹ đuổi ra khỏi nhà đấy , trong người cũng không có đồng nào nói tôi không tìm được bạn trai về sẽ không cho tôi ở nhà nữa “.
Bảo Thư dựa vào cánh cửa che mất lỗ nhỏ trên cửa mà cười thầm , bao lâu nay diễn xuất của cô vẫn tuyệt như vậy . Thực ra cô là thiên kim tiểu thư của Trịnh gia , đứa con gái duy nhất của ba mẹ sao có thể bị đuổi ra ngoài . Chỉ là sau khi gặp Hàn Minh thì liền có cảm tình với anh , chạy ngày về nhà sắp sếp đồ vào vali nói với ba mẹ đã tìm được chân mệnh thiên tử 2 ông bà liền vui vẻ để cô đi hợp với cô diễn vở kịch này . “Về đi , tôi không quen cô “. Hàn Minh dựa sau cửa được một lúc cũng không nghe cô trả lời thì mới chắc chắn cô đã xách vali đi mà yên tâm quay trở lại bàn làm việc .
11h tối
Hàn Minh mở tủ lạnh tìm thức ăn khuya thì chẳng còn gì , anh thở dài ở nhà chẳng nhiều cũng không để ý đến nữa rồi . Cầm chiếc áo ra ngoài mua đồ ăn nhưng chỉ vừa mới mở cửa thì đã thấy Trịnh Bảo Thư ngồi ở một góc ngủ ngon lành .
“Trịnh Bảo Thư , sao còn ở đây “. Hàn Minh nhìn dáo dác xung quanh , ở đây là khu chung cư vắng ,con gái một mình như cô lại cả gan ngủ ở ngoài như vậy , quả thực là không nói dối anh chắc chắn là không có tiền thuê khách sạn .
Nhìn khuôn mặt thanh thản nhẹ nhàng của Bảo Thư khi ngủ , Hàn Minh lại không nỡ đánh thức cô dậy , mới nhẹ nhàng đưa cô vào nhà ở tạm vài ngày rồi tính tiếp . Vừa đặt xuống sopha thì cô bừng tỉnh , mở đôi mắt to tròn nhìn anh ngơ ngác .
“Dậy rồi sao “.
“Ừ , cuối cùng anh cũng cho tôi vào “. Bảo Thư ngồi dậy cười tươi , cô bất chợt xoa bụng mình rồi lại ngước đôi mắt đáng thương nhìn Hàn Minh : “Tôi đói rồi “.
Hàn Minh không nói gì rồi quay đi
“Anh đi đâu “.
“Mua đồ ăn “.
“Tôi đi với “.
Bảo Thư bật dậy chạy theo Hàn Minh ra ngoài , từ chiều đến giờ cô chưa ăn gì cũng không thể ngồi đợi ở nhà một mình chắc chắn anh sẽ ăn ở người trước mới mua đồ ăn về cho cô .
Họ bước trong siêu thị giữa đem khuya , chẳng có đông người chỉ lác đác vài bóng nhân viên trong đó . Trịnh Bảo Thư cô dường như không có ý định mua đồ ăn khuya mà là mua đồ ăn cả tuần, cô đi đến đâu thì mua đến đó người đằng sau Hàn Minh phải đẩy 2 xe đồ đầy ắp hết 2 tầng siêu thị .
Về đến nhà
Trịnh Bảo Thư đói đến mức vừa ngồi xuống ghế đã bóc bánh ra ăn ngấu nghiến .
Xoạt
“Làm gì vậy “. Bị Hàn Minh giật mất bịch bánh , Bảo Thư tức tối đứng lên phản kháng .
“Không thể để cô ăn không trong nhà tôi , nếu muốn ở đây thì phải làm việc nhà thay tôi “.
“Tưởng gì khó khăn , tôi có thể làm được “.
“Vậy nấu mì đi , nhanh lên đấy “. Hàn Minh chỉ tay vào bếp ra lệnh cho Trịnh Bảo Thư còn mình ngồi xuống ăn bánh hưởng thụ thành quả của người giúp việc mới .
