Ngô Bất Lạc phát hiện gần đây Sở Nhạc có chút không thích hợp.
Hình như đang trốn tránh hắn?
Trốn tránh hắn?!
Đây là chuyện trước nay chưa từng xảy ra, Sở Nhạc lúc trước nói rõ bản thân mình là quỷ cương thi, khí tức trên người Ngô Bất Lạc có lợi cho việc khôi phục thương thế của hắn nên mới luôn đi theo bên cạnh Ngô Bất Lạc. Nhưng mà hiện tại Sở Nhạc cư nhiên không dính hắn nữa?
Ngô Bất Lạc nghĩ mãi, cảm thấy vấn đề chắc chắn không phải ở mình mà là Sở Nhạc. Bây giờ Sở Nhạc không phải trạng thái quỷ cương thi mà có thân thể, như vậy khẳng định không cần dính hắn không rời như trước đây. Hơn nữa, hiện tại là vòng thứ hai khảo hạch Âm quan, Sở Nhạc nếu luôn đi theo mình thì sẽ rớt lại sau người khác.
Suy nghĩ một chút.
Trên người hắn bị quỷ đánh dấu, đi đến đâu cũng có thể bị Quỷ nương tử phát hiện, chẳng khác nào một cái bóng đèn siêu cấp hình người, đi đến đâu sáng đến đó, vì tránh rút dây động rừng, Sở Nhạc tách ra tự mình đi điều tra mới là lựa chọn tốt nhất.
Lí trí thì bảo vậy nhưng tâm lí lại không qua được.
Chắc chắn là vì hắn quá phế.
Ngô Bất Lạc nghĩ thử, dù sao bây giờ hắn không có mấy thứ đồ phòng thân kia, bên cạnh toàn kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ, những bản sự kia của hắn đem ra để bảo mệnh còn ngại ít chứ đừng nói làm cái khác.
Suy nghĩ rõ ràng nguyên do, Ngô Bất Lạc cũng không xoắn xuýt nữa.
Suy cho cùng thi Âm quan vẫn quan trọng hơn, hắn không thể yêu cầu người khác lúc nào cũng bảo vệ hắn được.
Dựa vào ông trời không bằng dựa vào chính mình, hắn không tin trận khảo thí này thật sự không có chỗ cho hắn phát huy.
- -------------------------
Sở Nhạc gần đây không bị Ngô Bất Lạc quấn lấy mà bị người khác để mắt tới.
Người để mắt tới hắn là nhị thiếu gia.
Tiểu Song ở trong đám nha hoàn thanh danh không quá tốt nhưng tính nết lại trương dương*. Diễn xuất của Sở Nhạc so với Ngô Bất Lạc nghĩ tốt hơn nhiều, hắn cũng có nhiều biện pháp để biến cỗ thân thể này của mình trở nên giống hệt người sống.
*trương dương: là chỉ kiểu người thẳng tính, có gì nói hết, nói toạc móng heo.
Đúng vậy, người sống.
Bởi vì trên người Tiểu Song tản ra khí tức người sống nên Sở Nhạc mới có thể an an ổn ổn sống trong đại viện Lưu gia, cho dù là Mộc Sơ Nhất hay A La đều không phát hiện nha hoàn tản ra khí tức người sống này cũng là thí sinh giống bọn họ.
Dù sao, ngay cả A La vì để duy trì thân phận người sống nên phải thường xuyên lâm vào trạng thái ngủ say, ai lại rảnh đi hoài nghi Tiểu Song có phải người sống thật hay không?
Thí sinh thực sự rất nhiều nên nhóm Âm quan Địa Phủ sẽ chỉ chú ý những người có thành tích tốt hoặc có thể chất đặc thù, Sở Nhạc không thuộc loại nào trong cả hai loại đương nhiên không ai để ý.
Nghiêm túc mà nói, hắn coi như là tiền bối của đám Âm quan Địa Phủ này đó!
Mặc dù nằm dưới đất nhiều năm nhưng như vậy không có nghĩa hắn không theo kịp thời đại.
Cảm giác làm boss sau màn không tồi, Sở Nhạc cũng rất hưởng thụ khoái cảm này. Chỉ là có đôi khi ông trời muốn chỉnh bạn sẽ không xem bạn có già hay không. Cho dù Sở Nhạc đã cố hết sức khiến bản thân không gây chú ý những cuối cùng vẫn bị theo dõi.
Nói thế nào nhỉ?
Xem như là thông minh quá bị thông minh hại đi.
