Không Yêu Thì Biến

Chương 47: Chương 47




Hắn ngẩn ra một lát, rồi nhìn thẳng vào tôi nói lại lần nữa: “Hà Tịch, xin lỗi em”.

Tôi gật đầu: “Ừ”.

“Xin lỗi em”.

“Em nghe thấy rồi”.

“Em tha thứ cho anh một lần nữa đi”.

Tôi thấy lạ: “Không phải lúc nãy em đã nói rõ ràng rồi sao, em đã tha thứ cho anh rồi”.

“Không phải như thế”. Hắn nói, “Em phải phối hợp động tác cơ”.

Đôi môi ấm nóng lại chạm vào nhau, lần này hắn chiếm quyền chủ động, một tay thô lỗ ôm lấy eo tôi, mạnh mẽ đoạt lấy.

Thế rồi khi chúng tôi đều đã hôn tới mức có chút ham muốn, Tần Mạch hơi tách đôi môi đang quấn quýt lấy nhau ra, ghé vào tai tôi, khàn khàn nói: “Sau này mỗi ngày anh đều nói xin lỗi với em, được không?”.

Tôi nhận ra được ý tứ sau câu nói ấy, mặt hơi nóng lên: “Nói hay không là chuyện của anh, tha thứ hay không là chuyện của em”.

Hắn nghiêm túc nói: “Hà Tịch, anh nghĩ, chúng ta nên thảo luận thấu đáo vấn đề này một chút”.

Vào nhà, đóng cửa, rồi sau đó là cảnh tượng quay cuồng. Chúng tôi cùng thảo luận thấu đáo triệt để toàn bộ vấn đề này một phen, rất thấu đáo…

Tối hôm đó, chú chó kiêu ngạo trong ngoài bất nhất đã được tha thứ, bản tính lang sói trong mình lại rục rịch không an phận mà chui ra ngoài, thay đổi luôn bộ dạng trung thành ấm ức ban ngày, ôm riết lấy tôi, gần như gặm tôi sạch sẽ, nóng vội, gấp gáp… ngay trên ghế sofa nhà tôi.

Tới tận khi tôi mê man chìm vào giấc ngủ, bên tai vẫn quanh quẩn tiếng da thịt chạm vào nhau cùng tiếng gọi khe khẽ của hắn. Khàn khàn, gợi cảm, khiến người ta mê muội.

“Hà Tịch, Hà Tịch…”.

Như mãi mãi không ngừng gọi.

Sáng sớm, tôi mở mắt ra, ánh nắng xuyên qua khe hở từ tấm rèm cửa sổ chưa được kéo kín, tràn vào phòng ngủ, sưởi ấm căn phòng. Người bên cạnh vẫn đang ngủ say, tiếng thở đều đặn, giữa chân mày không còn vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo thường lệ, trái lại còn để lộ ra mấy phần ung dung bình thản.

Tôi chợt nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ, dường như tôi cứ nhìn như thế này là có thể mãi mãi ngắm gương mặt khi ngủ của hắn cho đến một ngày cả hai chúng tôi cùng không mở mắt ra được nữa.

Như thế cũng không tồi.

Thế nhưng, sẽ có một ngày như thế sao?

Ý nghĩ này chợt thoáng qua, trong lòng tôi vẫn có chút sợ hãi không biết tương lai sẽ như thế nào. Tôi cứ ở bên hắn thế này, toàn tâm toàn ý ở bên nhau, giờ thì hắn nghiêm túc, nhưng sau này thì sao? Chúng tôi liệu có vì hôn nhân mà đối mặt ở tòa án không, liệu có bị khuất phục trước những chuyện vun vặt dầu gạo mắm muối trong cuộc sống không, liệu có bởi thời gian ở bên nhau quá lâu mà tình cảm cạn khô, không còn rung động nữa không…

Nếu có một ngày như thế, tình cảm hiện giờ của chúng tôi nên đi về nơi đâu?

Tôi đang nghĩ ngợi lung tung, hàng mi dày kia đã khẽ rung lên, như thể hắn sắp tỉnh dậy.

