Không Trang B

Chương 12: Chương 12




Đại não Trần Tuân trống rỗng, cậu nhìn Doãn Thừa, lại nhìn xuống phía dưới sân khấu nháy mắt an tĩnh như gà.

Trần Tuân chỉ cảm thấy mặt nóng đến sắp nổ tung, lỗ tai ong ong, cậu đứng tại chỗ bất động, tựa như con ngỗng ngốc rụt cổ, lại tựa như chờ mong ai đó tới cho cậu một đao over, như vậy, thật tốt.

“Được, vậy thì các cậu cũng được.” Doãn Thừa không sao cả nhún nhún vai, tiến lên một bước giữ chặt Trần Tuân tay, tay kéo mạnh một cái, liền đem Trần Tuân kéo qua, Trần Tuân mơ hồ hốt hoảng, lúc phục hồi tinh thần lại mới phát hiện tay Doãn Thừa đã đặt ở bên gáy cậu, vỗ nhẹ vào mặt cậu.

“Hey, phối hợp tôi.”

Trần Tuân đột nhiên trừng lớn mắt, sắp bị hù chết rồi. Lúc này, phản ứng đầu tiên của cậu không phải chìm đắm trong chuyện được cùng nam thần tiếp xúc gần gũi, mà là lập tức quay đầu lại tìm Phàn Thanh.

Phàn Thanh nhìn thấy Trần Tuân xoay đầu lại, ánh mắt tựa như cầu cứu, cũng lập tức thanh tỉnh. Hắn nhíu mày, dùng gót chân gõ gõ xuống sàn khấu khấu, sau đó giơ tay vỗ một cái.

“Âm nhạc tới đoạn cao trào.”

Dưới đài sớm đã bát nháo loạn xị, có fan nhận ra Trần Tuân và Phàn Thanh, lớn tiếng la hét tại sao lại là hai tên thần kinh kia nữa chứ. Nhưng lúc này Phàn Thanh ra hiệu với nhân viên âm nhạc, mọi người cũng không rõ ràng tình huống, tiếng la hét ầm ĩ dần dần nhỏ lại.

Phàn Thanh nhảy tại chỗ một đoạn đơn giản, sau đó bước vài bước về phía Trần Tuân, kéo lại tay Trần Tuân, đem cậu kéo về hướng mình, phối hợp âm nhạc, đem Trần Tuân giống như quả cầu đẩy ra xa lại kéo trở về, đẩy ra xa lại kéo trở về. Đầu óc Trần Tuân choáng váng, nhưng trong mắt người xem dưới sân khấu, lại hóa thành vũ đạo điệu waltz nhẹ nhàng trôi chảy.

Trần Tuân cảm thấy toàn bộ trời đất đều đang xoay tròn, hoa cả mắt, thiếu một bước nữa là miệng sùi bọt mép, may mà Phàn Thanh cũng chú ý tới, đem cậu đẩy về phía sau hậu trường. Mấy bạn nhảy đứng phía sau sân khấu vừa mới đuổi kịp tới. Các cô nâng Trần Tuân, lại đem cậu đẩy tới trong tay người đại diện của Doãn Thừa đang gấp đến độ dậm chân. Người đại diện chậc chậc chậc lưỡi, đem cậu ném lên ghế sô pha trong phòng hóa trang.

Trần Tuân đầu nghiêng ngã, rốt cuộc phun ra sạch sành sanh ở cái thùng rác bên cạnh.

Mà lúc này trên sân khấu, các vũ công rốt cuộc tìm được cơ hội để lên sân khấu. Phàn Thanh cũng mượn cơ hội muốn xuống sân khấu, lại bị Doãn Thừa nhìn thẳng. Doãn Thừa hoàn toàn không màng sự sắp xếp của chương trình, trực tiếp đi tới vỗ vỗ bả vai Phàn Thanh. Phàn Thanh quay đầu lại. Doãn Thừa nâng nâng cằm về phía hắn, ngay tại chỗ lộn ngược ra sau, sau đó trên sàn nhà nhảy một điệu breking.

