Không Yêu Thì Biến

Chương 46: Chương 46




Buổi xem mặt hôm thứ bảy, ánh nắng mùa xuân rực rỡ, thời tiết rất đẹp.

Tôi đã sửa soạn xong xuôi từ sớm, mất rất nhiều thời gian trang điểm tô vẽ kỹ càng, mặc bộ váy xinh xắn và đôi giày cao gót được đặc biệt chuẩn bị cho buổi xem mặt lần này. Đứng trước gương ngắm nghía cân nhắc suy nghĩ hồi lâu tôi mới ra khỏi nhà.

Lần xem mặt này, mẹ nhờ luôn cô ba tới giám sát hành vi cử chỉ của tôi, chỉ cần tôi có sai sót là về nhà lập tức hành quyết không thương lượng.

Tôi đưa mắt nhìn ảnh và hồ sơ thông tin của đối phương, không tồi chút nào, chỉ đáng tiếc là lần này anh ta gặp phải tôi, lỡ làng là điều chắc chắn.

Nhà hàng diễn ra lần xem mặt này là do tôi đặt, nhưng khi tôi đến, hình như anh ta đã ngồi ở đó được một lúc rồi, người mai mối và cô ba vốn còn có chút bực bội vì cái sự chậm chạp của tôi, nhưng vừa nhìn thấy cách ăn mặc trang điểm của tôi hôm nay, cô ba lập tức mỉm cười, chủ động lên tiếng: “Cháu xem, Tịch Tịch nhà chúng tôi muốn để lại ấn tượng tốt cho cháu đấy”.

Tôi lặng lẽ mỉm cười mà không nói gì.

Đối phương họ Lý, u phục chỉnh tề, tóc tai cắt tỉa gọn gàng, anh ta lịch sự đứng lên mời tôi ngồi xuống, tôi cũng nhận ra rằng anh ta khá thông cảm cho việc tôi tốn thời gian chăm chút sửa soạn bản thân. Cô ba nói người đàn ông này xuất thân thư hương thế gia, là một người thấu tình đạt lý lại hào hoa phong nhã.

Ấn tượng về anh ta của tôi khá tốt, nếu không có Tần Mạch thì có khi tôi sẽ phải lòng anh ta, sau đó cả đời ở bên nhau cũng không chừng…

Nhưng giả thuyết “không có Tần Mạch” này thực sự quá ngốc nghếch.

Buổi xem mặt mới diễn ra được một phần năm thì người làm mối và cô ba nhà tôi đã kéo nhau rút lui, trước khi đi, cô ba còn làm động tác cắt cổ máu me với con cháu. Bản thân tôi hiểu rất rõ ẩn ý trong động tác ấy của cô ba, lần này mà không được thì mẹ già ở nhà sẽ chém tôi mang đi nấu canh ăn tẩm bổ…

Tôi thở dài một tiếng thê lương, lại khiến người đàn ông họ Lý ngồi đối diện cười khẽ: “Xem ra cô Hà cũng phải đối mặt với áp lực từ gia đình”.

“Tôi chỉ cảm thấy con gái lớn rồi thì chẳng phải con đẻ của mẹ nữa, cứ như mẹ chỉ hận không thể treo biển hiệu lên người tôi rồi lôi tôi ra chợ bán rẻ. Rốt cuộc là mẹ ghét tôi tới mức nào chứ…”.

Anh ta lại bị giọng điệu của tôi chọc cười: “Cô Hà hài hước quá, nhưng tôi nghĩ chính vì bà lo lắng cho cô nên mới nóng ruột muốn tìm nửa kia cho cô mà thôi. Người nhà tôi cũng như thế đấy”.

“Áp lực lớn mà, dân số và ham muốn trên thế giới này đều bùng nổ, đâu dễ dàng tìm được người phù hợp chứ”.

“Trước đây tôi cũng cho là như thế, nhưng hình như bây giờ tôi đã thấy được cái gọi là duyên phận rồi. Cô Hà không nghĩ như thế sao?”. Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm, tôi vẫn cong môi mỉm cười trong sáng vô tư.

Anh chàng họ Lý này không hổ là người xuất thân thư hương thế gia, nói bừa một câu thôi mà khiến người ta thấy tê dại cả người. Có lẽ thấy tôi cười dịu dàng quá mức, anh ta lại nói: “Chúng ta nên thay đổi cách xưng hô đi, cứ cô cô anh anh mãi khó tránh khỏi lạnh nhạt quá. Tôi gọi cô là Tịch Tịch được không?”.

Tôi đang định nói cứ lạnh nhạt chút sẽ tốt hơn thì bên cạnh chợt tối sầm.