Sau 10 phút chờ đợi vẫn chưa thấy người trong bếp bước ra Hàn Minh gọi lớn .
“Trịnh Bảo Thư lề mê nhanh lên nào “
“Xong rồi .... Á “. Bảo Thư nghe Hàn Minh gọi thì tăng tốc làm nhanh hơn nhưng lại bất cẩn làm đổ toàn bộ mỳ xuống mặt sàn còn làm bỏng cả bàn tay trắng khiến nó đỏ lên trông thấy Hàn Minh nghe tiếng hét chưa định thần được gì thì vứt bịch bánh đang ăn chạy đến bên Bảo Thư đang ngồi dưới đất cố gắng dọn dẹp đống lộn xộn dưới đất . Anh giật mạnh tay cô lên xem xét rồi tức giận nói .
“Cô còn ở đó dọn dẹp ???” Anh đỡ Bảo Thư đứng dậy đến ghế sopha ngồi .
Hàn Minh lấy trong bếp một thau nước lạnh và vài viên đá lớn cho Bảo Thư ngâm tay , rồi lấy trong tủ một hộp cứu thương lớn nhẹ nhàng sơ cứu cho cô . Anh lúc này khác hẳn với vẻ mặt tức giận vừa rồi thay vào là cử chỉ nhẹ nhàng ôn nhu , tỉ mỉ băng bó cho Bảo Thư sợ rằng cô sẽ đau .
Bảo Thư không nói câu nào , đôi mắt thâm tình nhìn Hàn Minh chăm chăm vào vết thương trên tay mình . Cô nhìn thấy sự lo lắng của anh đối với cô tuy là từ khi gặp đến giờ chưa nghe anh nói câu nào lọt tai nhưng cô chỉ cần những hành động này . Yên lặng như vậy cô mới cảm thấy được phong thái của anh chính là sự nghiêm túc trong mọi việc dù là việc nhỏ nhất .
Hàn Minh thở phào dọn dẹp đống đồ trên bàn rồi nhìn lên Bảo Thư , anh bắt kịp ánh mắt của cô đôi mắt đầy yêu thương vẫn không thôi nhìn anh , trên miệng cũng vẽ lên một nụ cười mỉm là e thẹn ngại ngùng .
“Tỉnh lại “. Hàn Minh đẩy đầu cô gái mất hồn trước mặt .
“Tôi xin lỗi “.
“Biết vậy thì tốt , cô như thế chẳng biết có thể làm những gì ???” Hàn Minh đẩy gọng kính rồi đứng lên cất dụng cụ .
“Tôi có thể làm hết , thật đấy , cho tôi cơ hội đi “. Bảo Thư chắp hai tay ngang mặt đôi mắt cầu khẩn sự thật cô không muốn rời khỏi đây nên mới như vậy .
Hàn Minh không nói gì , anh chỉ im lặng , anh không nỡ để cô gái yêu đuối như vậy trong túi không có một đồng mà ra ngoài , hậu đậu ngốc nghếch như vậy có tiền ra ngoài cũng bị dụ đi mất .
Cuối cùng Hàn Minh cũng để Bảo Thư ở nhà mình và đương nhiên sẽ không có chuyện ở miễn phí , vì anh đi làm đến tối mới về nên cô phải đảm nhiệm việc nấu nướng và dọn dẹp
Một tiểu thư đài cát như cô rốt cuộc lại phát nát nhà bếp , bữa đầu tiên cô nấu cơm tất cả món ăn trên bàn đều khét và họ ăn mì gói .
Ngày thứ 2 nếu Hàn Minh không về kịp thì chắc chắn của anh cháy rụi và họ lại ăn mì gói. Sau khi ăn xong anh lại phát hiện trong thùng rác vài chiếc bình cổ vỡ nát.
