Edit: Winnie
Ở Thất trung có treo rất nhiều mấy cái đẹp nhỏ nhỏ xinh lắm, suốt hai tháng trời học kỳ một, cô lúc nào cũng ngồi ở dưới tàng cây này đợi Giang Diệp tan học.
Đào Nhiễm khẽ thở dài, lưu luyến nhìn đại thụ, chắc cô và nó chỉ có duyên làm bạn được hai tháng thôi.
Cô xoa xoa má, nghĩ thầm da mặt cô vẫn còn mỏng, làm việc vẫn nên biết tiến biết lùi, một vừa hai phải.
Cô không nên tiếp tục làm phiền Giang học bá nữa.
Đường về nhà cô với Giang Diệp vốn dĩ đối nghịch, nhưng cũng cố đi theo người ta cả học kỳ, nói không chừng lýc cô thấy phiền lòng thì người ta cũng thấy cô phiền phức.
Cô nhìn vườn trường Thất trung lần cuối, hai hàng liễu thẳng tắp bên lối đi, ngoại trừ lần đó, cái gì cũng không phát sinh thêm.
Mặc dù hôm nay cô tới chậm một chút, nhưng quả nhiên Giang Diệp vẫn không để ý, cũng không chờ cô. Chẳng có chút tình cảm nào đáng để trông đợi.
Đào Nhiễm uể oải bắt xe về nhà.
Lúc về đến mới phát hiện ba Đào cũng về nhà rồi.
Ba Đào vưad thấy Đào Nhiễm về liền vui vẻ vẫy tay kịch liệt: “Nhiễm Nhiễm về rồi, lại đây lại đây, xem ba mang gì về cho con này!”
Chút buồn rầu trong lòng cô nãy giờ, khi nghe vậy cũng tan biến mau, cô vội đi qua đó.
Đào Hồng mở hộp ra, bên trong là chiếc điện thoại di động nhỏ nhắn màu hồng nhạt.
Đào Nhiễm vui mừng òa lên một tiếng. Cô nằm mơ cũng mơ có điện thoại đó! Cầm được nó trong tay, mát mát, cô cảm ơn ba Đào rồi click mở màn hình mày mò.
Trình Tú Quyên vừa xuống lầu đã thấy cảnh này, bước nhanh tới thu di động của Đào Nhiễm lại.
“Đào Hồng, ông chê thành tích con ông tốt quá đúng không?”
Đào Nhiễm chưa kịp cầm nóng di động, tất nhiên không vui: “Mẹ, trả điện thoại cho con, con hứa con nhất định sẽ cố gắng học tốt được không?”
“Không được.”
“Mẹ...đi mà!” Cô chắp tay trước ngực, đôi mắt ngập nước.
Đào Hồng xót con vội nói đỡ: “Nhiễm Nhiễm đã nói nó sẽ nghiêm túc học tập, cứ thử tin con nó một lần đi.”
Trình Tú Quyên nhíu mày, hận sắt không rèn thành thép: “Đã như vậy, kỳ kiểm tra tháng sau, con đứng hạng 40 thì mẹ trả lại.”
“......” Đào Nhiễm không lay chuyển được Trình Tú Quyên, cắn răng nói, “Dạ.”
Đào Nhiễm nghĩ thầm, ban của cô tầm 55 người, lỡ may số cô hên?
Đào Nhiễm tim đang rỉ máu, dứt khoát mở TV xem phim cho xong.
Một lúc sau, cô nghe thấy giọng Trình Tú Quyên nói: “Sao tiểu Ngụy còn chưa tới?”
Đào Hồng tiếp lời: “Chờ một lát, chắc sắp đến rồi.”
Cô quay đầu lại hỏi: “Ba mẹ nói ai tới?”
Hóa ra bởi vì lâu lâu mới có dịp ba Đào về nhà, nên đã gọi điện cho Ngụy Tây Trầm rủ cậu ta tới ăn cơm.
Nhưng mà Đào Nhiễm đã ở nhà, Ngụy Tây Trầm còn không thấy tới, Đào Hồng nhíu mày hỏi Đào Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, không phải tụi con cùng tan học sao? Có thấy Tây Trầm không?”
Đào Nhiễm: “...... Khụ khụ khụ, không có.” Kỳ thật trong lòng cô cảm thấy, Ngụy Tây Trầm sẽ không tới.
Bởi trên mặt cậu ta có vết đánh nhau.
Ngụy Tây Trầm chắc hẳn có chút cố kỵ, không tới nhà cô được.
Dưới đèn thủy tinh treo trên trần nhà, một cô gái ngồi chống cằm, cười nhẹ.
Cô có nên đem chuyện Ngụy Tây Trầm đánh nhau nói cho ba mẹ biết?
