Edit & Beta: Dẹt xi cà
Nhiếp Tĩnh Trạch hơi nhướng mày, “Như nào? Muốn đánh nhau sao?”
Dương Tập xông lên nắm lấy cánh tay Túc Tức, “Bình tĩnh, bình tĩnh.”
Túc Tức không trả lời cậu ta, mà dùng ánh mắt sát ý nhìn Nhiếp Tĩnh Trạch, “Cậu cũng muốn đuổi theo cô ấy? “
Nhiếp Tĩnh Trạch nói với giọng thờ ơ: “Giúp bạn cùng phòng theo đuổi.”
Túc Tức hài lòng cười rộ lên, “Nếu các cậu thắng, chúng tôi có thể nhường cô ấy cho các cậu, còn ngược lại thì chúng tôi có một yêu cầu. “
Dương Tập nghe vậy liền bực mình, đang muốn kéo cậu lại khuyên bảo thì nhớ tới Nhiếp Tịnh Trạch là thành viên giáo đội. Căn bản không thể đánh thắng, nghĩ vậy liền nhẹ nhõm.
Trận bóng rổ chiều nay có thể nói là chủ đề bàn tán của mọi người trong trường. Học viện Khoa học Sinh học cùng với Học viện Kinh tế và Kinh doanh tranh giành tình cảm của Học viện Ngoại ngữ, lại còn là giữa một sinh viên năm hai nổi tiếng với một công tử thiếu gia.
Trận đấu vốn không hề trì hoãn, không ngờ trong lúc tạm nghỉ Nhiếp Tĩnh Trạch lại có chuyện nên rời đi, nửa trận sau về cơ bản coi như bên Túc Tức ép Viện Kinh tế và Kinh doanh. Sau trận đấu, Dương Tập chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Túc Tức cùng tình địch của mình trao đổi số điện thoại kề vai sát cánh thân thiết mà không thể làm gì.
Túc Tức lấy được số điện thoại từ trong tay đám anh em của Nhiếp Tĩnh Trạch, lập tức ở lớp học gửi kết bạn wechat cho đối phương.
Nhiếp Tĩnh Trạch từ chối kết bạn.
Túc Tức kiên trì không bỏ tiếp tục gửi đi, thẳng thừng nói đối phương còn nợ cậu một cái yêu cầu.
Nhiếp Tĩnh Trạch cuối cùng chấp nhận yêu cầu kết bạn của cậu.
Trên mặt Túc Tức hiện lên một chút ý cười, cúi người xuống phía sau bàn học gọi wechat cho Nhiếp Tĩnh Trạch.
Đầu dây bên kia cự tuyệt, cậu lại gọi tiếp.
Người kia rốt cuộc cũng bực tức bắt máy, trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì?”
Túc Tức vờ như không nghe thấy giọng nói thiếu kiên nhẫn của hắn ta, đắc ý dào dạt mà nói về cái yêu cầu đó.
Nhiếp Tĩnh Trạch từ chối mà không cần nghĩ ngợi: “Thua là thua, các cậu không cần làm...” Vừa mới dứt lời, hắn thoáng nhìn thấy động tác chắp tay bên cạnh của bạn cùng phòng, giống như tên đó đã thông đồng với người trên điện thoại. Hắn dừng một chút, cau mày hỏi: “Yêu cầu gì?”
Túc Tức nheo mắt suy nghĩ một chút, giọng điệu tươi sáng nhẹ nhàng: “Làm bạn trai của tôi đi.”
Nhiếp Tĩnh Trạch trầm mặt, cúp điện thoại trực tiếp lôi cậu vào danh sách đen của WeChat.
Túc Tức nhún vai tỏ vẻ không đồng tình, ngược lại mở ảnh chân dung bạn cùng phòng Ninh Viễn của Nhiếp Tĩnh Trạch trên wechat.
