Không Thoát Khỏi Anh

Chương 61: Chương 61: Chuyện của Lưu Nghị




Tại căn cứ Hoàng Khiêm

Vào lúc 9 giờ sáng , không khí có vẻ đang lạnh dần bởi sự chuyển mùa lặng lẽ .Nhưng những con người bận rộn này vẫn không thể nào từ bỏ công việc của mình vẫn rất tất bật hoàn thành nhiệm vụ được giao .

“Lão Đại ,bang chủ Long Hổ ông ta muốn gặp ngài “ Lưu Nghị đứng trước mặt Lăng Khiêm kính cẩn nói .

“Điều cho hộ vệ ngoài cửa đưa ông ta vào “. Lăng Khiêm buông bút xuống nhìn lên người trước mặt ra lệnh .

Bước vào là một người đàn ông tầm 60 tuổi , có vẻ rất hoảng hốt những giọt mồ hôi thấm nhẹ trên vạt áo , đôi mắt mệt mỏi vì mất ngủ , khi nhìn thấy Lăng Khiêm ông ta vội vàng quỳ xuống chân anh van nài .

“Lão Đại , tôi xin ngài hãy cứu con gái của tôi , tôi ... “

Chưa nói hết câu Lưu Nghị cùng Trung Đằng đã nhận được ánh mắt của Lăng Khiêm ngay lập tức Bang Chủ Long Hổ bị kéo ra xa . Lăng Khiêm nhẹ nhấc chân lên phủi ống quần nhăn nhúm do người đàn ông đó làm , rồi bình thản nhìn ông ta một lúc mới lên tiếng .

“Ở đây không phải đồn cảnh sát , muốn cứu người thì kiếm chỗ khác “.

“Không phải như vậy ... “.

Bang chủ Long Hổ tường tận kể lại mọi chuyện . Chẳng hay Bang chủ Long Hổ tên thật là Lục Ninh tuổi cũng khá cao , dần dần về vấn đề sức khỏe không được tốt cho lắm nên thường xuyên để con gái là Lục Nghi lên tiếp quản , dự định sau khi ông mất sẽ để con gái thay thế chỗ ngồi bang chủ của mình . Nhưng theo tình hình , người trong bang lại không thống nhất nghe theo lời Lục Nghi vì nghi ngờ năng lực của cô .

Trong khi thực hiện cuộc giao dịch lãnh thổ làm ăn có sự tham gia của Lục Nghi với Bang Qủy Xà vì sự mất đoàn kết của Long Hổ mà con gái ông đã bị bắt mất . Mọi người trong Long Hổ hiện vô cùng hoang mang vì chuyện này , Lục Ninh đành hạ mình đến đây để trao đổi với Lăng Khiêm nhằm hợp tác với Hoàng Khiêm tấn công Qủy Xà cứu con gái ra .

“Vậy lợi nhuận tôi nhận được trong việc này là gì ???” Lăng Khiêm đứng dậy bước đến cửa sổ nhìn phong cảnh trắng muốt , trông đợi một cuộc chiến ra trò với Qủy Xà .

“Long Hổ có một địa bàn lớn buôn bán vũ khí không nơi nào bằng , xin tặng cho Hoàng Khiêm . Riêng Qủy Xà nếu chúng ta hợp tác đánh bại được nó cũng sẽ do ngài tự ý quyết định “. Lục Ninh từ tốn nói , khẽ lau mồ hôi trên trán mọi mối lợi trong việc này đều cho Hoàng Khiêm chứng tỏ ông rất yêu thương con gái chỉ mong muốn Lục Nghi được giải thoát .

“Được , nói với Hàn Minh tìm hiểu sự việc vừa nêu trên . Ngay tối nay tiến hành kế hoạch, Lưu Nghị và Trung Đằng thay tôi dẫn đầu Hoàng Khiêm giải cứu con tin cùng đánh xập Qủy Xà “.

“Thuộc hạ tuân lệnh “. Lưu Nghị , Trung Đằng cúi đầu nhận lệnh .

“Nhưng ngài đã nói sẽ giúp tôi cơ mà ... “. Lục Ninh vẫn không hiểu tại sao Lăng Khiêm không trực tiếp ra mặt để chắc chắn mối lợi này thành công mà lại nhờ thuộc hạ . Ông không hề có ý xem thường sức mạnh của Hoàng Khiêm nhưng lại không tin tưởng hai người đứng ở đây có thể xuất sắc cứu con gái ông ra mà không để lại thương tích gì trên người cô . “Tối nay đương nhiên về ăn cơm với vợ . Tiễn khách “.

Lăng Khiêm khua tay ra hiệu cho mọi người đi ra , anh ngồi trong phòng tay mân mê chiếc nhẫn cưới của 2 người , vốn dĩ anh quan trọng bữa cơm này hơn là địa bàn kia và cả Bang Qủy Xà nổi tiếng tàn nhẫn đó .

