Không Tin Anh Yêu Thầm Em Đâu!

Chương 6: Chương 6: Tôi không nhìn ra...




Edit: Winnie

Hoàng đế rời khỏi lãnh thổ liền gặp hạn, còn phải ngoan ngoãn mặc đồng phục.

Văn Khải giơ ngón tay cái lên: “Anh mặc như vầy đẹp trai phát sáng, ha ha ha.”

“Biến.”

“Em nói thật, nếu ở đây gò bó quá không bằng anh về lại Thanh Từ đi, ít nhất tự do không ai quản.”

Ngón tay Ngụy Tây Trầm đang lật sách dừng dừng một chút: “Đừng quan tâm quá mức!”

Văn Khải thấy khuyên không nổi, cũng không nói thêm, hắn cũng biết lần này anh Ngụy tới Nam thành vì đại sự, tuy không rõ là gì nhưng thôi, hắn cứ im lặng vầy là được.

Văn Khải vẻ mặt đau khổ: “Anh Ngụy, sau này em ở đâu?” Hắn biết Ngụy Tây Trầm không để hắn ở cùng.

Ngụy Tây Trầm mười ngón giao nhau, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Trên lầu có một nhà muốn dọn đi, tự đi liên hệ.”

“Dạ được.” Dù sao hắn cũng không có việc gì làm, cũng không cần đi học, thời gian dư dả nhiều lắm: “Em còn cần làm gì khác không?”

Ngụy Tây Trầm dựa vào sô pha, ánh sáng trong mắt bất định.

Cậu đột nhiên nhớ tới, người cô nhắc, tên là Giang Diệp thì phải.

~

Ngày thứ ba, Đào Nhiễm vừa vào phòng học đã thấy bầu không khí quái quái.

Cô vào từ cửa sau, rất nhiều ánh mắt nhìn về phía này.

Cô hướng theo tầm mắt bọn họ, Ngụy Tây Trầm đang giải bài tập, vẻ mặt thanh lãnh, ngòi bút uyển chuyển trên giấy.

Cậu ta cũng không thèm che giấu vết thương trên mặt, mảng xanh tím nơi khóe miệng làm người ta càng thêm sợ hãi.

Đào Nhiễm nhìn vào lớp bên cạnh, chỗ ngồi của Lam Tấn trống không.

Ngụy Tây Trầm xuống tay cũng độc thật.

Đào Nhiễm bước vào phòng học, tiếng chuông báo hiệu đến giờ vang lên.

Tiết đầu tiên là toán, giáo viên chính là thầy chủ nhiệm Trần Chí Cương, ông hắng giọng, rồi ôn tồn nói: “Các bạn nhỏ, trước khi vào tiết học thầy có hai việc cần nói. Thứ nhất là việc chọn ra ban cán sự, chúng ta sẽ bầu ngay bây giờ, hy vọng những bạn học có tài năng sẽ tích cực tham tuyển, vì lợi ích chung của lớp mà phục vụ cũng là một chuyện quanh vinh đúng không?”

“Thứ hai chính là về quy tắc của trường ta, bài kiểm tra đầu học kỳ, thầy hy vọng kỳ nghỉ hè các em không lười biếng vì bài kiểm tra này. Kiểm tra đầu kỳ cũng không phải bài kiểm tra lớn, nhưng đã vào lớp 11, thầy hy vọng các bạn cũng nghiêm túc học hành một chút.”

Thầy Trần vừa dứt lời, cả lớp liền kêu ầm lên.

Nghỉ hè phải vui vẻ, ai có tâm ôn tập đâu, bây giờ sợ nhất kiểm tra đó.

Đoạn Phân Phương nhỏ giọng nói: “Nhiễm Nhiễm, lúc nghỉ hè cậu có ôn bài không?”

Đào Nhiễm: “...... Cậu thấy sao?!”

“Nản quá à!” Đoạn Phân Phương cũng sầu thúi ruột, “Cái hố này trường đào lớn quá, còn gửi cả bảng điểm về nhà, sao mà né được đây?” Cô nàng nói xong thì thở dài, nhìn một vòng các bạn trong lớp, khi đến Ngụy Tây Trầm, ánh mắt cô dừng lại đôi chút.

Mang theo vài phần ngượng ngùng, Đoạn Phân Phương viết trên giấy đưa cho Đào Nhiễm: “Người ngồi sau hai đưâ mình ấy, nghe nói học siêu lắm, không chừng có thể đứng nhất kỳ kiểm tra này cũng nên!”