Khóe miệng Phàn Thanh nhếch lên, không ngờ tiểu tử này lại muốn tìm hắn đấu nhảy.

Phàn Thanh chưa từng học Street Dance, không có bạn nhảy, hắn chỉ cần một đôi giày có thể gõ ra tiết tấu Oxford trên sàn nhà là được rồi.

Doãn Thừa xoay người, ra hiệu cho Phàn Thanh. Hai tay Phàn Thanh đưa ra sau lưng, dưới chân duyên dáng gõ gõ, tiết tấu dần dần nhanh hơn. Tay trống không thể không ra sức phối hợp với tiết tấu của hắn, tiếng dùi gõ lên mặt trống nghe càng rung động.

Tất cả mọi người dưới sân khấu đều tới xem Doãn Thừa, không ngờ rằng sẽ nhìn chằm chằm chân của người nam nhân này, theo dõi điệu nhảy sắp không nhìn thấy rõ của hắn, tất cả các gương mặt đều thống nhất dại ra.

Phàn Thanh kết thúc, giơ tay ý bảo Doãn Thừa tiếp tục. Doãn Thừa hứng thú bừng bừng, bắt đầu thể hiện những động tác có độ khó cao hơn.

Lúc Doãn Thừa làm tư thế chổng ngược liên tiếp lộ ra cơ bụng, các fan từ trong điệu nhảy clacket tiêu sái vừa lấy lại tinh thần, lại bắt đầu vì cơ bụng vừa lộ ra của Doãn Thừa và cánh tay rắn chắc của hắn thét chói tai.

Lúc này Trần Tuân ở phòng hóa trang rốt cuộc tỉnh táo lại, cậu vốn dự định đi tìm Phàn Thanh rồi nhanh chóng chuồn đi. Vừa mới chạy đến lối đi nhỏ, bỗng nghe được phía trước một trận tiếng thét chói tai và tiếng vỗ tay càng ngày càng to hơn, thật không thể tin được.

“Chẳng lẽ Phàn Thanh còn ở trên sân khấu?”

Trần Tuân nuốt nuốt nước miếng: “Xong rồi, anh ấy sẽ không bị xử tội công khai chớ……”

Dù sao cậu và Phàn Thanh cũng huỷ hoại fan meeting của Doãn Thừa a!

Trần Tuân té ngã lộn nhào, lóp ngóp bò dậy chạy về phía sân khấu, lại ở phía sau hậu trường khó khăn lắm mới luồn lách qua.

Trần Tuân không thể nào hiểu được hình ảnh mình đang nhìn thấy. Một đám fan hâm mộ đã không màng bảo vệ ngăn trở, mạnh mẽ chen lấn lên phía trước sân khấu. “Trường thương”, “đoản pháo” máy ảnh và di động liên tục chụp hai người trên sân khấu.

Doãn Thừa thở hồng hộc, giống như con quay xoay tròn trên mặt đất, giày của Phàn Thanh tựa như nhét đá, trên sàn nhà gõ mạnh liên tục.

May quá, Trần Tuân biết hai người kia đang nhảy, hơn nữa kỹ thuật kinh người. Nhưng cứ như vậy, một lát sau, những fans dưới sân khấu từng mắng Phàn Thanh là kẻ thần kinh, tại sao bộ dáng giống như muốn bò lên cuồng liếm anh ấy vậy?

Đang lúc Trần Tuân buồn bực, Phàn Thanh đem áo khoác âu phục vẫn luôn vắt trên cánh tay ném xuống sân khấu, rồi cởi bỏ mấy cúc áo áo sơ mi củamình. Hắn vén tay áo lên, lộ ra cơ ngực như ẩn như hiện cùng cánh tay vừa cường tráng vừa thon dài. Dưới sân khấu tiếng thét chói tai nhất thời muốn phá banh nóc nhà.

