Edit & Beta: Dẹt xi ca
Túc Tức đeo khẩu trang đi học, chỉ lộ ra một đôi mắt ở bên ngoài làm cho tỉ lệ quay đầu lại trên đường có vẻ cao hơn bình thường. Cậu có chút tức giận, việc Nhiếp Tĩnh Trạch hôn lên miệng cậu khiến nó sưng lên hoàn toàn khiến cậu mất đi sự kiên nhẫn, từ trước đến nay cậu chưa bao giờ là người thành thật hay gì cả.
Lớp học này là một khóa học quan sát ngoài trời, giảng viên dẫn các sinh viên đi quanh khuôn viên trường để tìm hiểu và xác định các loại cây trong trường. Túc Tức lười biếng lui xuống cuối hàng, tiện lôi kéo nhờ Dương Tập kiếm chút thuốc cho mình. Cậu biết rõ Dương Tập thường la cà quán bar cho nên không thể không kiếm được loại thuốc này.
Dương Tập lúc đầu còn có chút khẩn trương, nhiều lần hạ giọng xác nhận với cậu:“ Đừng bảo là cậu định hạ thuốc Viện Hoa đấy nhá?”
Túc Tức trầm mặc vài giây, tầm mắt đảo qua bên kia đường quét đến nữ sinh đang chụp ảnh ở bãi cỏ đối diện, cuối cùng cũng nhớ tới dáng vẻ của Viện Hoa, liếc mắt nói: “Không phải.”
Dương Tập yên tâm, vỗ vỗ ngực nói: “Chuyện này giao cho tôi.”
Thề son sắt cam đoan xong lại không thấy người bên cạnh đáp lại. Dương Tập nghi hoặc quay đầu, lại thấy Túc Tức nhìn sang bên kia đường mỉm cười. Dương Tập theo tầm mắt cậu nhìn qua thì thấy Viện Hoa đang ngồi trên bãi cỏ tạo dáng chụp ảnh. Cô hơi nghiêng mặt hướng về phía này, hiển nhiên nhìn thấy bộ dáng mỉm cười của Túc Tức, trong ánh mắt hiện lên chút ngại ngùng.
Dương Tập tự mắng mình mù mắt, nhanh chóng nhếch lên khóe miệng, hướng phía đối diện vẫy vẫy tay, nhưng Viện Hoa ngay cả một ánh mắt cũng chưa từng cho cậu ta. Đáy mắt Dương Tập toát ra ảm đạm nhàn nhạt.
Trong khi cậu ta vẫn còn đang thất hồn lạc phách, Túc Tức đã thoát khỏi đội ngũ, băng qua đường đi về phía bãi cỏ. Nhiếp ảnh gia đã chụp xong và đang nhìn lại những bức ảnh. Khi Viện Hoa đứng dậy từ bãi cỏ, Túc Tức đã đi đến chỗ cô.
Nhiếp ảnh gia ngẩng đầu đánh giá Viện Hoa, tận hết sức lực khen ngợi: “Em là cô gái đẹp nhất mà tôi từng chụp“.
Viện Hoa cắn môi mỉm cười, giọng ngọt ngào nói cảm ơn, lỗ tai trắng nõn như ngọc đỏ bừng lên.
Đáy mắt Túc Tức xẹt qua một tia kinh ngạc, cậu cảm thấy phán đoán của mình có chút sai sai. Viện Hoa rất có thể cũng không thích cậu, cô ấy căn bản chỉ là dễ dàng đỏ mặt. Trong lòng đối với Viện Hoa có chút thay đổi, nụ cười trên mặt Túc Túc không còn tùy tiện tùy ý nói,“Cậu tên gì?”
Nhận thấy giọng của cậu thay đổi, ánh mắt Viện Hoa bối rối trong giây lát, “Thẩm Thanh Y.”
Tô Tây gật đầu, xoay người định rời đi, nhưng bị Viện Hoa gọi lại. Đối phương rũ mắt xuống, khẽ xoa chóp mũi, có chút ngượng ngùng nói: “Cuối tuần tôi tổ chức sinh nhật, cậu có muốn đến không?”
Túc Tức còn chưa nói gì, Dương Tập phía sau chen lên, ánh mắt trông mong mở miệng: “ Tôi có thể đến được không?”