Ngày thứ 3 Bảo Thư có cố gắng nấu được vài món đơn giản , Hàn Minh rất hài lòng nhưng không may thay chúng lại đổ sông đổ biển về với mặt đất thân yêu . Cô vì trượt chân ngã mà làm đổ hết thức ăn trên tay rồi tự làm bị thương chính mình với vết cắt sâu ở cánh tay máu chảy nhiều đến nỗi phải đến bệnh viện .
Hàn Minh ngồi bên giường bệnh Bảo Thư gỡ mắt kính va xoa thái dương đang hoa lên . Anh quả thực không nên giao việc gì cho tiểu thư Trịnh gia như cô , nếu như lúc trả về nhà cô không còn nguyên vẹn thì chỉ có anh chịu tội . “Tôi xin lỗi “.
“Đừng nói thêm câu nào nữa , đây là lần thứ mấy tôi nghe rồi “. Hàn Minh dơ tay ra hiệu Bảo Thư im lặng .
Bảo Thư ngồi dậy nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Hàn Minh thì cảm thấy có chút đau xót cùng có lỗi ngập tràn , vẻ mặt cô cũng nặng nề hơn , vốn dĩ nghĩ mình có thể giúp gì đó cho anh nhưng thật vô dụng đều là làm khó anh thôi
“Hàn Minh muốn tôi làm gì để anh hết giận “.
“Dọn vali ra khỏi nhà tôi được thì tốt rồi “. Hàn Minh tức giận hơn bước ra khỏi phòng bệnh không nhìn Bảo Thư một lần .
Bảo Thư nghe những lời cay đắng này của Hàn Minh thì tự mình cảm thấy khó chịu cùng buồn bã , nước mắt bất giác rơi thành dòng , thân thể cô run lên vì cố kìm nén tiếng khóc . Anh 3 ngày qua dù cô có làm lỗi gì cũng không có chút oán trách cô nhưng bây giờ lại nặng lời như vậy .
Hàn Minh cũng không thể hiểu được tâm tình của Bảo Thư lúc này , trót cất giữ hình ảnh của anh vào trong mắt , trong tâm trí và trong trái tim mình . Nguyện dùng chân ý của mình để làm anh vui lòng nhưng lại trở thành thảm họa khiến anh tức giận như vậy
Sáng hôm sau
Hàn Minh thức dậy sớm chuẩn bị đi làm đồng thời sang phòng Bảo Thư xem cô thế nào , anh chắc chắn giờ này cô vẫn chưa thức dậy cũng không muốn đánh thức cô . Nhưng khi Hàn Minh vừa mở cửa phòng bước vào thì chẳng thấy cô đâu , dưới nhà còn có tiếng động va chạm vật dụng nào đó .
Bước xuống lầu đã thấy Bảo Thư dọn dẹp sạch sẽ phòng khách và nhà bếp , cô gỡ tạp dề ra bước đến bên Hàn Minh mỉm cười chua xót .
“Hôm nay tôi sẽ đi , không làm phiền anh nữa , đừng giận nhé “
“Cô muốn đi ???” Hàn Minh nghe được câu này trong lòng lại cảm thấy có chút không nỡ nhưng vì có chút ích kỉ đã biến thành tức giận , anh vẫn không thể nhận ra rằng mình không muốn Bảo Thư rời đi .
“Tôi cảm thấy mình rất phiền phức khoong muốn gây rắc rối cho anh , tôi nên đi thì tốt hơn “
“Được , tôi mừng vì cô đi , không tiễn “ Hàn Minh nắm chặt tay , cố gắng không tức giận với Bảo Thư rồi bước nhanh lên phòng đóng sầm cửa lại.
Cô nhìn lên phòng đang đóng cửa đột nhiên lại bật khóc , tình cảm này quả thực không nên sâu đậm như vậy , một chàng trai hơn 10 năm qua khiến cô lay động với tính cách thẳng thắn bây giờ đã kết túc . Bảo Thư lặng lẽ kéo vali ra ngoài tay cầm chìa khóa nhà lưu luyến nhìn lần cuối rồi đặt lên bàn đóng cửa lại . Một khi cô không có chìa khóa cánh cửa này đóng lại cô cũng chẳng thể nào bước vào nhà nữa .