Trần Tuân không biết tại sao, phát hỏa.

Đặc biệt là khi cậu phát hiện cái áo khoác mà Phàn Thanh ném xuống dưới sân khấu bị hơn mười đôi tay tranh đoạt xé rách, Trần Tuân cảm thấy mình có thể bùng cháy ngay tại chỗ.

“Phàn Thanh!!” Trần Tuân hướng về phía trên sân khấu hô to một tiếng.

Lúc này cậu hoàn toàn quên mất đây là fan meeting nam thần của mình, hoàn toàn quên mất cậu nếu lại cho người ta thêm ấn tượng vậy thì cậu không chạy thoát việc tiến vào sổ đen.

Hiện tại trong đầu Trần Tuân chỉ có một ý tưởng, là bắt cái tên Phàn Thanh hồ ly tinh chuyên phóng thích hormone, hái hoa ngắt cỏ lung tung kia nhanh chóng trở về!

Phàn Thanh quay đầu lại nhìn thấy Trần Tuân, nhẹ nhàng nở một nụ cười. Trần Tuân biết nụ cười kia không phải bởi vì nhìn thấy mình, mà bởi vì người này đã chơi rất high.

Phàn Thanh chuẩn bị về phía Trần Tuân, dưới sân khấu đột nhiên an tĩnh lại.

Tình huống kỳ lạ này đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Doãn Thừa cũng nghi hoặc dừng xoay tròn, nhìn xuống dưới sân khấu.

Một tiếng rên rỉ phát ra từ đám đông an tĩnh.

“Hắn, hắn là Omega……”

Đám người cấp tốc thối lui, trong khoảng trống là một nam hài mặc áo thun fan club, hắn ta rất hoảng loạn, đem chính mình co thành một cục, cố hết sức tránh đi thứ gì đó trên mặt đất.

Trần Tuân vọt tới trước sân khấu, tập trung nhìn kỹ.

Đó là âu phục của Phàn Thanh.

Phía trên âu phục của Phàn Thanh có hai người bọn họ, hai người bọn họ cái kia……

Trần Tuân đột nhiên quay đầu lại, phát hiện nguyên nhân không chỉ bởi vì âu phục, mà trên sân khấu hai cái nam nhân đều phát ra hormone quá mãnh liệt. Tuy rằng Doãn Thừa là Beta, nhưng là Doãn Thừa chưa từng nhảy trước mặt fan hâm mộ ở cự ly gần như vậy. Càng đừng nói Phàn Thanh, áo sơ mi Phàn Thanh ướt đẫm mồ hôi, hương vị tình dục tàn lưu trên người theo vận động kịch liệt tản mác ra khắp hội trường kín mít này. Hơn nữa, hắn là một Alpha dễ dàng ảnh hưởng đến Omega nhất.

Phàn Thanh không chú ý tới Trần Tuân đang nhìn về phía chính mình, mà hướng về phía dưới sân khấu bước từng bước một bước, biểu tình trên mặt hắn có chút mê mang.

Trần Tuân cảm thấy chính mình giống như dẫm vào không khí vậy, trong lòng căng thẳng, cậu vội vàng tiến lên ôm lấy Phàn Thanh, đem Phàn Thanh đẩy ra sau sân khấu.

“Phàn Thanh, chúng ta đi.”

Phàn Thanh không động, hắn giống nhau bị đóng đinh cố định đứng ở tại chỗ, đôi mắt thẳng tắp nhìn Omega đang động dục kia, cánh mũi mấp máy, tựa hồ ở ngửi được mùi vị bất thường trong không khí.

Trần Tuân cũng ngửi thấy, thoang thoảng, tao lộng xoang mũi, là tin tức tố của Omega.

Có thể khiến Beta cũng nhanh chóng ngửi được mùi tin tức tố như vậy, đối với Alpha ảnh hưởng sẽ gấp bao nhiêu lần chứ.

