Không Tin Tà

Chương 138: Chương 138: Gian tế (1)




Sở Nhạc và Ngô Bất Lạc tay nắm tay đi đến nhà Mộc Sơ Nhất.

Vất vả lắm Ngô Bất Lạc mới đồng ý, chiếu theo tính cách của Sở Nhạc đương nhiên không có chuyện không khoe khoang, chỉ tay nắm tay đã là mức độ thấp nhất của hắn rồi, không thì ôm đi cũng được luôn.

Ngô Bất Lạc hiển nhiên không thể nào đáp ứng yêu cầu hoang đường đó.

Còn ôm đi?

Nếu mà ôm đi thật, ngày mai hắn khỏi cần làm người nữa.

Mộc Sơ Nhất hiện tại có lượng lớn công đức, trong nhà lại tăng thêm một nhân khẩu, căn hộ nhỏ ban đầu không còn đủ để ở. Vì vậy bọn họ nhanh chóng bán nó đi, mua một căn ba phòng ngủ hai phòng khách gần đó.

Sau khi mua xong, Mộc Sơ Nhất cũng gần như trở thành kẻ bần cùng.

Nhưng dù vậy, Mộc Lam vẫn bị một đống đồng nghiệp ghen tị chết luôn.

Thật tốt biết bao, nuôi đứa con chẳng những không cần nhọc lòng mà nó mới thi đỗ âm quan mấy năm đã có thể bỏ tiền sắm sửa cho gia đình một căn nhà lớn rồi?

Thực sự không còn bé cưng nào đáng yêu và có năng lực như Mộc Sơ Nhất cho bọn họ nuôi ư?

Nghe nói nhóm âm quan cùng thi với Mộc Lam năm đó đã hối hận xanh ruột, gần đây ngay cả gặp cũng không muốn gặp Mộc Lam.

Đừng nói ba phòng ngủ hai phòng khách, ngay cả tiền đặt cọc căn hộ nhỏ bọn họ cũng chưa kiếm đủ.

“Hoan nghênh.” Mộc Sơ Nhất mở cửa, “Mọi người tới nhanh thật.”

“Đây là quà tặng, chút tấm lòng nhỏ, chờ sau này tôi có công đức sẽ bù cho cậu cái lớn hơn.” Ngô Bất Lạc đưa bùa chú đã chuẩn bị kỹ ra, đồng thời đánh giá bài trí trong nhà.

Hắn rất tò mò nhà ở Địa Phủ trông như thế nào.

Chỉ nhìn một cách đơn giản thì có vẻ không khác nhà ở nhân gian mấy.

“Thật ra trước đây căn hộ nhà chúng tôi thiên về thực dụng hơn chút, nhưng ba ba Mộc Lam nói ba ba Hạ Hạc vừa mới tới, trang hoàng kiểu dương gian sẽ thích hợp với ông ấy hơn.” Mộc Sơ Nhất nhỏ giọng giới thiệu, “Phòng của tôi ở chỗ này.”

Vốn dĩ Mộc Sơ Nhất muốn ở căn phòng nhỏ nhất, nhưng Mộc Lam lại muốn cho Mộc Sơ Nhất ở phòng ngủ chính. Cuối cùng lui một bước, Mộc Sơ Nhất ở căn phòng không lớn không nhỏ, còn Hạ Hạc dọn vào căn phòng nhỏ nhất kia.

“Ba ba Mộc Lam muốn cho baba Hạ Hạc ở phòng ngủ chính, nhưng ba ba Hạ Hạc nói muốn ở gần tôi một chút.” Mộc Sơ Nhất gãi gãi đầu, “Sau đó ba ba Mộc Lam nói ông ấy hiểu thói quen sinh hoạt của tôi hơn, với lại trong thân thể tôi có một nửa là người, bảo ba ba Hạ Hạc cách xa tôi một chút thì tốt hơn, nhưng ba ba Hạ Hạc lại nói...”

Mộc Sơ Nhất xổ một tràng với Ngô Bất Lạc, hiển nhiên nghẹn đã lâu.

Mới nghe thôi đã thấy gió tanh mưa máu!

