Vâng vâng vâng, anh không thần kinh!
Nói chuyện với lão Cá là phải thuận theo, dỗ dành, chuyện này Dạ Sâm đã quá quen thuộc.
Cậu hỏi “Anh về có việc gì vậy?”
Giám đốc Dụ đáp “Em gái họ kết hôn, tôi về tham gia hôn lễ.”
Dạ Sâm buồn bực “Em gái họ nào?” Hai nhà bọn họ khá thân thiết, em gái họ của giám đốc Dụ mà kết hôn, thì kiểu gì cậu cũng bị mời.
Dụ Tinh Triết cường điệu tìm cớ “Con gái nuôi của em gái họ của mẹ tôi.”
Dạ Sâm “…”
“Sao? Không được à? Từ nhỏ tôi đã thương nó, về tham gia hôn lễ của nó cũng không được?”
Được được được, anh không thần kinh!
Lúc này mà hỏi tiếp thì chắc chắn sẽ có chuyện.
Dạ Sâm mặc kệ đứa em gái họ cách xa tám trăm dặm nhà giám đốc Dụ, cậu hãy còn chính sự cần làm, cho nên uyển chuyển nói “Nếu cậu đã về, không bằng tối nay chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đi?”
Dụ Tinh Triết hết sức kinh ngạc “Cậu tốt bụng thế sao?”
Dạ Sâm “Đùa gì vậy? Anh Triết về nước, tôi phải nhiệt tình đối đãi chứ.”
Khóe miệng Dụ Tinh Triết cong lên, vô cùng vui vẻ. Nhưng rất nhanh sau đó, anh ta liền hỏi lại “Chỉ hai chúng ta thôi?”
“À thì…” Dạ Sâm lắp bắp.
Dụ Tinh Triết cảnh giác “Còn ai?”
Dạ Sâm “Chỉ có hai chúng ta thì nhàm chán quá, nên tôi có gọi cả Cố Khê nữa.”
Dụ Tinh Triết đảo mắt, thôi thì tên đó hãy còn tạm chấp nhận được.
Anh ta hỏi thêm “Hết rồi?”
Dạ Sâm “…”
Cậu vừa ngập ngừng, tim Dụ Tinh Triết liền lộp bộp rơi “Còn ai nữa? Đám bạn xấu nhà cậu là tôi không có gặp đâu đấy.”
Dạ Sâm “…”
Tiếng tim rơi của lão Cá càng vang vọng “Nói, còn ai!”
Dạ Sâm lí nhí “Nhậm… Nhậm Cảnh.”
Dụ Tinh Triết “…”
Dạ Sâm cứ quýnh lên, là lời nói ra lại bắt đầu lộn xộn “Chủ yếu là đón gió tẩy trần cho cậu thôi, tuyệt đối không phải là định trước đâu!”
Đi chết đi thật không đành lòng nhìn thẳng thằng con ngu xuẩn nhà mình nói hớ.
Đầu óc Dụ Tinh Triết đột nhiên minh mẫn bất ngờ “Á à, hóa ra các người định trước rồi giờ tiện dịp đón gió tẩy trần cho tôi ư?”
Dạ Sâm còn đang định dãy dụa thêm, nhưng giám đốc Dụ đã nổi điên trước “Tôi phải quay lại Paris!”
Dạ Sâm đau khổ “Cậu mới về nước mà.”
Giám đốc Dụ yêu nước đúng giờ lên sóng “Đây là tổ quốc của tôi, tôi thích đi thì đi!”
Mẹ tổ quốc e là muốn đánh chết thằng gấu con này mất thôi!
Tuy thế, Dạ Sâm vẫn phải hạ giọng dỗ dành “Vâng vâng vâng, anh không thần kinh, vậy, chúng ta tối gặp ha?”
Dụ Tinh Triết “Không gặp!”
Dạ Sâm “Tối tôi gửi tin nhắn xác định thời gian và địa điểm cho anh.”
Dụ Tinh Triết “Không xem!”
Dạ Sâm “Thế tôi sẽ gọi cho anh.”
“Không nghe!”
“Tôi gọi cho Sun.” Sun là tổng thư kí bên cạnh Dụ Tinh Triết.
Dụ Tinh Triết hầm hè “Sun mà nghe, tôi sẽ sa thải anh ta ngay lập tức.”
Sun đại tổng quản một năm bị đe dọa sa thải ba trăm sáu mươi lăm lần nhưng chưa một lần bị sa thải thành công tỏ vẻ không thèm sợ hãi.
Lúc Dạ Sâm chuẩn bị ngắt máy, cậu nói “Anh Triết, về rồi thì ở lại mấy hôm đi.”
