“Có đọa tiên, vậy các thần tiên khác đâu?” Ngô Bất Lạc truy vấn, “Những đọa tiên có dục niệm này đã làm gì?”
“Thần tiên muốn tu luyện cần có linh khí.” Sở Nhạc ở bên cạnh cười nói, “Nhưng bây giờ ngay cả Thiên Đình cũng không còn bao nhiêu linh khí. Thế nên đám đọa tiên đó hiển nhiên sẽ bị đánh xuống phàm trần, không được chiếm dụng tài nguyên của Thiên Đình nữa. Nhân tộc là vạn tộc chi linh, nói đến linh khí thì không có chủng loài nào nhiều hơn nhân loại. Cho nên không thể thả đám thần tiên đó ra. Bọn họ ở nhân gian hít thở nhiều thêm một hơi thì sẽ có mấy vạn con người chết đi. Vì vậy cả đám đều bị cầm tù trong mười tám tầng Địa Ngục không được phép ra ngoài. Nếu bọn họ biết điều, nguyện ý tự tán thần lực chuyển thế làm người phàm thì có thể ra khỏi nơi này, nhưng bọn họ cam lòng sao? Đã quen làm thần tiên ở tít trên cao thoát khỏi sinh tử luân hồi, làm sao có thể bằng lòng trở lại làm người bình thường?”
“Chẳng trách.” Mộc Sơ Nhất kinh thán không thôi, “Nếu là tôi, tôi thà làm người phàm còn hơn ở đây chịu tội.”
“Cái này có gì khó lý giải đâu? Cậu đương nhiên vui lòng làm người phàm, bởi vì trong thân thể cậu vốn có một nửa huyết mạch người phàm. Nếu giờ để cậu đi chuyển thế làm một con côn trùng thì cậu đồng ý không?” Tạ Bán Loan chế nhạo.
“Làm côn trùng thì thôi quên đi.” Mộc Sơ Nhất ngượng ngùng trả lời.
“Trong mắt những thần tiên này, làm người phàm với làm côn trùng có gì khác nhau? Bọn họ thà ở lại đây còn hơn là ra ngoài.” Tạ Bán Loan khẳng định.
Âm quan kia vốn định giải thích chỉ đành lau mồ hôi lạnh trên đầu, ánh mắt ngờ vực của hắn không ngừng dò xét trên người Sở Nhạc.
Ông trời ơi, lai lịch của người này là gì vậy, sao người ta còn hiểu rõ hoàn cảnh của đọa tiên hơn hắn nữa?
Chẳng lẽ là đại năng còn sót lại trước khi Thiên Đình tiêu vong hay sao?
Đám Ngô Bất Lạc theo viên âm quan xuống mười tám tầng Địa Ngục, những gì nhìn thấy không phải núi đao biển lửa như trong tưởng tượng mà là từng căn nhà nhỏ.
“Nóng quá.” Mộc Sơ Nhất chưa đi vào đã cảm thấy nóng bức không chịu được, “Sao ở đây lại nóng như vậy?”
“Nhà đó được xây bằng hỏa chi tinh hoa, sống trong đó giống như bị liệt hỏa nướng, nhục thể phàm thai bình thường nhìn nhiều cũng không được. Nhưng đối với những đại yêu và đọa tiên kia mà nói, mặc dù khổ sở nhưng vẫn có thể chịu đựng được.” Âm quan vui lòng giải thích.
“Chúng ta đi vào được không?”
“Không được.” Âm quan lắc đầu, “Âm quan tiến vào cũng dễ bị tổn thương thần cốt. Tùy tiện là không tốt. Nói chung, âm quan chỉ có thể đứng đây nhìn.”
“Nhìn rồi thì sao?”
“Nó chỉ có tác dụng cảnh cáo thôi.” Viên âm quan nở nụ cười, trên mặt lộ ra chút u ám, “Có một số âm quan tự cảm thấy bản thân đã siêu thoát, tự cao tự đại, làm việc không hề cố kỵ. Những lúc thế này đương nhiên cần một nơi để cảnh cáo bọn họ. Đừng nói là âm quan, cho dù là thần tiên, nên phạt vẫn phải phạt. Tuy rằng âm quan không phải chết nhưng nếu tới mười tám tầng Địa Ngục chỉ sợ không tới ba ngày đã van xin được chết.”