Tối hôm đó

Một đội quân áo đen tinh anh đã được bố trí đứng bên ngoài tường thành của căn cứ Qủy Xà , nơi được Hàn Minh điều tra kĩ lưỡng và chắc chắn chính là nơi chủ chốt của Qủy Xà chỉ cần đánh thắng thì coi như một tổ chức lớn sẽ tan ra ngay lập tức .

Lưu Nghị đứng cùng Trung Đằng trong góc khuất chỉnh lại thiết bị liên lạc trên tai cùng vài món vũ khí đặc biệt của Thiên Vũ . Khi cảm thấy mình đã sẵn sàng để lâm trận Lưu Nghị mới nói vào thiết bị được đeo trên tai .

“Hàn Minh , tôi và Trung Đằng đã sẵn sàng , cậu mau xâm nhập máy tính dẫn đường cho chúng tôi “.

Lưu Nghị và Trung Đằng sẽ là người xâm nhập đầu tiên để thăm dò tình hình tránh đánh rắn động cỏ , khi có mệnh lệnh của 1 trong 2 người thì đội quân của Hoàng Khiêm sẽ xông vào đánh úp và bao vây Qủy Xà để chúng không có đường trở tay .

Dùng kĩ thuật điêu luyện của mình , 2 chàng trai nhanh như chóng đã leo qua bức tường cao hơn 3 m trước khi máy quay chuyển hướng về phía 2 người .

Lưu Nghị và Trung Đằng chia nhau mỗi người một hướng đi vào căn cứ Qủy Xà .

Chẳng may đi chưa được 10 bước Trung Đằng đã gặp đối thủ , là một tên to con tốt tướng trông có vẻ rất hung tợn , hắn đi đến chỗ anh nói .

“Mật mã “.

“Mật mã ... “. Trung Đằng mặt như nghệch ra , anh đã ngu ngốc quên mất mật mã truyền miệng của chúng đáng lẽ nên tìm hiểu rõ hơn . Đưa tay lên tai để có thể nghe rõ Hàn Minh nói gì bên trong nhưng nhận lại là câu khiến mạng của Trung Đằng bị trêu đùa .

“Tôi không biết , cậu tùy cơ ứng biến “.

“Nói mau , mật mã là gì ???” Tên to lớn rút một cây kiếm Nhật kề sát cổ Trung Đằng với tư thế chuẩn bị thủ tiêu anh .

“Bình tĩnh ...” Trung Đằng nhẹ nhàng dơ 2 tay lên đầu làm lơ đi cảnh giác của tên trước mắt và nhanh như chớp quay một vòng đã cầm con dao găm kẹp chặt cổ hắn kiến hắn muốn dẫy dụa cũng khá khó “Nói mật khẩu là gì ???”

Một giây sau Trung Đằng đã không thấy hắn giẫy dụa nó thì liền bóp chặt miệng hắn ra , một dòng nước trắng chảy ra , sau đó sìu bọt mép không ngừng .

Chết tiệt tên này cắn thuốc độc chết mất rồi , Trung Đằng tức giận đá mạnh vào xác chết .

“Chuyện gì vậy “. Một bóng người đi đến .

“Hắn chết rồi “.

“Có ...” Tên kia chuẩn bị hét lên báo động thì đã bị phi tiêu của Trung Đằng gim vào lưng mà chết bất đắc kì tử . “Lưu Nghị , có mật mã truyền miệng tìm cách moi thông tin , tránh đánh rắn động cỏ “ Trung Đằng kéo 2 xác chết vào bụi cây bên cạnh rồi nhấn nút bên tai thông báo cho Lưu Nghị .

Bên Lưu Nghị anh đã đi đến gần đại sảnh căn cứ , ở nơi có rất đông người và đang diễn ra cuộc họp giữa các lão đại nhưng hầu hết tất cả đều tập trung vào người ngồi ở trên cao đó chính là Bang Chủ Qủy Xà tuy trẻ tuổi nhưng lại vô cùng độc ác, vô tình chưa bao giờ để ai sống sót nếu như trái ý mình .

Lưu Nghị nhẹ nhàng bước đến đứng cuối cùng đám đông đó và nhanh tay bắt một tên kéo vào góc khuất mà không ai có thể phát hiện ra được , dùng tay kẹo cổ tên đó để không cho bất cứ tiếng động nào vang lên nhưng cũng không quên đưa ngón tay có bọc sắt cùng gai nhỏ vào miệng hắn đề phòng hắn cắn thuốc độc tự vẫn .

Những chiếc gai nhỏ trên tay Lưu Nghị vô tình xước qua miệng mà chảy rất nhiều máu , bao tay sắt của anh cũng rất cứng hắn không thể dùng răng cắn được .

“Nói , mật mã là gì “.