Sau chuyện tân nương quỷ dị tử vong ngày mùng một đầu năm, bầu không khí từ trên xuống dưới Lưu gia liền có gì đó không đúng. Thần kinh thô như Ngô Bất Lạc cũng cảm nhận được điều đó, giống như toàn bộ đại viện Lưu gia bắt đầu một loại biến hóa cổ quái. Nhưng dù trong lòng mọi người cảm giác được biến hóa này cũng không dám suy nghĩ sâu xa.
Số người sống trong đại viện càng ngày càng ít, người bên ngoài vì sự tình tân nương tử vong nên không dám đến làm công thời vụ, dù tăng thêm tiền lương thì người đến cũng toàn là tráng hán.
Đàn ông thì có tác dụng gì?
Nhị thiếu gia rà soát khắp nơi trong đại viện, rốt cuộc phát hiện Tiểu Song.
Một nha hoàn tràn đầy sức sống.
Lúc Sở Nhạc phát hiện mình bị để mắt tới, tâm trạng thực sự vô cùng phức tạp.
Nếu được, hắn hoàn toàn có thể một tay bóp chết tên nhị thiếu gia không ra người không ra quỷ này nhưng hắn không được. Một khi hắn giết nhị thiếu gia thì sự tồn tại của hắn sẽ lập tức bại lộ hoàn toàn, đồng dạng còn có Ngô Bất Lạc.
Nhị thiếu gia hiện giờ vẫn chưa phát hiện sự tồn tại của Ngô Bất Lạc. Nhưng nếu đối phương phát hiện mình luôn luôn ở cùng một chỗ với Dương Hiểu Vân thì Ngô Bất Lạc sẽ rơi vào tầm mắt nhị thiếu gia. Đối với nhị thiếu gia không ra người không ra quỷ lại còn làm nhiều việc ác này mà nói, Ngô Bất Lạc chính là một miếng thịt béo đặt ở trước mặt, không cắn một phát thì thật có lỗi với bản thân.
Sở Nhạc không còn cách nào, chỉ có thể trốn tránh.
Vừa tránh vừa ngấm ngầm xoa tay tìm cơ hội im hơi lặng tiếng giết chết vị nhị thiếu gia này.
“Cô liên tục tránh ta, trốn đến bây giờ thì có ích lợi gì đâu? Chỉ cần cô còn ở Lưu gia một ngày sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay ta.” Nhị thiếu gia vẻ mặt đắc ý nhìn Tiểu Song, “Trở thành người của ta có gì không tốt, đại ca là một tên ma ốm, về sau Lưu gia này vẫn do ta định đoạt.”
Có lẽ bởi vì lúc trước nhị thiếu gia thành công đào góc tường đại ca một lần khiến lòng hắn tự tin tràn đầy. Kỳ thật khẩu vị của hắn thiên hướng loại hình ôn nhu văn nhã, coi trọng quả ớt nhỏ Tiểu Song này còn làm hắn bị thiệt thòi. Nhưng mà hết cách, Lưu phủ từ trên xuống dưới không tìm được cô gái nào có sức sống hơn Tiểu Song.
Đương nhiên, Tiểu Thúy có lẽ cũng có thể tính là một người.
Thế nhưng cái bộ dáng kia của Tiểu Thúy còn không bằng Tiểu Song đâu!
Nếu Sở Nhạc biết vị nhị thiếu gia này không chỉ ghét bỏ hắn mà còn so sánh hắn với cô gái khác e rằng có kiên nhẫn tốt đến đâu cũng phải giết tên đó cho hả giận.
May là nhị thiếu gia không nói ra khỏi miệng, Sở Nhạc cũng không có tâm tình quan sát vẻ mặt khiến người khác buồn nôn của nhị thiếu gia, đối phương coi như nhặt về một cái mạng.
“Nhị thiếu gia, hiện tại sắp đến hôn sự của đại thiếu gia.” Sở Nhạc nhịn xuống ác tâm trả lời, “Nếu ngài thực sự có ý, có thể chờ đến sau ngày mười lăm không? Nô tỳ gần đây bề bộn nhiều việc, quản gia không cho chúng tôi nghỉ.”
Nghe thấy hai tiếng quản gia, nhị thiếu gia cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.
Bây giờ quả thực không phải là lúc hắn nổi nóng.
Hắn không sợ đại ca và tiểu đệ, chỉ sợ cha và quản gia.
Trong mắt hắn, quản gia gần như là kẻ đáng sợ nhất trong đại viện Lưu gia ngoại trừ cha hắn.