Đám Lộ Đông không khỏi rùng mình một cái, không đòi đi vào nữa.
“Khụ, Bất Lạc, tôi thấy hay là chúng ta đi tầng mười lăm mười sáu xem chút đi.” Lộ Đông ở một bên thuyết phục, “Nếu trong thời điểm then chốt này làm thần cốt bị thương thì chúng ta sẽ không được chia một chén canh Nghịch Âm Minh.”
Đúng vậy!
Ngô Bất Lạc nhìn những căn nhà kia một chút, không định đi vào.
Mặc dù hắn không có thần cốt, nhưng người bên cạnh hắn đều có. Nếu hắn đi vào một mình, ngộ nhỡ mấy thần tiên kia nhìn ra điều gì thì đó là tội lớn.
“Tầng mười lăm đều là ác quỷ đầy rẫy oán khí, không nghe dạy dỗ, cũng không muốn đầu thai. Không biết các vị đồng nghiệp đến đó làm gì?”
“À, là thế này, gần đây chúng tôi học được pháp thuật tiêu trừ oán khí, muốn luyện tay một chút nên định dùng ác quỷ ác nhất Địa Phủ thử một lần. Ban đầu chúng tôi tưởng trong tầng Địa Ngục mười tám là ác quỷ hung ác nhất, ai ngờ đều là đại yêu và đọa tiên.” Ngô Bất Lạc mở miệng là ra lời bịa đặt, hết lần này đến lần khác còn có tình có lý, chẳng mấy chốc âm quan kia đã được thông não.
“Ác quỷ trong tầng mười lăm còn rất nhiều, muốn loại nào cũng có. Nếu pháp thuật đó có hiệu quả thật sẽ giúp bọn chúng một đại ân.” Âm quan không nghi ngờ gì, dễ dàng mang đám Ngô Bất Lạc đến tầng mười lăm.
Bọn Tào Phàm lén nhìn Ngô Bất Lạc, vẫn không tài nào chấp nhận được Nghiệt Kính Đài chí công vô tư trong truyền thuyết là một người như vậy.
Nhắc tới thì thật ra Phí Qua giống hơn nhiều.
Tầng Địa Ngục mười lăm giống như những tưởng tượng về Địa Ngục trong truyền thuyết nhân gian.
Núi đao biển lửa chảo dầu cái gì cũng có.
Còn chưa đi vào đã cảm nhận được oán khí ngút trời.
“Khụ khụ, tôi đi vào dạo một vòng trước.” Ngô Bất Lạc cực kỳ kích động.
Đan dược một trăm triệu xin đừng làm hắn thất vọng.
“Đi đi.” Sở Nhạc phất phất tay, “Chúng tôi ở đây chờ cậu.”
“Ừm!” Ngô Bất Lạc cả mặt đầy mong chờ, một mạch vọt thẳng vào.
“Chờ chút, đám quỷ đó rất ghét âm quan.” Âm quan dẫn bọn họ tới chưa nói hết lời, Ngô Bất Lạc đã xông pha.
Mấy ác quỷ đang tắm bồn trong chảo dầu, bỗng chốc nhìn thấy một nhân loại trắng nõn thanh tú động lòng người chạy tới thì rất chi là kinh hỉ.
“Rất nhiều năm rồi tôi không ngửi thấy mùi con người.” Một ác quỷ trông thấy làn da trắng tuyết của Ngô Bất Lạc không khỏi chảy nước dãi, tưởng tượng mình cắn xuống một cái sẽ nếm được máu tươi mỹ vị cỡ nào.
“Ông thích tôi không?” Ngô Bất Lạc hơi nghiêng đầu hỏi ác quỷ.
“Thích, vô cùng thích.” Ác quỷ mừng rỡ, chỉ cho rằng đây là tên ngu, “Nếu cậu đồng ý để tôi cắn một cái, tôi sẽ càng thích cậu hơn.”
Vừa dứt lời, ác quỷ lập tức há miệng to như chậu máu, bất thình lình cắn về phía Ngô Bất Lạc.
Nếu mà không tránh né kịp, cả người đều sẽ bị nó nuốt vào.
Ngô Bất Lạc thấy độ vã của ác quỷ chẳng những không tức giận mà còn vui không chịu được.