Cũng đúng, Mộc Lam nuôi Mộc Sơ Nhất bao nhiêu lâu, tự nhiên có ông cha ruột ngang trời xuất hiện thì sao có thể vui được? Nhưng Mộc Lam không thể trách Hạ Hạc không nuôi Mộc Sơ Nhất. Nếu Mộc Lam mặc kệ Hạ Hạc, Mộc Sơ Nhất cũng sẽ xen vào, còn không bằng hắn tới làm người tốt.

Nói tóm lại, vì tranh cướp sự chú ý của Mộc Sơ Nhất, hai vị ba ba đã dồn hết tâm trí ngầm đấu đá nhau.

Mặc dù Hạ Hạc bước ra từ giới giải trí, đầu óc linh hoạt nhưng vẫn không sánh được với Mộc Lam sống lâu, già thành gian.

Đối với Mộc Sơ Nhất mà nói, bên trái là người cha đã nuôi dưỡng mình, bên phải là người cha đã sinh ra mình. Luận tình cảm đương nhiên Mộc Lam vững chắc hơn, thế nhưng trong cơ thể Mộc Sơ Nhất còn một viên nội đan của mẹ, nội đan gần như ở trên thân một Mộc Sơ Nhất khác, mà Mộc Sơ Nhất đó hiển nhiên rất để tâm đến lời trăng trối của mẹ, tự nhiên cũng gần gũi Hạ Hạc hơn một chút.

Mộc Sơ Nhất có ngu ngốc đến mấy cũng cảm thấy tháng ngày qua không dễ chịu lắm.

Điều này không giống tưởng tượng của hắn lúc trước.

“Đây có lẽ chính là phiền não hàng ngày của người thường, cha mẹ ly hôn nên theo cha hay theo mẹ đây?” Mộc Sơ Nhất than thở, “Các cậu nhớ thường xuyên đến tìm tôi, không thể trêu vào thì tôi trốn.”

Hiện tại Hạ Hạc và Mộc Lam đều ra ngoài mua sắm, nói sẽ thi triển tay nghề cho bạn bè của Mộc Sơ Nhất xem.

Thật ra Mộc Sơ Nhất vốn định mua chuyển phát qua bưu điện mấy loại quỷ hoàn về ăn là tốt rồi.

Nhưng hai vị ba ba đều nói như vậy không có thành ý...

Ngô Bất Lạc im lặng.

Thanh quan khó đoạn việc nhà.

Chẳng mấy chốc đám Tạ Bán Loan cũng đã đến đủ.

Phiền não của Mộc Sơ Nhất hiển nhiên là điều mọi người chưa hề trải qua cũng chưa từng nghĩ đến, nhất thời không đưa ra được câu trả lời thỏa đáng nào, chỉ có thể âm thầm động viên Mộc Sơ Nhất.

“Khụ, tôi là fan của thầy Hạ Hạc.” Trương Dịch ho khan một tiếng, “Sư thúc sư bá tôi đều thích xem phim của thầy Hạ Hạc, nhất là mấy nữ sư bá. Lúc trước nếu không phải chưởng môn sư phụ ngăn cản, các bà ấy đều định trực tiếp đi bắt mẹ cậu.”

Trương Dịch rất mong chờ được nhìn thấy thầy Hạ Hạc.

Nghe nói thầy Hạ Hạc khôi phục tuổi trẻ, vậy thì tốt quá.

Hiện tại ảnh chụp thầy Hạ Hạc thời trẻ lưu truyền bên ngoài phần lớn đều là ảnh đen trắng, thỉnh thoảng mấy tấm có màu cũng là bộ dáng Hạ Hạc lúc đã trung niên.

Haiz, không biết người có thể làm nữ Quỷ Vương mê như điếu đổ đến cùng là đại soái ca như thế nào?

Trương Dịch thực sự rất chờ mong.

Mấy sư thúc sư bá của hắn đều nhất quyết đòi hắn phải mang vài tấm ảnh có chữ ký về làm quà Tết, hắn không thể không theo.

Trương Dịch cứ tưởng Mộc Sơ Nhất nhất định có thể nhận được gấp đôi tình thương của cha, nhưng trước mắt xem ra dường như không phải thế.

Mọi nhà đều có nỗi khổ riêng.

Lúc Hạ Hạc và Mộc Lam mỗi người mang theo bao lớn bao nhỏ trở về liền đối mặt với bảy đôi mắt lấp lánh có thần.

“Các cậu là bạn của Sơ Nhất đi.” Mộc Lam kịp phản ứng trước tiên, “Chào các cậu, Sơ Nhất trước kia đã làm phiền các cậu chăm sóc.”