Viện Hoa không để ý tới cậu ta.
Dương Tập trong lòng buồn bực cùng chua xót mãnh liệt phập phồng, cậu ta lẩm bẩm có chút vui vẻ lẫn khổ sở,“ Vậy ta đi theo thiếu gia đi chung”, ánh mắt cậu ta lăng lăng nhìn về phía Túc Tức,“ Thiếu gia, cậu sẽ đi đi.”
Túc Tức gật đầu, cùng Viện Hoa thêm bạn bè trên wechat, lại hỏi một câu, “Cậu còn mời ai nữa?”
Viện Hoa nói: “Tôi có mời một số bạn học có quan hệ tốt.”
Dương Tập bất thình lình xen vào, trên mặt mơ hồ khẩn trương, “Cậu có mời Ninh Viễn không?”
Viện Hoa không trả lời.
Túc Tức giúp cậu ta lặp lại một lần nữa: “Ninh Viễn của Viện kinh tế và thương mại, bạn cùng phòng của Nhiếp Tĩnh Trạch”
Viện Hoa lúc này mới chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Không có mời.”
“Không mời là tốt rồi”, Dương Tập thần sắc sung sướng,“ Ngàn vạn lần không nên mời cậu ta.”
Tuy nhiên, Túc Tức lại hoàn toàn nói ngược lại cậu ta, “Giúp tôi một việc, cậu mời cậu ta tới đi.”
Dương Tập nghe vậy liền tức giận không thể kìm được, ngay cả tiếng “thiếu gia” thường xuyên nửa vời gọi trêu chọc cũng không kêu, buột miệng thốt ra nói: “Túc Tức.”
“Cậu không phải muốn biết tôi dùng cho ai sao? Chuyện này nói với cậu sau.” Trấn an thùng thuốc nổ Dương Tập xong, Túc Tức quay đầu bổ sung, “Có điều cậu không nên trực tiếp đi tìm Ninh Viễn. Cậu đi tìm Thẩm Tùy, bảo y chuyển lời cho Nhiếp Tĩnh Trạch rằng cậu mời anh ta cuối tuần tham gia tiệc sinh nhật của cậu. Tuy rằng Nhiếp Tĩnh Trạch hơn phân nửa sẽ không đến, thế nhưng khi Ninh Viễn biết chuyện này, nhất định sẽ cầu Nhiếp Tĩnh Trạch mang cậu ta tới. Cậu giúp tôi việc này, coi như tôi nợ cậu một phần nhân tình.”
Dương Tập sững sờ một lúc, sau đó kinh ngạc lẩm bẩm nói: “Nhiếp Tĩnh Trạch a. Đây là...thù oán gì...”
Tại bữa tiệc sinh nhật vào cuối tuần của Viện Hoa, Túc Tức và Dương Tập quả nhiên gặp Nhiếp Tĩnh Trạch cùng Ninh Viễn ở cửa phòng riêng. Dương Tập và Ninh Viễn hai người tình địch gặp nhau hết sức đỏ mắt, Túc Tức mấy ngày không gặp Nhiếp Tĩnh Trạch, ánh mắt dừng thật lâu trên người đối phương. Vài người bước vào cửa tặng quà sinh nhật cho Viện Hoa, Túc Tức đưa túi quà qua, Viện Hoa mở ra nhìn một cái, mi mắt cong cong nói cảm ơn.
Khi Dương Tập tặng quà qua, Viện Hoa cũng không ngẩng đầu lên nhận lấy, tiện tay ném lên sô pha bên cạnh. Ngược lại tiếp nhận quà trong tay Ninh Viễn cùng Nhiếp Tĩnh Trạch giống như đối đãi với Túc Tức, mở ra nhìn cùng cảm tạ. Dương Tập sắc mặt tối sầm, Ninh Viễn bên cạnh dương dương đắc ý châm lửa, còn Nhiếp Tĩnh Trạch không chút để ý nói chuyện với người khác.
Chỉ có Túc Tức nhìn Viện Hoa nhỏ nhắn mềm mại, lại nhìn qua Dương Tập sắc mặt đan xen.
Cậu phát hiện một bí mật.
Clm edit đến đây mới ngộ được là Viện Hoa không phải tên là Viện Hoa mà là Thẩm Thanh Y.
Viện Hoa= Hoa khôi.