Trong giờ tự học ca hai, Túc Tức trốn học đến ký túc xá tìm người. Lúc Ninh Viễn ra mở cửa cho cậu, Túc Tức đang đứng ở cửa, ánh mắt liếc qua vai cậu ta nhìn vào thì thấy Nhiếp Tĩnh Trạch đang ngồi giữ chỗ cho người khác. Cậu bước tới, vỗ vai người ngồi bên cạnh Nhiếp Tĩnh Trạch, “Cảm phiền nhường một chút, tôi muốn ngồi ở đây.”
Nam sinh khoác tay lên vai Nhiếp Tĩnh Trạch quay đầu lại, nhướng mày định hỏi “Cậu là ai?”, khi nhận ra là gương mặt của Túc Tức. Nam sinh lập tức thu tay lại, uể oải đứng dậy nhường chỗ cho cậu. Túc Tức duỗi chân ngồi xuống ghế, tay khoác lên vai Nhiếp Tĩnh Trạch giống như nam sinh vừa rồi.
Thao tác đánh bàn phím đối phương hơi khựng lại nhưng cũng nhanh chóng trở lại tốc độ tay mượt mà.
Túc Tức buông tay kia xuống, chống cằm lên nhìn hắn ta mà không nói lời nào.
Tay phải của Nhiếp Tĩnh Trạch đột nhiên đình trệ, không có đánh ra thao tác nào. Hắn thả chuột đứng dậy, cầm lấy hộp thuốc lá cạnh bàn rồi đi về phía ban công. Túc Tức theo chân hắn ta đi ra ban công. Nhiếp Tĩnh Trạch chỉ kẹp điếu thuốc còn chưa châm lửa, giơ chân đá đá cửa ban công, quay mặt nhìn sang khuôn mặt xinh đẹp của Túc Tức, không có một chút cảm xúc, “Tôi không thích cậu.”
Đôi mắt Túc Tức tràn ra sự thất vọng nhè nhẹ, một lúc sau cậu ngập ngừng nói: “Vậy thì...cùng tôi hẹn hò hoặc cùng tôi lên giường, cậu chọn cái nào?”
Nhiếp Tĩnh Trạch cau mày, “Tôi không hiểu cậu nói gì?”
Túc Tức cong khóe môi lên, “Tôi đang cùng với cậu thương lượng.”
Nhiếp Tĩnh Trạch nắm lấy cổ tay cậu, đẩy cửa ban công ra, kéo cậu ra đến cửa ký túc xá, “Danh hiệu công tử nhà thị trưởng không phải dùng chỗ nào cũng được, ít nhất là đối với tôi...,“ ánh mắt anh ta nổi lên tia lạnh lẽo, “không có bất cứ tác dụng gì. “
Anh ta giơ tay đẩy mạnh cửa, đẩy Túc Tức ra ngoài.
Trong hành lang tối tăm yên tĩnh, đèn kích hoạt bằng giọng nói sáng lên. Túc Tức mang theo thất vọng cùng tức giận xóa số điện thoại hắn rồi xoay người rời đi.
Cậu thực mau ném Nhiếp Tĩnh Trạch ra sau đầu, chỉ đôi khi gặp Viện hoa trong sâm trường, cậu sẽ nhìn thêm vài cái. Vào buổi tối cuối tuần của một tuần sau, Túc Tức được đón đi tham gia một buổi đấu giá từ thiện. Thẩm gia đưa tiểu bối trong nhà đến chào hỏi bí thư thị trưởng. Lúc đối phương ngẩng mặt lên, Túc Tức nhìn thoáng qua đã nhận ra, đó là bạn cùng phòng của Nhiếp Tĩnh Trạch, Nhiếp Tĩnh Trạch còn chơi game cho anh ta.
Bí thư thị trưởng ôn hòa nói: “Có phải là Thẩm Tùy không?”
Túc Tức nghe thấy tên Thẩm Tùy bên tai mấy lần, đáy lòng vốn đè nén Nhiếp Tĩnh Trạch lại rốt cuộc ngo ngoe rục rịch trồi lên.