“Cảm ơn.” Hạ Hạc khom mình trước bọn họ.

Ngô Bất Lạc lặng lẽ đặt ánh mắt trên người Hạ Hạc.

Thật không hổ là nam thần đỉnh cấp giới giải trí, nhìn mặt này, vóc người này đúng là không thể xoi mói.

Ngô Bất Lạc ầm thầm chấm cho Hạ Hạc chín mươi chín điểm, trừ một điểm sợ Hạ Hạc kiêu ngạo.

Đương nhiên, Mộc Lam xuất thân hoa yêu, mặt mũi cũng không có gì để chê.

Chỉ là yêu tinh mà, ít nhiều mang theo chút xinh đẹp nữ tính, thiếu đi chút nam tính so với đại soái ca ngọc thụ lâm phong như Hạ Hạc.

Tất nhiên, Ngô Bất Lạc chắc chắn sẽ không nói ra những lời này.

Lúc bọn họ quan sát Hạ Hạc và Mộc Lam, Mộc Lam và Hạ Hạc cũng đang quan sát bọn họ.

Mộc Lam biết quá rõ Mộc Sơ Nhất có bao nhiêu cân lượng. Bản lĩnh của Mộc Sơ Nhất quả thực không kém, nhưng đầu óc thật sự không tốt lắm, trông cậy nó kiếm được nhiều công đức như vậy trong thời gian ngắn đúng là không thực tế.

Đến khi Mộc Sơ Nhất cầm một khoản công đức lớn trở về, Mộc Lam cũng đã hỏi thăm rõ ràng, té ra phần lớn đều nhờ công lao của người tên là Ngô Bất Lạc.

Ngô Bất Lạc, ở cuộc thi âm quan chỉ là một thí sinh lấy thành tích sáu mươi điểm miễn cưỡng tiến vào vòng thi chính thức.

Tuy nhiên trong các vòng thi sau, hắn không ngừng tiến lên cứ như bật hack, thậm chí vọt thẳng lên năm vị trí đầu tại vòng thi cuối cùng. Bây giờ hắn gần như đã trở thành linh hồn của đội ngũ này.

Xét về pháp lực và bối cảnh, Ngô Bất Lạc hầu như không có ưu thế gì, nhưng đầu óc hắn rất linh hoạt, làm việc không câu nệ tiểu tiết, trái lại có thể dẫn dắt đội ngũ này không ngừng tiến lên.

Quan trọng nhất là Ngô Bất Lạc theo lời Mộc Sơ Nhất mặc dù là một người có lòng tham không đáy nhưng biết cách phân phối lợi ích và thu phục lòng người.

Hắn chỉ tham thứ hắn nên tham hoặc có thể tham một phần, còn lại đều không động vào.

Người như vậy thật sự khó mà khiến người khác không tò mò.

Hạ Hạc biết cái tên Ngô Bất Lạc này, sau khi hắn chết đã nhớ lại tất cả ký ức, tự nhiên cũng nhớ rõ người này là người lúc trước cùng làm nhiệm vụ với con mình. Kỳ lạ là hắn không có ấn tượng sâu đậm gì về Ngô Bất Lạc.

Bây giờ gặp mặt Ngô Bất Lạc lần nữa, Hạ Hạc cảm thấy rất kỳ lạ.

Nhân vật xuất chúng như thế hắn đáng lẽ phải nhớ rõ mới đúng.

Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể đổ cho trí nhớ của mình hồi phục không đầy đủ. Nhưng nhìn chung không tệ, Ngô Bất Lạc với hắn mà nói có cũng được mà không có cũng không sao, không nhớ rõ dường như cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm.

Đồ ăn mà Hạ Hạc và Mộc Lam mua hoàn toàn là hai thái cực.

Hạ Hạc cảm thấy Mộc Sơ Nhất thân hình vừa gầy vừa nhỏ hoàn toàn không giống người trẻ tuổi, nhất định là do ăn uống không tốt cho nên hắn mua toàn thịt.

Mộc Lam là hoa yêu, đương nhiên mua toàn rau củ quả.