9 giờ tại Hoàng Khiêm
Gia đình Lăng Khiêm đã có mặt ở Hoàng Khiêm , Hạo Nhiên lại tiếp tục đến phòng tập cùng Lưu Nghị . Băng Tâm cùng anh đến phòng họp để tiếp tục công việc của ngày mới .Trong phòng họp Lăng Khiêm ngồi ở vị trí cao nhất lắng nghe màn thuyết trình của Băng Tâm về dự án khu resort mới với những ý tưởng độc đáo và sáng tạo không một công trình nào sánh bằng hứa hẹn biến khu resort thành một thiên đường với cái tên 'Resort thiên nhiên kỉ “ .
“Tôi xin kết thúc phần trình bày của mình . Bây giờ thì xin mời trợ lý Hàn Minh nói ý kiến của mình “. Băng Tâm cuối nhẹ đầu tay cầm cuốn tài liệu được ghi chép kĩ lưỡng về màn thuyết trình vừa rồi .
Băng Tâm nhìn về phía Hàn Minh vẫn không có chút động tĩnh gì , cô chau mày nhìn nét mặt của Hàn Minh trong bóng tối , có lẽ anh đang suy nghĩ gì đó và không thể tập trung vào cuộc họp . Tay phải không ngừng vuốt mày rậm đôi mặt nhìn vào khoảng không , không giống với phong thái của anh chút nào .
“Thư Ký Hàn Minh “. Băng Tâm gọi thêm lần nữa
Lăng Khiêm liếc mắt lạnh qua Hàn Minh , anh bắt đầu cảm thấy khó chịu với thái độ hiện tại của Hàn Minh nhất định là không xem anh ngồi ở đây ra gì.
Thiên Vũ từ đầu đã chán nản với buổi họp này , nhưng cũng không đến nỗi vô hồn không nghe gì , dùng chân đá vào chân ghế của Hàn Minh bên cạnh
“Tỉnh dậy đi “.
“Có tôi “. Hàn Minh đột nhiên bật dậy
“Bài thuyết trình về khu Resort Thiên Nhiên Kỉ của cậu đâu “. Băng Tâm nhăn mặt nhìn về phía anh .
“Tôi chưa làm “. Đôi mắt Hàn Minh nhìn thẳng không trốn tránh sai lầm của mình , nét mặt cương quyết nhận lỗi lầm của mình .
“Cứ làm theo bài thuyết trình của Băng Tâm . Hàn Minh chạy 50 vòng căn cứ Hoàng Khiêm , Lưu Nghị sẽ quan sát . Tan họp “ Lăng Khiêm đứng dậy nhìn đôi mắt thất vọng về phía Hàn Minh một 1 giây rồi lại quay đi về phía Băng Tâm cùng cô và con trai dùng cơm trưa .
Đợi Lăng Khiêm rời khỏi phòng họp tất cả mới thở phào nhẹ nhõm , mỗi lần họp với Lăng Khiêm là một cực hình , đứng trước mặt anh không lạnh mà run , thời tiết mát mẻ nhưng mồ hôi không kiềm được .
Thiên Vũ nhìn đứng lên vỗ vai Hàn Minh an ủi , anh cũng không thể giúp được gì. Trên tay không rời khỏi điện thoại
“Mỹ Nhi à , anh xong việc rồi . Thiên Kim ở nhà có ngoan không . Được rồi , anh dẫn Thiên Khương về cùng mẹ con em ăn cơm “. Tiếng anh dần nhỏ lại cho đến khi cửa phòng họp đóng lại .
Các cổ đông trong bang cũng lần lượt rời đi , chỉ còn một mình Hàn Minh thẫn thờ đứng đó , anh mệt mỏi ngã xuống ghế ngồi của mình . Đôi mắt bắt đầu trở nên vô hồn lần nữa , anh không ngừng nghĩ về Trịnh Bảo Thư , hình ảnh của cô cứ chạy trong đầu của anh không thôi . Tim anh thắt lại thật đau đớn nhưng lại vì tự trọng mà không hề nghĩ đến chuyện tìm cô .
