Dựa theo miêu tả trong kịch bản, sau khi được Triển Thần bất ngờ tỏ tình, thì cảm xúc của Án Hàn phải là khiếp sợ và kinh ngạc.
Bởi vì, Án Hàn chỉ là vô thức thích Triển Thần, chứ chưa thật sự ý thức được. Thế mà, bây giờ, anh lại bỗng nhiên nghe thấy Triển Thần nói thích mình ở ngay chốn công cộng. Vậy thì, điều chắc chắn là anh phải cảm thấy khó tin, hay thậm chí là cảm thấy hoang đường vì cho rằng Triển Thần đang đùa bỡn mình.
Nói trắng ra, biểu cảm của Nhậm Cảnh phải là chau mày kinh ngạc trước, rồi tới tức giận.
Thế nhưng…
Nhậm ảnh đế lúc này lại cười rạng rỡ chả khác nào đang đứng trong sảnh hôn lễ!
Cái quỷ gì không biết! Lý Phủ bị ví von của mình dọa cho chết đứng.
Nhậm Cảnh mấp máy đôi môi mỏng, nói với Lý Phủ “Xin lỗi.”
Lý Phủ cũng không nghĩ nhiều. Tuy rằng thành tích của Nhậm Cảnh từ đó tới nay vẫn luôn rất tốt, cơ mà, diễn viên nào mà không bị mắc lỗi chứ? Lần này, e là Nhậm Cảnh cũng bị giật mình. Vì có ai ngờ được là biểu cảm của Dạ Sâm lại tốt đến như thế đâu? Đừng nói Nhậm Cảnh, đến bản thân Lý Phủ ông cũng còn ngây ra đây này!
Chỉ là, đạo diễn Lý ngây thơ nhà chúng ta còn chưa ý thức được một điều là cơn “ác mộng” của ông ta chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
Lý Phủ giơ ngón tay cái với Dạ Sâm, khích lệ nói “Tốt lắm, tiếp tục duy trì nhé, chính là cảm giác này đấy.”
Dạ Sâm kinh ngạc tròn mắt, vui đến không sao tả nổi.
Cậu được đạo diễn nổi tiếng khen! Câu này mà in ra làm bằng khen, có lẽ nó sẽ là thành tích cao nhất mà cậu đạt được trong cuộc đời diễn viên của mình!
Hệ thống đi chết đi “…” Nhìn cái tiền đồ hạn hẹp này xem!
Dạ Sâm đắc ý, cảm thấy cuộc mua bán này rõ hời, cậu chỉ cần nói mấy câu trong lòng, thế mà lại được khen, hí hí hí.
Nhậm Cảnh nỗ lực rời ánh nhìn khỏi Dạ Sâm. Anh đi tới cạnh Lý Phủ đề nghị “Đoạn này khá ổn, hay là chúng ta quay luôn trailer tuyên truyền đi?”
Lý Phủ đồng ý đáp “Ừ, được.” Ông thật sự không ngờ Dạ Sâm lại diễn tốt như thế. Tuy rằng còn tý tỳ vết, thế nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều, trái lại, còn tạo ra cảm giác ngây ngô non nớt, tăng điểm cho vai diễn.
Đã quyết định xong nhân vật chính, vậy thì quay trailer cũng là việc nên làm.
Nhân tiện trạng thái của mọi người đang tốt, Lý Phủ cũng thực vui vẻ mà quyết định quay luôn.
Ông không dặn dò Nhậm Cảnh thêm gì nữa, vì dù sao cũng đã là “Lão ảnh đế”, cảnh đặc tả thế này hoàn toàn là việc tới tay làm.
Dạ Sâm đứng khá xa, cho nên không biết nội dung cuộc nói chuyện của hai người.
Cậu đang tự mình sung sướng “Khứ Khứ (Đi đi), lặp lại lần nữa đi.”
Đi chết đi “…”
Dạ Sâm “Nhanh lên, nhanh lên mà.”
Đi chết đi đảo mắt, nói “Chúc mừng cậu hoàn thành nhiệm vụ tháng, thưởng 10 điểm sinh mệnh.”
Hai mắt Dạ Sâm cong thành hình bán nguyệt “Lần nữa.”
