Không Trang B

Chương 13: Chương 13




Nam hài Omega được người bạn Beta của hắn đưa đến bệnh viện, fan meeting bị gián đoạn, bởi vì chờ đến lúc mọi người phục hồi tinh thần lại, Doãn Thừa đã không còn trên sân khấu.

Người đại diện của anh ta bước ra xin lỗi, nói Doãn Thừa muốn đến bệnh viện thăm bạn fan xảy ra chuyện. Để bồi thường, tất cả mọi người đều sẽ nhận được một tấm ảnh chân dung của Doãn Thừa.

Các fan đều rất thất vọng, nhưng cũng chỉ có thể lục tục giải tán.

Người đại diện giải quyết xong mọi chuyện trước sân khấu, rồi đi vào hậu trường, gõ gõ cửa phòng nghỉ.

Mở cửa chính là một Beta không có điểm thu hút gì, mặc áo thun fan club, lúc lên sân khấu tặng hoa chân còn mềm nhũn.

Người đại diện cho rằng cậu ta chỉ là một fan não tàn bình thường, không nghĩ tới đêm nay xảy ra một loạt chuyện xuất sắc ngoạn mục đều có quan hệ với cậu ta.

“Người bạn của cậu thế nào rồi?” Người đại diện hỏi.

Trần Tuân nghiêng người tránh ra nói: “Anh ấy nghỉ ngơi một lát sẽ ổn.”

Người đại diện đi vào, nhìn thấy Alpha bị một kích dưới háng đang ngồi ở trên sô pha, nhìn qua tưởng như không có gì vấn đề, nhìn lại lần thứ hai liền phát hiện lưng người này có chút cứng đờ, mặt cũng có chút trắng.

“Có cần đi bệnh viện không?”

“Không cần.” Phàn Thanh lập tức trả lời. Sau đó đứng lên, đi thẳng ra khỏi cửa. Đi được hai bước hắn dừng lại, người đại diện vẫn luôn quan sát hắn nhướng mày.

“Đi a.” Phàn Thanh lạnh lùng nói, sau đó cũng không thèm nhìn người đại diện, rời khỏi phòng nghỉ.

Trần Tuân cúi người nói với người đại diện: “Xin lỗi cho các anh thêm phiền toái rồi.” Vừa đi vừa tự kiểm điểm, “Thật sự rất xin lỗi, làm ơn đừng cho tôi vào sổ đen, sau này tôi tới gặp Doãn Thừa nhất định sẽ rất rất rất an phận.”

Người đại diện gật đầu, Trần Tuân giống như được đại xá liên tục nói cảm ơn, rồi đuổi theo Phàn Thanh.

Tổ hợp Alpha và Beta, thật thú vị. Người đại diện nhìn bóng dáng hai người nghĩ.

Không phải chưa thấy qua Alpha và Beta ở bên nhau, chỉ là chưa thấy qua có thể trong tình huống Omega động dục, Alpha bị Beta mang đi, ừm, cũng là do phương pháp đặc thù.

Lúc này, di động người đại diện vang lên, nhận ra người gọi điện là người nhà mình, người đại diện vội vàng bắt máy.

“Anh thế nào? Khống chế được không?”

Doãn Thừa ở đầu kia điện thoại thư khẩu khí, đáp: “Vẫn ổn, dù sao loại chuyện này đã không phải lần đầu tiên xảy ra sao, vẫn là anh cẩn thận, mỗi lần tôi biểu diễn đều giúp tôi chuẩn bị thỏa đáng.”

Người đại diện hắng giọng và nói: “Vậy sao anh gọi điện thoại cho tôi? Có việc gì à?”

“Tiểu fan kia của tôi, tiểu Beta ấy, anh giúp tôi lấy số điện thoại của cậu ấy, nói là vì bồi thường fan meeting lần này bị gián đoạn, sẽ gửi tặng cậu ấy ảnh chân dung của tôi……”

Người đại diện ngắt lời anh ta một cách lạnh lùng: “Tôi đã đưa cho toàn bộ fans bao gồm cậu ấy ảnh chân dung rồi, tôi nói cậu muốn đến thăm Omega xảy ra chuyện, cho nên cậu hiện tại đừng nghĩ mấy chuyện đó nữa, ổn rồi thì nhanh lại đây đến bệnh viện xem người ta.”

“Ừm, được rồi. Nhưng số điện thoại anh vẫn phải lấy giúp tôi, lý do thì anh tự chế đi, cảm ơn Lương đại quản lý, muah!”

Doãn Thừa nói xong liền cúp điện thoại, người đại diện sắc mặt đen thui cất di động, bất đắc dĩ, đành phải đuổi theo ra cửa.

Phàn Thanh đi ở phía trước, Trần Tuân nơm nớp lo sợ lúc lắc ở phía sau một đoạn, kìm nén không được, liền chạy tiến lên hỏi.