Lưu Nghị mặt không biến sắc lạnh lụng kẹt chặt tay vào cổ hắn khiến mặt hắn đỏ gay gắt . Tên sát thủ thều thào , cố gắng lấy hơi nói :

“Là ... Qủy Xà chỉ nhận kẻ trung thành , diệt kẻ phản bội , Lão Đại là duy nhất , mạng chúng tôi không thể so sánh với ngài “

“Tốt , nhưng có một câu muốn nói , có vẻ Bang Chủ các người hơi ảo tưởng , Hoàng Khiêm để làm gì “

Nói rồi Lưu Nghị thủ tiêu tên sát thủ , trong mắt hắn vẫn có gì đó kinh sợ cùng bất ngờ khi nghe đến Hoàng Khiêm , Qủy Xà mặc dù là bang mạnh nhưng không bì được với Hoàng Khiêm, một phần vì không thể hiểu được mục đích người của Hoàng Khiêm đến đây làm gì .

“Hàn Minh , bây giờ tôi đi đâu để tìm Lục Ninh “. Lưu Nghị kéo xác chết không máu vào một góc khuất không ai nhìn thấy mới thận trọng gọi cho Hàn Minh .

“Đi ra khỏi đại sảnh hướng Đông Nam đi tới đến khi cậu ngửi thấy mùi máu thì chắc chắn sẽ thấy khu tra tấn ở đó “ .

Lưu Nghị đưa đồng hồ lên theo kiến thức đã học anh dò hướng mặt trời mọc lệch sang phải một chút rồi đi đến , len lõi né tránh sát thủ rãi rác khắp nơi , cuối cùng cũng thành công vào được khu tra tấn , nơi sặc mùi máu tanh , tiếng la hét không ngừng của các nạn nhân .

Bước đến bên một sát thủ mang đồng phục canh ngục nói .

“Mật mã là gì ???”

“Qủy Xà chỉ nhận kẻ trung thành , diệt kẻ phản bội , Lão Đại là duy nhất , mạng chúng tôi không thể so sánh với ngài “. Tên canh cửa quả thực bị mắc lừa hắn nói ra mật khẩu cũng bớt phần đề phòng anh, hắn quay đi hướng khác và ngay lúc đó , con dao nhỏ của Lưu Nghị đã cứa ngang cổ hắn .

Kéo xác chết vào góc khuất Lưu Nghị nhanh chóng mặc lại đồng phục của hắn rồi mới bước vào khu tra tấn , anh để tay lên tai nói nhỏ .”Lục Nghi đang ở đâu “.

“Đi thêm 3 phòng gian nữa , nhìn bên trái có cánh cửa trắng bước vào đó sẽ nhìn thấy Lục Nghi “. Hàn Minh từ lâu đã xâm nhập vào camera của Qủy Xà và xóa hình ảnh khi Lưu Nghị , Trung đằng bị quay trúng .

Lưu Nghị nghe lời Hàn Minh nói mở cửa trắng , đập vào mắt anh là Lục Nghi đang bị nhốt trong lồng sắt , cô ngồi một góc đầu tóc rối bù vẻ mặt rất bình thản khi biết người bước vào cũng không có chút phản ứng nào , trên người ít ra chẳng có vết thương do tra tấn nào nhưng lại có những vết tự cào cấu . Chắc chắn Qủy Xà không tra tấn Lục Ninh bằng roi mà bằng thuốc để cô chịu không được cơ bắp cùng lục phủ ngũ tạng của mình đau đớn mà làm theo lời chúng .

Lưu Nghị bước đến bên Lục Nghi nhẹ nhàng mở trái bom được cài trên lồng sắt .

“Mày là ai , đổi ca tiêm thuốc sao “. Lục Nghi nhìn thấy hành động lạ khi mở khóa của Lưu Nghị thì trở nên nghi vấn , sao anh không mở khóa mà lại đi phá bom như vậy .

“Cô đừng nhiều lời , nếu không muốn bị nổ banh xác thì im lặng 1 phút để tôi phá nó ra “.

Lục Nghi cũng không nói nữa , đôi mắt dò xét cùng tò mò nhìn Lưu Nghị , cô chỉ nhìn thấy đôi mắt sắc bén của anh tập trung vào quả bom , còn lại đã bị khăn che mất .

Đúng 1 phút sau đó , Lưu Nghị đã thành công mở được bom .

“Tôi là Lưu Nghị , người của Hoàng Khiêm được phái đến cứu Lục Nghi là cô , nếu muốn sống tuyệt đối nghe lời tôi “. Lưu Nghị bước vào lồng sắt đỡ cô gái đang ngồi ra khỏi lồng . Nhìn từ trên xuống dưới Lục Nghi anh không khỏi đau lòng bọn Qủy Xà này đúng là nhiều thủ đoạn độc ác , tiêm thuốc để người khác tự cào cấu chính mình .

“Tôi không muốn ở đây nữa , mau rời đi thôi “. Lục Nghi đã kinh tởm nơi này lắm rồi , nên tạm thời nghe lời Lưu Nghị nếu không chết trong tay kẻ lừa đảo như anh thì cũng chết trong tay bọn Qủy Xà ác độc .