Đào Nhiễm nhận giấy, vừa đọc xong trong lòng bỗng có chút chướng.

Cô xoàn xoạt vài cái, đưa lại: Cậu ta tuyệt đối không phải học bá! Nói không chừng còn phải đi xách dép cho mình.

Đoạn Phân Phương hồi: Không có khả năng đâu, hôm trước thầy Trần nói vậy mà, làm sao giả được?

Đào Nhiễm: Cậu cứ chờ xem kịch vui đi.

Lớp học bầu ra cán bộ lớp nhanh ngoài dự đoán, các bạn học nhất trí vừa lòng với ban cán sự lớp kỳ này, còn hy vọng kỳ sau cứ như vậy.

Đào Nhiễm học kỳ 1 là phó văn nghệ, trước đó vì có tiết mục được giải, làm báo tường cũng đẹp nên đương nhiên cái tên này được đề cử đầu tiên.

Đoạn Phân Phương là phó tuyên truyền, một chức danh nhàn hạ.

Tiết thứ ba thầy giáo bắt đầu giảng bài mới.

Kỳ thật chất lượng dạy học của giáo viên ở Cẩm Thành không tồi, nhưng mà trên đời này, có những người sinh ra không dành cho việc học.

Đào Nhiễm chính là loại người này.

Cô trước đó còn hồ hởi hứa với Trình Tú Quyên, kiểm tra lần này đứng trên hạng 40, để lấy điện thoại về.

Nhưng tiếng thầy giáo giảng bài so với hát ru bên tai cô còn hiệu quả gấp bội.

Giữa tiết ba, mắt cô đã hoàn toàn nhắm tịt.

Trong không gian mông lung còn phảng phất nghe thấy tiếng chim hót ve kêu, cảm nhận được tiếng gió nhè nhẹ, không khí ấm áp ngọt ngào.

Cô ghé vào bàn học, ngủ không biết trời đất.

Giáo viên tiếng Anh nhìn cô vài lần, mặt đã đen hơn cả đáy nồi.

Cô bạn cùng bàn Đoạn Phân Phương vì bận đọc tiểu thuyết đọc đến hào hứng đương nhiên cũng không để ý tới ánh mắt phẫn nộ của giáo viên.

Ngụy Tây Trầm nhìn cô một cái.

Từ góc độ của cậu, vừa lúc có thể thấy nửa khuôn mặt cô, thị lực rất tốt, thấy rõ cả hàng mi cong vút.

Thoạt nhìn cô thật ngoan, thật yên tĩnh. Không biết xuất phát từ tâm lý gì, cuối cùng cậu cũng có “lòng tốt” không đánh thức cô.

Cô ngủ, cậu dựa vào ghế ngồi nhìn.

Giáo viên tiếng Anh gọi tên Đào Nhiễm hai lần, thấy cô không phản ứng, không thể nhịn được nữa, đập bàn học: “Đào Nhiễm!”

Đào Nhiễm không nghe được, nhưng lại khiến Đoạn Phân Phương hoảng sợ. Cô vội vàng đẩy đẩy Đào Nhiễm. Đào Nhiễm mơ mơ màng màng mở to mắt, nhạy bén cảm thấy không khí trong lớp hình như hơi sai.

Da cô trắng, do tựa vào tay ngủ mà để lại một vệt hồng, ánh mắt ngốc nghếch nhìn về phía giáo viên tiếng Anh.

Giáo viên tiếng Anh là một cô giáo trung niên, vừa thấy dáng vẻ mơ hồ của cô thì giận sôi máu: “Đào Nhiễm, em trả lời cho tôi nghe câu hỏi này. Không trả lời được thì cứ đứng mà học!”

Cái gì vậy?

Đào Nhiễm đứng lên, bàn tay rũ bên người ra hiệu cho Đoạn Phân Phân. Đoạn Phân Phân vừa nhìn đã hiểu, nhưng cô ấy cũng không nghe giảng bài, có biết tẹo gì đâu mà chỉ....

Thông thường loại tình huống này, xuất phát từ tình bạn, người chung quanh đều sẽ nhắc cho, nhưng bọn ngồi trong đám học kém nhất lớp, giáo viên nhìn sang, chỉ có thể nhìn thấy vài gương mặt mờ mịt như Đào Nhiễm.

Tất cả đều không biết vấn đề nơi đâu.

Đào Nhiễm uể oải. Cô thật xui xẻo, mới ngay sau khai giảng đã bị phạt đứng.

