Từ ngày trên người có thêm đống dấu tay xanh đen đó, mỗi ngày Ngô Bất Lạc trôi qua đều không quá tốt.
Trước tiên không nói đến những đau đớn mà những dấu tay này mang đến, ngay trong việc xã giao bình thường Ngô Bất Lạc đã cảm thấy phiền toái.
Sở Nhạc thì khỏi nói. Hắn vô cùng để ý mấy dấu tay trên người Ngô Bất Lạc, không có việc gì cũng nhìn chằm chằm Ngô Bất Lạc khiến Ngô Bất Lạc chỉ muốn chạy về tìm mẹ. Hơn nữa, dấu tay này người thường cũng có thể nhìn thấy nên nếu không muốn bị người ta bắt đi hỏa thiêu thì Ngô Bất Lạc nhất định phải che kín mít.
Hắn cảm thấy may mắn là dấu tay quỷ quái này không chào hỏi thân mật trên mặt hắn.
Nhưng so với phiền toái chân chính thì mấy thứ vừa nói chỉ là trò trẻ con mà thôi.
Trải qua Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc cẩn thận phân tích, phát hiện những dấu tay này đến từ những kẻ khác nhau.
Việc này có hàm nghĩa rất lớn.
Nếu là chưởng ấn do một con quỷ lưu lại thì chỉ cần giết một con là được. Nhưng hiện tại lại nhiều chưởng ấn như thế, mỗi cái đều khác biệt, cần phải xử lý toàn bộ đám quỷ đó mới được.
Với tu vi trước mắt của bọn họ mà nói thì khó lắm đó.
Từ ngày Ngô Bất Lạc có dấu tay, mỗi tối đều gặp ác mộng.
Mỗi ngày mơ thấy một kiểu chết của mình cảm giác thế nào?
Ngô Bất Lạc chắc chắn có thể trả lời được điểm cao----vô cùng kém!
Những kiểu chết đó không biết có phải do chính chủ nhân dấu tay làm ra hay không, cảm giác vô cùng chân thật. Có rất nhiều lần Ngô Bất Lạc thật sự nghĩ rằng mình bị người khác bóp chết, bị thiêu chết hoặc bị dìm chết, mãi đến khi tỉnh lại vẫn còn chưa hồi thần.
Cho dù là ác mộng nhưng cảm giác này thực sự quá mức chân thật.
Nếu là người có tâm lý chịu đựng kém, chỉ sợ đã sớm điên rồi.
Nhưng Ngô Bất Lạc không những không điên mà còn rất bình tĩnh ngồi nói chuyện với Sở Nhạc về hiện tượng dị thường phát sinh trên người mình.
Không phải chỉ là các loại kiểu chết thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người!
Chỉ là mấy cách chết bình thường, đa phần đều được toàn thây hết. Những kẻ xấu xa Ngô Bất Lạc gặp phải trước đây nhiều khi không để cho hắn được toàn thây.
Haiz.
Vẫn là xã hội hiện đại áp lực hơn, ngay cả biến thái cũng càng thêm ác liệt so với cổ đại.
Ở cổ đại, giết người phân thây làm bánh bao nhân thịt người đã rất đáng sợ, đặt ở hiện đại...ha ha.
Có đôi khi tâm thái Ngô Bất Lạc tốt thật sự là thiên phú dị bẩm.
Người có thể chất như hắn không thể không có tâm thái tốt.
“Kiểu chết tôi gặp phải có lịch sử lâu nhất là những năm cuối triều Thanh, nói cách khác, con quỷ này có lợi hại mấy cũng chưa đến ngàn năm, bởi vì chúng ta đang ở trong địa bàn của người ta nên mới thấy đối phương vô cùng cường đại thôi.”
Quỷ trăm năm và quỷ ngàn năm chênh lệch không chỉ một chút.
Ngô Bất Lạc vuốt mặt một cái, sắc mặt rất nghiêm túc, “Ở trong mộng tôi còn phát hiện gần như cùng một khoảng thời gian sẽ có năm nam bốn nữ cùng chết đi, không góp đủ chín người sẽ không dừng lại.”
Nhắc tới năm nam bốn nữ làm ta nhớ tới gì?
“Ý cậu là Quỷ nương tử?” Sở Nhạc khẽ nhíu mày nói, “Tôi cũng có nghi ngờ nhưng hiểu biết về cô ta vẫn quá ít.”