Hắn bắt quyết, nổ ra một mảng sấm sét giữa trời quang, trói chặt ác quỷ lao đến không thể nhúc nhích.
“Các ông muốn ăn tôi?” Ngô Bất Lạc sờ sờ môi mình, “Không phải các ông thích tôi à?”
“Tên ngu từ đâu tới vậy?”
“Không biết.”
“Mặc kệ, lâu lắm rồi ông đây không ăn thịt người, nơi này có sẵn chảo dầu, tôi lấy một chân của hắn thôi, chiên dầu xong thơm ngào ngạt!”
Những ác quỷ đó không sợ trừng phạt gấp bội, thỏa mãn cơn thèm ăn của bản thân mới là số một.
Ngô Bất Lạc dây dưa một hồi với đám ác quỷ và nhận ra rằng bọn chúng không có chút tình cảm yêu thích nào với mình thì vô cùng vui vẻ.
Hắn ném ra mấy đạo sấm sét rồi hớn hở chạy về.
“Ha ha ha, Sở Nhạc, tôi vui lắm, anh có thấy không, bọn chúng không có cảm giác gì với tôi cả.” Ngô Bất Lạc xông lên ôm chặt lấy Sở Nhạc, “Đã bao nhiêu năm rồi, cuối cùng tôi cũng đợi đến hôm nay!”
Tới tận lúc này, Ngô Bất Lạc mới có cảm giác chân thực sau khi đã ăn Bổ Thiên đan.
Hắn không còn hấp dẫn đám nhân quỷ độc ác nữa, không cần lo mạng nhỏ của mình sẽ mất cứ lúc nào, ác mộng ảnh hưởng đến hắn suốt nhiều năm qua cuối cùng cũng biến mất.
Ngô Bất Lạc không suy nghĩ vì sao mình sẽ ôm lấy Sở Nhạc trước tiên, chỉ vì hắn muốn vậy nên hắn đã làm.
Rào cản lớn nhất giữa hắn và Sở Nhạc đã không còn nên thân mật hơn là hợp lý.
“Chúc mừng cậu.” Sở Nhạc ôm lấy Ngô Bất Lạc khẽ nói chúc mừng. Sở Nhạc một đường nhìn Ngô Bất Lạc đi tới, tự nhiên hiểu được Ngô Bất Lạc đã phải khó khăn thế nào mới có được mọi thứ ngày hôm nay.
Mặc dù công hiệu của viên thuốc này chỉ có trăm năm.
Nhưng trăm năm với Ngô Bất Lạc cũng đã đủ rồi.
Mọi người phấn khởi đi ra ngoài, chỉ còn âm quan dẫn đường vẫn đang khó hiểu.
Đám người này rốt cuộc tới làm gì vậy? Đúng là không thể nào hiểu nổi!
Nghịch Âm Minh.
Em bé mập một mạch đưa Phí Qua bắt được tới tổng bộ, không hề nhiều lời nửa chữ, đến mức Phí Qua muốn nói lời khách sáo cũng không có cớ.
Tiến nhập tổng bộ Nghịch Âm Minh tìm hiểu tin tức cho Địa Phủ vốn là công việc của Phí Qua, bởi vậy hắn không giả vờ vô dụng, trái lại rất vênh váo tự đắc.
Dù sao trước khi Nghịch Âm Minh làm rõ thân phận thực sự của hắn thì tuyệt đối không dám để hắn chết. Đã như vậy, chi bằng hắn thoải mái phách lối một phen, nói không chừng có thể thăm dò được ít chuyện.
Suy cho cùng trong Nghịch Âm Minh toàn là người lấn yếu sợ mạnh.
“Các người trông giữ hắn rồi mang hắn đi gặp minh chủ đi, tôi hơi mệt, về nghỉ đây.” Em bé mập tiện tay vẫy gọi mấy người tới, đẩy Phí Qua cho bọn họ rồi đi luôn.
“Đại nhân ơi, đại nhân à!” Mấy người bị hắn bắt lính muốn quỳ luôn, “Người này rất quan trọng, xin đại nhân tự mình đưa đến chỗ minh chủ đi mà.”