“Vậy ta sẽ chờ cô.” Nhị thiếu gia tiến lên phía trước, niết cằm Tiểu Song cười vô cùng đắc ý, “Cô đi theo ta mới có thể ăn ngon uống say.”
Mình thật sự là hi sinh to lớn!
Sở Nhạc cố gắng mỉm cười, trong lòng đã nghĩ đến về sau nên lột da róc thịt vị nhị thiếu gia này như thế nào.
Đợi cuộc thi lần này kết thúc, hắn nhất định phải đòi Ngô Bất Lạc trả cho hắn cả gốc lẫn lãi!
“Hắt xì.”
Ngô Bất Lạc hung hăng hắt hơi một cái, không biết là ai đang nhắc đến hắn?
- ---------------------------
Tiểu Thúy bị trói đến đại viện Lưu gia.
Anh trai ở đây nên cô không thể không đến.
Trước khi đến, Tiểu Thúy còn đang nghĩ chẳng lẽ anh trai mình hẹn hò với Tiểu Vân bị bắt tại trận rồi? Nếu vậy, cô cầu xin chắc vẫn được.
Để đề phòng vạn nhất, Tiểu Thúy mang hết tiền để dành trong nhà đến, xem có thể cầu xin người Lưu gia nể mặt số tiền này mà buông tha anh trai cô hay không.
Nhưng mà không nghĩ tới, cô vừa ra khỏi nhà lập tức bị người đánh ngất xỉu.
Lúc tỉnh lại, bên cạnh chính là anh trai bị trói chặt chẽ, còn có quản gia và lão gia Lưu gia.
“Anh ơi.” Tiểu Thúy phát hiện ánh mắt những người này nhìn mình không có ý tốt, sợ hãi dịch về phía Trương Dịch.
“Oan có đầu nợ có chủ, các người ức hiếp một cô gái nhỏ thì có bản lĩnh gì?” Trương Dịch hung tợn nhìn đám người này, “Các người làm loại tà thuật hại tính mạng người khác này không sợ gặp báo ứng sao?”
“Chúng tôi có gặp báo ứng hay không không cần cậu phí tâm.” Quản gia mỉm cười nói, “Cậu vô duyên vô cớ xâm nhập Lưu gia, tân nương nhà chúng tôi lại cùng ngày chết đi, trong bụng còn không biết mang thai con của ai, chúng tôi cho dù giết tên gian phu như cậu cũng là chuyện đương nhiên.”
Dễ thấy, bọn họ định vu oan Trương Dịch là hung thủ.
“Các người nói bậy bạ gì vậy? Anh trai tôi căn bản không quen biết tân nương tử Lưu gia các người.” Tiểu Thúy hồi thần, vội vàng giải thích.
“Chuyện này không do hai người định đoạt.” Quản gia mỉm cười nói, “Huynh muội hai người không nơi nương tựa, chúng tôi dù có giết hai người, ai sẽ vì hai người mà ra mặt chứ?”
Tiểu Thúy không nói lời nào.
Nếu cô và anh trai có con đường khác thì việc gì phải tới Lưu gia làm công ngắn hạn chứ?
“Quản gia, ông nói nhiều.” Lưu lão gia không vui nói.
“Vâng, lão gia.” Quản gia biết nghe lời phải sửa miệng, “Thật ra chuyện này cũng không phải không thể thương lượng. Lưu gia chúng tôi chết một tân nương tử nên cần bù lại một. Tiểu Thúy, nếu cô nguyện ý đến Lưu gia, chúng tôi không những thả cô và anh cô mà còn bỏ ra một khoản sính lễ. Cô cũng biết đại thiếu gia của chúng tôi không còn nhiều thời gian, nếu đại thiếu gia thật sự bất hạnh ra đi thì chúng tôi cũng có thể thả cô đi.”
Lời này rõ ràng chính là gạt người.
Trương Dịch muốn nói gì đó nhưng lại bị người bên cạnh trực tiếp bịt miệng lại.
“Tiểu Thúy, cô hãy nghĩ cho rõ. Cô muốn anh trai cô sống hay là cùng chết?
Lựa chọn như vậy, khỏi cần nghĩ cũng biết Tiểu Thúy sẽ chọn cái nào.
“Tôi...Nếu tôi gả, các người lập tức thả anh tôi ra sao?” Tiểu Thúy nhẹ giọng hỏi.
“Đương nhiên.” Quản gia cười nói, “Chúng ta có thể lập chứng từ.”