“Thật sự thực xin lỗi, bây giờ anh còn đau không?”

Phàn Thanh không để ý đến cậu.

Trần Tuân cúi đầu, nhắm mắt theo đuôi Phàn Thanh: “Tôi lúc ấy quá sốt ruột, lần sau nhất định không như vậy.”

“Còn có lần sau?” Phàn Thanh quay đầu lại trừng Trần Tuân.

Trần Tuân ngẩng đầu, nhìn Phàn Thanh trong chốc lát, lại chột dạ.

“Tôi không biết, có lần sau hay không không phải tôi định đoạt, nếu là lại có Omega ở trước mặt anh động dục……”

Phàn Thanh cười giận dữ: “Tôi tự mình có thể khống chế, không đến lượt cậu nhúng tay?”

Trần Tuân mím môi, không nói nữa.

Lúc này, có người ở phía sau họ gọi tên Trần Tuân. Hai người quay đầu lại, phát hiện là người đại diện của Doãn Thừa, người đại diện chạy đến đây, trong tay cầm di động, nói với Trần Tuân: “Cho tôi số của cậu.”

Phàn Thanh nhìn qua.

Trần Tuân khó hiểu: “Hở, xin hỏi có chuyện gì sao?”

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Trần Tuân liên tiếp lui mấy bước, “Đừng thêm tôi vào sổ đen mà! Các anh có phải muốn thông qua số điện thoại tra thân phận của tôi hay không!”

Người đại diện thở dài: “Không phải.”

“Vậy vì sao muốn lấy số của tôi?”

Người đại diện nhất thời không biết nên lấy cớ gì, nhận ra Phàn Thanh đang nhìn chằm chằm vào mình, hắn ta nhìn thoáng qua Phàn Thanh, liền chẳng để tâm suy nghĩ.

“Tôi đây liền ăn ngay nói thật, là Doãn Thừa hỏi.”

Lông mày Phàn Thanh lập tức nhăn lại.

Khuôn mặt của Trần Tuân đầy vẻ kinh ngạc: “Không thể nào? Anh ấy muốn gọi điện thoại mắng tôi sao? Trời ạ tôi bị anh ấy hoàn toàn chán ghét rồi!”

Nhìn Trần Tuân cơ hồ muốn ôm đầu khóc rống, người đại diện thật sự không kiên nhẫn: “Không phải mắng cậu, anh ấy vẫn uống thuốc bình thường, theo suy nghĩ của người bình thường mà nói, hỏi số điện thoại không phải muốn hẹn cậu sao.”

Không khí nháy mắt ngưng đọng.

Trần Tuân vẫn ôm đầu, toàn bộ hoá đá, còn Phàn Thanh, lông mày cơ hồ muốn đánh thành cái nơ bướm.

Người đại diện không kiên nhẫn mở ra giao diện bấm số điện thoại, thúc giục nói: “Được rồi, được nam thần hỏi số điện thoại không phải nên chủ động một chút sao, nhanh nào.”

Trần Tuân còn đang hoá đá.

Phàn Thanh đi qua đi một phen túm lấy Trần Tuân, kéo cậu hướng đến chiếc xe của mình đang đậu ven đường.

Người đại diện rất có trách nhiệm, huống chi chỉ cần là yêu cầu của Doãn Thừa, không có lần nào người đại diện không làm được.

“Trần Tuân! Hoàn hồn! Muốn nghe nam thần hát cho cậu nghe trên điện thoại thì tranh thủ bây giờ đi!”

Trần Tuân giật mình, đột nhiên tỉnh táo lại, sau đó mặt đỏ tai hồng mà hướng về phía người đại diện nói: “156878196……”

Phàn Thanh một phen bịt kín miệng Trần Tuân, đem cậu ném vào trong xe, đóng cửa xe lại, sau đó quay người trừng mắt với người đại diện: “Cút cho tôi.”

Người đại diện nhún nhún vai: “Tôi biết rồi, bất quá anh cho rằng tôi không lấy được số điện thoại của cậu ấy sao? Tôi biết cậu ấy ở tổ phụ đề, tìm người cùng tổ hỏi thăm là được rồi.” Nói xong quay đầu đi.

Mắt Phàn Thanh sắp tóe lửa luôn rồi, tại sao gần đây hắn luôn là gặp được mấy loại chuyện không như ý như vậy chứ.

Trần Tuân vịn cửa sổ, cũng nghe được lời nói của người đại diện. Phàn Thanh mở cửa xe ngồi vào, liền nhìn thấy Trần Tuân đang cảm thấy vô cùng mỹ mãn quay người lại, cậu còn cúi đầu nhìn nhìn chiếc áo thun in hình Doãn Thừa của mình, đã không còn là si hán* nữa, mà là si ngốc.