Ai chẳng biết Nghịch Âm Minh và Địa Phủ hiện đang đối đầu nhau, tên âm quan này còn phiền vị này tự mình đi bắt, ngộ nhỡ xảy ra việc gì thì bọn họ không gánh nổi trách nhiệm.
“Xùy -- thật vô dụng.” Em bé mập nhìn đám người khỉnh bỉ, “Vậy thì gọi thêm vài người tới. Đang ở trên địa bàn của mình mà còn vô dụng như thế, chẳng lẽ Nghịch Âm Minh là của tôi hay sao?”
Nói xong, hắn mặc kệ những người này nghĩ gì mà đi thẳng. Người phía sau bất đắc dĩ, đành phải giữ chặt Phí Qua không cho hắn đi lại khắp nơi, đồng thời chuẩn bị động thủ bất cứ lúc nào.
Phí Qua dở khóc dở cười, hắn có ngu đâu mà ra tay ở chỗ này?
“Các người rất sợ nó à?” Phí Qua túm lấy một người hỏi, “Nó chỉ là nhóc con mập mạp thôi mà, các người sợ cái gì?”
“Nói...Nói đùa gì vậy? Tiểu linh đồng đó là hạng người giết người không thấy máu đấy, cũng là tâm phúc minh chủ coi trọng nhất. Cả cậu cũng bị linh đồng đại nhân bắt lại còn gì.”
“Phí lời với hắn làm gì, cứ trực tiếp đưa hắn đến chỗ minh chủ là xong.”
“Ừm ừm.”
Mấy người này không nói thêm nữa mà trực tiếp kéo Phí Qua đi về một hướng.
“Phí Qua bị anh mang về rồi?” Ngô Bất Hoa mở mắt ra, không cần nhìn cũng biết người tới là ai.
“Đương nhiên.” Linh đồng tự tìm ghế ngồi xuống, “Hắn là người Phi Lư chỉ tên muốn, dĩ nhiên tôi phải mang hắn đầy đủ trọn vẹn về.”
Ngô Bất Hoa không nói gì thêm.
Những ngày qua cô gần như chỉ có thể nằm trên giường.
“Phản phệ trên người cô càng ngày càng nghiêm trọng.” Linh đồng nhìn cánh tay Ngô Bất Hoa, bên trên toàn là vết thương, “Còn chịu đựng được không?”
“Phi Lư chưa chết, sao tôi có thể chết được?” Ngô Bất Hoa cắn răng nói, “Anh gặp nó rồi sao?”
“Em trai cô sống rất tốt.” Linh đồng sờ mũi, “Trái lại là cô, tôi sợ cô không chống đỡ được đến lúc Phi Lư chết, ông ta hiện tại không vội vã dùng thần cốt đâu!”
Sắc mặt Ngô Bất Hoa chững lại, “Có ý gì?”
“Ông ta hiện tại đang vội bắt nội gian, hai chúng ta tạm thời chưa bị nghi ngờ nhưng tôi đoán cũng sắp rồi.” Linh đồng bất đắc dĩ buông tay, “Hết cách, nhóm của em trai cô giỏi quá, lại có thể lập tức tìm được con mỹ nhân nhện nửa chết nửa sống kia. Phi Lư và hắn có khế ước nên không thể tự tay giết hắn, nếu không phải tôi đi nhanh, nói không chừng em trai cô thật sự có thể moi được chút gì từ miệng hắn. Về địa điểm ẩn thân của mỹ nhân nhện có rất ít người biết, loại trừ từng người cuối cùng sẽ tra đến chúng ta.”
Trên mặt Ngô Bất Hoa chậm rãi mỉm cười, “Bất Lạc rất giỏi, từ nhỏ nó đã rất thông minh.”
“Thông minh quá cũng không phải chuyện tốt. Em trai cô chẳng những tìm được mỹ nhân nhện còn liên hợp mấy người lột sạch da mỹ nhân nhện. Vốn tôi còn nghĩ động tác của bọn em trai cô sẽ chậm chút, như vậy chúng ta cũng dễ tìm kẻ chết thay. Hiện tại hắn lật bàn nhanh quá, chúng ta liền tự thân khó bảo toàn.” Linh đồng nói thì nói thế nhưng trên mặt không có chút khẩn cấp nào.
Người bọn họ thề trung thành không phải Phi Lư, trở mặt với Phi Lư chỉ là chuyện sớm muộn.