Lưu Nghị gật nhẹ đầu tự cởi chiếc áo ngoài của mình ra khoác lên người Lục Nghi, trên người cô không chỗ nào là không bị cào xước đến nỗi chiếc áo da của cô cũng sờm rách vài chỗ .

Lục Nghi đưa mắt nhìn người bên cạnh , có chút ân cần thái quá nếu được cử đến đây thì cũng không cần quan tâm đến cô như vậy . Nhưng cô cũng không nghĩ gì nhiều , chắc là do thói quen nào đó thôi .

Hai người chuyển hướng trèo qua cửa sổ sắt trên cao đã được Lưu Nghị phá bỏ . Lưu Nghị nhẹ nhàng nâng chân Lục Nghi khi cô cố với tay để trèo lên và cô qua ải thuận lợi . Riêng anh phóng từ xa như thằn lằn bước trên tường và nhanh chóng bám chắc vào cửa sổ nhảy qua một cách thuận lợi .

“Giỏi thật , làm sao anh có thể làm được “. Lục Nghi không khỏi ngạc nhiên với kĩ thuật của Lưu Nghị , vốn dĩ định đưa tay kéo anh lên nhưng thật sự là không cần rồi .”Cô nghĩ nếu tôi giống cô thì sẽ thành công vào được đây sao . Người trong bang Long Hổ không tin tưởng cô là phải , người kém cỏi như vậy làm sao có thể đứng đầu chứ ???” Lưu Nghị bình thản phủi ống quần bị vôi trắng bám bẩn , anh quá bình thường với những lời khen ngợi như vậy .

Lục Nghi thì khác , nghe người này tự đại như vậy thì khiến cô trở nên vô cùng tức tối , đáng lẽ không nên khen ngợi anh làm gì . Nhưng sau 1 khắc bất đồng với Lưu Nghị cô cũng nghĩ lại chính mình , võ thuật không giỏi , cũng chẳng thông minh tài trí chẳng có tư chất để làm nữ chủ Long Hổ như cha của cô .

“Đừng ở đó suy nghĩ lung tung , đi thôi “. Lưu Nghị nắm tay Lục Nghị kéo đi thật nhanh ,sau khi nhìn sắc mặt buồn bã của cô gái trước mặt cũng không muốn cô nghĩ sâu xa lời nói của anh .

TÍT TÍT TÍT

Vừa chạy được khổng 100m thì tiếng còi báo động đã vang dội khắp mọi nơi , báo hiệu có kẻ đột nhập tất cả mọi nơi đều trở nên vô cùng ồn ào chẳng giống như không khí vừa mới bước vào .

Lưu Nghị nhận thấy tình hình ngày càng nguy cấp thì mới nắm chặt vai Lục Nghi cẩn thận dặn dò cô .

“Lục Nghi nghe tôi nói , nếu như ... chỉ là nếu như bọn chúng có ập đến cô phải lấy hết sức chạy thật nhanh rời khỏi tầm mắt cùng sự chú ý của bọn chúng có hiểu không ???”

“Nói gì vậy , còn anh thì sao ???”

“Nhiệm vụ của tôi là giải cứu cho cô , tôi nhất định phải hoàn thành “.

“Nhưng ...”

Lục Nghi chưa nói hết câu thì đã bị Lưu Nghị dùng tay bịt chạy miệng kéo sát vào một góp tường khuất để né tránh đoàn sát thủ đang lùng xục khắp nơi tìm kẻ tình nghi .

Với một góc tường nhỏ khó có thể đủ chỗ cho 2 người đứng , cơ thể họ ép sát nhau không có một chỗ hở , hơi thở nhỏ cố không để địch nghe thấy nhưng vì quá gần họ lại có thể nghe rất rõ ràng hơi thở ấm của đối phương , cả nhịp tim đập loạn cũng không ngoại lệ .

Lục Nghi so với Lưu Nghị vẫn khá thấp bé cô bị ép sát đầu chỉ có thể tựa vào lồng ngực rắn chắc của anh cho nên không thể nhìn thấy được gương mặt ngại ngùng cùng đỏ gay của anh , cố gắng không để ý đến cô gái trong lòng mà cứ nhìn lên trần nhà .

“Thoát rồi , đi thôi “.

Lưu Nghị nhìn ra ngoài đã khá ăn toàn xung quanh đã không có tiếng động nào nữa . Anh vẫn nắm chặt tay Lục Nghi chạy nhanh ra lối tắt đã xem trên bản đồ . Bên tai của Lưu Nghị lại phát ra tiếng nói

“Lưu Nghị , như thế nào rồi , tôi có thể đưa hộ vệ vào giải cứu chưa “. Hàn Minh ngồi bên ngoài đã nghe tiếng báo động kêu to liền trở nên vô cùng khẩn trương nghĩ đến 2 đồng đội của mình bên trong lòng địch nguy hiểm như vậy thì không an tâm .