Lai lịch của Quỷ nương tử hay tập tục cũng thế, phần lớn người ở Hồng Phong trấn đều không biết. Bọn họ chỉ là quen việc tế bái Quỷ nương tử chứ cũng không nghiêm túc suy xét nguồn gốc của tập tục này.
Hơn nữa, người niên đại này đều có tư tưởng phong kiến mê tín, kì kì quái quái một chút cũng không là gì. Ở vài địa phương hẻo lánh có một số phong tục mới thực đáng sợ.
Có đối lập như vậy nên người Hồng Phong trấn càng cảm thấy không sao hết.
Không phải chỉ là đồ chơi mặt người làm bằng đường sao?
“Thật ra cũng không tính là ít.” Ngô Bất Lạc xâu chuỗi lại toàn bộ manh mối mà mình có, “Lưu lão gia cưới bảy người vợ, sinh được ba nam bốn nữ, còn thiếu hai người nữa mới đủ chín. Lần trước tôi nghe lén biết được đầu đuôi giữa tân nương tử và nhị thiếu gia, nhưng đứa bé trong bụng cô ta lại không phải của nhị thiếu gia. Nếu như tính thêm đứa bé này thì chính là đứa con thứ tám.”
Chín trừ tám còn một.
Nữ quỷ kia vẫn luôn miệng nói “Còn thiếu một cái”, cho nên mọi chuyện còn chưa thực sự bắt đầu?
Lần khảo hạch ở Hồng Phong trấn này trọng điểm thật ra không nằm ở hôn lễ mà là sau khi hôn lễ kết thúc.
Đến giờ bọn họ chưa bị ma quỷ tập kích, nguyên nhân căn bản chính là mọi thứ đều chưa bắt đầu.
Nếu coi cả lần thi này là một bộ phim thì bọn họ hiện tại nhiều nhất chỉ đang ở phần mở đầu, phần chính còn chưa bắt đầu cơ!
Ngô Bất Lạc đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu lúc trước nguyên thân tranh giành thành công, vậy người trở thành tân nương tử đã chết kia có phải chính là Dương Hiểu Vân rồi không?
Có lẽ vì giải được mê đề nên đêm hôm đó Ngô Bất Lạc rốt cuộc không mơ thấy các loại cách chết lạ lùng nữa, mà là mơ thấy Dương Hiểu Vân trước khi chết.
“Thiếu gia, ngài buông tha tôi đi.” Dương Hiểu liên tục lùi về sau, “Tôi...Tôi mang thai là lừa gạt ngài, tôi chỉ là muốn thoát khỏi thân phận nha hoàn mà thôi, tôi không phải cố ý.”
“Không kịp nữa rồi, Tiểu Vân.” Thanh âm của thanh niên rất ôn hòa, “Chuyện cô mang thai không chỉ mỗi tôi biết, tôi cũng vì cứu cô thôi.”
“Không, tôi không muốn chết, không muốn!” Dương Hiểu Vân hét lên, vì sao đối phương luôn miệng nói muốn cứu cô nhưng kết quả lại là muốn giết cô?
Đó gọi là loại cứu gì?
“Tiểu Vân, nghe lời. Cô chết trong tay tôi ít ra có thể đầu thai chuyển thế, bằng không, nếu cô chết trong tay cô ta...” Trên mặt thanh niên lộ ra vẻ hoảng sợ, “Không sao đâu, tôi sẽ giống như lúc giết mẹ mình, cho cô chết thống khoái*.”
“Không___”
*thống khoái: là thoải mái, nhanh chóng, ít đau đớn.
Ngô Bất Lạc thấy bàn tay kia bóp cổ Dương Hiểu Vân.
Đôi tay làm đúng như chủ nhân nó nói, thủ pháp quả thực rất nhanh, Dương Hiểu Vân nhanh chóng bị bóp chết.
Khiến Ngô Bất Lạc kinh ngạc chính là người thanh niên này.
Ma ốm đại thiếu gia tay trói gà không chặt trong truyền thuyết lại chính là người đã giết Dương Hiểu Vân?!
- ------------------
Trương Dịch bị người mang tới đại sảnh Lưu gia.
Hắn ngẩng đầu, thấy mấy vị chủ nhân Lưu gia này đều dùng ánh mắt như nhìn người chết để nhìn hắn.