Khỏi cần nhìn cũng biết là ai, sát khí đằng đằng thế này cơ mà. Tôi cười thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ kinh ngạc.

Tần Mạch lạnh nhạt đưa mắt nhìn tôi, sầm mặt đẩy tôi ra, đặt mông ngồi xuống ghế: “Anh cứ gọi lịch sự xa cách một chút thì tốt hơn”. Tôi xịch xịch vào góc ghế sofa, im lặng chờ đợi để xem diễn biến tiếp theo.

Quả nhiên, anh chàng họ Lý ngồi đối diện rất ngạc nhiên: “Anh… Anh này, anh nói vậy là có ý gì?”.

“Không có ý gì hết, hai người tiếp tục đi”. Hắn khoanh tay, tựa người lên sofa, ra chiều sẽ xem buổi xem mặt này từ đầu chí cuối.

Đúng là ấu trĩ, tôi thầm khinh bỉ hành động của hắn.

Anh chàng họ Lý hơi bực mình: “Đúng là người vô vị”. Anh ta đứng dậy, vừa vươn tay ra định kéo tôi, vừa dịu dàng lên tiếng nói, “Tịch Tịch, hay là chúng ta đi xem phim nhé”.

Tần Mạch đứng chắn trước mặt tôi, chộp lấy bàn tay của anh chàng họ Lý, thản nhiên trả lời: “Ý hay đấy, đi thôi”.

Anh chàng họ Lý vẩy tay hắn ra, tức giận nói: “Rốt cuộc là anh muốn làm gì?”.

Tôi thưởng thức màn đối thoại tràn ngập gian tình mờ ám khó tả của hai người họ, đang cười thầm trong bụng thì Tần Mạch đột ngột phá vỡ ảo tưởng của tôi: “Tôi chỉ muốn đi chơi cùng vị hôn thê của mình thôi, anh có ý kiến gì à?”.

Anh chàng họ Lý trợn tròn mắt nhìn sang tôi: “Vị hôn thê?”.

Tôi thản nhiên đáp: “Giả đấy, gạt anh thôi, đừng tin lời anh ta”.

Cuối cùng Tần Mạch không thể nén nổi bực bội trong lòng, lạnh lùng cau mày nói: “Hà Tịch, rốt cuộc em muốn giận dỗi tới lúc nào nữa?”.

Một khi Tần Mạch đã lấy cái giọng dạy bảo ra nói chuyện với tôi thì tôi chẳng thể nén nổi mà sẵng giọng đốp lại hắn: “Nếu anh cho rằng tôi đang giận dỗi thì xin lỗi anh nhé, anh Tần, cả đời này tôi không dừng lại nổi đâu”.

Anh chàng họ Lý đột ngột cắt ngang cuộc đối thoại của chúng tôi, nghiêm túc nhìn tôi: “Cô Hà, tôi nghĩ cô cần thời gian để giải quyết vấn đề riêng tư”.

Tôi gật đầu: “Là như thế đấy”.

“Hôm nay xin được cáo từ trước”.

“Vâng”. Tôi đáp, “Anh Lý, xin lỗi anh”.

Anh ta cười khổ: “Xem như tôi làm bà mối đi”.

Tôi cúi đầu mỉm cười, chờ tiếng bước chân của anh ta dần mất hút mới thu lại nụ cười bên môi, Tần Mạch nhìn tôi, lạnh lùng cười mỉa: “Không phải em ghét phong cách ôn hòa nho nhã sao?”.

Tôi không để tâm tới hắn, cầm túi đứng dậy, dứt khoát bước ra khỏi nhà hàng. Tần Mạch gọi tôi mấy lần, thấy tôi không trả lời đành vừa bất lực vừa bực bội đuổi theo sau.

Bên ngoài nhà hàng là một con đường dài rợp bóng cây.

Nơi này rất gần với công ty tôi, thi thoảng hết giờ làm lại chẳng có chuyện gì, tôi cũng thích tới đây đi dạo một mình, ngắm những bộ quần áo trong cửa hàng ở ven đường, mua ít đồ ăn vặt ở lề đường rồi thong thả về nhà. Nhưng lần nào cũng chỉ một mình tôi bước đi.

Tôi cứ ở phía trước đi đi dừng dừng, Tần Mạch cũng đi đi dừng dừng ở phía sau, theo bước chân tôi như hình với bóng.

Ánh nắng mùa xuân rất đẹp, làn gió ấm áp lướt qua, chồi non mới kết trên cành cây bên đường như những cánh hoa màu xanh rơi đầy vỉa hè.