Dụ Tinh Triết ấm lòng, nhưng vẫn mạnh miệng: Ở cái rắm, sớm muộn gì tôi cũng bị cậu làm cho tức chết!
Dạ Sâm hẹn xong một người bạn, lại đi hẹn nốt người còn lại.
Cố Khê hỏi “Có những ai?”
Dạ Sâm không dám nói ra tên Dụ Tinh Triết, cho nên chỉ đáp “Tôi với Nhậm Cảnh.”
Cố Khê ngắt lời “Tối tôi bận rồi.”
Dạ Sâm tức giận! Sao hai tên này ai cũng muốn ngăn cậu kiếm điểm sinh mệnh vậy chứ!
Cậu gắt lên với cái điện thoại “Bận cái rắm, nhanh qua đây đi! Vừa hay lão Cá về nước, chúng ta làm cơm chào đón cậu ta luôn.”
Cố Khê vừa nghe liền chấn kinh “Tối tôi bận thật, chuyện quan trọng lắm, không đi không được đâu, liên quan đến sự nghiệp đạo diễn của tôi đấy.”
Dạ Sâm nói “Chuyện gì, kể tôi nghe cái coi.”
Cố Khê – trên thực tế không hề bận cái rắm gì “…”
Dạ Sâm nổi bão “Cố Béo, nếu như tối nay anh không đến, tôi liền treo cổ ngay trước cửa nhà anh!”
Cố Khê ê ẩm trong lòng: Mẹ nó, ai thèm đi ăn bánh gato miễn phí cơ chứ!
Người đã miễn cưỡng mời đủ, nhưng nhiệm vụ chủ chốt vẫn là tự tay xuống bếp!
Dạ Sâm thân làm một người đàn ông đun nước cũng có thể đun cháy siêu biểu thị, nấu ăn gì đó đúng là làm khó cậu mà!
Dạ Sâm mang tâm lí cầu may hỏi “Chocolate có tính là món ăn không?” Đó là thứ duy nhất mà cậu biết làm.
Đi chết đi đáp “Cậu có thể lên Zhihu hỏi thử xem có thu được một trăm phiếu ngu xuẩn hay không.” [Zhihu: Một trang mạng hỏi đáp của TQ, gần giống như Yahoo Hỏi và đáp của Vn.]
Dạ Sâm “…”
Đi chết đi lại nói “Nấu có món thôi mà, đâu phải ép cậu làm tiệc Mãn Hán 108 món đâu, đến mức đó cơ à?”
Dạ Sâm lên tinh thần, nghĩ đi chết đi nói cũng đúng. Nấu có món thôi mà, tiểu thư lá ngọc cành vàng như mẹ còn làm được, lẽ nào cậu lại kém hay sao?
Làm được, anh Sâm, cậu sẽ làm được!
Dạ Sâm xắn tay áo, cầm máy tính bảng lên bắt đầu tải app ẩm thực.
Cậu không cầu đạt tới tiêu chuẩn đầu bếp trong nhà hàng ba sao Michelin, chỉ cần ăn lọt miệng là đủ. [Sao Michelin: là một “giải thưởng” quan trọng trong làng ẩm thực thế giới. Nhà hàng 1 sao là nhà hàng rất tốt so với mặt bằng chung, 2 sao là nhà hàng có chất lượng xuất sắc, 3 sao là nhà hàng có phong cách ẩm thực đặc biệt. Nhà hàng nào được trao tặng đến ngôi sao thứ 3 được xem là đã đạt đến đỉnh cao ẩm thực.]
Bằng không, khiến cho Nhậm Cảnh bị ngộ độc thì thực chẳng hay ho gì.
Dạ Sâm rất biết tự lượng sức mình, cậu chả dại gì đi khiêu chính “món chính”, mà chỉ chọn trứng bắc cà chua đơn giản.
Trong nhà không có lấy một mẩu nguyên liệu, Dạ Sâm lại sợ không dám ra ngoài một mình, cho nên gọi Tiểu Lưu mua đồ mang đến.
Tiểu Lưu nghe mà ngẩn cả người.
Cái quỷ gì vậy? Cậu ta theo Dạ Sâm đã sáu bảy năm, đây là lần đầu tiên nghe Dạ Sâm nói muốn mua đồ nấu ăn đó!
Không phải trúng tà đấy chứ?
Nhưng rốt cuộc, thân làm một người trợ lí toàn năng có thể dũng cảm đối chọi với mưa gió, Tiểu Lưu ôm theo dầu đèn mắm muối, cà chua và trứng gà lên lầu.
Dạ Sâm khen ngợi “Thật chu đáo, còn biết đường mua cả dầu cả muối cho tôi luôn.”