“Tôi chưa ra khỏi nơi nguy hiểm này , khoan đi “.

Lưu Nghị tiếp tục nắm chặt tay Lục Nghị chạy trên mảnh đất dài lớn của Qủy Xà cho đến khi gặp tốp sát thủ đang tuần tra thì không thể lẫn trốn được nữa . Anh nhìn bọn chúng cầm đao dài tiến sát về phía mình và Lục Nghi , tay càng nắm chặt hơn không để cô sợ hãi . “Cô biết đấu kiếm chứ ???”

“Biết “.

“Của cô đây “. Nói rồi Lưu Nghị rút ra 2 con dao dài được gấp gọn , Lục Nghi một cây anh một cây chỉ cần vung nhẹ nó liền hiện ra hình dáng thật của một cây kiếm Nhật dài và vô cùng sắt bén .

Hai người chia 2 hướng chiến đấu với bọn sát thủ , kĩ thuật đấu kiếm của Lục Nghi không tồi cô thành thục né cùng đỡ kiếm hướng về mình của rất nhiều sát thủ , hơn thế nữa còn rất nhẹ nhàng xoay vòng cưá nhẹ qua mạch động cổ của từng tên một , bọn chúng chết mắt mở to không ngờ lại nhẹ nhàng như vậy chết trong tay cô

Lưu Nghi cũng không phải hạng xoàng , anh không đỡ kiếm của bọn chúng chỉ nhẹ nhàng di chuyển thật nhanh một nhát kiếm của anh đã giết được từ 2 đến 3 tên sát thủ . Dù vậy anh cũng không rời mắt khỏi Lục Nghi đang đấu kiếm cách mình không xa , anh muốn đảm bảo cô không có chút sơ hở mà làm mình bị thương .

“CẨN THẬN “. Lưu Nghị nhận thấy một tên còn sống đang cố ngồi dậy đâm lén Lục Nghi thì như tia chớp mà chạy đến đỡ cho cô nhát dao chí mạng , một đường máu dài trên lưng đang dần lan ra thấm nhuận áo của anh .

Đỡ lấy Lưu Nghị , cô có một chút cứng người , người này còn có thể hi sinh mình để bảo vệ cô ??? Nhìn bọn sát thủ ngông cuồng khi Lưu Nghị bị chém , Lục Nghị có phần điên tiết nhanh chóng xử lý bọn chúng rồi đỡ anh tiếp tục chạy đi .

“Lục Nghi , tôi không sao ... cô ... mau .. bỏ tôi ... ra “. Sắc mặt anh bắt đầu tái dần , môi nhợt nhạt cố gắng nói từng câu

“Đừng nhiều lời , anh nói còn không được lại bảo không sao “. Lưu Nghị mặc kệ Lưu Nghị nói gì , cô cũng cố gắng đỡ anh chạy thậy nhanh ra khỏi nơi nguy hiểm .

“Trung Đằng... cậu... cậu... đang ở đâu , mau đến đây ... đưa Lục Nghi ra ngoài ... tôi ...tôi sắp chịu không được rồi “. Lưu Nghị tay run run bấm lên tai nghe gọi cứu viện là Trung Đằng , chẳng biết anh đang ở đâu .

“Được tôi đang xử lí vài tên , đến ngay đây “. Trung Đằng bên kia cùng rất bận rộn với bọn cản đường này .

Lưu Nghị tắt máy rồi cùng Lục Nghi tiếp tục chạy từng bước khó khăn , tay của cô đỡ ở lưng anh đã đẫm máu đỏ , lại có cảm giác tay mình bị đông lại vì máu chảy nhiều đang dần đông lại khi gặp không khí .

“Khoan đã , chúng ta đang đứng trên bãi mìn của bọn Qủy Xà phải không ???” Lục Nghi vội đứng lại không dám nhúc nhích khiến Lưu Nghị cũng không động đậy gì .

“Sao ... cô biết “.

“Tôi dẫm phải nó rồi “.

“Thật đáng ghét “. Lưu Nghị cắn chặt răng , sao bọn chúng đặt bẫy oan nghiệt như vậy ???

“Đúng thật đáng ghét , bọn mày tưởng sẽ mặt tao được sao ???” Một giọng nói cười cợt vang lên cùng rất nhiều bước chân bước đến . Chết thật Lão Đại Qủy Xà đã phát hiện ra bọn họ , và bây giờ chỉ còn đường chết .

“Lão Đại Qủy Xà , tôi thì có đắc tội gì với ngài tại sao ngài lại làm như vậy ???” Lục Nghi vẫn không buông Lưu Nghị ra , từ trước đến giờ cô nhớ chưa bao giờ đụng đến Qủy Xà tại sao có thể làm như vậy với Long Hổ .

“Ha ha ha “. Bọn người đối diện bắt đầu cười lớn , họ cười đến ngất ngưỡng , họ không thể ngờ rằng nữ bang chủ của Long Hổ lại có thể ngây thơ như vậy , làm gì có chuyện mình không chạm ai thì không ai chạm mình .