Nghe nói khi con người ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê thì sẽ khó che giấu được nội tâm mình nhất… Tôi cầm lấy tay Tần Mạch ở trong chăn, nghiêm túc hỏi hắn: “Tần Mạch, nếu có một ngày chúng ta ghét đối phương thì làm thế nào?”.

“Mơ phải cái gì linh tinh rồi”. Hắn mơ màng đáp một tiếng, mấy giây sau chợt mở choàng mắt, cau mày nhìn tôi, nghiêm túc hỏi: “Em ghét anh à?”.

Tôi há miệng ra còn chưa kịp biện giải cho mình thì hắn đã lạnh nhạt nói: “Dù sao cũng đã bị anh ăn sạch sành sanh rồi, tốt nhất là em cất hết mấy ý nghĩ kỳ quặc đó lại cho anh ngay, tối qua đã nói xong xuôi rồi, cả đời này em đừng nghĩ tới chuyện chạy ra ngoài nữa”.

“Chúng ta nói xong xuôi hồi nào thế? Chúng ta đã nói gì à?”.

Tần Mạch hơi nheo mắt lại: “Cô Hà à, xem ra tối qua chúng ta nói chuyện vẫn chưa đủ thấu đảo”.

Tôi sờ lên cái eo nhưng nhức của mình, bất giác tránh ra phía sau: “Anh đủ rồi nha…”.

Hắn cong môi mỉm cười, vẻ mặt quyến rũ tới chết người: “Những lúc này sao cô Hà lại có thể nói với đàn ông mấy câu như “đủ rồi” chứ…”.

Tối qua ở trên sofa, rốt cuộc thì hôm nay cũng tìm được đúng nơi, nhưng mà thời gian cách nhau quá gần!

Khi hơi thở của tôi và Tần Mạch lại quấn quýt lấy nhau lần nữa, khi tôi ai oán kêu khổ và hắn đắc ý cười khẽ, tôi mới biết, hóa ra vận động lúc sáng sớm luôn khiến một vài người sảng khoái tinh thần, và khiến một vài người cạn hết sức lực.

Cuối cùng, tôi duỗi thẳng ngón chân, đầu óc trống rỗng, ôm siết lấy lưng hắn, tựa như cả thế giới này chỉ có thể dựa vào hắn, Tần Mạch khàn khàn nói bên tai tôi: “Hà Tịch, anh không phòng tránh, em cũng đừng uống thuốc”.

“Hãy lấy anh đi”.

Làm cô Tần…

Ngồi trước bàn làm việc của mình, tôi lại thất thần. Nhớ tới hôm Tần Mạch bị tôi phát cáu lên đá ra khỏi cửa, gân xanh trên trán tôi lại nhảy ra.

Làm gì có người đàn ông nào cầu hôn vào lúc như thế chứ? Trừ cái tên Tần Mạch ra thì còn ai làm được!

Mẹ kiếp, anh thật chẳng lãng mạn tẹo nào!

Không có hoa hồng vang đỏ, không có bữa tối dưới ánh nến, tới nhẫn cầu hôn cơ bản nhất cũng không cầm ra cho tôi xem! Thú tính bộc phát thỏa mãn xong thì cầu hôn, anh cho rằng đây là thế giới động vật, làm xong thì đẻ trứng sinh con, sau đó cùng sống với nhau hết đời à?”

Thật đúng là tên đàn ông không có chỉ số thông minh trong tình ái.

Tôi bực bội đặt mạnh con chuột trong tay sang một bên, nghĩ thầm, quả nhiên không nên tha thứ cho Tần Mạch dễ dàng như thế, đáng lẽ phải hành hạ hắn thêm vài năm nữa, chờ tới khi tôi sảng khoái thoải mái rồi hẵng cho hắn nếm chút ngon ngọt…

Đúng lúc này Tạ Bất Đình tình cờ đi ngang qua chỗ tôi, thấy tôi đập chuột bèn quay lại hỏi thăm: “Tiểu Hà, cô có chuyện gì không vừa ý à?”.