*Si hán: Nghĩa thứ nhất là một người ngu xuẩn, ngu ngốc. Nghĩa thứ hai là người chân thành, yêu tha thiết ai đó.

Phàn Thanh cảm thấy lửa giận sắp phun lên trên đầu rồi, nhưng hắn không nói gì, mà một chân đạp ga đem xe phóng ra ngoài.

Trần Tuân giật mình, ngẩng đầu nhìn Phàn Thanh hung tợn mà mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, hỏi: “Làm sao vậy?”

Phàn Thanh không trả lời, hắn không muốn cư xử như ghen tuông, rồi lại để cho Trần Tuân giải thích lần thứ hai: ‘Tôi thích anh ấy và thích anh không giống nhau’. Vậy thì quá mất mặt rồi.

Mà Trần Tuân nhìn Phàn Thanh căng chặt sườn mặt, nhớ lại cuộc đối thoại giữa hai người lúc nãy. Cậu ngập ngừng một chút, mới nói: “Anh còn đang tức giận sao? Thật sự rất xin lỗi, không có lần sau, tôi biết tôi không tư cách nhúng tay, cho nên không có lần sau.”

Phàn Thanh không chú ý lắm. Hiện tại hắn chỉ muốn nhanh chóng đưa Trần Tuân về nhà, nếu không hắn nghĩ mình sẽ đem Trần Tuân ấn ở trong xe làm. Nhưng thực ra là Phàn Thanh không muốn trong một ngày vì cùng một chuyện mà mất khống chế hai lần. Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, hắn hiện tại không có biện pháp làm Trần Tuân.

Trần Tuân thấy Phàn Thanh không có phản ứng với mình, co người lại, đem chính mình hãm ở ghế dựa.

Cậu cảm thấy có chút đau lòng.

Sau này cậu thật sự không dám, mặc kệ Phàn Thanh có phải bị tin tức tố khống chế hay không, đó đều là lựa chọn của hắn. Cậu cũng chẳng phải là bạn trai Phàn Thanh, đương nhiên không quản được.

Bạn trai. Trần Tuân yên lặng nhấm nuốt hai chữ này. Mình hình như chưa bao giờ nghĩ về nó. Có lẽ lần đầu tiên được Phàn Thanh dẫn đến văn phòng, cậu liền nhận ra cái từ “bạn trai” nhẹ nhàng và ngọt ngào này, sẽ không được sử dụng giữa một Beta bình thường và một Alpha ưu tú.

Trần Tuân lại lén liếc nhìn Phàn Thanh, ở trong lòng nhỏ giọng nói, tôi có chút muốn làm bạn trai của anh.

Phàn Thanh lái xe đến dưới lầu nhà Trần Tuân, mắt nhìn về phía trước, từ đầu tới đuôi không rên một tiếng.

Trần Tuân tự mình cởi dây an toàn, sau khi xuống xe lại cúi người nói với người trong xe: “Ngày mai gặp.”

Phàn Thanh dường như có chút không kiên nhẫn nhắm mắt. Tay Trần Tuân chà xát biên quần, rồi đóng cửa xe.

Cậu nhìn Phàn Thanh đạp chân ga phóng xe đi, đánh một đường cong rồi biến mất tăm hơi sau ngã rẽ.

Sau khi về đến nhà, Trần Tuân thấy em trai không ở, liền hỏi một tiếng, lão mẹ nói Trần Mặc ban ngày vẫn luôn ở phòng thí nghiệm ở trường, buổi tối trở về lại chui vào tầng hầm, cơm cũng chưa quay về ăn. Lão mẹ còn vẫn luôn nhắc, làm sao Trần Mặc có thể nuốt trôi cơm với một đống cơ quan sinh dục chứ?

Trần Tuân hô một tiếng: “Mẹ, mấy loại từ này không nên nói.”

Trần mẹ che miệng, ngượng ngùng cười cười.

Trần Tuân trở lại phòng, đem áo thun fan club cởi ra. Mặc dù nhìn thấy gương mặt Doãn Thừa cậu cũng sẽ muốn cười, nhưng không cười nổi. Cậu ngẩng đầu nhìn những tấm poster dán đầy tường kia, thế nhưng cũng không phân tán được lực chú ý.

Trần Tuân vùi đầu ngã xuống giường. Cậu cảm thấy trong lòng ê ẩm trướng trướng, bất chợt nhớ đến sườn mặt của Phàn Thanh, sườn mặt lạnh lùng.

Cậu vốn cho rằng hôm nay chọc Doãn Thừa chán ghét đã là đại họa ngập trời, không nghĩ tới chân chính bị cậu chọc phiền chính là Phàn Thanh.

Phàn Thanh sau này sẽ không muốn cùng cậu lui tới nữa sao?