Sau một trận cười hả hê Bang Chủ trẻ của Quỷ Xà mới quyệt nước mắt nói với Lục Nghi .

“Cô nên trở về làm tiểu thư , đừng nên làm việc này thật quá ngây thơ , trong Hắc Đạo này muốn sống thì phải như Qủy Xà , thật độc ác mới đúng . Nếu cảm thấy Long Hổ vào tay mình không thể trụ được thì nhanh cho giao nó cho Qủy Xà “

“Hừ , ngươi thật quá kiêu ngạo ... Ngông cuồng ... Coi trời bằng vung “. Lưu Nghị cười lạnh , lắc đầu nhìn bọn tự đại trước mặt , anh đang đợi cứu viện đến xử bọn này .

“Ngươi mới là coi trời bằng vung, đứng trong lãnh địa của ta mà dám mạng miệng, chết đi “.

Nói rồi tên thủ lãnh rút súng bắn về phía 2 người 2 viên đạn mỗi người 1 viên .

Đoàng Đoàng

Trong khoảng thời gian cấp bách đó Lưu Nghị không thể làm gì hơn anh đưa lưng mình đỡ thay cô 2 viên đang bay đến đồng thời ôm cô nhảy ra khi chân nhắc ra khỏi bẫy mìn làm nó kích nổ một vụ nổ không lớn nhưng đủ giết chết những người đứng gần nó .

Đoàng Đoàng Đoàng

Sau khi trận nổ bom đó là làn mưa đạn bao vây khắp Qủy Xà , bắn chết những người trong Qủy Xà tên Lão Đại kia cũng không ngoại lệ , tất cả đều không nhắm mắt đều rất bất ngờ với cuộc tập kích này .

Trong làn khói mù mịt Trung Đằng , Hàn Minh cố gắng tìm Lưu Nghi đang đâu đó , cầu mong họ đừng đến quá trễ để chuyện gì hối tiếc xảy ra

“Lưu Nghị , cậu ở đâu ...” Trung Đằng lớn tiếng gọi .

“A , Đau “. Tiếng kêu nhỏ phát ra ở dưới chân Trung Đằng , khiến anh phải nhìn xuống , không khỏi suýt xoa khi cả 2 chân của anh đều đứng trên tay của Lưu Nghị .

“Còn... đứng đó... mà nhìn , bỏ chân thối... của cậu ra “ Lưu Nghị đưa đôi mắt tức tối lên Trung Đằng khi thấy anh như vậy cũng không có chút phản ứng nào , chỉ biết đứng nhìn .

“Xin Lỗi , Xin Lỗi , cậu không sao chứ ???”

Trung Đằng bắt đầu tỉnh giấc và đỡ Lưu Nghị dậy , bây giờ anh tàn tạ đến nỗi người không ra người , ma không ra ma , lưng đẫm máu khô bây giờ lại thêm 2 lỗ máu đang ào ra không cách nào ngăn được . Vừa mới đứng dậy thì anh đã không còn sức chống cự mà ngất đi trong tay Lục Nghi, anh cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ giữa khói đạn mịt mù này kết thúc lại nằm trong tay một tiểu mỹ nhân . 1 tuần sau đó

Trong phòng bệnh hạng sang màu trắng vẫn vang lên tiếng kêu tít tít của máy móc hộ thở của Lưu Nghị , đã 1 tuần trôi qua anh vẫn nằm như vậy chẳng có chút động tĩnh nào kiến mọi người ăn ngủ không yên , anh chẳng có người thân nào bên cạnh chỉ có bạn là Trung Đằng và Hàn Minh họ thay nhau ngày đêm trông chừng anh .

Nhưng , cũng không bằng một cô gái kiên cường hơn 2 người đàn ông chính là Lục Nghi , cô từ khi đưa anh vào phòng cấp cứu một bước không không rời khỏi cửa phòng bệnh .

“Lục Nghi , cô nghỉ ngơi một chút đi , có chúng tôi ở đây rồi “. Trung Đằng cùng Hàn Minh đang cố khuyên nhủ cô gái cứng đầu này , ngày đêm cô không ăn không ngủ thật khiến người khác lo lắng nếu như kiệt sức tại đây quả thực không hay .

“Tôi không sao “.

Trung Đằng thở dài kéo ghế ngồi đối diện Lục Nghi , anh đã ngán lắm cái câu “Tôi không sao “ của cô rồi .

“AY DA , cô nói câu này đã biết bao nhiêu lần rồi , nói câu khác hay hơn đi , tôi thật muốn nghe câu khác từ giọng của cô đấy “

“Hai người có việc bận gì thì đi đi , để tôi ở đây chăm sóc Lưu Nghị “. Lục Ninh không rời mới khỏi người bệnh trên giường , cầm khăn lau tay cho Lưu Nghị .

