Edit & Beta: Jessica
Sự nghiệp yêu đương liên tiếp gặp trắc trở kể từ khi theo đuổi Nhiếp Tĩnh Trạch thế cho nên Túc Tức quyết định đổi sang xuống tay từ chỗ Thẩm Tùy. Nhưng mà những lúc này Túc Tùng Thanh đang bận rộn với các cuộc giao tiếp xã giao không thấy bóng dáng đâu. Túc Tức còn chưa gặp được người, cậu đã nhận được lời mời đi du lịch ngắn từ một người bạn trung học.
Sau khi Túc Tức đi, cậu mới phát hiện ra bạn trai cũ trước đây của mình cũng ở trong hội đó. Từ trước đến nay Túc Tức không thích quay đầu gặm lại cỏ, nên khi nhìn thấy bạn trai cũ càng ngày càng thành thục đẹp trai, cậu cũng chỉ khịt mũi. Tuy nhiên tên bạn trai cũ thay vì né tránh hiềm nghi, đối phương lại trăm phương nghìn kế muốn tiếp cận cậu, trong lời nói ngầm ẩn ý muốn tái hợp với nhau.
Túc Tức không chút dấu vết giữ khoảng cách với đối phương, nhưng ánh mắt lại dừng lại trên gương mặt xa lạ của đuôi nhỏ mà bạn trai cũ mang đến.
Vào cái đêm bọn họ ở lại thành cổ, hầu hết các phòng trong khách sạn Lâm Giang đều đã kín chỗ, năm người chỉ đặt ba gian phòng đôi. Túc Tức tự mình cầm lấy một thẻ phòng, bốn người còn lại hai người một gian. Đuôi nhỏ của bạn trai cũ có ý định ngủ chung phòng với hắn ta nhưng bạn trai cũ kiên quyết đòi ngủ chung cùng với Túc Tức với lý do đuôi nhỏ thích để đèn ngủ, mà hắn ta buổi tối để đèn thì không ngủ được.
Túc Tức hứng thú gật đầu đồng ý dưới ánh mắt giận dữ của đuôi nhỏ.
Bạn trai cũ vui mừng bước vào phòng nghỉ ngơi, còn đuôi nhỏ đeo cặp sách thất hồn lạc phách đi về phía căn phòng cuối cùng. Tâm trạng sa sút mấy ngày nay của Túc Tức rốt cuộc cũng phấn chấn lên một chút, nhìn theo bóng lưng của đuôi nhỏ lộ ra nụ cười xinh đẹp.
Cậu cho rằng đuôi nhỏ của bạn trai cũ khá tốt, có lẽ cậu có thể từ bỏ Nhiếp Tĩnh Trạch để kịp thời ngăn chặn tổn thương.
Vô phòng đặt cặp sách xuống, Túc Tức trước tiên vào phòng tắm tắm rửa. Sau khi tắm xong, thừa dịp bạn trai cũ đang tắm rửa, cậu mặc đồ ngủ gõ cửa phòng ở cuối hàng lang. Đuôi nhỏ xỏ chân vào dép lê rồi chạy lon ton ra mở cửa. Khi nhìn thấy mặt Túc Tức bên ngoài cửa, thần sắc kinh hỉ trên mặt cậu ta đột nhiên thay đổi, ánh mắt oán hận hỏi: “Cậu đến đây làm gì? Cậu đến đây để khoe khoang với tôi sao?”
Túc Tức lướt qua cậu ta tiến vào trong phòng, khoanh chân ngồi trên chiếc giường trống còn lại, vẻ mặt tươi cười nhìn đối phương,“ Tôi không có thói xấu quay đầu ăn lại cỏ, so ra tôi càng thích cậu hơn. Sao cậu không bỏ anh ta và cân nhắc đến việc ở bên tôi?”
“Cậu bị bệnh hả?” Đuôi nhỏ trừng đôi mắt sạch sẽ nhìn cậu,“ Tôi vĩnh viễn sẽ không yêu tình địch của mình.”
Túc Tức nghe xong khẽ nhún vai, “Được thôi“. Cậu ngã ngửa vào trong chăn bông mềm mại, “Dù cậu muốn hay không, tối nay tôi sẽ ngủ ở đây. Tôi không thích ngủ cùng người yêu cũ”
Đuôi nhỏ hừ lạnh một tiếng, nhưng không nói gì nữa. Cậu ta thà hy sinh bản thân để mình ở cùng phòng với tình địch còn hơn để tình địch ở cùng phòng với người mình thích.