Lúc Trần Tuân càng nghĩ càng có chút hoảng hốt, điện thoại bỗng của cậu reo lên, trên màn hình hiển thị một dãy số xa lạ. Trần Tuân bắt máy, lọt vào tai chính là một giọng nam sau khi trải qua tầng số sóng điện thoại cậu vẫn có thể lập tức nhận ra.

Là Doãn Thừa!

Đương nhiên quen thuộc, bởi vì hầu hết thời gian Trần Tuân nghe được đều là thanh âm Doãn Thừa bị điện lưu ghi lại.

Trần Tuân ngồi bật dậy trên giường, nói với điện thoại: “Không nghĩ tới anh thật sự sẽ gọi điện thoại cho tôi.”

Doãn Thừa ở kia đầu nhẹ nhàng cười: “Như thế nào, có cảm giác mộng đẹp trở thành sự thật hay không?”

Trần Tuân nghĩ nghĩ: “Hẳn là không, tôi không nghĩ anh gọi điện thoại cho tôi là mộng đẹp.”

Doãn Thừa ngừng lại một chút: “Tôi cảm thấy hình như cảm xúc của cậu có chút chùn xuống.”

“Có sao?” Trần Tuân duỗi thẳng lưng, “Tôi rất phấn khích, anh gọi điện thoại cho tôi là chuyện tôi nằm mơ cũng chưa nghĩ đến!”

Doãn Thừa lại cười, thanh âm trong điện thoại có vẻ càng trầm thấp, Trần Tuân nghe hắn cười, cũng khô khốc cười theo.

“Nếu có tâm sự gì, có thể nói với tôi.”

Trần Tuân không nghĩ tới Doãn Thừa sẽ nói như vậy, nghe qua thật thân thiết quá mức. Bọn họ tổng cộng nói chưa quá hai câu, trước hôm nay cũng chỉ là quan hệ thần tượng và fan.

Nhưng Trần Tuân cũng không bác bỏ hảo ý của người khác, liền vắt hết óc suy nghĩ tìm từ: “Ha ha nam thần quá thân dân*, hiện tại không lưu hành tỷ tỷ tri tâm, cố vấn tâm lý đều phải thu phí, cùng anh tâm sự sẽ rất đắt đó.”

*ý chỉ Doãn Thừa là một người rất thân thiện, gần gũi với fans.

“Ây, đương nhiên đắt rồi, phạt cậu mua vé xem phim phim điện ảnh mới của tôi được không? “

“Cái kia tôi đương nhiên sẽ mua rồi!”

“Không phải, là cậu mua hai vé.”

“Không chỉ hai vé, tôi sẽ mua hai ba bốn năm vé……”

Doãn Thừa lại cười rộ lên, đánh gãy lời của Trần Tuân: “Ngốc, mua hai vé để tôi và cậu cùng nhau đi xem.”

Trần Tuân ngây ngẩn cả người, nhớ tới lời người đại diện nói “Bình thường mà nói, hỏi số điện thoại không phải muốn hẹn cậu sao”, vậy mà là thật!?

“Ách……” Trần Tuân cầm di động nhích lại gần hơn.

“Cho nên, cậu mua vé điện ảnh, tôi sẽ thu phí cố vấn tâm lý.”

Trần Tuân suy nghĩ một lúc rồi nói với điện thoại: “Tôi muốn hỏi một vấn đề,” cậu dừng lại lần nữa, “Tôi thích một Alpha nên làm sao bây giờ?”

Doãn Thừa không nói chuyện, đầu kia điện thoại liền im lặng.

Trần Tuân cào cào vặn vặn lỗ mũi chú chó trên khăn trải giường trước mặt.

Nếu Doãn Thừa thật sự muốn hẹn cậu, nói đến đây liền sẽ kết thúc nhỉ. Mặc dù có khả năng sau này sẽ không nhận được điện thoại của Doãn Thừa nữa, nhưng cậu vốn dĩ cũng không hy vọng xa vời nhiều như vậy.

Cậu yêu thích ngoại hình Doãn Thừa, yêu thích kỹ thuật diễn của Doãn Thừa, kỳ thật càng yêu thích chính là thời điểm bị thuyết phục bởi diễn xuất của anh ấy, đột nhiên sinh ra cảm giác sùng bái. Cậu thích sùng bái người tốt đẹp và ưu tú trên thế giới này, không nhất định muốn cùng bọn họ tiếp xúc gần gũi.

Bất quá này đó, có lẽ đều là lấy cớ, lý do chân chính là, so với Doãn Thừa xa xôi không thể với tới, cậu lại yêu nam nhân đứng trước mặt mình, sau khi ấn thang máy liền dùng khăn tay chà lau đầu ngón tay.

Đầu kia điện thoại bỗng truyền đến tiếng cười không chút để ý của Doãn Thừa.

“Sao cậu biết tôi là Alpha?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.