Có điều không ngờ thời điểm đó sẽ đến nhanh như vậy mà thôi.
“Hai chúng ta chỉ cần cắn chặt răng nói không biết gì hết là được.” Ngô Bất Hoa trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng, “Chẳng phải Phi Lư vẫn còn một tâm phúc à? Ông ta vẫn luôn che giấu, xưa nay chưa từng lộ ra mảy may. Ông ta không thể giết cả hai chúng ta, như vậy ông ta sẽ không còn người có thể dùng. Chỉ cần chúng ta nhất trí đối ngoại thì cuối cùng sẽ biết cái người mãi không lộ diện kia đến tột cùng là ai?”
“Trong lòng cô nghi ngờ ai rồi?” Linh đồng hiếu kì dò hỏi, “Cô ở chỗ này lâu hơn tôi.”
“Tôi đoán tâm phúc đó của ông ta hẳn là ở Địa Phủ.” Trong mắt Ngô Bất Hoa tràn đầy châm chọc, “Lúc trước chính minh chủ có thể đưa Ngô gia chúng tôi vào Địa Phủ, vậy thì Phi Lư dĩ nhiên cũng có thể. Địa Phủ lớn như thế, không thể nào điều tra tỉ mỉ từng người một. Tin tức của Phi Lư luôn nhanh hơn chúng ta một bước, lại giấu tâm phúc kín như vậy, ngoại trừ Địa Phủ tôi nghĩ không ra chỗ nào khác.”
“Cũng đúng.” Linh đồng nghĩ nghĩ, thấy có lý. Chỉ cần hắn và Ngô Bất Hoa cùng nhau giả ngu, Phi Lư khẳng định sẽ nghi ngờ một người khác. Cho dù không gạt được, cùng lắm thì hắn và Ngô Bất Hoa trốn đi.
Phi Lư hiện tại vẫn chưa dám dùng thần cốt, dù sao phương pháp tu bổ thần cốt này trước mắt vần tồn tại tỉ lệ thất bại nhất định, Phi Lư sợ chết như thế, khẳng định sẽ từ từ. Nếu Phi Lư không dùng thần cốt, hắn và Ngô Bất Hoa muốn chạy trốn vẫn được, còn nếu Phi Lư dùng, ha ha, bọn họ càng không cần phải lo.
Chẳng bao lâu, linh đồng và Ngô Bất Hoa đã bị Phi Lư gọi tới hỏi thăm sự tình liên quan tới mỹ nhân nhện.
Như bọn họ trước đó đã bàn bạc kỹ càng, đánh chết không nhận là được.
Ngô Bất Hoa lấy cớ rất hợp lý, cô rút đi thần cốt, lực lượng trong người còn chưa nắm giữ tốt, đang trong trạng thái phản phệ nên căn bản không có cơ hội và thời gian ra ngoài.
Lý do này khó mà phản bác, cho dù Phi Lư biết rõ cô gái này không có lòng tốt cũng không bới được chỗ sai.
Ngô Bất Hoa đã có gan đi gặp Ngô Bất Lạc thì đương nhiên đã chuẩn bị chu đáo mọi thứ.
“Nếu Phi Lư chết sớm chút thì tốt.” Linh đồng ngáp một cái, “Tôi thật sự thấy hơi phiền.”
Bản lĩnh của Phi Lư không tệ lắm, nhưng cách đối nhân xử thế đúng là chẳng ra sao.
Đã muốn ngựa chạy còn muốn nó không ăn cỏ, đâu ra chuyện tốt thế?
Với thủ đoạn đó, nếu không phải chính minh chủ bế quan chữa thương nhiều năm không ra thì căn bản không tới phiên Phi Lư thượng vị. Nhưng nhắc tới thì cũng chính vì Phi Lư không có bản lĩnh gì nên mới có thể thuận lợi thượng vị. Những người thực sự có dã tâm có bản lĩnh sợ rằng đã sớm chết rồi, không chết cũng đi tìm nhà khác, làm sao sẽ liều mạng ở Nghịch Âm Minh nho nhỏ chứ?
Ngô Bất Hoa không nói gì, cô chỉ bình tĩnh chậm rãi chờ mà thôi.
Dù sao cô đã đợi nhiều năm vậy rồi, không vội một lát này.