Hạ Hạc cho rằng Mộc Lam không biết nuôi con, Mộc Sơ Nhất không phải thỏ, ngày nào cũng ăn những thứ đó thì sao mà cao lớn được? Còn Mộc Lam lại cảm thấy Hạ Hạc ngu dốt, Mộc Sơ Nhất ăn những rau quả xanh tươi này mới có thể bảo đảm thân thể tinh khiết không tạp chất có lợi cho tu hành, đống đồ đẫm máu kia có gì tốt mà ăn?

Cuối cùng, Mộc Sơ Nhất chỉ có thể đề nghị gộp lại ăn lẩu.

Lẩu uyên ương.

Ai thích ăn thịt thì ăn thịt, ai thích ăn rau thì ăn rau, không muốn ăn gì hết thì để hắn đi đặt quỷ hoàn.

Hạ Hạc và Mộc Lam đều theo bản năng giảm bớt không khí căng thẳng để tránh mất thể diện trước mặt bạn bè của con trai.

Ngô Bất Lạc cười tủm tỉm, vừa ăn vừa nhìn vẻ mặt lúng túng của người nhà này, cảm thấy bữa lẩu này là bữa thú vị nhất mà hắn từng ăn.

Nhìn xem, thú vị biết bao.

Người ta nói phụ nữ đấu nhau rất nguy hiểm đến tính mạng, đó là vì bọn họ chưa thấy đàn ông đấu với nhau.

Đúng là một màn hay ho.

Ngô Bất Lạc cảm thấy mấy ngày tới mình có thể sống vui vẻ nhờ trận cười này.

Haiz, nếu có thể hắn thực sự muốn lắp máy giám thị ở chỗ này để ghi lại sinh hoạt thường ngày của người nhà này, nhất định là nước sôi lửa bỏng.

Mộc Sơ Nhất cũng có ngày hôm nay!

Ai bảo cậu không có việc gì liền giả trong sáng!

Mọi người đều không có nhà không có người thân, nhưng Mộc Sơ Nhất chẳng những có nhà có xe, còn có tận hai người cha, sao có thể không bị ghét cho được?

Sở Nhạc trông thấy Mộc Lam và Hạ Hạc niềm nở xum xoe với Mộc Sơ Nhất thì tâm tình hơi hơi vi diệu.

Có người trời sinh nhận được hai phần tình yêu, có người đã định chẳng có gì cả.

Thực sự khiến người đố kỵ.

Thế nhưng, mất bên đông được bên tây.

Sở Nhạc nhìn Ngô Bất Lạc đang chăm chú xem kịch vui bên cạnh một chút rồi lặng lẽ thò tay qua sờ lên đùi Ngô Bất Lạc.

Ngô Bất Lạc cứng đờ người.

Đang trước mặt mọi người, đừng đùa giỡn lưu manh như thế được không?

Ngô Bất Lạc định nâng chân lên, như vậy Sở Nhạc chỉ có thể thu tay lại.

Ai mà ngờ Ngô Bất Lạc vẫn đánh giá thấp độ mặt dày của Sở Nhạc. Lúc Ngô Bất Lạc định nâng chân lên, bàn tay Sở Nhạc liền đi dọc theo bắp đùi hướng vào chính giữa.

Chết tiệt!

Sờ chỗ nào đấy!

Tiểu Ngô Bất Lạc bây giờ đang bị Sở Nhạc nắm trong lòng bàn tay. Ngô Bất Lạc sợ ném chuột vỡ bình, sắc mặt đỏ lên, trừng Sở Nhạc một cái, không dám nói nhiều.

Ahhhhhh.

Ở đây vẫn còn các trưởng bối của Mộc Sơ Nhất đấyyyyy.

Sở Nhạc anh có thể giữ chút liêm sỉ không?

Tiếng lòng bi thương của Ngô Bất Lạc không người nghe thấy, Sở Nhạc cũng vui vẻ đùa thêm mấy cái.

Luôn cảm thấy dáng vẻ Ngô Bất Lạc hận đến nghiến răng nghiến lợi mà không thể làm gì vô cùng đáng yêu, tốt hơn nhiều so với bộ dạng giả vờ đứng đắn thường ngày của Ngô Bất Lạc.

Địa Phủ.

Thôi Yếu tập chung những âm quan có năng lực dưới quyền tổ chức một cuộc họp hiếm hoi để báo cáo nhiệm vụ về Nghịch Âm Minh.