Những người này, không thích hợp.
Trong lòng Trương Dịch rét lạnh.
Là hậu duệ Mao Sơn nên hắn nhận thức không ít quan to quyền quý. Có lẽ bởi vì ngày nay pháp chế hoàn thiện, cho dù có một số người vượt trên cả pháp luật nhưng đối với nhân mạng vẫn có chút kính sợ. Nhưng những kẻ trước mắt này không giống, ánh mắt bọn họ nhìn về phía hắn chẳng khác nào đám người điên rồ bị quỷ mê hoặc tâm trí mà hắn gặp trước đây!
Trong mắt bọn họ, hắn không phải là người, mà là một thứ đồ vật, là súc sinh bất cứ lúc nào cũng có thể giết chết.
“Quản gia, đây là người ông nói kia?” Lưu lão gia nhìn về phía Trương Dịch, vẻ mặt có chút tò mò, “Thoạt nhìn còn rất trẻ tuổi, thế nhưng đây là nam mà.”
“Hắn đúng là nam, nhưng hắn còn một em gái sống nương tựa lẫn nhau.” Quản gia mỉm cười nhìn về phía nhị lão thái thái, “Hơn nữa, người em gái này còn đang làm việc trong tế từ* Viện của nhị lão thái thái. Em gái hắn gọi là Tiểu Thúy, nhị lão thái thái đã từng gặp rồi.”
* tế từ: tế trong cứu tế, từ trong từ thiện, nôm na là cứu tế từ thiện.
“Ồ? Nhị tẩu, tẩu gặp qua cô gái tên Tiểu Thúy đó rồi sao?” Lưu lão gia hiếu kì hỏi, “Chưa nghe thất nhị tẩu nói đến lần nào.”
“Chẳng qua chỉ là một nha hoàn.” Động tác nhị lão thái thái gảy Phật châu bỗng dừng một chút, “Tiểu Thúy vừa ngu vừa đần, là một thô sử nha hoàn, bình thường quét rác còn được, đem ra làm tân nương là quá để mắt cô ta.”
Trương Dịch có ngốc mấy cũng biết những người này đánh chủ ý gì.
Tuy hắn không phải anh trai thực sự của Tiểu Thúy nhưng đã ở chung nhiều ngày như thế, vả lại tuyệt đối không có đạo lí để một cô gái gánh vác giúp mình.
“Các người muốn giết hay xử phạt thế nào tôi cũng nhận, không liên quan gì đến em gái tôi hết. Nó căn bản không phải người Lưu gia, các người không thể quyết định nó đi hay ở!” Trương Dịch giãy giụa nói.
“Lão gia, chính vì Tiểu Thúy ngu xuẩn nên mới dễ sai sử.” Quản gia mỉm cười nói, “Bọn họ huynh muội tình thâm, chỉ cần anh trai cô ta ở đây, không sợ cô ta không làm theo. Tiểu Thúy tuy rằng tướng mạo có phần không tốt nhưng thân thể khỏe mạnh, xem chừng có thể sinh.”
Bọn họ lấy vợ còn không phải vì sinh con sao?
Lưu lão gia trong lòng toan tính, “Vậy cứ làm như ông nói đi.”
“Cha, như vậy không tốt lắm.” Mộc Sơ Nhất ở bên cạnh giả làm người vô hình hồi lâu, hiện tại nghe thấy bọn họ xem mạng người như cỏ rác, trong lòng cũng có chút ghê tởm, “Đại tẩu chưa vào cửa đã chết, bây giờ lại gấp gáp tìm một người khác như thế, người ngoài sẽ nói thế nào về chúng ta? Với lại đại ca cũng không chịu nổi lăn lộn thêm lần nữa.”
Đại thiếu gia đúng lúc phối hợp làm ra bộ dạng bản thân không ổn rồi, thở hồng hộc nói, “Cha...Vô ích thôi, thân thể con như vậy...”
“Các con không cần nhiều lời, cha biết các con hiếu thảo.” Lưu lão gia khoát tay cự tuyệt lời đề nghị của hai anh em, “Bây giờ có thể không dùng danh nghĩa của con cưới, dùng danh nghĩa em trai con cưới cũng được.”
Lưu lão gia chỉ Mộc Sơ Nhấtm “Con cũng hồ nháo đủ rồi, nên kiềm chế lại.”
