Không Thôi

Chương 4: Chương 4




Edit & Beta: Dẹt xi càa

Căn phòng thuê là một căn phòng bình thường, có một chiếc giường đơn và một chiếc giường sofa trong căn phòng ngủ hẹp và chật chội. Chung Tình là người đầu tiên thuê nhà, sau đó Túc Tức đã chuyển đến khi thấy thông báo cho thuê trên tường quảng cáo. Đương nhiên là Chung Tình ngủ trên giường còn Túc Tức ngủ ở giường sofa.

Hai người lần lượt vào phòng, Túc Tức đi tắm trước. Chung Tình liền thay áo sơ mi của Túc Tức ra, nằm xuống chiếc giường phông to, nhìn chằm chằm vào trần nhà đã nứt và ố vàng trên đầu suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn là đứng dậy khỏi giường, chạy đến gõ cửa nhà vệ sinh nói vọng xuyên qua: “Túc Tức, cậu nghĩ mình có nên đổi chỗ làm không?”

Cánh cửa kính mờ hơi nước kéo ra từ bên trong, khuôn mặt mềm mại của Túc Tức thấm hơi nước mà trở nên ướt át xuất hiện ở trước mặt cậu ta, “Cậu định nghỉ việc sao?” Cậu lấy khăn xoa xoa tóc, cụp mắt xuống để che giấu cảm xúc bên trong, “Nhiếp Tĩnh Trạch yêu cầu cậu nghỉ việc sao?”

“Đương nhiên là không phải.” Chung Tình lắc đầu liên tục, “Ý là, không phải cậu và Nhiếp Tinh Trạch có thù oán hay sao? Nếu mình không nghỉ, đến lúc đó anh ta sẽ đến gây phiền toái cho chúng ta...” Cậu ta co đầu ngón tay lại cọ cọ trên quần, mặt ảo não mà giải thích, “Cậu biết không, làm việc ở đấy kiêng kỵ nhất chính là đắc tội những người đó... Mình vốn là không chống lại được bọn họ...”

“Hắn sẽ không tìm tới chúng ta.” Túc Tức bình tĩnh ngước mắt lên, “Tôi biết rất rõ anh ta, từ trước đến nay anh ta đều nhắm mắt làm ngơ với những người anh ta chướng mắt.”

Chung Tình há miệng phản bác: “Buổi tối hôm nay chính là—. “

Túc Tức xoay người đi qua cậu ta vào trong phòng.

Chung Tình nhướng mày nghi hoặc, lầm bầm phun ra nửa câu sau như đang nói với chính mình: “... chính là anh ta kêu mình gọi cho cậu.”

Túc Tức không nghe thấy cậu ta đang lẩm bẩm một mình, ánh mắt rơi vào cái áo sơ mi Chung Tình thay ra trên sofa sô pha. Chần chờ một giây, cậu không nhịn được vươn tay sờ lên trên cổ áo nhẹ nhàng nhéo nhéo. Phía sau có tiếng bước chân, cậu thu đầu ngón tay, cầm lấy áo sơ mi lên hướng Chung Tình đưa tới, “Giúp tôi vứt đi.”

Chung Tình cầm lấy áo bước vào phòng khách, Túc Tức liền rời mắt khỏi bóng lưng cậu ta, vô thức gập ngón trỏ và ngón cái đã sờ vào cổ áo vào lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ xát, phảng phất vẫn còn xúc cảm khi sờ đến phần nhô lên ở cổ áo.

Đêm hôm đó, cậu nằm trên chiếc giường sofa trong căn nhà cho thuê cũ kỹ, dưới tiếng nghiến răng của Chung Tình dần dần đi vào giấc ngủ. Cơn gió lùa qua khe cửa sổ thổi vào giấc mơ của cậu, đem thời gian thổi trở lại những ngày tháng đại học còn vương vấn. Lúc đó, nhà họ Túc vẫn còn được mọi người nịnh bợ, cha của cậu chưa bị bắt giam vì cáo buộc tham ô, hối lộ.

Cậu ngồi trên sân bóng rổ phía sau tòa nhà ký túc xá, gác một chân lên đầu gối, tung chìa khóa trong tay lên xuống, dưới chân cậu đặt bóng rổ và nước coca mát lạnh, hương hoa quế thơm ngào ngạt tỏa ra trong không khí.

Viện Hoa thường xuyên liếc ánh mắt về phía câu, Túc Tức khóe môi giật giật nhưng cậu không nói gì. Dương Tập một thân tỏa nhiệt quay lại sau khi khởi động, dùng một chân đạp băng ghế, tay xốc áo lên lau mồ hôi. Viện Hoa làm ngơ như không thấy cơ bụng dưới áo của cậu ta, đôi mắt hạnh xinh đẹp vẫn luôn nhìn về phía Túc Tức.

Dương Tập nhụt chí ngồi xuống băng ghế, tiến đến gần Túc Tức nhỏ giọng than thở: “Thiếu gia, cậu đang giúp tôi tóm lấy bạn gái từ viện kinh tế thương mại hay là tính toán qua cầu rút ván đoạt lấy qua tay tôi vậy.”

Túc Tức động tác dừng lại. Cậu im lặng quay đầu cùng Viện Hoa đối mặt, thu lại ánh mắt nói với Dương Tập sắc mặt đang dần nóng lên:“ Ánh mắt cậu nhìn người không tồi, không bằng nhường cho tôi.”

Vẻ mặt của Dương Tập vặn vẹo, một hơi nghẹn trong lòng không nhịn được thở ra, nhưng cũng không dám nói gì.

Đối phương trầm mặc im lặng, Túc Tức lại quay đầu nhìn Viện Hoa, đi thẳng vào vấn đề nói: “Cậu thích kiểu con trai như nào?”

Viện Hoa chớp chớp mắt, đôi mi dài khẽ nhấp nhưng không nói lời nào.

Túc Tức cao hứng, “Có thích nam sinh đẹp trai không?”

Viện Hoa mờ mịt gật đầu.

Túc Tức lại hỏi: “Dáng người đẹp có thích không?”

Viện Hoa gật đầu.

Túc Tức lại hỏi: “Còn chơi bóng rổ thì sao?”

Viện Hoa tiếp tục gật đầu.

“Này không phải là tôi sao?” Túc Tức cười chớp mắt, “Cậu thích tôi sao?”

Đôi mắt hạnh của Viện Hoa khẽ mở, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng.

Cô ấy chưa kịp nói thì một cơn gió vụt qua tai cậu. Túc Tức quay đầu lại, giơ tay bắt được quả bóng rổ đang trên không trung bay tới. Người đập bóng đã đi tới gần cậu, trên môi nở nụ cười nhưng ánh mắt lại lãnh đạm, “Nghe nói là cạnh tranh tốt, nhưng có người lại không muốn tuân thủ. “

Túc Tức bỏ hai tay đang giơ lên xuống, rốt cục nhìn rõ khuôn mặt người nói.

Cậu ôm bóng rõ đứng dậy.

Trong nháy mắt đó, Viện Hoa hay những chuyện đang nói dở đều bị cậu vứt sau đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.