Đôi môi tôi cũng không nén nổi mà vẽ lên một đường cong, trong một ngày ấm áp thế này, tôi dẫn theo Tần Mạch chẳng khác gì một cái đuôi đi khắp đường to ngõ nhỏ mình đã đi qua vô số lần trong hai năm qua. Lúc đầu tôi cứ nghe thấy tiếng điện thoại của hắn rung lên, bước chân lúc nào cũng nôn nóng, chẳng bao lâu sau, hắn như đã hạ quyết tâm, tắt máy, bước chân cũng theo đó mà bắt đầu trở nên thong thả, chậm rãi cùng tôi thả bộ trên con đường trải đầy ánh nắng.

Tôi dừng lại ở một quán ăn nhỏ, mua hai cốc trà bưởi nóng, lúc quay người đi ra thì thuận tay đưa một cốc tới trước mặt Tần Mạch. Hắn ngẩn người một lúc, lại ngơ ngác nhìn ra đằng sau thấy chẳng có ai mới hỏi tôi một câu như không thể tin nổi:

“Cho tôi sao?”.

Tôi hừ một tiếng, làm bộ như chuẩn bị ném cốc trà bưởi đi, hắn vội vàng giật lấy cốc trà, tức giận nói: “Em không thể nói cho rõ ràng được sao?”.

Tôi vẫn không để ý tới Tần Mạch, ngẩng đầu ưỡn ngực bước về phía trước. Tôi nhìn hình phản chiếu trên tấm gương trong cửa hàng nơi góc phố, người đàn ông lạnh lùng mặc vest đi giày da ở phía sau mình đang cầm một cốc trà bưởi rẻ tiền vui sướng tới nỗi chẳng biết làm thế nào.

Trái tim tôi phút chốc trở nên mềm yếu, tôi cúi đầu giấu đi nụ cười đang in trên bờ môi, bước nhanh rẽ qua góc phố.

Cứ đi đi ngắm ngắm, tôi chọn được một bộ quần áo trong cửa hàng, đang loay hoay trong phòng thử đồ thì mẹ già thình lình gọi điện tới truy sát, tôi hít sâu vào một hơi, chuẩn bị tâm lý xong xuôi mới dám nhận máy.

Không ngoài dự kiến, tôi vừa nhận điện thoại là bà làm nguyên một trận chửi bới, tôi thành thực ngoan ngoãn nghe hết, cuối cùng túm được đúng lúc mẹ tôi ngừng lại, chêm vào một câu: “Mẹ yên tâm, lần này con rể của mẹ tuyệt đối sẽ không chạy đâu”.

Mẫu hậu đại nhân phát cáu, gào lên: “Không chạy à? Mày đừng nghĩ là tao không nhìn thấy mày thì không biết mày gây ra chuyện gì nhé! Mày nói đi, thành thật khai báo, mày lại tốn bao nhiêu tiền để thuê cái thằng diễn viên quần chúng tới diễn chung với mày hả? Cái con ranh này mày không biết sốt ruột à! Mày nhìn thử xem mày bao nhiêu tuổi rồi, mày tưởng tìm được đối tượng như thế dễ lắm à? Sao mà không biết quý trọng chứ.. “.

“Mẹ…”. Tôi thở dài, “Lần này là thật mà, con rể mẹ tìm tới tận cửa rồi”.

Mẹ tôi ngừng lại một hồi, có lẽ nghe giọng điệu của tôi không giống như nói dối, bèn hỏi lại: “Ai? Giờ ai còn chủ động mò tới mày hả?”.

“Mẹ quen anh ấy đấy”. Tôi cười đáp, “Hôm sau con dẫn về cho mẹ xem, quay vòng vòng cho mẹ ngắm”.

Mẹ nửa tin nửa ngờ căn dặn tôi một hồi rồi mới ngắt máy trong cả huyện nghi ngờ. Tôi thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng khá lên rất nhiều, tiếp tục thử quần áo.

Bộ váy này tôi rất thích, trong lòng khao khát muốn có, nhưng nhìn mác giá thì không khỏi líu lưỡi. Nếu là bình thường, tôi chắc chắn sẽ săm soi bới lông tìm vết bộ váy này một hồi, sau đó tự thuyết phục mình bỏ đi, nhưng hôm nay thì không phải một mình tôi nữa.

Ra khỏi phòng thử quần áo, tôi nhìn về phía người đàn ông cầm cốc trà bưởi còn đang lưỡng lự xem liệu có nên uống hay không, chìa tay ra như chuyện đương nhiên.

Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt cảnh giác, giữ rịt lấy cốc trà rồi lùi lại một bước, sau đó cau mày, mặt mày nghiêm túc nói với tôi: “Của tôi mà”.