Đi chết đi “…”
Dạ Sâm “Lần cuối cùng!”
Đi chết đi lặp lại lần thứ ba, Dạ Sâm ngây ngốc cười “Lần…”
Đi chết đi phát điên “Cúttttttttt!” Mới thế mà đã bấn hết cả lên!
Dạ Sâm cực cực vui sướng, cứ như cậu vừa trúng năm tỷ vé số, lại còn là năm tỷ đô.
Lý Phủ đi tới nói chuyện quay trailer với Dạ Sâm.
Tâm trạng Dạ Sâm vẫn đang lâng lâng, cho nên vừa nghe đã vội vã gật đầu nói “Được ạ, mọi thứ cứ theo đạo diễn Lý là được ạ.”
Thật ngoan! Lý Phủ thầm nghĩ, có lẽ do trước đây ông có chút thành kiến cho nên đã hiểu nhầm cậu nhóc này.
Quay trailer không thể sơ sài như quay thử. Nhân viên đoàn phim ngay lập tức tất bật đi bố trí cảnh quay và sân diễn.
Còn Dạ Sâm thì bị gọi đi làm tóc cùng trang điểm.
Nửa tiếng sau, tất cả vào vị trí, Dạ Sâm tự nhiên lại thấy hơi căng thẳng. Bởi vì tuy được khen, nhưng cậu lại hoàn toàn không biết vừa nãy mình đã diễn như thế nào. Hình như cậu không hề cố ý biểu hiện hay làm gì thì phải?
Dạ Sâm lo lắng nghĩ, lỡ như lần này cậu làm không tốt thì chẳng phải làm mọi người thất vọng rồi ư?
Dạ Sâm cố xốc lại tinh thần. Cơ mà, có đôi khi, càng là chuyện ta coi trọng, ta lại càng dễ khẩn trương, càng dễ làm sai.
Diễn xuất là phải cố ý biểu hiện, nhưng đối với loại người có kĩ năng âm trăm điểm như Dạ Sâm mà nói, cố ý chẳng khác nào cứng nhắc.
Lý Phủ nhìn Dạ Sâm, trong lòng không khỏi bồn chồn: Đoạn vừa nãy không phải “đóa phù dung sớm nở tối tàn” đấy chứ? Có khi nào giờ hãy chưa hừng đông mà hoa đã muốn lụi rồi không?
Dạ Sâm thấp thỏm, Lý Phủ thấp thỏm, diễn viên chính cũng thấp thỏm: Lại sắp được nghe Sâm Sâm tỏ tình, thỏa mãn quá đi…
Xong xuôi đâu vào đấy, phó đạo diễn hô to một tiếng “Action!”
Bắt đầu rồi! Dạ Sâm bấn loạn tự hỏi, làm sao đây làm sao đây? Đứng im hay là đi vòng quanh?
Nhưng cậu còn chưa kịp tự hỏi xong, Nhậm Cảnh đã đi ra.
Vừa thấy anh, tâm trạng Dạ Sâm liền bình tĩnh lại một cách thần kỳ.
Khi anh nhìn cậu cười, thế giới xung quanh bỗng như tan biến, chỉ còn dư lại mỗi hai người bọn cậu và lời cậu muốn nói.
Dạ Sâm hầu như không bị đứt mạch, cả quá trình diễn xuất đến là thuận lợi. Thậm chí cậu còn vượt qua cả yêu cầu của kịch bản.
Lý Phủ vui vẻ, cảm thấy Nhậm Cảnh quả nhiên tinh mắt. Dạ Sâm này rõ ràng là một viên ngọc thô, đáng giá cho người tới tạo hình.
Máy quay chuyển về phía Nhậm Cảnh, chuẩn bị đặc tả khuôn mặt anh.
Mới đầu, Lý Phủ cứ đinh ninh Nhậm ảnh đế sẽ không sai một lỗi hai lần. Cơ mà, sau khi nhìn màn hình…
Người quay phim và Lý Phủ “…”
Cái qủy gì thế này??? Kinh ngạc đâu? Tức giận đâu? Đây rõ ràng là đang vui như tết!