Cả lớp yên tĩnh, cô nghe thấy thiếu niên phía sau thấp giọng cười một tiếng. Rất thấp rất nhẹ, nhưng lại làm mặt cô ửng đỏ. Mặt cô đỏ lên, hận không thể quay đầu qua đấm cho cậu ta một phát cho bõ.

Có gì buồn cười đâu? Chưa từng thấy người học dốt sao?

Cô tình nguyện đứng phạt cũng không thèm nhờ cậu ta giúp!

“Đào Nhiễm, ra đằng sau đứng nghe đi, đừng ảnh hưởng đến các bạn ngồi sau nghe giảng bài.”

“......” Bạn ngồi sau cô, trong mắt cười cợt, loạt xoạt viết lên giấy. Lúc Đào Nhiễm dịch bước chân đi qua lối nhỏ, cậu vươn tay.

Đào Nhiễm ngẩn người, nhanh chóng lấy tờ giấy kia. Cô giống như kẻ trộm, nhân lúc giáo viên tiếng Anh không chú ý, mở tờ giấy ra.

Cậu viết bằng tiếng anh, nét chữ rất đẹp viết lên hai từ vừa quen thuộc vừa xa lạ --

Little fool

Đào Nhiễm: “......” Ơ, có chút quen mắt, nhưng nghĩ là gì vậy? Cô nhất thời không biết nghĩa mấy từ này, đồng thời tò mò Ngụy Tây Trầm viết gì.

Đợi mãi mới đến lúc tan học, cô lặng lẽ mở từ điển.

Từ điển Tiếng Anh tốt bụng nói cho cô biết, Little fool, trong tiếng Trung chính là đồ ngốc.

~~~~

Vừa lúc tan học vào buổi chiều thứ ba thì Đào Nhiễm và Đoạn Phân Phương nhận được một nhiệm vụ: làm bảng tường của học kỳ này.

Làm bảng tường là việc của ủy viên tuyên truyền, nhưng ở lớp, tất cả mọi người đều biết Đào Nhiễm vẽ tranh rất đẹp. Từ năm sáu tuổi cô đã bắt đầu vẽ, về hội họa cơ bản đều nắm chắc.

Đào Nhiễm nhiệt tình, lần nào cũng chủ động giúp đỡ Đoạn Phân Phương vẽ tranh.

Nhưng chữ cô viết quá xấu, nếu có nét chữ đều do cậu bạn Trác Lương bàn trước viết, Đoạn Phân Phương làm trợ thủ cho bọn họ.

Tiếng chuông tan học vang lên, tất cả học sinh nhẹ nhàng ra ngoài, Đào Nhiễm đi lên bục giảng lấy phấn viết lên bảng đen.

Khi trở về cô mới phát hiện Đoạn Phân Phương đang nói chuyện với Ngụy Tây Trầm.

Mà vị trí của Trác Lương, trống.

Đào Nhiễm không rảnh đi so đo với Ngụy Tây Trầm sự, hỏi Đoạn Phân Phương: “Trác Lương đâu?”

Chỉ bằng cô và Đoạn Phân Phương, khẳng định không thể làm tốt bảng tường được đâu.

Đoạn Phân Phương ngượng ngùng nói: “Trác Lương có chút việc nên đi trước, tớ vừa mới hỏi bạn học Ngụy, cậu ấy nói có thể hỗ trợ.”

Đào Nhiễm: “......”

Ngụy Tây Trầm đột nhiên đứng dậy, như cười như không nhìn cô: “Sao, không cần?”

Rõ ràng trời đang nóng chảy cả mỡ, cô đột nhiên cảm nhận được gió lạnh thổi qua.

Đào Nhiễm co được dãn được, nhanh miệng nói: “Đâu có đâu có, vất vả rồi. Cậu từ từ nha~”

Giọng cô nhẹ như bông, nghe giống như đang làm nũng. Ngụy Tây Trầm nhướng mày, thật sự đứng lại, muốn nhìn xem cô còn muốn nói gì.

Đào Nhiễm chạy tới ban công, đem cái khăn đẫm nước, trở về đưa cho Ngụy Tây Trầm: “Vậy cậu lau bảng trước nha.”

Đoạn Phân Phương mở to hai mắt, muốn nói lại thôi, Đào Nhiễm chớp chớp mắt, ý bảo cô ấy đừng nói gì hết.

Phía sau là bảng đen, trên đó toàn là mày vẽ đã khô, huống hồ còn qua một kỳ nghỉ hè, muốn lau sạch rất khó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.