Nhưng mà cô còn chưa kịp không quyết định, thiếu niên ngoài cửa đã ấn chuông.
Mồ hôi nóng làm người cậu ướt sũng, khí lạnh từ trong nhà tỏa ra mát rượi.
Ngụy Tây Trầm hơi giương mắt, liền thấy vẻ kinh hãi của cô gái đang ngồi trên sô pha. Cậu không thể hiện nhiều, nhanh chóng chào hỏi: “Con chào chú Đào, chào dì Trương.”
Trình Tú Quyên cười nói: “Tiểu Ngụy tới rồi, mau mau vào đây!”
Đào Nhiễm nhớ tới bộ dáng lúc trước mẹ cô đối với Kiều Tĩnh Diệu, thái độ hoàn toàn khác bây giờ, trong lòng có hơi chua.
Dưới nahs sáng trắng, khóe miệng xanh tím của Ngụy Tây Trầm càng thêm chói mắt.
Đào Nhiễm cố tình, cười tủm tỉm nói: “Bạn học Ngụy ơi, khóe miệng cậu bị gì đấy?”
Nghe cô nhắc, Đào Hồng cùng Trình Tú Quyên cũng chú ý tới, ánh mắt đều dừng trên người Ngụy Tây Trầm, chờ cậu giải thích.
Ngụy Tây Trầm nâng mắt nhìn, như cười như không nhìn Đào Nhiễm: “Bị đánh.”
Không ngờ lại thẳng thắn như vậy.
Đào Nhiễm ngẩn ngơ, cô còn chưa phản ứng kịp, ngón tay Trình Tú Quyên đã dúi vào trán cô: “Đào Nhiễm Nhiễm! Mấy ngày hôm trước mẹ nói con như thế nào? Tiểu Ngụy vừa mới đến, nói con quan tâm bạn một chút, kết quả mặc kệ người ta xảy ra chuyện lớn như vầy!”
Cô tủi thân, có phải do cô đánh cậu ta đâu, mà cô dám khẳng định, đám người kia còn thảm hơn Ngụy Tây Trầm nữa kìa.
Đào Nhiễm phản: “Vậy tại sao cậu ta bị đánh, là do cậu ta đi gây chuyện với người khác!”
Ngụy Tây Trầm trong mắt hơi lạnh, khẽ chấn áp sự buồn bực trong lòng, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, con đã mang đến phiền toái cho mọi người rồi!”
Cậu đứng ở nơi đó, cúi đầu.
Đào Hồng chợt nhớ về ngày tháng bảy ấy.
Cũng vào khi hoàng hôn, ông bay một chuyến về trấn nhỏ đón người.
Xuống khỏi cái dốc tương đối cao, qua mấy căn nhà đã lâu không tu sửa, từng mảng sơn bong tróc, chỉ còn lại mặt tường màu xám loang lổ.
Cậu thiếu niên dựa vào bên cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn ông đi tơi.
Phía sau cậu ấy là bàn thờ, bày ảnh chụp của mẹ cậu.
Ngọn nến dập dìu trong gió, Ngụy Tây Trầm mặc đồ tang, giọng nói cũng nhẹ như vậy, gọi ông một tiếng chú Đào.
Ngụy Tây Trầm bình tĩnh như vậy, không ai nghĩ tới cậu là người vừa mất mẹ. Có lẽ nỗi đau quá lớn, nước mắt sớm đã cạn khô.
Đào Hồng hiếm khi nặng lời với Đào Nhiễm, hiện giờ cũng trầm mặt: “Nhiễm Nhiễm!”
Đào Nhiễm vốn đang cúi đầu, tâm trạng hụt hẫng, nhưng khi bị ba Đào lớn tiếng, cô càng thấy mình ủy khuất hơn.
Vì cái sao không thấy tên Ngụy Tây Trầm kia có vấn đề?
Không thể cam lòng, kéo ba mẹ vào phòng, rồi cô đi qua túm lấy áo cậu, ngẩng mặt, giọng nói giòn tan: “Ngụy Tây Trầm, tôi đã thấy cậu đánh người, cậu cũng chẳng phải thứ gì tốt lành hết!”
Ngụy Tây trầm cúi đầu, cúi nhìn bàn tay nhỏ cố túm áo mình.
Mu bàn tay trắng nõn, ẩn hiện mấy sợi mạch màu xanh nhạt, mong manh đến mức chỉ cần cậu nhéo một cái là chết.
Cô ngước khuôn mặt nhỏ, đầy vẻ ủy khuất như bị tính kế, còn cố tình làm ra vẻ hung dữ mạnh mẽ.