Tôi vội vàng nặn ra một nụ cười, đáp: “Đâu có ạ, không phải vì mấy hôm trước Tiểu Vương đi rồi sao, công việc ở chỗ tôi hơi căng, muốn kiếm ai đó tới giúp”. Dù công việc không căng thì tôi cũng muốn tìm người tới phụ giúp, không thì làm gì có thời gian mà đi gây sự với Tần Mạch.

Tạ Bất Đình nghe xong bèn gật gật đầu: “Dạo này công ty hơi thiếu người, hay cô tới phòng nhân sự điều hai thực tập sinh tới đi? Hay là cô đã tự chọn được người nào rồi?”.

Trong lòng tôi đang cân nhắc sao hôm nay Tạ Bất Đình lại hòa nhã với mình như thế, không phải có chuyện gì khổ sai muốn bắt mình làm đấy chứ. Nhưng nghe nửa sau câu nói của ông ta, suy nghĩ của tôi liền bị xóa sạch, trong đầu chợt lóe lên bóng dáng của Phương Dĩnh, lúc này chắc cô bé ấy đang chạy khắp nơi tìm chỗ thực tập.

Dù trước đây tôi đã cho Phương Dĩnh số điện thoại, nhưng trong lòng cô bé cũng có tự trọng, chưa bao giờ gọi nhờ tôi giúp đỡ điều gì, giờ lại vừa lúc tôi cũng đang thiếu người, bảo cô bé chăm chỉ nghiêm túc ấy tới làm thực tập cũng thích hợp.

“Tôi đã chọn được người rồi, tổng giám đốc Tạ cứ để tôi hỏi người ta trước đã”.

Tạ Bất Đình gật đầu nhấc chân dợm đi, tôi kiềm chế một lát cuối cùng cũng không kiềm được mà nhỏ giọng hỏi: “Tổng giám đốc Tạ… hôm nay tâm trạng của ông rất tốt hả?”.

Tạ Bất Đình cười đáp: “Dạo này Tiểu Hà làm việc rất tốt, bên khách hàng đặc biệt gọi điện tới khen cô. Không ngờ cô vẫn là người khiêm tốn như thế, trước bảo cô nhận trang trí cho căn hộ ấy thì cô sống chết không chịu, giờ không phải đã làm rất tốt rồi đó sao, làm việc chăm chỉ nhé”.

Căn hộ nào nhỉ…

Tôi nhìn Tạ Bất Đình sải bước vào phòng giám đốc, trong đầu hoang mang.

Gọi điện cho Phương Dĩnh, hẹn thời gian để cô bé tới công ty xong, tôi bèn chăm chỉ ngồi trước bàn làm việc vẽ thiết kế, vẽ được một hồi, cuối cùng tôi cũng nhớ ra căn hộ mà Tạ Bất Đình nhắc tới – là căn hộ Tần Mạch mới mua sau khi về nước, khi ấy tôi không chịu nhận hợp đồng, thậm chí còn tranh cãi một trận ầm ĩ với Tạ Bất Đình, sau đó mới có chuyện chị Lâm.

Nhưng đến giờ tôi vẫn chưa hề nhìn thấy căn hộ kia…

Đang tính toán xem Tần Mạch làm thế là có ý gì thì di động đột ngột đổ chuông, nhìn hai chữ “Cầm Thú” đang nhấp nháy, dù chẳng hề biết tại sao hắn lại gọi cuộc điện thoại này, nhưng khóe miệng tôi vẫn dễ dàng cong lên.

Tôi nhận điện thoại, đằng hắng một tiếng, giả vờ thờ ơ lạnh nhạt hỏi: “Sao thế?”.

“Tối thứ sáu em có rảnh không?”

Tôi nhìn lịch để bàn cạnh máy tính, phía dưới vốn có một dòng chữ màu đen viết: Bảy giờ gặp mặt khách hàng ở XX. Tôi nghĩ một lát, rút cây bút màu đỏ ra thẳng tay gạch luôn mấy nét, sau đó vẽ một trái tim be bé màu đỏ ở bên cạnh: “Không có việc gì cả, sao thế?”.