“Cắt!” Lý Phủ gào lên “A Cảnh, biểu cảm của cậu làm sao thế hả?”
Nhậm Cảnh cố gắng kéo khóe miệng xuống, hắng giọng nói “Xin lỗi, tôi thất thần.”
Thất! Thần!
Lý Phủ vẻ mặt khó tin: Không phải ông hẹn nhầm một tên ảnh đế giả đấy chứ?
Lần quay thứ ba, Dạ Sâm càng diễn càng hay. Cậu nhận ra, chỉ cần nhìn thấy Nhậm Cảnh là cậu sẽ tự động nhập vai, thế cho nên cứ thuận theo tự nhiên, đừng nghĩ nhiều là được.
Lại nói, ba chữ “Em thích anh” quả thực rất mị lực, cho dù Dạ Sâm đã nói hai lần, thì đến lần thứ ba, tâm trạng của cậu vẫn y như lúc đầu.
Cậu muốn thổ lộ với Nhậm Cảnh, muốn nói ra, tựa như chỉ có như vậy mới có thể giải tỏa được tình cảm nghẹn đầy trong lòng.
Biểu hiện của Dạ Sâm phải nói là hoàn mỹ, chỉ là… Nhậm Cảnh…
Lý Phủ day day trán bất lực. Hãy nhìn đi, hãy nhìn cái dáng vẻ ngọt ngào muốn cười nhưng không thể cười này đi! Rốt cuộc là sao thế không biết!
“Cắt…” Lý Phủ bất đắc dĩ nhìn về phía Nhậm Cảnh.
Nhậm Cảnh hít sâu, đi tới nói “Xin lỗi.”
Lý Phủ u oán “A Cảnh, có phải cậu có bất mãn gì với tôi không?”
Nhậm Cảnh “…”
Lý Phủ đau khổ ca thán “Chúng ta hợp tác cũng không phải lần đầu, biểu cảm thế này mà cậu lại không làm được là sao? Kinh hãi, khó tả, tức giận, toàn những điều hết sức đơn giản!”
Cơ mà, điều đáng nói ở đây chính là, biểu cảm “sai lầm” mà Nhậm ảnh đế thể hiện ra lại là biểu cảm khó diễn nhất! Đó là sự thỏa mãn kì lạ, sự sung sướng muốn giấu mà không giấu nổi, sự ngọt ngào nhiễm hồng cả không khí… Rõ ràng khó diễn hơn rất nhiều đấy, biết không hả?
Nhậm Cảnh đang định mở miệng giải thích, Dạ Sâm đã đi tới, lo lắng nhìn anh “Vẫn chưa được sao?”
Lý Phủ thấy Dạ Sâm thì thái độ quay ngoắt 180°, ý vị khen “Tiểu Dạ, cậu làm tốt lắm, càng ngày càng tốt, ai không biết còn tưởng cậu thích Nhậm Cảnh thật luôn ý.”
Dạ Sâm “!!!”
Khóe miệng Nhậm Cảnh lại không nhịn được mà khe khẽ cong lên.
Bộ phim này của Lý Phủ kể ra cũng là một hồi đau đớn dằn vặt. Ông nói với Dạ Sâm một chút suy nghĩ của mình xong, lại tiếp tục quay sang trừng Nhậm Cảnh.
Dạ Sâm bèn đỡ lời bênh Nhậm Cảnh, nói “Hôm qua anh ấy bay cả đêm, chắc là vẫn còn mệt vì chưa thích nghi được với việc lệch múi giờ.”
Lý Phủ liếc mắt: Mệt á? Sao tôi lại thấy cậu ta vô cùng hăng hái thế?
Dạ Sâm nói tiếp “Gần đây anh ấy luôn mệt mỏi, hình như ngủ không được ngon.” Nói xong, chính mình cũng thấy đau lòng.
Nhậm Cảnh nhịn suốt từ sáng đến trưa, giờ nhìn cậu thế này, anh đúng là nhịn hết nổi luôn!
Nhậm Cảnh quay sang Lý Phủ “Có lẽ do hơi mệt thật, tôi sẽ đi điều chỉnh tâm trạng một chút.”