Tôi cố nén lại nụ cười chế giễu hành vi trẻ con tội nghiệp của hắn, cuối cùng lên tiếng nói: “Tôi mua nước cho anh rồi, có qua có lại, anh mua bộ váy này cho tôi đi”. Cô bé bán hàng ở bên cạnh nghe thấy thì không khỏi phì cười.

Tần Mạch nghe tôi nói vậy, biết tôi không muốn giành cốc trà ấy cũng có chút bất ngờ, hắn đằng hắng một tiếng, nhưng vẫn dứt khoát móc ví tiền ra, rút thẻ đưa cho tôi.

Tôi thản nhiên quẹt thẻ của hắn không hề khách sáo, rồi nhét lại vào trong túi mình.

Chiều hôm đó, tôi mua không ít đồ, quẹt thẻ của Tần Mạch, còn đồ thì cứ nhét vào trong tay hắn, để hắn làm culi, bắt nạt hắn triệt để một lần. Hắn chẳng cự nự gì, để mặc cho tôi hành hạ… trừ việc không để tôi chạm vào cốc trà của mình.

Dạo phố tới khi mệt, tôi thấy trời cũng đã nhá nhem, bèn tìm một chỗ ăn cơm.

Vào nhà hàng, Tần Mạch thản nhiên muốn ngồi cùng một bàn với tôi, nhưng tôi chỉ chỉ qua chỗ phía sau mình nói: “Chúng ta chẳng có quan hệ gì cả, anh đừng ngồi chung với tôi, ra kia mà ngồi”.

Hắn lập tức nhíu mày, nói: “Hà Tịch, đừng khiêu chiến với sự nhẫn nại của tôi”.

Tôi khoanh tay ngồi trên ghế, ung dung nhìn hắn: “Tôi nói sai à? Thế anh Tần, anh nói thử xem mối quan hệ hiện giờ của chúng ta là gì đi, không phải đã chia tay nhau từ hai năm trước rồi à? Tôi còn nhớ đó là tự anh nói ra mà”.

Sắc mặt Tần Mạch trở nên khó coi, túi giấy bị bóp vang lên tiếng lạo xạo, “Hôm nay em để tôi cùng đi dạo phố cả một ngày với em, hóa ra trong lòng vẫn còn ghi hận…”.

“Tôi không để anh đi cùng”. Tôi hờ hững nói, “Mua đồ là quẹt thẻ của anh, cũng là tự anh xách suốt quãng đường, nếu muốn thì anh cứ cầm về đi. Giờ nếu anh muốn ăn cơm thì cứ tìm đại chỗ nào đó mà ngồi là được rồi, trừ chỗ này của tôi ra. Nếu không muốn ăn thì anh có thể đi”.

Có lẽ chưa bao giờ nhìn thấy bộ mặt trơ trẽn như thế này của tôi, hoặc có lẽ chưa bao giờ bị ấm ức như thế trước mặt tôi, Tần Mạch nheo mắt lại: “Hà Tịch, rốt cuộc hôm nay em làm những việc như thế là có ý gì?”.

Tôi cười nói: “Tôi nên hỏi anh Tần, hôm nay anh làm những việc như thế là có ý gì mới phải. Không phải anh đã vô tư thả cho tôi đi từ lâu rồi sao, anh đã cho tôi hai năm tự do, sao không ban ơn thêm, để cả đời này của tôi được tự do đi, giờ anh trở về như thế, xồng xộc lao tới xuất hiện trước mặt tôi, là muốn quấy rối cuộc sống của ai hả?”. Phần đầu tôi nói là trêu chọc, càng về sau, giọng điệu càng nghiêm túc.

Tần Mạch nghe xong mấy câu chất vấn của tôi, lẳng lặng xách một đống túi ngồi vào chỗ phía sau.

Tôi và hắn ngồi quay lưng lại với nhau, chỉ cách nhau hai lưng ghế mà thôi.

Tôi gọi món, nghe Tần Mạch ở phía sau nói muốn một phần giống của tôi. Lúc ăn cơm, nhân viên phục vụ bê một đĩa chuối rán ngào đường lên trước, tôi thở dài nói với khoảng không trước mặt: “Có người đã đi rồi, chỉ vì một lý do rất đơn giản nhưng đã vứt lại rất nhiều tình cảm mà không chịu trách nhiệm, chỉ giống như những sợi tơ đường dai dẳng không đứt của món chuối rán này, dai dẳng làm lòng người ta khó chịu”.