Dường như tâm trạng của Tần Mạch cực kỳ tốt, hắn hơi cao giọng: “Hà Tịch, em còn nhớ trước đây anh đã từng nói với em, anh nhớ hai món nợ giùm em không?”.

“Nhớ mang máng”. Một lần là tôi giúp khi hắn bị đánh, thế là liên lụy cùng bị đánh luôn, một lần là tôi đỡ rượu giùm hắn, hôm sau thì bị cảm nặng.

“Thứ sáu đi dự một bữa tiệc nhé, anh đã tính nợ rõ ràng giúp em rồi, có muốn tới xem kịch không?”.

Hai mắt tôi chợt sáng lên: “Kịch hay à?”.

“Tần Thị đảm bảo chất lượng”. Hắn vui vẻ nói đùa với tôi.

“Được rồi”. Tôi nói, “Anh đã thành tâm mời như thế thì em đành miễn cưỡng tới xem một tý thôi đấy”.

Nói xong, tôi định cúp máy thì Tần Mạch đang im lặng ở bên kia chợt gọi tôi lại, nhẹ giọng nói: “Tối nay cùng đi ăn nhé em”.

“Không phải vừa hẹn thứ sáu gặp nhau sao, tối nay em…”.

“Tiểu thư Hà ơi, anh nhớ em mà”. Tần Mạch nói, “Tương tư khó dứt”.

Mấy hôm nay hắn nói xin lỗi tôi, thừa nhận đã hối hận, thẳng thừng nói nhớ nhung, khi một người đàn ông như Tần Mạch chịu bỏ sự đề phòng và kiêu ngạo trong trái tim mình xuống để nhường đường cho ái tình, tôi nghĩ, tôi không thể từ chối được, dù là bất cứ chuyện gì.

“Nếu em bận thì chuyển về nhà anh đi”. Tần Mạch nói, “Hà Tịch, ít nhất cũng để anh được nhìn thấy em mỗi ngày chứ”.

Tôi im lặng rất lâu, cuối cùng thở dài một tiếng: “Tần Mạch, anh thật đáng xấu hổ, rõ ràng biết em khó chống cự được chiến thuật dịu dàng nhất mà… Anh lại đọc được chiêu này trong mấy quyển sách không hợp với trẻ con đó đấy à?”.

Bên kia cũng im lặng, rồi hắng họng một tiếng, giọng Tần Mạch lại trở lại bình thường, mang theo chút lạnh nhạt trời sinh: “Rõ ràng lắm à? Hình như lần nào em cùng có thể nhận ra được”.

“Anh học hành chăm chỉ quá đấy!”.

“Được rồi”. Thái độ của hắn như thể nhân nhượng cho êm, “Tối nay anh tới đón em”.

Tôi thầm cân nhắc đôi chút, hỏi: “Anh lại muốn cầu hôn em hả? Nếu là thế thì tối nay em muốn thấy nhẫn kim cương, hoa hồng và bữa tối dưới ánh nến”.

Tần Mạch lập tức khỉnh bỉ: “Hà Tịch, em thật tầm thường”.

“Không tặng à? Thế tối nay em đi tìm người khác là được”.

“Tiểu thư Hà à, không phải lần trước tặng nhẫn em không thèm sao?”. Tần Mạch ai oán nói có chút ấm ức, “Đập một cái bay xa tuốt luốt”.

Tôi khựng lại, “Sau đó… anh không tìm được à?”.

“Ừ”.

Tôi nóng ruột: “Thế anh không biết đường tìm lại cẩn thận à? Đã tìm ở mấy ngóc ngách xó xỉnh chưa?”.

Tần Mạch cười khe khẽ: “Giờ thì cuống cuồng lên rồi, hồi đó vung tay đánh rơi sao không có chút chần chừ nào vậy? Dù sao cũng chỉ là một chiếc nhẫn thôi, mua lại là được…”.

Lúc này tôi chỉ hận không thể chặt tay mình đi, nhẫn kim cương, nhẫn kim cương đó, là chiếc nhẫn kim cương lần đầu có người tặng tôi đó! Tôi nói: “Tối nay chúng ta không đi ăn nữa, anh tới đón em, chúng ta về tìm nhẫn”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.