Lý Phủ còn biết làm sao? “Ảnh đế” tự mình mời tới, có phải quỳ xuống quay thì ông ta cũng phải quỳ thôi.
Nhậm Cảnh “Tôi về phòng nghỉ trước đây.”
Lý Phủ khoát tay “Đi đi, đi đi.”
Nhậm Cảnh nhìn Dạ Sâm, cố gắng đè nén âm thanh, nếu không sợ sẽ ngọt chết người “Em có muốn đi cùng không?”
Dạ Sâm vốn dĩ định nói: Em không mệt, em không mệt một tí nào hết. Nhưng sau khi nhìn đôi mắt ngóng trông của Nhậm Cảnh, cậu lại giống như bị ma xui qủy khiến đáp “Có…”
Đạo diễn Lý đúng là nửa điểm “đen tối” cũng không có. Với ông, việc diễn viên đi nghỉ cùng nhau là điều quá mức bình thường, thậm chí họ còn có thể nhân cơ hội đó để thảo luận kịch bản, tìm kiếm cảm giác.
Vừa vào đến phòng nghỉ, Nhậm Cảnh ngay lập tức trở tay chốt cửa. Dạ Sâm còn chưa kịp căng thẳng đã bị anh bế, đặt lên bàn trang điểm.
“Nhậm… Nhậm…” Lời còn chưa ra hết, đối phương đã hôn tới.
Dạ Sâm mở to mắt, tim đập như pháo nổ, bùm bụp khó tả.
Nhậm Cảnh có phần không khống chế được. Anh hôn Dạ Sâm gần như chẳng theo kết cấu nào. Thế nhưng, chính hình thức hôn môi này lại càng khiến da đầu người ta tê dại. Tình cảm vô pháp áp chế cuồn cuộn kéo tới, cảm động đến khôn cùng.
Sau khi hôn Dạ Sâm một lúc, Nhậm Cảnh dịu dàng gọi “Sâm Sâm.”
Dạ Sâm không dám đối diện cùng anh.
“Sâm Sâm.” Nhậm Cảnh liên tục gọi. Rõ ràng là nhũ danh của mình, nhưng Dạ Sâm vẫn vừa nghe vừa đỏ bừng mặt, ngón tay run run.
Nhậm Cảnh hỏi cậu “Em có thể nói lại lần nữa không?”
Dạ Sâm biết anh muốn nghe cái gì. Kể ra cũng chỉ là nói một câu thôi mà… Dù sao cậu cũng muốn nói với anh.
“Em…” Dạ Sâm vừa nói được một chữ, Nhậm Cảnh đã bất ngờ lấy tay đè lại môi cậu.
Dạ Sâm nhìn anh, trong con ngươi trong suốt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Nhậm Cảnh hít sâu, khẽ nói “Tạm thời đừng nói.”
Dạ sâm không hiểu.
Nhậm Cảnh cười “Giờ mà nghe em nói thật, thì chắc hôm nay anh không làm được gì nữa mất.”
Phải một lúc lâu, Dạ Sâm mới kịp phản ứng. Cậu khó nhịn được mà cười cong cả mắt.
Nhậm Cảnh muốn hôn tiếp, thế nhưng bên ngoài hãy còn một đống người đang chờ… Chưa kể, môi Dạ Sâm non mềm, mới hôn một chút mà đã sưng đỏ, nếu hôn tiếp, sợ là sẽ bị người phát hiện mất.
Nhậm Cảnh nói “Anh ra ngoài trước, em đi rửa mặt đi.”
Dạ sâm đáp “Ừm…”
Lúc Nhậm Cảnh đi ra, Dạ Sâm nhìn hình ảnh bản thân bị phản chiếu trong gương.
Mẹ ơi! Ai kia?
Nếu lúc này mà dùng lời của Cố Béo để hình dung thì chính là bốn chữ “Xuân ý dạt dào”!
Dạ Sâm vội chạy đi rửa mặt để hạ nhiệt.
Nhậm Cảnh cũng vô cùng chu đáo, gọi thợ đến trang điểm lại giúp cậu.