1 giờ chiều
Băng Tâm dạo bước cùng Lặng Khiêm khắp các khu của căn cứ Hoàng Khiêm , tay trong tay không rời họ cùng nhau làm việc như vậy thật quá tốt , luôn được ở bên nhau như vậy . Băng Tâm đứng trên hành lang cao có thể nhìn thấy toàn cảnh Hoàng Khiêm rộng lớn đến như thế nào . 100 nghàn mét vuông là diện tích có thể chỉ đi xe mới nhanh chóng ra khỏi nơi này thôi . Khẽ nheo mày nhìn về̀ bóng người vẫn đang chạy đằng xa giữa trời nắng bức người cùng với 1 người chạy xe theo sau, cô có thể dễ dàng nhận ra đó chính ra Hàn Minh và Lưu Nghị.
Băng Tâm lấy bộ đàm trong tay Lăng Khiêm lên gọi
“Lưu Nghị , nghe rõ trả lời “.
“Tôi đây thưa Bang Chủ Phu Nhân “
“Hàn Minh đã chạy phạt xong chưa , tính đến bây giờ đã chạy bao lâu rồi “.
“Đã gần 4 tiếng , cậu ta chạy đã được 84 vòng vẫn không chịu dựng “. Lưu Nghị giọng cũng tỏ ra vô cùng lo lắng , anh đã chạy theo ngăn cản Hàn Minh nhưng vô dụng , anh dường như không nghe thấy và cứ chạy như vậy .
“Còn không mau cản người lại muốn cậu ta chết sao “.
Băng Tâm giọng như hét lên trên bộ đàm cô không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra với Hàn Minh , anh lấy đâu ra nhiều sức đến như vậy để chạy đên 4 tiếng đồng hồ .
“Em có vẻ lo lắng quá đáng cho Hàn Minh rồi đấy “. Lăng Khiêm giật mạnh bộ đàm trên tay Băng Tâm tỏ vẻ khó chịu khi cô lo lắng cho người đàn ông khác .
“Em chỉ là muốn bảo vệ nhân tài của anh thôi , em cảm thấy anh bắt Hàn Minh chạy 50 vòng Hoàng Khiêm thật quá kinh khủng a “. Băng Tâm ôm lấy thắt lưng Lăng Khiêm nói , cô chưa từng có ý nghĩ ngoài lề .
Lăng Khiêm cũng sủng nịnh xoa đầu Băng Tâm cười tươi .
“50 vòng đã là gì , chẳng phải cậu ta có sức chạy đến 84 vòng sao ???”
Cặp tình nhân trên hành lang cao tình cảm mặn nồng như vậy nhưng lại trái ngược với phong cảnh mà họ đang ngắm nhìn , chính là một cuộc hỗn chiến nhỏ .
Hàn Minh bị Lưu Nghị lái xe chặn trước mặt vẫn không từ bỏ , thân thể đẫm mồ hôi cũng đôi mắt kiệt quệ lướt qua chiếc xa . Lưu Nghị bất lực bỏ chiếc xe giữ chặt Hàn Minh không cho anh chạy tiếp . Nhưng nhận lại là cái đánh trời giáng ngay mặt khiến khóe miệng anh dính một chút máu .
Lau đi vết máu trên miệng , Lưu Nghị ngoắc tay cho thêm mấy hộ vệ vào trong giữ chặt Hàn Minh , mặc anh la hét cỡ nào . Lưu Nghị trở về xe gần đó , cầm theo một cây chày kéo lê lết đến chỗ người vừa đánh mình .
“Xin lỗi , cậu nên ngủ một chút rồi “. Nói rồi , Lưu Nghị mạnh tay đập gậy bóng chày vào gáy Hàn Minh khiến anh bất tỉnh nhân sự .