“Đám cháu con rùa Nghịch Âm Minh kia cũng không còn lại mấy người đi.” Đầu Trâu uể oải nói, “Gần đây chúng ta đã tóm được hang ổ của bọn chúng và soát nhà tịch biên, rất nhiều nhân vật giấu mặt cũng bị chúng ta bắt giữ. Cũng do bình thường mấy người đó trốn quá kỹ nên tin tức nhất thời chưa truyền ra.”

Khác với Hắc Bạch Vô Thường, chức vị Đầu Trâu Mặt Ngựa vẫn luôn bị đám yêu quái lũng đoạn. Mã tộc và Ngưu tộc có dân số đông, hơn nữa có quan hệ rất chặt chẽ với con người cho nên đời đời hưng thịnh.

“Trước mắt đã bắt được ba người của hội đồng quản trị, tám người cán bộ cấp cao, còn lại quản lý phân bộ và nhân viên bình thường tổng cộng khoảng chín mươi hai người.” Một quan văn phát số liệu mình thống kê cho mọi người, “Đến nay những kẻ có lòng phản nghịch trong Nghịch Âm Minh đã chạy trốn hầu như đều bị chúng ta tóm được, chỉ còn lại vấn đề tổng bộ.”

“Theo tôi thì đau dài không bằng đau ngắn. Trước kia chúng ta nghĩ Nghịch Âm Minh bị diệt trừ xong sẽ lại vực dậy nên vẫn luôn không xuống tay độc ác. Nhưng giờ Phi Lư đã ra mặt, hắn không phải hạng người điềm tĩnh. Chúng ta cứ dứt khoát bao vây tổng bộ và yêu cầu chính phủ phối hợp di tản người quanh đó đi. Tuy hơi phiền phức nhưng ít nhất cũng có ích.” Một âm quan khác đề nghị.

Kẻ địch của Địa Phủ đếm mãi không hết.

Chỉ cần thế giới này còn lòng tham không đáy và mặt tối tăm thì những kẻ phản đối Địa Phủ sẽ như ruồi nhặng, không xua đi nổi.

Nhưng nếu có một tổ chức không lớn không nhỏ có thể tiếp nhận loại người này và tiến hành quản lý thì đối với công tác quản lý ở Địa Phủ, với trị an ở nhân gian đều là một chuyện tốt.

Nghịch Âm Minh ở Địa Phủ chính là một tồn tại như vậy.

Nhưng giờ Nghịch Âm Minh đã chệch khỏi quỹ đạo ban đầu, như vậy dĩ nhiên không thể mặc kệ nữa.

“Hiện tại Phi Lư đang bắt gian tế không hề kiêng nể.” Tề Ngọc cũng có kênh thông tin của mình, “Hình như là bởi người dưới quyền tôi nắm giữ mấy cứ điểm bí mật về hắn cho nên hắn sốt ruột.”

“Không cần quá lo lắng về Phi Lư, pháp thuật của hắn quả thực phiền phức nhưng không phải không có biện pháp đối phó. Tôi chủ yếu muốn biết chính minh chủ Nghịch Âm Minh liệu có xuất hiện lúc chúng ta tiêu diệt Nghịch Âm Minh hay không?” Thôi Yếu lắng nghe xong rồi đưa ra kiến nghị và bình luận, hiện tại hắn chỉ muốn biết cấp dưới có thể cho cái tin chính xác không.

Nghịch Âm Minh tính là gì?

Địa Phủ bọn họ kiêng kị từ trước đến nay không phải bản thân Nghịch Âm Minh mà là người chống đỡ Nghịch Âm Minh đến nay.

Đừng thấy Phi Lư hiện tại dương dương đắc ý, nhưng hắn lúc trước chẳng qua cũng chỉ là một con chó bên cạnh chính minh chủ mà thôi.

Chính minh chủ xưa kia thậm chí có thể đánh không phân cao thấp với Tần Quảng Vương tiền nhiệm. Người như vậy nếu thực sự ra tay thì e rằng bọn họ tới nhiều âm quan hơn nữa cũng chỉ là tặng đồ ăn.

Phi Lư dám to gan hoành hành ngang ngược như vậy chẳng qua là cáo mượn oai hùm.

Nhìn hắn chậm chạp không dám nhậm chức chính minh chủ, cũng không dám phá hủy cấm địa của Nghịch Âm Minh là biết.

Chính minh chủ đang ở trong cấm địa.