- - -- -- -- -- -- -- --
“Ba ba Hạ Hạc của tôi đã thuận lợi tiêu hóa dược lực chuẩn bị bắt đầu tu hành, mà bọn họ muốn gặp bạn bè của tôi một lần.” Thừa dịp hiện tại được nghỉ, Mộc Sơ Nhất đưa ra lời mời, “Mọi người nhất định phải tới đấy.”
“Nhất định mà, tiện thể chuẩn bị quà cho cậu.” Tâm trạng Ngô Bất Lạc mấy ngày nay vẫn duy trì ở mức 90 điểm, gặp ai cũng cười hì hì.
Viên đan dược kia có hiệu quả, mắt thường có thể thấy được Ngô Bất Lạc và âm quan khác quan hệ rất tốt.
Phần lớn âm quan đều có tinh thần trọng nghĩa và bản lĩnh. Trước kia bọn họ không có ấn tượng sâu sắc lắm về Ngô Bất Lạc, nhìn qua là quên, nhưng gần đây lại phát hiện hóa ra cái người Ngô Bất Lạc này rất thú vị, dù thỉnh thoảng xấu xa tí nhưng vẫn khiến người thích.
Đương nhiên, nếu những lúc buôn bán vật liệu Ngô Bất Lạc có thể hạ giá thấp một chút thì càng tốt.
Sau khi mua Bổ Thiên đan, Ngô Bất Lạc liền bắt đầu nghĩ đến việc kiếm tiền trả nợ, thuận tiện làm phong phú tiểu kim khố của mình.
Hắn và Sở Nhạc hiện tại nghèo rớt mồng tơi.
Sở Nhạc gần đây hình như để mắt tới quỷ hoàn vị bánh kem, ánh mắt thăm thẳm nhìn Ngô Bất Lạc hồi lâu, Ngô Bất Lạc không thể không đem hết vật liệu mình cất kỹ ra bán trả nợ.
Bởi vì muốn kiếm tiền nên không thể bán sỉ cho siêu thị, bán lẻ kiếm được nhiều hơn kha khá.
Nói đi nói lại, vì gì mà một cương thi lại thích quỷ hoàn vị bánh kem vậy?
Với lại, quỷ hoàn loại này đều dành cho con gái ăn!
Lý do của Sở Nhạc vô cùng đứng đắn, trước kia hắn chưa từng ăn bánh gato, thứ này là từ phương tây du nhập vào. Mà bánh kem ở nhân gian quá nhiều tạp chất, hắn ăn chẳng có cảm giác gì. Nhưng quỷ hoàn này thì khác, không những có thể trải nghiệm đầy đủ sự ngọt ngào của bánh kem mà còn có thể bổ sung thể lực.
Trông thấy dáng vẻ Sở Nhạc theo đuổi quỷ hoàn như thế, Ngô Bất Lạc cuối cùng cũng hiểu vì sao mỗi lần quỷ hoàn vị mới vừa ra đã bán hết.
Trước mắt Ngô Bất Lạc vẫn là thân thể con người, mặc dù ăn quỷ hoàn cũng có chút hiệu quả nhưng không theo đuổi nó như phi nhân loại.
Có điều nhìn Tào Phàm sau khi có tiền mua hết một lượt quỷ hoàn đủ vị về nhà, Mộc Sơ Nhất keo kiệt cũng bỏ ra mua một quỷ hoàn giá cả không thấp là biết mùi vị mà đám phi nhân loại này thưởng thức nhất định vô cùng khác con người.
Haiz, từ khi vụ yêu hồn mỹ nhân nhện giải quyết xong, bọn họ liền bước vào thời kỳ nghỉ ngơi nhàm chán này.
Nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng thì còn được, nghỉ dài quá luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào.
Ngô Bất Lạc nghĩ có lẽ mình là M, quen cuộc sống dãi nắng dầm mưa rồi, giờ quay lại cuộc sống bình thường không quen.
“Sở Nhạc, anh nghĩ chúng ta mua quà gì thì được? Tôi chưa bao giờ qua nhà bạn làm khách cả.” Ngô Bất Lạc có chút khẩn trương, ngày trước tới nhà người khác đều để bắt người, hiện tại đường đường chính chính tới nhà làm khách, tay hắn cũng không biết nên đặt ở đâu.