“Thiên a , sao tôi cảm thấy mình dư thừa quá . Chúng tôi giờ này thì còn việc gì bận chứ , đã xong cả rồi “. Hàn Minh ngã người xuống ghế sopha , cả việc này cũng bị giành mất chẳng biết anh đến đây có ý nghĩa gì .

Reng reng

Ngay vừa khi nói xong câu tiếng điện thoại trong túi áo Hàn Minh lại vang lên , là thiếu phu nhân Hàn gia gọi _Trịnh Bảo Thư .

“Bảo Thư , anh nghe đây ... Sao nhà có gián , em lỡ làm rớt bình cổ của anh ???? Được rồi , ngồi yên trên ghế nếu không muốn con gián tấn công “.

Nói rồi Hàn Minh cúp máy nhìn sang Lục Nghi với anh mắt áy náy , anh không muốn đi nhưng ở nhà Bảo Thư một mình anh không yên tâm , cô lại rất sợ những loại côn trùng như vậy đồng thời cô cũng vô cùng hậu đậu nếu như để bị thương thì không hay cho lắm .

“Mau đi đi “. Lục Nghi khua tay

“Được tôi đi trước “.

“Tên này thật quá vô tâm , lại nói xong việc rồi , còn cả vợ cần chăm sóc ở nhà“. Trung Đằng ngồi trên ghế lắc đầu ngao ngán.

Reng reng

“Mẹ con nghe . Bóng đèn lại hư rồi sao ??? Con đã bảo bỏ nó đi , nhà mình đâu thiếu tiền sao mẹ chỉ thích mỗi mình nó . Thôi được rồi , để con về sửa “.

Nói rồi Trung Đằng cũng đưa đôi mắt ái ngại về phía Lục Nghi , mong cô hiểu cho anh lần này . Anh chỉ có mình mẹ già ở nhà , cả ngày chỉ gặp bà vào duy nhất buổi tối cùng bà ăn cơm lại khiêm luôn việc sửa bóng đèn đọc sách mà bà yêu thích nhất nó dường như còn lớn tuổi hơn anh . “Đi đi “.

“Thật ngại quá “. Trung Đằng cười trừ rồi cầm túi của mình rời khỏi phòng

Lục Nghi lắc đầu , nếu để Lưu Nghị cho 2 người này chăm sóc có phải anh sẽ chết mòn không , thật may vì có cô .

Nắm lấy bàn tay ấm của Lưu Nghị áp vào mặt mình , đôi tay này đã nắm chặt tay cô không rời khi lần đầu họ gặp nhau . Mặc dù anh không nói những lời dễ nghe , chỉ toàn những câu móc mẽ cùng ra lệnh cô nhưng hành động đó đã chứng mình tất cả , anh hi sinh bản thân mình đỡ kiếm , đỡ đạn cho cô không chút do dự , khi ngã xuống cũng luôn ôm chặt lấy cô không rời ,phải chăng anh làm tất cả chỉ vì nhiệm vụ .

Bàn tay này tại sao không như lúc đầu ,không có chút động tĩnh , không nắm chặt tay cô như vậy. Dòng nước mắt ấm nóng lăn dài trên má rồi rời xuống bàn tay Lưu Nghị đang áp trên má cô khiến nó động đậy và nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô an ủi .

Lục Nghi cảm nhận được gì đó dịch chuyển , cô nhìn lên , Lưu Nghị đã mở mắt và người đầu tiên anh nhìn thấy chính là cô , cô gái đang nắm lấy tay mình khóc nức nở không thôi .

“Lưu Nghị anh tỉnh dậy rồi sao , tôi gọi bác sĩ “.

Lục Nghi đứng dậy chuẩn bị rời đi thì bị lực đạo yếu ớt của Lưu Nghị níu lại , anh kéo cô nằm lên lồng ngực mình , để cô áp tai ở vị trí gần tim mình , để cô nghe được nhịp tim dồn dập của anh.

“Có nghe gì không , tim tôi có đập mạnh như lần đầu em nghe thấy “.

“Nghe thấy , đập rất mạnh , tại sao vậy ???”

“Bởi vì em ghé sát người tôi như vậy , nhịp tim sao có thể không tăng lên vì em “ Lưu Nghi vuốt tóc Lục Nghi ,anh đã ngủ một giấc ngủ dài nhưng anh lại biết hết , mỗi ngày vào ban đêm như vậy , Lục Nghi trong lòng anh đã khóc vì anh khiến tim anh đập nhanh cùng đau xót không thôi .

Một khoảng không im lặng bao lấy 2 người , chẳng ai nói gì , Lục Nghi mới thoát ra khỏi vòng tay anh , nghiêm túc nói .

“Em có thể coi nó là một lời tỏ tình không ???”

“Chính là như vậy “.

Lưu Nghị nắm lấy tay cô , từ lần đầu tiên khi nhìn thấy bộ dạng yếu ớt đó trong lồng sắt thì anh liền có cảm giác muốn bảo vệ cô , anh chưa từng có cảm giác yêu thương ai như cô là bởi vì anh không có người thân anh muốn cô trở thành người thân của anh , một người có thể ở bên anh cả đời .