Amiy là thợ trang điểm riêng của Nhậm Cảnh, và cũng là một trong số những tay sai bé nhỏ dưới trướng Dương đại lão. Cô nàng hưng phấn đến mức tim gan đập loạn hết cả với nhau. Không chỉ được nhìn đại bảo bối ở cự ly gần, mà còn được nhìn bộ dạng này của đại bảo bối! Ôi chao, đủ sức khoe khoang cả ngày luôn!
Bình tĩnh bình tĩnh! Amiy tự nhủ, cô nhất định phải làm cho Dạ Sâm khôi phục như bình thường, nhất là đôi môi, tuyệt đối không thể để người khác vừa nhìn qua đã biết cậu bị hôn.
Thế cho nên, lúc Dạ Sâm ra khỏi phòng nghỉ, thật đúng là không ai nhận ra được điều gì bất thường.
Nhậm Cảnh đang bàn chuyện với Lý Phủ. Anh hỏi “Có thể sửa lời thoại này chút không?”
Lý Phủ nhìn anh bằng ánh mắt lạ lùng “Ba chữ đấy thì sửa kiểu gì được?”
Nhậm Cảnh “Thêm hai chữ nữa.”
Lý Phủ buồn bực “Cần thiết không?”
“Rất cần!”
Lý Phủ suy nghĩ, cảm thấy cũng không quá ảnh hưởng đến toàn cục.
Hơn nữa, ông thực sự sợ Nhậm ảnh đế diễn hỏng nhiều lần, phải mau chóng giúp anh ta tìm lại tâm trạng mới được.
Lý Phủ đi về phía Dạ Sâm.
“Thêm một cái tên nữa.”
Dạ Sâm buồn bực “Cần thiết không?”
Cậu hỏi y hệt như Lý Phủ, Lý Phủ cũng chỉ đành trả lời y như Nhậm Cảnh “Rất cần.”
Dạ Sâm không ý kiến gì thêm. Ngày hôm nay của cậu tương đối thuận lợi, đừng nói thêm hai chữ, thêm mấy câu thoại cũng chẳng sao!
Lời thoại ban đầu chỉ là Dạ Sâm hô lên “Em thích anh!”, nhưng bây giờ, nó được ghép thêm một cái tên, trở thành “Án Hàn, em thích anh!”
Thay đổi bé nhỏ là vậy, thế mà lại có thể khiến cho Nhậm Cảnh “đổi mình”, thành công biểu hiện ra tình cảm mà Lý Phủ đòi hỏi.
Lý Phủ hậm hực, như vầy sớm có phải hay rồi không?
Lại nói… Thêm một cái tên quan trọng đến thế sao?
Quan trọng! Quá quan trọng ấy chứ! Bởi vì tâm tình hoàn toàn không có giống!
Một cái là đại bảo bối chân thành thổ lộ, còn một cái là đại bảo bối chân thành thổ lộ với – người – khác!
Cái này quá mức không giống!
Nhậm Cảnh không hổ là lão thành tinh, tiểu xảo dùng đến là nhuần nhuyễn.
Trên thực tế, Lý Phủ vẫn có chút không vừa lòng.
Lần này, không phải ông không vừa lòng với Nhậm Cảnh, mà là với Dạ Sâm. Có lẽ tại sau khi đổi thoại có chút không được tự nhiên, cảm giác như lúc Dạ Sâm hô tên Án Hàn hơi hơi cứng nhắc, kéo theo ba chữ phía sau cũng ngượng ngùng theo.
Kiểu bỗng nhiên thoát vai ý.
Lý Phủ rất muốn Dạ Sâm đạt được trạng thái của mấy lần trước. Tuy vậy… Ông lại không dám dày vò người ta thêm nữa.
Vì thứ nhất là diễn xuất của Dạ Sâm không ổn định, có lẽ giờ đang trong tình trạng tuột dốc, càng cưỡng cầu sẽ càng tệ hại.
Thứ hai chính là bên phía Nhậm Cảnh, có quỷ mới biết anh ta có lại biến thành thánh diễn lỗi lần nữa hay không.
Cứ thế, khuyết điểm không che được ưu điểm, biểu hiện của Dạ Sâm đã tốt hơn so với tưởng tượng của Lý Phủ nhiều lắm rồi!
Công việc kết thúc lúc gần mười một giờ, Lý Phủ hỏi Nhậm Cảnh “Cùng đi ăn cơm không?”