Tiểu Lưu nhỏ giọng hỏi “Anh Sâm, anh định tự mình nấu à?”
Dạ Sâm đáp “Tôi thử thôi, tối có mời Nhậm Cảnh đến nhà ăn cơm.”
Tiểu Lưu hít sâu, cảm thấy như mình vừa nhận được một tấn kinh hách.
Dạ Sâm thấy cậu ta như vậy, liền dặn “Đừng nói với ai khác nhé!”
Tiểu Lưu vội vã làm dấu khéo khóa miệng “Em, Lưu Tiểu Minh, miệng kín như bưng.”
Dạ Sâm vỗ vai cậu ta “Cậu đó, đúng là anh em của tôi, đáng tin!”
Người anh em Tiểu Lưu không dám ở lâu thêm nữa. Cậu ta thực sự sợ mình bị tà khí trong ngôi nhà này ám lấy…
Dạ Sâm bắt đầu làm thử trứng bắc cà chua. Quá trình này không chiếm nhiều từ lắm, thôi thì chúng ta bỏ bớt đi ha.
Vì kiểu gì chả…
“Mẹ kiếp, cà chua này cắt kiểu gì vậy? Đã trơn thì chớ lại còn chảy nước!”
“Ôi mẹ! Quả trứng này sao mà yếu ớt thế cơ chứ? Nói cháy là cháy được ngay!”
“A a a, cái thứ đỏ đỏ vàng vàng này thật sự ăn được sao?”
Ừm, sau khi vật lộn một tiếng đồng hồ, Dạ Sâm nhìn thành quả trứng bắc cà chua hơi cháy, hơi sánh, hơi buồn nôn trước mặt, khóc không ra nước mắt.
“Miao ~” Tiếng kêu mềm mại vang lên. Dạ Sâm khom lưng bế lấy mèo con, hôn nó một cái.
Lần đó ô tô gặp chuyện, con mèo cũng bị thương, cho nên Tiểu Lưu phải đưa nó đến bệnh viện chăm sóc, hôm qua mới đón về.
Tuy rằng xa nhau đã lâu, nhưng mèo con rất thân thiết với Dạ Sâm, vừa tỉnh ngủ đã đi tìm cậu làm nũng.
Dạ Sâm bất chợt nảy ra ý tưởng. Cậu giơ nó ra trước đĩa “trứng bắc cà chua”, nói “Khứ Khứ, con ngửi xem có thơm không nè.” Cậu quyết định không bắt nó ăn mà chỉ để nó ngửi.
“Méo méo éo éo!!!” Con mèo con thảm thiết kêu lên!
Dạ Sâm “…”
Mèo con giãy giụa “đào tẩu” hòng tìm đường bảo mạng, vẻ mặt sống không bằng chết.
Dạ Sâm “…” Đáng sợ đến thế cơ à QAQ!
Nếu như mèo con nói được, đại khái nó sẽ nói: Đáng QAQ!
Đi chết đi đảo mắt “Thành phần như cậu mà vất tới cổ đại, e là khỏi nghĩ đến việc gả chồng luôn.”
Dạ Sâm “Cút!!!”
Đi chết chuyển giọng nói “Thôi, không sao, vậy cũng đủ hoàn thành nhiệm vụ rồi.”
Dạ Sâm lo lắng hỏi “Nhỡ Nhậm Cảnh không ăn thì sao đây?” Phải ăn thì nhiệm vụ mới tình là hoàn thành được.
Đi chết đi thầm nghĩ, cậu có kho thịt kho tàu rồi đổ thạch tín vào bảo Nhậm Cảnh ăn, thì anh ta cũng sẽ tình nguyện ăn hết.
Cơ mà, nó còn chưa nói ra khỏi miệng, tự bản thân Dạ Sâm đã đỏ mặt “Cho… Cho dù anh ấy không chê, tôi cũng không muốn hãm hại anh ấy như thế.”
Đi chết đi tự dưng bị tọng cho một miệng gato, tự nhủ: Thằng con ngốc không biết nấu ăn, nhưng thừa bánh kem quá ha, đủ nuôi sống dân FA toàn cầu luôn!
Vật lộn đến năm giờ chiều, Dạ Sâm – dưới sự chăm chỉ khổ luyện, cuối cùng cũng cho ra được một thứ hồng hồng vàng vàng nhìn không đến nỗi đáng sợ lắm.
Ít nhất thì cũng phân biệt được đâu là cà chua, đâu là trứng gà.
Cậu thở dài nói “Không còn nhiều thời gian nữa.”
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên.
Dạ Sâm vội cầm máy nhìn, thấy người gọi là Nhậm Cảnh, khóe miệng liền không nhịn được mà cong lên.