1 tuần nữa lại trôi qua vội vã , cũng là ngày Lưu Nghị xuất viện . Băng Tâm , Mỹ Nhi dắt Hạo Nhiên cùng Thiên Khương vào phòng bệnh Lưu Nghị , chúng vừa gặp anh liền vui mừng khôn siết chạy lại ôm cứng anh .

“2 đứa này , ở Hoàng Khiêm có ngoan không “

“Có chứ và còn rất vui , chú Trung Đằng bận rộn lắm không có thời gian quản thúc bọn cháu , chúng cháu tập luyện rất thoải mái . Còn được chú Hàn Minh dẫn đi chơi cùng chị Bảo Thư nữa đấy “. Hạo Nhiên vui vẻ kể lại với Lưu Nghị , khi anh không ở Hoàng Khiêm thì Trung Đằng trở nên vô cùng bận rộn .

“Tại sao lại gọi là chị Bảo Thư , phải gọi là cô mới đúng chứ “.

“Chị Bảo Thư rất trẻ con , chị rất hậu đậu đến nỗi chú Hàn Minh bảo bọn cháu phải trông chừng chị Bảo Thư “. Thiên Khương tiếp lời .

“Được rồi , từ ngày mai 2 đứa sẽ trở về bị quản thục và cũng sẽ không đi chơi với chú Hàn Minh và chị Bảo Thư của 2 đứa đâu đấy “. Băng Tâm xoa đầu 2 đứa trẻ tinh nghich nói .

Mỹ Nhi mỉm cười cầm tờ giấy lên

“Đây là chỉ thị của Lăng Khiêm Lão Đại dành cho cậu ,nghe này : Lưu Nghị là người có công giải cứu Lục Nghi cũng có công dẫn đường tiêu diệt Qủy Xà , Qủy Xà sẽ thuộc về Hoàng Khiêm nhưng một nửa địa bàn của nó sẽ thuộc về Lưu Nghị để cậu cải quan giúp .... “

Băng Tâm tiếp lời

“Còn nữa , nếu có phát sinh vấn đề giữa 2 người dù tốt hay xấu cũng đừng rời xa , theo sự cầu xin của Bang chủ Long Hổ là Lục Ninh, yêu cầu Lưu Nghị là người huấn luyện riêng giúp Lục Nghi cải thiện trình độ để cai quản Long Hổ sau này ... “

Qua miệng Trung Đằng kể lại mọi chuyện Băng Tâm rất đồng cảm với tình cảm giữa 2 người , Lưu Nghị đã hi sinh mình như vậy cũng nên để anh có chút lợi ích từ việc này , cũng có thể xứng đáng với nữ chủ Long Hổ nên Băng Tâm đã nói với Lăng Khiêm , anh cũng không tiếc nửa mảnh đất từ trên trời rời xuống cho Lưu Nghị .

“Nói như vậy thôi , mau chóng khỏe lại “ Nói rồi Băng Tâm cùng Mỹ Nhi và con trai rời đi cũng không quên để lại giấy ủy quyền lãnh địa làm ăn màu mỡ và to lớn cho Lưu Nghị .

Chỉ còn lại 2 người trong căn phòng bệnh , Lưu Nghị cầm giấy lãnh địa trên tay quỳ xuống dưới chân Lục Nghi .

“Anh làm gì vậy ??”

“Anh vốn dĩ chẳng có gì , chỉ là một đứa trẻ mồ côi được cựu Lão Đại Hoàng Nghiêm đem về dạy dỗ trở thành người như vậy , nhưng trong tay chẳng có gì chỉ mong đem cả đời mình phục vụ cho Hoàng Khiêm , không dám mơ mộng đến bất kì người con gái nào .... Vậy mà , ở tuổi 32 này lại có thể gặp được em , yêu em quả thực anh chưa từng mơ đến , trong tay anh tài sản duy nhất là mảnh đất của Qủy Xà đem ra làm của hồi môn cho Lục Nghi em , vậy em có đồng ý không ???” Lưu Nghị mỉm cười đưa đôi mắt chờ đợi lên nhìn Lục Nghi .

“Em vốn dĩ đã mất mạng từ lâu nếu như không gặp anh , mạng của em là do anh cứu được , cuộc đời em cũng là do anh , vậy tại sao còn phải hỏi ...”

Lưu Nghị nghe những lời đầy ẩn ý này thì cười thầm , cô gái này sớm đã chấp nhận anh rồi . Đứng lên ôm chặt người con gái này vào lòng , trao nụ hôn ấm áp cho cô vị ngọt ngào khó quên của đối phương thật quá quyến luyến không thể rời xa , vậy tại sao không dùng cả đời này để nhớ nhung mùi hương đó , yêu thương , yêu đến khi già và chết đi cũng chỉ hướng về nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.