“Vị chính minh chủ kia sau khi đối chiến với Nhậm phủ quân vẫn luôn ở trong cấm địa tĩnh dưỡng. Chúng tôi từng phái người tiếp cận nhưng vừa mới đi đến nơi đó đã bị phát hiện. Trước mắt chúng ta có thể xác định chính minh chủ còn ở trong cấm địa nhưng tôi nghĩ vẫn không nên tùy tiện đối đầu với hắn.” Lữ Hồng Anh lên tiếng, “Chúng ta chỉ bắt Phi Lư, hắn đại khái sẽ không nhiều lời, mà đã cần cùng nhau đối phó thì thứ cho tôi nói thẳng, chúng ta trước mắt vẫn chưa có thực lực cao thủ như kia.”

Chẳng lẽ còn muốn Tần Quảng Vương đại nhân tự thân xuất mã?

Đùa gì vậy, Phi Lư nào đáng giá để phủ quân đại nhân tự mình ra tay!

“Thôi được, mọi người về trước sắp xếp lại thông tin, mỗi người viết một bản kế hoạch gửi lên cho tôi.” Thôi Yếu gõ gõ bàn, “Không được phép qua loa, càng không được phép đạo của nhau, giải tán đi.”

Đám người chạy ra ngoài ngay lập tức.

“Haiz, Thôi phán quan của chúng ta cũng như vậy rồi, không có việc gì đến nhân gian học bổ túc quản lý học làm gì. Bảo một mã yêu như tôi viết bản kế hoạch á?” Mặt Ngựa vô cùng phiền muộn, dù hắn huyễn hóa thành hình người nhưng hiểu biết về chữ nghĩa chỉ giới hạn ở đọc và viết, lần nào viết bản kế hoạch hắn cũng chép của Đầu Trâu.

“Anh Mặt Ngựa anh lo làm gì, chuyển đổi giọng nói là được rồi.” Một nữ âm quan cười hì hì nói, “Hiện nay nhân gian làm ra không ít thứ hay ho, có cần tôi mua hộ cho không? Hoặc là tôi có thể giúp anh viết bản kế hoạch, chỉ cần mười vạn công đức, hàng đẹp giá rẻ, đừng bỏ lỡ nha.”

“...Năm ngoái vẫn còn tám vạn, sao lại lên giá nhanh vậy?”

“Hết cách rồi. Anh Mặt Ngựa không biết đấy thôi, mới đây phía siêu thị bán ra một lô da mỹ nhân nhện, cây roi của tôi còn thiếu da mỹ nhân nhện, haiz, này chẳng phải nghèo rồi sao?” Nữ âm quan thở dài yếu ớt, “Tôi còn chưa trả xong khoản vay trước đó, cuộc sống chẳng khá giả gì. Nếu không phải gần đây bắt được mấy tên tiểu tử Nghịch Âm Minh thì tôi sợ ngay cả nói chuyện với anh cũng không có hơi sức.”

Đám người cười toe toét, Mặt Ngựa vẫn sảng khoái trả tiền, dù sao hắn cũng không có nhiều chỗ cần dùng công đức, với lại hắn còn mở một lớp huấn luyện Mặt Ngựa cấp tốc, kiếm được không ít.

“Nói đến đây, Tề Ngọc, tôi nghe nói dưới tay anh có một nhóm âm quan rất có thực lực.” Mấy âm quan cười tủm tỉm choàng vai Tề Ngọc.

“Tôi cũng nghe nói, hình như một người được phân mấy ngàn vạn công đức, một đêm phất nhanh, hai viên đan dược siêu quý trong Địa Phủ đều đã bán đi. Hù chết người ta, tôi làm âm quan lâu vậy rồi mà chưa từng phất nhanh lần nào?!”

“Anh Tề Ngọc, anh như vậy là không được, cấp dưới của anh đi phát tài sao lại không gọi chúng tôi chứ? Nguy hiểm bao nhiêu, có chúng tôi ở đây, dù thế nào cũng có thể an toàn không lo.”

Hiển nhiên, những âm quan này đều hướng về chuyện đám Ngô Bất Lạc náo ra.

Mới mẻ biết bao.

Mấy đứa vừa mới thi đỗ âm quan không bao lâu thoáng cái cầm đi ba trăm triệu từ siêu thị Địa Phủ, đủ khiến cái đám vừa già vừa nghèo bọn họ ước ao ghen tỵ.