Nhậm Cảnh nhìn Dạ Sâm, xong quay lại đáp “Tôi hãy còn có việc, hôm khác nhé.”
Lý Phủ hỏi Dạ Sâm.
Dạ Sâm nghe Nhậm Cảnh không đi, bản thân cũng không muốn đi. Cậu nói “Tôi cũng có chút việc, hôm khác nhất định sẽ mời đạo diễn một bữa thật ngon.”
Lý Phủ chẳng để tâm quá nhiều. Diễn viên mà, ai chả bận? Nhất là loại như Nhậm Cảnh. Cả Dạ Sâm nữa, tiểu công tử ăn chơi phóng đãng, sao có thể thích thú đi ăn cùng một ông lão như ông đây.
Sau khi mọi người tản ra, Nhậm Cảnh hỏi Dạ Sâm “Trưa chúng ta đi đâu ăn được nhỉ?”
Dạ Sâm không đáp mà hỏi ngược lại “Không phải anh có việc sao?”
Nhậm Cảnh chớp chớp mắt “Việc ăn trưa cùng em.”
Dạ Sâm kinh ngạc, rồi vui vẻ. Cậu cũng muốn được ăn trưa với Nhậm Cảnh, thế nhưng mà… Trong lòng cậu hãy còn chuyện quan trọng hơn. Cậu phải về nhà cũ một chuyến, phải nhanh chóng chuyển 10 điểm sinh mệnh mà mình vất vả dành được sang cho ông!
Nhậm Cảnh nhìn dáng vẻ do dự của Dạ Sâm, nhanh nhạy nói “Trưa nay em bận à?”
Dạ Sâm đáp “Em định đi thăm ông nội.”
Nhậm Cảnh vừa nghe đã vội giục “Vậy em đi mau đi không muộn.”
Dạ Sâm ấm lòng, hỏi “Tối nay… Chúng ta…”
Nhậm Cảnh cười cười “Lúc nào anh cũng rảnh hết.”
Dạ Sâm cũng cười “Ưm, thế hẹn anh tối nhé.”
Hệ thống đi chết đi đúng lúc thông báo “Nhiệm vụ hàng ngày: Nấu cơm cho Nhậm Cảnh, đồng thời mời hai người bạn cùng tới nếm thử.”
Dạ Sâm “…”
Đi chết đi “Đề cho không đó nha cục cưng.”
Dạ Sâm khó nhịn “Thực chất cậu họ Nhậm đúng không!”
Đi chết đi không biết xấu hổ đáp “Không sai, tôi tên Nhậm Tính đó.” [Nhậm 任: Tùy ý, mặc ý => Nhậm Tính 任性: Tùy ý, tùy tính.]
Dạ Sâm “…”
Thôi thôi bỏ qua, anh Sâm hôm nay tâm tình tốt, không thèm tính toán với cái tên hệ thống phế thải đó!
Dạ Sâm và Tiểu Lưu rời khỏi đoàn làm phim, đi thẳng về nhà cũ.
Ông nội thấy cháu trai ngoan nhà mình, vừa mừng vừa sợ “Sao đã về rồi? Có chuyện gì không?” Hôm qua mới vừa ăn cơm với nhau, mà hôm nay đã lại về, ông thực sợ Dạ Sâm xảy ra vấn đề.
Dạ Sâm cảm động, hận không thể ông ông nội hôn bẹp một cái.
Ông cậu thực tốt, thực mong ông có thể sống lâu trăm tuổi!
Dạ Sâm gọi hệ thống “Tiểu Tiện Tiện, mau ra đây chỉ tôi cách dùng điểm sinh mệnh.”
Đi chết đi “…” Ai là Tiểu Tiện Tiện!!!
Dạ Sâm dỗ nó “Được rồi, Tiểu Khứ Khứ, tới giúp tôi nhanh lên.”
Ai là dế con!!! [蛐 /qū/: Dế – 去 /qù/: Khứ (đi).]