Cô bé phục vụ nhìn tôi kỳ lạ, nhìn một hồi mới tiếp tục đưa món lên cho tôi. Cô ta bưng lên một tô canh sườn, tôi lại nói: “Có người đã về rồi, mà tới một lý do đơn giản cũng không có, mở miệng ra đóng miệng lại là muốn làm lại từ đầu. Cứ như bát canh này, múc một thìa xong thì cứ nghĩ là không có gì thay đổi, nhưng không biết trong đó thật sự đã mất đi thứ gì đó rồi”.

Cô bé kia cẩn thận hỏi tôi: “Thưa chị, chị có ý kiến gì với các món ăn của chúng tôi sao ạ?”.

“Không có gì”. Tôi cười, “Món salad cô vừa đưa lên khá được. Như phụ nữ vậy, được người ta nhớ ra thì đùa giỡn mấy cái, nếu người ta quên mất thì bị vứt vào trong góc, không chút đoái hoài”.

Cô phục vụ gian nan mỉm cười, bê món lên xong lập tức rời khỏi chỗ tôi như chạy trốn.

Tôi ăn xong bữa cơm trong tâm trạng vui vẻ, sau đó thong thả đi bộ về nhà. Tần Mạch vẫn ngoan ngoãn xách đồ đi theo sau tôi, thế nhưng khoảng cách rõ ràng là đã xa hơn lúc trước một chút. Tôi cũng chẳng rảnh mà suy nghĩ tới tâm tư của hắn, suốt quãng đường chỉ tính toán xem lát nữa có nên chịu đựng đau chân mà đi dạo phố chút nữa không, không phải khi nào cũng có thể gặp được lúc Tần Mạch tốt tính chịu khó chịu khổ như thế này.

Nhưng nghĩ ra thì hẳn là hắn vừa xuất viện chưa được bao lâu, không chịu được kiểu hành hạ như thế của tôi, tôi vẫn mềm lòng mà về nhà thôi.

Đi tới dưới nhà, tôi ngoái đầu lại nhìn Tần Mạch, hắn xách khá nhiều đồ, cũng đang nhìn tôi chăm chăm, sắc mặt dưới ánh đèn đường không rõ ràng, chẳng biết đang nghĩ những gì. Tôi giả vờ hỏi thăm: “Mấy thứ này anh muốn cầm về hay muốn tặng cho tôi?”.

Im lặng một lát, hắn đáp: “Tôi xách lên nhà giúp em”.

Tôi đương nhiên vui vẻ đồng ý.

Móc chìa khóa ra mở cửa, tôi nhận lấy đồ từ tay Tần Mạch, không để hắn vào nhà đã định đóng cửa.

Hắn giữ cửa lại không để tôi đóng, tôi lạ lùng nhìn hắn, hắn lưỡng lự rất lâu mới khó khăn nặn ra một câu: “Xin lỗi em”.

Tôi chợt ngừng thở, trái tim đang đập trong lồng ngực không khỏi từ từ tăng tốc.

Hắn thở dài một tiếng, nói lời xin lỗi vô cùng cứng nhắc: “Để em buồn… là lỗi của tôi, xin lỗi em”.

Tôi cụp mắt xuống nhìn cốc trà bưởi đã nguội ngắt mà hắn vẫn cầm như bảo bối, cố ép mình bình ổn lại nhịp thở, không để lộ niềm vui sướng ra quá sớm: “Thế thì sao? Không phải chúng ta đã chia tay rồi sao?”.

“Tôi hối hận”. Hắn thừa nhận như tên vô lại, “Tôi đã hối hận, vô cùng hối hận…”.

Tôi hít sâu vào một hơi, đặt hết đống đồ ở huyền quan.

Tần Mạch cẩn thận quan sát nét mặt của tôi, đột nhiên nghiêm túc nói: “Không được đánh vào mặt”.

Thấy bộ dạng không sợ chết của hắn, tôi cũng không nén nổi ý cười trên môi, nở nụ cười xán lạn.

Tần Mạch chợt ngẩn người.

Tôi choàng hai tay ôm cổ Tần Mạch, rồi dán môi mình lên môi hắn. Hắn như bị giật mình, đôi môi khẽ mở ra, tôi dễ dàng luồn lưỡi xâm nhập vào lãnh địa của hắn, trêu chọc, khẽ cắn, trước khi hắn kịp phản ứng lại thì rút lui một cách lý trí, hôn lên khóe môi, nhẹ nhàng cọ lên làn da hắn, nói: “Nếu anh nói sớm một chút thì tốt biết bao, rõ ràng anh chỉ cần nói một câu xin lỗi là em sẽ tha thứ cho anh. Cái đồ kiêu ngạo trong ngoài bất nhất này”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.