“Cha, nhị ca cũng chưa cưới vợ, con sao lại...” Mộc Sơ Nhất đem chủ đề chuyển lên đầu lão nhị quái gở.
“Nhị ca con khác.” Lưu lão gia trầm mặt nói, “Mọi chuyện cứ định như thế. Mười lăm tháng giêng là ngày lành, con chuẩn bị thật tốt làm tân lang là được. Quản gia, về phần Tiểu Thúy thì ông lo liệu.”
“Vâng, lão gia.” Quản gia mỉm cười đáp ứng.
Ban đêm.
Mộc Sơ Nhất nhẹ nhàng đá văng cửa phòng A La.
“Cậu còn giả chết à? Người thanh niên lúc ban ngày kia, nếu tôi đoán không sai chính là Trương Dịch của Mao Sơn, thực lực của hắn xem như không tồi vậy mà dễ dàng bị bắt như thế, đối thử thật sự không thể khinh thường. Đến giờ người được chọn cho Quỷ nương tử đã được chín người rồi, chúng ta nếu còn không động thủ thì chỉ có thể chờ chết.”
Mẹ của Mộc Sơ Nhất chính là Quỷ Vương, đương nhiên hiểu rõ những thủ đoạn giết người của lệ quỷ. Phương thức tu luyện của quỷ quái kì thật có liên quan rất lớn đến bản thân chúng lúc sinh thời. Cách thức tử vong, thời gian, địa điểm, ngay cả tư chất bản thân đều có thể làm cho bọn họ sau khi chết biến thành những dáng vẻ khác nhau.
Quỷ nương tử này tư chất có hạn, muốn giết người chỉ có thể mượn tay con người, khiến chín cô gái có kết cục giống như mình, nhờ đó tu hành. Tập tục thờ cúng Quỷ nương tử đã có từ lâu, bởi vậy mà số cô gái đã chết nhiều vô số kể. Nhưng Địa phủ lại đem nơi này trở thành địa điểm khảo hạch vòng hai cuộc thi Âm quan, như vậy chứng minh Quỷ nương tử này đã tới thời điểm mấu chốt.
Thời gian trôi qua qua càng lâu thực lực của bọn họ càng bị áp chế lợi hại.
Mới bắt đầu chỉ có năm thành, dần dần chính là sáu thành bảy thành tám thành chín thành.
Đối thủ càng ngày càng mạnh, bọn họ lại càng ngày càng yếu!
“Thời gian tôi hôn mê ngày càng dài.” A La trầm mặc một lát, vẫn quyết định nói ra ngọn ngành, “Ngay từ đầu chúng ta đã sai rồi, vòng đầu khảo hạch chúng ta thi là đơn đả độc đấu, nhưng vòng này thi là đoàn kết.”
Cho dù là Âm quan cũng cần đoàn kết hợp tác.
Đặc biệt là những kẻ điểm cao như bọn họ, thiên phú và trình độ đã cao hơn người bên dưới một khoảng lớn. Ngay cả phân phối nhân vật cũng tốt hơn những người điểm thấp. Nếu bọn họ phối hợp ăn ý thì muốn giải quyết trận khảo hạch này thật ra không khó.
“Ôi chao, cuối cùng cũng nhận ra.” Nhóm giám khảo Địa phủ mỗi người lấy chút nhang đèn trái cây, ngươi một lời ta một lời bắt đầu bình luận.
“Tám trăm người, bốn vòng thi. Mặc dù lần này A La bọn họ khó hơn chút nhưng mười người chín mươi điểm đã phân đến chỗ này bốn người rồi, cũng coi như không làm khó bọn họ. Phi, nhang đèn kém chất lượng này là ai mang tới?” Một nữ quỷ Âm quan phun ra, “Cái này là cho quỷ ăn sao? Lão nương sau khi trở thành Âm quan chưa từng nếm qua thứ gì khó ăn như vậy.”
“Âm quan đại nhân, tiền lương tháng này của ngài đã bị ngài ăn hết rồi, đây là tháng sau dự chi ra đấy.” Âm quan thực tập mới tới tuần tự nói, “Trước đó vài ngày, thị trường Uổng Tử Thành mở cửa, ngài một hơi mua mấy trăm cây nhang Hoàng gia đắt nhất.”