Dạ Sâm tiếp tục dỗ “Bố Bố, Đàn Đàn, Liên Liên, Ái Ái, Cửu Cửu, Khứ Khứ, Tư Tư ~~~”
[Bố (vải) Đàn (bắn, xén, phủi) Liên (hoa sen) Ái (yêu) Cửu (số chín) Khứ (đi) Tư (tâm tư) => Lần lượt đồng âm với Bất Đàm Luyến Ái Tựu Khứ Tử (Không yêu thì đi chết đi).]
Hệ thống đi chết đi biểu thị mình hoàn toàn không biết bản thân tên gì nữa rồi!
“Cậu xác định chuyển 10 điểm sinh mệnh của mình sang “ông nội” sao?”
Dạ Sâm hưng phấn nói “Xác định!”
Đi chết đi tuyên bố “Chuyển đổi thành công. Còn dư 6 điểm sinh mệnh.”
Dạ Sâm hai mắt trông mong nhìn ông nội, không nhịn được hỏi “Ông nội, ông thấy sao rồi?”
Ông nội Dạ khó hiểu “Cái gì sao cơ?”
Đi chết đi đảo mắt “Cậu còn không tin tôi?”
Dạ Sâm ngay lập tức đáp “Tin!”
Đi chết đi rầm rì “Không nhanh như vậy đâu, ít nhất cũng phải đợi ba bốn ngày mới được. Cuối tuần cậu quay về là sẽ thấy ông nội khỏe mạnh ngay.”
Dạ Sâm thật muốn giờ là cuối tuần luôn!
Dạ Sâm ở lại ăn trưa cùng ông nội. Cũng không biết có phải là ảo giác của Dạ Sâm hay không, nhưng cậu vẫn thấy ông nội ăn uống tốt hơn bình thường, hết cả một bát cơm đầy.
Ông nội Dạ cũng tự mình cảm thán “Cơm hôm nay sao thơm ngon vậy nhỉ?”
Dạ Sâm mãnh liệt khen tay nghề của lão Vương, nói tài nấu nướng của ông càng ngày càng lên trình.
Loại cảm giác thành tựu ẩn sâu này, đúng là thích!
Dạ Sâm đợi ông nội ngủ trưa rồi mới đi. Vừa ra khỏi nhà, cậu đã lôi máy ra gọi một cuộc điện thoại vượt biển.
Rốt cuộc, cậu cũng không cần sợ Dạ Lan nữa rồi!
Hai lần Dạ Lan nhằm vào cậu đều không tìm ra chứng cứ liên quan đến anh ta.
Trong đó, lần tai nạn ở Paris cũng bị cảnh sát kết án là sự cố ngoài ý muốn.
Dạ Sâm yêu cầu Tiểu Lưu điều tra mạng lưới quan hệ của người tài xế kia, nhưng tiếc là không tra được cái gì. Đến cả bị người uy hiếp hay mua chuộc cũng không có.
Không đi được đường này thì ta đi đường khác.
Chuyện phạm tội, có lần một thì chắc chắn sẽ có lần hai. Dạ Lan có thể đi đến ngày hôm nay, có thể ở Singapo phát triển lớn mạnh, nói tay anh ta sạch sẽ, ai cũng không dám tin!
Trước đây, Dạ Sâm chưa từng nghĩ anh ta sẽ không biết điểm dừng như thế, nhưng giờ thì cậu đã rõ.
Dạ Lan muốn giết cậu, vậy nhất định anh ta cũng sẽ muốn giết người khác, tỷ như người ngáng đường anh ta chẳng hạn?
Nếu xét từ phương diện này, có khi nào sẽ nắm được đầu mối nguyên nhân cái chết của mẹ ruột Dạ Lan mười mấy năm trước?
Chuyện đó mà không phải sự cố thật, thì đây đúng là bước đột phá tốt.
Dạ Lan của mười mấy năm trước chắc chắn không thể làm việc kín kẽ như Dạ Lan của bây giờ được.
Một tên nhóc con, giết mẹ ruột rồi, thì tuyệt đối sẽ không bao giờ đủ bình tĩnh để xử lí cục diện.
Bằng không, hôm nay, anh ta cũng không cần sợ như chim sợ cành cong, chỉ vì nghi ngờ vô căn cứ mà đã vội đi giết Dạ Sâm.