Cậu đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Cậu bóp chặt cằm cô, di mặt tới gần thấp giọng nói: “Ồ? Vậy làm sao bây giờ? Đào Nhiễm.”
Mặc dù cô biết, cô có thể làm được gì cậu đây?
~
Đào Nhiễm xác thật không thể làm gì cậu ta, ba mẹ ruột của cô, tâm đều hướng về Ngụy Tây Trầm cả rồi.
Mãi đến khi ăn xong bữa cơm, trong đầu cô vẫn luẩn quẩn suy nghĩ về giọng nói lạnh lẽo đầy uy hiếp của Ngụy Tây Trầm.
Cậu nói: “Đào Nhiễm, biết càng nhiều, càng dễ chết. Ngoan, đừng gây thêm chuyện cho tôi.”
Khi cậu nói ra lời này, trong mắt ánh lên bóng của đèn thủy tinh, dưới cái nhìn của cô, như thể đang thấy hàng nghìn con dao chuẩn bị phóng ra. Cậu ta vẫn mặc đồng phục, cô có thể ngửi thấy trên người cậu còn vương mùi máu nhàn nhạt.
Cậu cười lạnh, buông lỏng tay.
Ngụy Tây Trầm sau khi hoàn thành “công cuộc khủng bố tính thần”, cậu có thể thấy rõ sự hoảng sợ trong mắt Đào Nhiễm, cô nàng nhìn có vẻ hoạt bát này, hóa ra lại nhát gan, yếu ớt như vậy.
Sau bữa cơm, Ngụy Tây Trầm theo ba Đào lên thư phòng, còn Đào Nhiễn vẫn ngồi ở phòng khách làm bài tập.
Cứ viết xong vài chữ lại đưa mắt nhìn lên lầu.
Ngụy Tây Trầm khi bước xuống thấy cô đang đăm chiêu cắn bút, biểu cảm thống khổ.
Ngụy Tây trầm nói xong lời nói xuống lầu, liền thấy nàng cắn bút đầu vẻ mặt thống khổ.
Đêm hè, ngoài trời tối đen, trong phòng khách ánh đèn trải lên làn nha trắng mịn của cô gái, mềm mại.
Cậu nhìn hồi lâu, nhưng rồi vẫn quay đi thẳng một mạch tới cửa.
Ngụy Tây Trầm về chung cư, phát hiện có người đang đứng ở cửa nhà cậu.
Văn Khải vừa thấy bóng cậu, mặt đầy kinh ngạc vui mừng, nhớ tời lời dặn trước đó của Ngụy Tây Trầm, cậu ta gắng nuốt cái xưng hô “Đại ca” xuống, sửa lại thành: “Anh Ngụy!”
“Vào trong rồi nói.”
“Dạ dạ.”
Văn Khải tự rót cho kình ly nước, nốc ừng ực rồi mới vừa thở vừa nói: “Anh Ngụy, anh còn không quay lại là em thành thịt hun luôn rồi!”
Ngụy Tây Trầm không quan tâm lời cậu ta, lãnh đạm nói: “Đồ?”
“Ở đây ở đây, anh xem còn thiếu gù không?”
Văn Khải mở cái balo đen của cậu ta, lấy ra đống sách dày cộp.
Nói thật, vừa thấy số sách ấy là cậu đã muốn văng tục, ai oán ban đầu còn tưởng Ngụy Tây Trầm biết cậu chuẩn bị lên nênnhờ cậu lấy thứ gì quý giá lắm tại trấn Thanh Từ cách đây cả ngàn dặm, ngỡ anh Ngụy nhờ cậu lấy đến bảo bối gì đấy.
Ai mà ngờ...
Nhưng vì đang trước mặt Ngụy Tây Trầm cậu ta chỉ có cách nuốt hết mấy lời thô tục về. Mặt thảm không tả nổi.
Một đống sách nặng, cậu ta còn phải đeo theo cả quãng đường, mệt chết được.
“Anh, mặt anh bị sao đấy?” Văn Khải cố làm vẻ nghiêm túc, nhưng trong lòng lại nhộn nhạo.
Ngụy Tây Trầm hồi còn ở Thanh từ có ai dám đụng đến anh đâu, cậu ta chưa một lần thấy anh Ngụy chật vật như vậy.
Xem ra thì cái thành phố lớn này thú vị hơn cậu ta tưởng nhiều.
Văn Khải lén nhìn đồng phục trên người Ngụy Tây Trầm thêm vài lần. Cố gắng nhịn cười.
Nếu cậu ta nói tình trạng hiện giờ của anh Ngụy ra cho đám anh em biết, chắc kiểu gì cũng lên báo với tiêu đề, chuyện lạ có thật, một đám người đột từ vì cười quá nhiều.