“Hạ Hạc vừa mới trở thành quỷ tu, cậu mua cho ông ấy ít đan dược hoặc bùa chú phụ trợ tu vi đều được.” Sở Nhạc có công đức liền dùng một khoản mua quỷ hoàn vị bánh kem, thỉnh thoảng tung một viên vào miệng.
Nếu sớm biết trong ngàn năm hắn ngủ say xuất hiện đồ tốt thế này, không chừng hắn đã đến Địa Phủ từ lâu rồi.
“Được đấy, tặng một thứ thiết thực sẽ không quá hào nhoáng.” Ngô Bất Lạc gật đầu tán đồng, nhanh chóng nhìn trúng một chồng bùa chú cấp cao. Sau hàng loạt thủ đoạn ép giá, hắn đã thành công mua chúng với một vạn công đức.
Haiz, gần đây thật là nghèo.
“Sở Nhạc, anh không mua à?” Ngô Bất Lạc thanh toán hóa đơn xong nhận ra Sở Nhạc cũng định quay về cùng mình. Nhưng rõ ràng Sở Nhạc cũng phải đi làm khách mà.
“Hai chúng ta không phải là một à? Cậu mua là được rồi.” Sở Nhạc nhìn Ngô Bất Lạc một cách kỳ lạ, “Chẳng lẽ chúng ta đồng thời tặng hai phần quà?”
“Cái đó...chuyện này chuyện này...” Ngô Bất Lạc nhất thời không biết nên nói gì.
“Cậu ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, công đức của tôi cậu cũng cầm hết rồi, bây giờ cậu mới nói hai chúng ta không phải một thể có phải hơi muộn rồi không.” Sở Nhạc giống như cười mà không phải cười nhìn Ngô Bất Lạc, rất có ý tứ chỉ cần Ngô Bất Lạc nói tiếng không phải liền lập tức giết chết cậu.
Ngô Bất Lạc muộn màng nhận ra một vấn đề.
Đó là bất kể hắn hiện tại có ăn Bổ Thiên đan che giấu thể chất hay không thì thái độ của Sở Nhạc đối với hắn vẫn luôn như thế.
“Cậu nghĩ cho rõ, cậu nợ tôi khoảng hơn bốn ngàn vạn công đức. Bây giờ cậu không có thể chất bổ trợ, muốn trả hết bốn ngàn vạn không biết phải đến năm tháng nào! Cộng thêm tiền lãi nữa, đó không phải con số nhỏ đâu.” Sở Nhạc cực kỳ vô lại bắt đầu tính sổ với Ngô Bất Lạc.
Ngô Bất Lạc:...
“Vẻ ngoài tôi không kém, thực lực cao hơn cậu, cứu cậu không biết bao nhiêu lần, công đức tôi kiếm được cũng cho cậu hết...”
“Anh đừng nói nữa.” Ngô Bất Lạc rốt cuộc phát hiện bản thân rơi vào trong một cái lưới lớn, muốn thoát ra cũng không thoát được.
Sở Nhạc bình tĩnh thư thái nhìn hắn.
Ha ha đát. (*đát này là từ tượng thanh, nay trở thành hậu tố của ngôn ngữ mạng, pinyin là dā, kiểu như moa moa da)
Nước ấm nấu ếch lâu như vậy, mắt thấy đã sắp chín, giờ con ếch muốn nhảy khỏi mặt nước có phải muộn quá rồi không?
Trước kia Sở Nhạc rất ít nói những điều này, giờ vừa nói ra, Ngô Bất Lạc mới phát hiện hóa ra bọn họ đã cùng nhau trải qua nhiều như vậy? Nếu hắn có chút xíu ý nghĩ muốn cự tuyệt, Ngô Bất Lạc cảm thấy mình chính là tra nam lừa tiền lừa sắc hiếm có trên đời.
“Tôi đồng ý.” Giọng Ngô Bất Lạc nhỏ như muỗi kêu.
“Cậu nói cái gì?” Sở Nhạc giả bộ như không nghe thấy.
“Lời hay không nói lần thứ hai.”
Hết chương 137.
Editor: Từ mối quan hệ mập mờ thành người yêu chính thức mất 137 chương ToT. Chúc mừng Sở Nhạc!