Nếu không phải Địa Phủ quản lý chặt chẽ, chỉ có một tài khoản mà còn khóa lại thì bọn họ thực sự rất muốn đi ăn cướp.

Chẳng qua ngại mặt mũi, bọn họ dù sao cũng là tiền bối, không tiện động thủ, vậy nên đành ra tay với Tề Ngọc và Lữ Hồng Anh.

Lữ Hồng Anh chạy nhanh, đảo mắt đã không thấy bóng dáng, chỉ còn lại Tề Ngọc chưa kịp phản ứng còn ở đây, vừa vặn bị tóm được.

Tề Ngọc vẻ mặt đưa đám, “Chuyện này không liên quan gì đến tôi, một phần công đức tôi cũng không được chia, bọn họ chỉ mời tôi bữa cơm.”

Đám Ngô Bất Lạc còn lâu mới chia công đức cho Tề Ngọc, dù sao lúc ấy Tề Ngọc cũng không cùng đi với bọn họ, bọn họ gặp nguy hiểm đến mức nào? Nếu Tề Ngọc đi, bọn họ sao có thể để thằng nhóc mập kia mang Phí Qua đi?

“Bớt gạt người.”

“Đi, đi cùng chúng tôi.”

Ahhhh, chết tiệt.

Tề Ngọc cũng biết vậy chẳng làm, sao hắn biết đám Ngô Bất Lạc sẽ gặp phải mỹ nhân nhện chứ? Hắn chỉ đơn thuần cảm thấy cứ điểm của Phi Lư hẳn sẽ không có gì ghê gớm mới đúng.

Sai lầm.

Đây thực sự là sai lầm.

Đáng tiếc giờ Tề Ngọc hối hận cũng không kịp.

Trước mắt hắn chỉ muốn biết mình phải làm sao để vượt qua cửa ải khó khăn này?

Thôi Yếu nhìn đám người đi xa, trên tay cầm một quyển sổ.

Cuốn sổ này chứa hầu hết tư liệu về cuộc đời những âm quan này, bao gồm một số công tích và những điều bọn họ đã làm trước đây.

Thôi Yếu yên lặng khép sổ lại.

Nếu có thể, hắn thật sự không muốn tin trong những người này có nội gián của Phi Lư. Thế nhưng tin tức mà Phí Qua trăm cay nghìn đắng truyền về không phải giả.

Vả lại bên Nghịch Âm Minh ba lần bốn lượt cướp người của Địa Phủ đi, tin tức không khỏi quá mức nhanh nhạy.

Nhìn thế nào cũng thấy Địa Phủ có vấn đề.

Huống chi Phi Lư người này bảo thủ thích làm lớn hám công to. Nếu hắn thực sự có một tâm phúc thực lực siêu quần thì tuyệt đối không thể nào che giấu mà sẽ tiêu tốn lượng tài nguyên lớn trên người tâm phúc này mới đúng.

Nhưng bây giờ vấn đề là rất nhiều người đều biết Phi Lư còn cất giấu một người nhưng không ai biết người này là ai?

Nếu nói căn bản không có người này, Phi Lư không thể vì một người không tồn tại mà bỏ công sức cả trăm năm được.

Người này sẽ là ai đây?

Bên Phi Lư đang tìm gian tế từ Địa Phủ, bên Địa Phủ sao lại không tìm gian tế từ Nghịch Âm Minh chứ? Hiện tại chỉ xem bên nào sẽ tìm được trước thôi.

Thôi Yếu thở dài một hơi, luôn cảm thấy bản thân mình già thật rồi.

Nếu không thì hắn cũng học Nghiệt Kính Đài, đi nghỉ mát là được rồi!

Tác giả có lời muốn nói:

Thôi Yếu: Không vui, muốn nghỉ ngơi, quá mợt mỏi!

Tần Quảng Vương *bàn tay Nhĩ Khang gương mặt hoảng sợ*: Đừng!!! Cậu đi thì tôi sẽ bị văn kiện đè chết đó!

Thôi Yếu: Hay là đề bạt mấy phán quan nữa được không?

Tần Quảng Vương *gương mặt đau xót*: Vẫn nên tuyển thực tập sinh đi, tài chính Địa Phủ chúng ta không nuôi nổi nhiều phán quan như vậy!

Hết chương 138.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.