7 giờ tối ngày hôm đó
Băng Tâm cùng Mỹ Nhi và bà xã Phong Thần _ Du Linh Lan đã lâu không gặp cuối cùng cũng có hẹn cùng nhau đi mua sắm . Các cô đi từ cửa hiệu này đến cửa hiệu kia , trên tay mình và hộ vệ theo sau cũng cầm không ít đồ , trong lúc mãi mê ngắm quần áo ở xung quanh Băng Tâm đã đụng phải một cô gái lạ khiến cô ta ngã bệt xuống đất .”Tôi xin lỗi , cô không sao chứ “.
“Không sao “. Cô gái có vẻ không quan tâm đầu gối của mình bị va đập đến bầm tím , đôi mắt vô hồn tự đứng lên và bước đi để lại đống đồ ở dưới đấy người đó không ai khác chính là Trịnh Bảo Thư . Cô sau khi rời đi lại trở nên như vậy , lấy việc mua sắm này để quên đi nỗi buồn nhưng mãi không ngừng nghĩ đến Hàn Minh .
Băng Tâm nhìn sang Mỹ Nhi và Linh Lan 1giây với anh mắt khó hiểu . Các cô vội lượm những túi đồ của Trịnh Bảo Thư lên rồi chạy theo cô .
“Cô gái , cô để quên đồ này “. Mỹ Nhi hét lên từ phía bên kia đường nhưng lại không thể qua vì đèn đã chuyển sang màu đỏ .
“Cô ta muốn chết rồi sao ???” Linh Lan nắm chặt tay khi nhìn thấy Bảo Thư cứ băng qua đường một cách nguy hiểm .
Trịnh Bảo Thư mặc kệ người khác nhìn mình bằng ánh mắt kinh ngạc mặc những chiếc xe hơi vẫn chạy như gió ngang qua mặt cô cũng với những tiếng còi xe .
“Mẹ “ Một đứa trẻ đi ngược hướng với Bảo Thư cũng mặc kệ đèn đỏ đang bật mà chạy đến mẹ mình đang ở bên đường .
Trịnh Bảo Thư nhất thời tỉnh lại nhìn thấy nguy hiểm trước măṭ đứa trẻ , cô vội chạy đến lấy thân mình ôm lấy nó tránh ra khỏi đầu xe đang vun vún lao như tên lửa .
Cả 2 người ngữa lăn sang lề đường , mọi người hiếu kì chạy lại xem cả Băng Tâm , Mỹ Nhi và Linh Lan cũng không ngoại lệ các cô chạy đến tách đám đống xem xét Bảo Thư đang bất tỉnh trên đất rồi đưa cô vào bệnh viện .
Phòng cấp cứu
Ông Bà Trịnh đã có mặt từ sớm khi nghe tin con gái rượu bị tại nạn , hai người cùng ba cô gái đợi kết quả .
“Không sao , Trịnh tiểu thư vì mất ăn mất ngủ suy giảm tinh thần nên mới như vậy , ngày mai có thể xuất viện “. Vị bác sĩ nói rồi rời đi .
Tại phòng bệnh của Hàn Minh
Anh mơ màng tỉnh lại vào lúc 8 giờ tối , đầu đau như búa bổ cứ xoay vòng vòng không thôi . Hàn Minh lia mắt nhìn phòng bệnh trắng rồi mới nhớ lại chuyện khi sáng , tên Lưu Nghị đáng chết đánh anh ra như vậy , đầu còn đang băng một lớp vải rướm máu .
Hàn Minh trong bộ đôf̣ bệnh nhân cỡ lớn , khẽ bước chân xuống giường tránh làm Trung Đằng ở sopha tỉnh thức . Rồi lại lặng lẽ bước trên hành lang dài của bệnh viện , không gian vắng vẻ của đêm khuya thật yên tĩnh , làm lòng anh trở nên nhẹ nhàng hẳn . Ngồi xuống chiếc ghế dài trên hành lang Hàn Minh lại nhớ đến Trịnh Bảo Thư chỉ vừa xa cô một ngày thì anh đã trở nên thê thảm như vậy rồi .