“Phàn Thanh……” Trần Tuân áp đầu vào ngực Phàn Thanh, dưới chân đạp mạnh, ý đồ muốn đẩy Phàn Thanh trở về. Cậu quá sốt ruột, càng sốt ruột dưới chân càng trượt. Hiện tại Trần Tuân chỉ muốn có một cặp sừng làm sẵn.

Trần Tuân phát hiện Phàn Thanh lại đi về phía trước một bước, cậu bắt đầu cầu nguyện có thể xuất hiện một chiếc máy xúc đất, cái gì cũng được, cậu muốn đem Phàn Thanh xách trở về.

“Anh là của tôi……” Trần Tuân khắc chế không được mà nói, đầu dùng sức đâm đâm vào người cái tên Alpha đang bị người khác hấp dẫn, giống chú nghé con, lặp đi lặp lại, “Anh là của tôi.”

Phàn Thanh rốt cuộc bắt lấy cổ tay Trần Tuân.

Trần Tuân đầy cõi lòng hy vọng ngẩng đầu lên, Phàn Thanh nhìn cũng không nhìn cậu, bắt lấy cổ tay của Trần Tuân đem cậu từ trước người mình kéo ra.

Trần Tuân trơ mắt nhìn Phàn Thanh đi qua, một tay chống lấy lực nhảy xuống phía dưới sân khấu, đi tới trước mặt nam hài kia.

Đám đông xung quanh nam hài lại nhanh chóng thối lui một chút sang bên cạnh.

“Đó là một Alpha……” Mọi người xung quanh bất an thấp giọng nghị luận.

“Làm sao bây giờ? Cứ tiếp tục như vậy sẽ bị dấu hiệu mất.”

“Có nên ngăn cản họ không?”

Phàn Thanh dường như không nghe thấy những lời nghị luận đó. Hắn chỉ nghe theo bản năng, đi tới trước mặt nam hài. Phía dưới sân khấu rất tối, Phàn Thanh chỉ nhìn thấy có người đang cuộn tròn ở đó, không ngừng rên rỉ, quằn quại mang theo run rẩy, thực mê người.

Nam hài cũng cảm giác được Alpha tới gần, hắn tuy rằng có chút sợ hãi, nhưng cũng không cảm thấy bài xích. Người đàn ông kia, người Alpha đó, bộ dáng ở trên sân khấu lúc nãy rất có mị lực. Hơn nữa hắn cũng bởi vì ngửi được mùi trên quần áo của người đó, mới đột nhiên tiến vào kỳ động dục.

Có lẽ…… Tuần hoàn dục vọng là đúng.

Hai người đều mơ hồ mà nghĩ như vậy, sau đó nam hài vươn tay với Alpha.

“Phàn Thanh.”

Lỗ tai Phàn Thanh giật giật, giọng nói này rất bình tĩnh, làm lý trí còn sót lại của hắn cũng từ trong vũng lầy kéo lên được một ít.

Phàn Thanh quay đầu lại và thấy vẻ mặt khẩn trương của Trần Tuân. Sau đó đôi mắt Trần Tuân liếc liếc xuống phía dưới. Bỗng nhanh chóng chạy tới, rồi sau đó nâng đầu gối lên.

“A!!!”

Phàn Thanh che lại dưới háng quỳ xuống trên mặt đất, sắc mặt đều thay đổi.

Trần Tuân ngồi xổm xuống, sốt ruột nói: “Anh có sao không? Có sao không? Tôi không có quá dùng sức, hẳn là không có vấn đề gì đi?”

Phàn Thanh trừng mắt nhìn cậu, cắn răng nói: “Trần Tuân…”

“Anh nhận ra tôi hả? Thật tốt quá anh tỉnh táo lại rồi!”

“Cậu cái này…… Tôi mẹ nó muốn làm chết cậu!!”

“…… Tôi sẽ cầu nguyện cho anh mà.”

Trần Tuân vừa đau lòng vừa thương xót nhìn Phàn Thanh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.