Túc Túc không để ý lắm đến sự thay đổi tâm trạng của đuôi nhỏ. Cậu trở mình, thu mình vào trong chăn bông, giơ tay lên ấn ấn ngực.
Đuôi nhỏ từ chối cậu nhưng cậu không cảm thấy khó chịu chút nào. Túc Tức rốt cục hạ quyết tâm muốn theo đuổi Nhiếp Tĩnh Trạch.
Sau khi kỳ nghỉ lễ Quốc khánh kết thúc, tân sinh viên năm nhất cởi bỏ đồng phục rằn ri xanh và mũ rằn ri, những khuôn mặt mới liên tiếp tỏa sáng, khuôn viên trường tràn ngập hơi thở của tình yêu chớm nở. Trong suốt bảy ngày nghỉ lễ, Túc Tức chưa có gặp qua Túc Tùng Thanh.
Sản nghiệp của Thẩm gia trong mấy ngày quốc khánh xảy ra vấn đề, lúc Thẩm Tùy đi ngang qua thư phòng trong nhà, y vô tình nghe thấy vài lời của cha mình nói chuyện qua điện thoại trong phòng, trong đó có nhắc tới tên của Túc Tùng Thanh. Khi Thẩm Tùy quay lại trường nhắc lại điều đó với Nhiếp Tĩnh Trạch, hai người họ không hẹn mà cùng nghĩ đến những lời Túc Tức đã nói trước ngày Quốc khánh.
Có lẽ hành vi ném đồ trước mặt Túc Tức đêm đó đã chọc giận cậu ta, trong lòng Nhiếp Tĩnh Trạch hơi tức giận.
Sau khi bị kéo đen một tháng, Túc Tức bất ngờ nhận được tin nhắn WeChat đầu tiên từ Nhiếp Tĩnh Trạch, nội dung đại khái là hẹn gặp mặt cậu ở sân bóng rổ sau ký túc xá sau khi tan học buổi tối.
Túc Tức mặc đồ hiệu mới ra của mùa này tới chỗ hẹn, trong tay còn mang bàn phím cơ mới mua.
Nhiếp Tĩnh Trạch ngồi dưới giá bóng rổ đợi cậu, một chân giẫm lên bệ còn chân kia chống trên mặt đất, lông mày cao thẳng và sống mũi ẩn hiện trong ánh sáng yếu ớt của chiếc điện thoại. Túc Tức đứng trước mặt hắn, đem túi xách bàn phím đưa cho Nhiếp Tĩnh Trạch.
Đối phương mở túi ra có lệ liếc mắt một cái, đứng dậy xách đồ trong tay, liếc nhìn bộ quần áo mới trên người cậu, “Có muốn ăn một chút đồ ăn khuya không?”
Túc Tức không có thói quen ăn vặt đêm khuya. Nhưng lúc này, cậu hậu tri hậu giác phát hiện bản thân không cách nào cự tuyệt hắn.
Nhiếp Tĩnh Trạch trực tiếp dẫn cậu đi qua cửa nhỏ của sân bóng rổ, đi đến cửa hàng tôm hùm ở chợ phía sau. Trong đại sảnh cửa hàng bày lộn xộn mấy chiếc bàn vuông cùng băng ghế, sàn nhà phủ đầy bụi bẩn dầu mỡ thật dày với đống giấy ăn dính đầy dầu mỡ ớt đỏ, trên bàn có những nồi chảo bát đĩa với đống vỏ tôm hùm được người khác ăn qua mà nhân viên chưa kịp dọn dẹp. Mùi hăng hắc cay nồng trong không khí xộc thẳng vào lỗ chân lông.
Nhiếp Tĩnh Trạch đưa cậu đi ăn tôm hùm đất cay.
Túc Tức ngồi xuống băng ghế dài màu nâu sẫm, nhấc chân giẫm giẫm lên khối giấy dính ở đế giày, nghe Nhiếp Tĩnh Trạch nói với nhân viên phục vụ,“Cay nặng, cảm ơn!”