“Các người thả anh tôi, tôi đáp ứng các người.” Tiểu Thúy hạ quyết tâm, cô hi sinh một chút không sao, nhưng anh trai là độc đinh trong nhà, không thể chết ở đây được.
Trương Dịch bị bịt miệng, muốn nói cũng không thể nói.
Đây rõ ràng là đi chịu chết!
“Tôi đáp ứng rồi, các người thả anh tôi ra được chưa?” Tiểu Thúy nhìn Trương Dịch đau lòng nói.
“Điều này không thể được, chờ mười lăm tháng giêng cô cùng đại thiếu gia bái đường thành thân xong chúng tôi mới có thể thả hắn, nếu không hai người chạy mất thì chúng tôi đi đâu tìm người?” Quản gia mỉm cười lắc đầu.
Mọi chuyện quyết định như vậy, Lưu lão gia dường như cũng rất hài lòng, Tiểu Thúy sau đó bị trông coi, trước mười lăm tháng giêng không cho phép ra khỏi cửa.
“Tiểu tân nương của anh bị giam lại rồi.” Mộc Sơ Nhất cười lạnh nói, “Tôi đoán mấy ngày tới sẽ có người âm thầm mò vào phòng Tiểu Thúy khiến cô ta mang thai, cuối cùng cô ta sẽ chết vào lúc chắc chắn thực sự mang thai. Đợi đến lúc đó, chúng ta không cần diễn xướng gì nữa, toàn bộ bị loại!”
A La còn đang suy nghĩ.
Hắn luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
“Tạ Bán Loan với Trương Dịch đâu?”
“Trương Dịch giờ đang bị giam, nhưng tôi đã tìm được chỗ chính xác, muốn cứu hắn ra không khó. Còn Tạ Bán Loan, tên nhãi này trốn rất giỏi, nói không chừng hắn đã sớm bị loại, có ba người chúng ta chưa chắc không thể ngăn cản mọi chuyện trước khi nó trở nên ác liệt nhất.” Mộc Sơ Nhất không ngừng thuyết phục, “Bằng không đợi đến lúc Quỷ nương tử thành công, toàn bộ chúng ta đều phải cuốn xéo.”
“Chẳng lẽ không còn thí sinh nào khác sao?” A La vẫn cảm thấy ba người thật sự quá ít. Không phải chứ, lẽ nào những thí sinh kia không có mấy ai còn sống sót sao?
“Có thể đi vào Lưu gia căn bản không có mấy người, ngẫu nhiên phân đến cũng rất nhanh đã bị loại.” Mộc Sơ Nhất vẻ mặt lộ ra chút khinh thường, “Về phần những kẻ bảy tám chục điểm, lần trước bị tử trạng của tân nương dọa, chỉ sợ nhất thời không dám tiến vào đại viện Lưu gia, giờ còn đang ở ngoài quan sát đấy!”
Bên ngoài đại viện Lưu gia cũng chưa chắc không có nguy hiểm.
Những người thành công nhập thân lại vì bị phát hiện sơ hở mà bị thiêu chết, dìm chết không phải chỉ một hai người, còn một số khác thì trực tiếp bị mang đi tế Quỷ nương tử.
Nếu những thí sinh kia cố gắng không để bị phát hiện, tế phẩm để cúng tế Quỷ nương tử chỉ là chút đồ chơi hình người làm bằng đường trộn với bột mì. Nhưng một khi người trong thị trấn phát hiện thân nhân bên cạnh mình có khả năng bị yêu tà phụ thể thì làm sao còn thủ hạ lưu tình?
Ngày đầu tháng giêng đã chết một nhóm thí sinh.
Chỉ là bọn họ vẫn luôn ở trong đại viện Lưu gia nên chưa từng phát hiện chuyện này.
Điều này không thể trách bọn họ, dù sao ngay từ đầu tất cả mọi người là đối thủ cạnh tranh, bảo toàn tính mạng cho bản thân còn chưa kịp thì lấy đâu ra sức quan tâm đến kết cục của thí sinh khác?
Vì vậy, chờ đến bây giờ, tràng diện liền trở nên lúng túng.
Bọn họ sắp không có người để dùng!
Tác giả có lời muốn nói:
Nhị thiếu gia: Tôi hi sinh to lớn.
Tiểu Song: Tôi hi sinh to lớn.
Sở Nhạc: Tôi hi sinh to lớn.
Ngô Bất Lạc:...Tôi còn chưa kịp hi sinh đã không hiểu sao bị quăng nồi.