Trịnh Bảo Thư cũng cùng lúc bước ra khỏi phòng bệnh tìm kiếm thứ gì đó có thể ăn được thì bắt gặp hình ảnh Hàn Minh trong đồ bệnh nhân ngồi trước phòng bệnh của cô . Bảo Thư dường như không thể cử động cứ giương mắt nhìn anh .
Hàn Minh cũng vừa lúc nhìn lên khi cảm thấy có người nhìn mình đăm đăm . Đôi mắt anh hiện giờ chỉ bao quát một mình hình ảnh của Trịnh Bảo Thư trong bộ dạng của một bệnh nhân , tay có chút trầy nhẹ cùng với vết thương đã được băng bó do mảnh sứ ngày hôm qua cắt vào , mặt cũng có một vết bầm do va chạm với mặt đường . Trong lòng chợt dậy lên một cỗ chua xót đau lòng không thể tả .
Nhanh chóng đứng dậy bước nhanh đến ôm lấy cơ thể nhỏ bé trước mặt , Hàn Minh anh giờ này mới nhận ra mình yêu Bảo Thư mất rồi , yêu đến điên dại , yêu đến bất chấp bản thân .
Trịnh Bảo Thư cũng không ngoại lệ , cô không nói câu nào khẽ ôm lấy thắt lưng Hàn Minh , đôi mắt ngấn lệ cơ thể run lên vì kìm nén cảm xúc dâng trào của mình .
“Em lại bất cẩn như thế nào để phải nhập viện ???” .
“Em không biết , chỉ là khi ngã xuống đường mở mắt đã ở đây rồi “ Bảo Thư vẫn không rời khỏi Hàn Minh ôm anh thật chặt .
“Tại sao lại bỏ đi “. Hàn Minh kéo cô ra hai tay giữ chặt vai Bảo Thư nhìn thẳng vào mắt cô .
“Là anh muốn em đi “. Đôi măt to trong của cô đảo một vào vẻ khó hiểu nhìn anh .
“Là do anh tức giận nên mới nói như vậy “.
“Nhưng khi em đi anh cũng không hề cản “. Bảo Thư khó chịu nhìn người đối diện
“Như vậy lại khiến anh tức giận hơn ,bảo gì em liền nghe vậy sao .Em bỏ đi rồi anh không thể quay lại quỹ đạo thường ngày ...“. Hàn Minh ôm Bảo Thư vào lòng , giọng dịu lại “...Cho nên , đừng rời xa anh có được không ...anh yêu em “.
“Được , em yêu anh “.
Nói rồi 2 người trao nhau nụ hôn nhẹ nhàng ân ái , mặc người khác nhìn thấy chỉ còn hai người trong chính thế giới của họ . Cuối cùng Hàn Minh cũng tìm được cô gái mình yêu thương , cô gái có bản lĩnh theo đuổi anh có bản lĩnh yêu anh suốt cuộc đời này .
Trung Đằng đứng từ xa cùng Lưu Nghị mỉm cười vui vẻ , chàng trai này phải lòng cô Trịnh khi nào mà họ không hề hay biết . Hóa ra là vì cô gái này mà Hàn Minh trở nên mất hồn như vậy .
Ông bà Trịnh cũng đứng một góc cười thầm , con gái bảo bối nhà họ cuối cùng cũng tìm được ý trung nhân của mình . Họ cứ mãi lo lắng rằng cô con gái bướng bỉnh này không có ai trị được .
Băng Tâm bước đến cùng Mỹ Nhi chứng kiến cảnh ân ái mới thầm hiểu ra mọi chuyện , cũng thật cảm ơn Lưu Nghị đã đánh Hàn Minh một gậy , cũng cảm ơn chiếc xe đã lao tới cũng cảm ơn thần chết đã giúp ho gặp nhau lần này . Cuối cùng Băng Tâm cô cũng nhẹ gánh trợ lý rồi , cô luôn nghe ý kiến từ trợ lý Hàn Minh nếu anh mãi mất hồn như vậy thì không xong rồi ...