Tôm hùm đất cay nhanh chóng được mang lên. Nhiếp Tĩnh Trạch đưa găng tay cho cậu, thấy cậu cầm găng tay chậm chạp không nhúc nhích, hắn thản nhiên nói: “Chẳng lẽ còn muốn tôi mang găng cho cậu sao?”
Túc Tức nhìn ra đối phương gây khó dễ, nhưng vẫn không muốn đứng dậy rời đi, chỉ thản nhiên đem hai tay duỗi ra ngoài.
Nhìn thấy động tác của cậu, Nhiếp Tĩnh Trạch trầm mặt xuống, không nhanh không chậm mở miệng:“ Không phải cậu muốn yêu đương với tôi sao?” Hắn khẽ giương cằm lên, gõ ngón tay lên mặt bàn, đáy mắt không hề ấm áp,“ Trước tiên ăn hết nồi này rồi nói tiếp.”
Túc Tức chậm rãi đeo bao tay vào, cầm một con tôm hùm đất, ngước mắt nhìn đối phương, “Nếu như tôi ăn hết mà anh vẫn không muốn làm bạn trai tôi, thì thật không đáng.”
Nhiếp Tĩnh Trạch không tỏ ý kiến, rũ mắt xuống đeo găng tay cho chính mình.
Túc Tức trầm mặc thu hồi ánh mắt, trong lòng thầm tính toán một chút, cảm thấy mình có thể ăn năm con. Tuy nhiên hiện thực quá tàn khốc, cậu mới chỉ ăn một con mà đã mặt đỏ bừng ném găng tay ra, cầm ấm nước bẩn thỉu trên bàn, bắt đầu không ngừng rót và uống nước.
Người đối diện ăn hết tất cả số tôm hùm đất mà sắc mặt không thay đổi. Túc Tức cách mặt bàn nhìn đối phương không chớp mắt, chống cằm như có điều suy tư.
Thích ăn cay, không ăn đồ ngọt.
Sau khi ăn xong, hai người một trước một sau dọc theo con đường tới trở về. Khi băng qua cửa nhỏ phía sau sân bóng rổ, cổ tay Túc Tức đột nhiên bị siết chặt, bị đối phương nặng nề kéo qua bức tường cạnh cửa. Ánh mắt Nhiếp Tĩnh Trạch trong đêm tối sắc bén lạnh lùng “Chuyện trong nhà Thẩm Tùy là cậu làm?”
Túc Tức nghi ngờ hỏi ngược lại: “Chuyện gì?”
“Đừng giả ngu.” Nhiếp Tĩnh Trạch nhếch môi cười nhạo” Cậu làm loại chuyện này không phải là muốn tôi đến gặp cậu sao? Thẩm Tùy không phải người yêu của tôi, cậu không cần mất công mà xuống tay chỗ cậu ta. Nếu cậu đã có bản lĩnh kia sao không trực tiếp xuống tay chỗ Nhiếp gia? “
Túc Tức lúc này muốn phản bác, cậu căn bản không có làm bất cứ chuyện gì. Sau đó nhớ lại trong ngày Quốc Khánh mình quả thật sinh tâm tư, chỉ là có điều còn chưa có hành động mà thôi, trong lúc nhất thời cũng không mở miệng nói chuyện.
Nhiếp Tĩnh Trạch nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cậu, giọng điệu âm trầm lạnh lùng, “Tôi đến đây để gặp cậu, chuyện Thẩm gia cậu có thể khiến ba cậu thu tay lại. Nếu như cậu còn cảm thấy chưa vừa lòng.” Hắn cười nhếch miệng trào phúng, “Tôi sẽ miễng phí tặng cậu chút quà.”
Hắn cúi đầu phủ lên đôi môi cậu, đưa đầu lưỡi áp vào hàm răng, mạnh mẽ khuấy đảo nó trong khoang miệng.
Một lúc lâu sau, Nhiếp Tĩnh Trạch lui khỏi môi và răng của cậu, một tay nhéo cằm cậu, rũ mắt đánh giá đôi môi đang dần đỏ lên của cậu, trào phúng cười, “Ngay cả chút cay này còn không chịu nổi, cậu muốn yêu đương với tôi như thế nào?”
Túc Tức mặt ấm ức tức giận che miệng đẩy hắn ra.
Sáng hôm sau, bờ môi của cậu sưng lên.