Nữ âm quan sững sờ một lát, không nói gì.
“Phán quan đại nhân, rốt cuộc khi nào mới tăng lương cho chúng tôi a! Ngài nhìn xem, tôi sắp nuôi không nổi bản thân rồi.”
“Căn cứ điều tra thị trường, tiền lương Âm quan hoàn toàn theo kịp vật giá. Tôi thấy con người ở nhân gian làm rất tốt, còn bán nhà cửa, tôi nghĩ Địa phủ chúng ta cũng có thể làm âm trạch*.” Phán quan vuốt râu nói, “Đến lúc đó các ngươi ăn mặc tiết kiệm để xây nhà mua phòng, không cần suốt ngày ồn ào đòi tăng lương.”
Nữ âm quan còn muốn nói gì đó bị đồng nghiệp bên cạnh ba chân bốn cẳng ấn xuống.
Ý nghĩ xây âm trạch bán lấy tiền này Phán quan cân nhắc không phải một lần hai lần, vậy mà nữ quỷ còn ngay lúc này ồn ào đòi tăng lương.
“Thí sinh lần này trình độ không tồi.” Một Âm quan khác cố gắng chuyển dời đề tài, “A La là Lạt Ma chuyển thế, cho dù trong tình huống như vậy vẫn có thể bảo đảm thân thể sống sót, còn có khắc lục kinh Phật, thật sự lợi hại. Về phần Mộc Sơ Nhất, Mộc Liên nuôi dưỡng hắn rất tốt, thực lực của hắn vẫn còn lại một phần.”
“Trương Dịch thì có chút kém. Haiz, Mao Sơn mấy năm nay thi đậu Âm quan càng ngày càng ít, là do địa vị quá vững chắc nên không đủ lòng cầu tiến.” Một Âm quan khác xuất thân Mao Sơn thở dài nói, “Với trình độ như Trương Dịch, đặt ở thời của tôi chỉ là trung đẳng, không nghĩ tới hiện giờ vậy mà lại thành kì tài Mao Sơn.”
“Tôi thấy Ngô Bất Lạc này không tồi, một kẻ sáu mươi điểm có thể lăn lộn đến bây giờ, manh mối tra được không hề kém bọn A La. Chẳng qua vòng thứ nhất thành tích chỉ vừa đạt tiêu chuẩn, có hơi yếu.”
“Thể chất người này hình như có vấn đề, nhưng mà tạm thời nhìn không thấu.”
“Vậy thì sao? Một trăm Âm quan thì năm mươi kẻ thể chất có vấn đề. Lấy ngay Mộc Sơ Nhất ra nói, với thể chất của hắn chúng ta ăn cũng là đại bổ!!!”
“.....Ngươi đây là phạm tội, cẩn thận rơi xuống Địa Ngục Rút Lưỡi.”
“Tôi sai rồi, tôi không dám nói nữa.”
“Có điều bọn họ tốc độ quá chậm.” Phán quan thở dài nói, “Tuy đề Quỷ nương tử này có hơi khó nhưng tôi đã đặt bốn người chín mươi điểm ở cùng nhau. Kết quả còn không bằng ba trường thi khác, bọn họ lấy thí sinh chín mươi điểm cầm đầu đã bắt đầu phá đề!”
“....Thực ra đạo đề Quỷ nương tử này lấy ra làm khảo hạch cuối cùng cũng đủ rồi~”
“Phán quan đại nhân, tôi tính thử một cái, trước mắt số người tra được manh mối vẫn khá nhiều.” Một tên phụ tá lặng lẽ tới gần, “Vì chèo chống những cảnh tượng tái hiện này, âm khí Uổng Tử Thành thu vào lại giảm xuống.”
“...Vậy thì tiếp tục giản bớt người đi.” Phán quan cũng có chút sầu.
Nhóm Âm quan suốt ngày la hét đòi tăng lương, cuộc thi Âm quan lại là một khoản chi tiêu lớn. Haiz, muốn tăng thu giảm chi, vẫn nên xây âm trạch bán, khiến đám Âm quan hung hăng xuất một lần máu mới được.
Sau khi trở về nhất định phải bảo thủ hạ chiêu hồn đám thương nhân bất lương chuyên làm bất động sản đến hảo hảo tán gẫu một chút về vấn đề bán âm trạch!