Để tra những chuyện cũ này, có một người có thể giúp.
Chính là anh trai Dụ Tinh Triết, Dụ Tinh Hải – một kẻ kỳ kỳ quái quái không sống theo lối sống bình thường.
Dạ Sâm vô pháp liên lạc với Dụ Tinh Hải, nhưng cậu có thể liên lạc với Dụ Tinh Triết.
Trước đây cứ phải giấu, nhưng giờ thì hết rồi. Mà kể ra thì nói cũng không chẳng sao.
Bởi vì bên phía ông nội, cậu đã không lo lắng gì nữa rồi.
Dụ Tinh Triết hết lần này đến lần khác không nhấc máy.
Trong lòng Dạ Sâm có chút bồn chồn… Tuy nói lúc về nước cậu đã hòa giải với lão Cá, nhưng dù sao cậu cũng đã từ chối anh ta, lẽ nào anh ta thẹn quá hóa giận chặn số cậu rồi?
Hành động này rất phù hợp với phong cách làm việc của giám đốc Dụ.
Dạ Sâm gọi thêm một lượt, vẫn không thấy người nghe.
Làm sao đây… Không tìm được anh Tinh Hải, chẳng lẽ đi tìm cậu sao?
Dạ Sâm nghĩ nghĩ, có chút sợ hãi, cậu đáng sợ lắm!
Đi chết đi lên tiếng nhắc nhở “Có phải cậu nên đi chuẩn bị cho nhiệm vụ hàng ngày một chút không?”
Dạ Sâm lấy lại tinh thần. Cứ nhớ đến chuyện nhiệm vụ là lại thấy không thể yêu thương nổi mà.
Lần đó làm chocolate đã suýt chút nữa là làm nổ phòng bếp rồi, lần này còn bắt nấu ăn… Còn không sợ độc chết Nhậm Cảnh!
Đi chết đi nói thêm “Đừng quên mời hai người bạn nữa nhé.”
Dạ Sâm hốt hoảng “Bè có tính không?” Cái khác cậu không nhiều, chứ bè thì thằng nào cũng giống hệt thằng nào!
“Tính.” Đi chết đi hắc hắc cười “Nhưng vấn đề là cậu có dám để bọn họ biết chuyện của cậu với Nhậm Cảnh không…”
Dạ Sâm “…” Hóa ra hố ở điểm này à!
Dạ Sâm vội vàng lên tiếng “Tiểu Lưu cũng là bạn của tôi!”
Đi chết đi “Cậu xác định Tiểu Lưu ngồi đối diện cậu và Nhậm Cảnh vẫn nuốt trôi cơm?”
Dạ Sâm “…” Thế mà lại không có cách nào phản bác!
Phải làm sao đây???
Cố Khê coi một người rồi, còn một người nữa…
Dụ Tinh Triết đang ở Paris, cho dù có gọi anh ta về, anh ta cũng chẳng về nhanh như thế được!
Mà cậu thì đâu thể dọn cơm lúc mười hai giờ đêm chứ?
Ba người bọn họ có khi đóng gói gửi cậu đến viện tâm thần mất!
Đang tầm lo lắng, điện thoại của Dạ Sâm vang lên.
Cậu nhìn tên người gọi, vui vẻ ra mặt. Đời này, cậu chưa từng vui sướng khi nhận được điện thoại của lão Cá đến thế.
“Alo.” Dạ Sâm nhã nhặn tiếp máy “Anh Triết!”
Dụ Tinh Triết thiếu chút nữa quăng luôn điện thoại.
Anh ta khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được. Thằng oắt con này không biết lại phát bệnh gì nữa không biết?
Dạ Sâm có việc cầu người, thái độ tốt vô cùng “Cậu dậy rồi à? Không làm phiền cậu ngủ chứ? Tôi vừa hay có chuyện tìm cậu…”
“Có chuyện gì gặp mặt hãy nói.” Giám đốc Dụ duy trì trạng thái cao ngạo nói.
Gặp… Mặt?
Dạ Sâm chấn kinh “Cậu về nước rồi sao?”
Giám đốc Dụ “Sao? Không được hả? Đây là tổ quốc của tôi, tôi thích về thì về đấy!”