Nhậm Cảnh “Anh ở dưới nhà, em muốn đi ăn ở đâu?”
Dạ Sâm có chút hồi hộp “Anh thấy ăn ở nhà em thế nào?”
Đầu kia rõ ràng im lặng một lúc.
Dạ Sâm quýnh lên “Em… Em đích thân nấu cơm, chúng ta nếm thử mùi vị bữa cơm gia đình, được không?”
Nhậm Cảnh mất một lúc mới phun ra được một chữ “Ừ.” Anh thực sự không nói nhiều hơn được, lời nói đều bị ngọt ngào dính hết vào với nhau mất rồi.
Dạ Sâm nói tiếp “Cái đó, em còn hẹn cả Cố Khê với Dụ Tinh Triết.”
Đường ngọt tan mất một nửa, Nhậm Cảnh trở lại tình trạng phát âm bình thường hỏi “Giám đốc Dụ về nước rồi sao?”
Dạ Sâm đáp “Ừm, cậu ta vừa mới về hôm nay.”
Nhậm Cảnh im lặng.
“Bọn em là bạn tốt, em muốn giới thiệu mọi người với nhau.”
Ngọt ngào hóa thành dòng chảy xuôi vào trong tim, thấm đẫm tâm khảm, đến giọng nói ra cũng nị nị “Mở cửa cho anh.”
Dạ Sâm “Em tới đây.”
Cậu đứng dậy, bước về phía cửa. Thế nhưng, lúc ngang qua sofa, nhìn đám quần áo bị vứt tứ tung, cậu lại phải vội vã quay lại thu dọn một vòng.
Nhậm Cảnh đứng trước cửa mỉm cười.
Dạ Sâm thầm nghĩ, anh ấy thực con mẹ nó đẹp!
Tiếp theo, cậu liền bị ảnh đế đẹp không chịu được hôn xuống.
Dạ Sâm khẽ thở dốc. Nhậm Cảnh nắm hông cậu, hôn đến váng đầu hoa mắt.
Hai người vào nhà, nhiệt độ thân thể cao đến mức điều hòa cũng không tác động đến nổi.
Nhưng may mắn là Dạ Sâm vẫn nhớ rõ vụ cơm tối. Cậu nhỏ giọng gọi “Nhậm, Nhậm Cảnh…”
Nhậm Cảnh bị cậu câu dẫn đến thất điên bát đảo, chỉ muốn lại hôn thêm một chút rồi một chút…
“Miao ~” Mèo con ngây ngô nhìn hai kẻ ra sức gặm cắn lẫn nhau.
Dạ Sâm cứ như một ông bố đang làm chuyện xấu thì bị con gái nhìn thấy, cố sống cố chết đẩy Nhậm Cảnh nói “Em nấu cơm, anh có muốn… Có muốn nếm thử trước không?”
Hai mắt Nhậm Cảnh sáng ngời “Em… Nấu?”
Dạ Sâm căng thẳng gật đầu, rồi cẩn thận nhắc nhở “Đây là lần đầu em nấu, có lẽ không dễ ăn đâu.”
Cơ mà, trọng điểm mà Nhậm Cảnh quan tâm chỉ có “Anh là người đầu tiên nếm thử?”
Dạ Sâm đáp “Ừm, ba mẹ em cũng chưa từng được thử.”
Nhậm Cảnh mím mím môi, cười khẽ, nhưng như thế tự dưng lại sinh ra một loại cảm giác mê người mang tính trẻ con.
Dạ Sâm nhìn mà tim đập bùm bụp.
Nhậm Cảnh hỏi “Em nấu món gì?”
Dạ Sâm ngượng ngùng nói “Trứng bắc cà chua…”
Nhậm Cảnh “Anh thích món ấy.”
Dạ Sâm “…”
Đi chết đi đảo mắt “Nguyên tắc đâu? Giới hạn đâu? Bị chó ăn hết rồi sao!”
Nhậm ảnh đế bị cặp kính tình yêu che mờ mắt, không những không thấy cái thứ hồng hồng vàng vàng kia quỷ dị mà trái lại, còn thấy thực dễ thương.
Dạ Sâm do dự, rốt cuộc vẫn không đành lòng “mưu sát chồng”.
“… Cái này nguội mất rồi, để em làm lại lần nữa.”
Nhậm Cảnh dằn lại “Không sao.”
Dạ Sâm nhanh mắt nhanh tay, vội vã vơ lấy đĩa đổ vào thùng rác “Thôi thôi, để em làm món mới đi.”
Nói xong, cậu đeo tạp dề vào và vén tay áo lên.
Nhậm Cảnh nhìn bộ dáng của Dạ Sâm, nhịn không được bật cười “Anh tới giúp em.”
“Không!” Dạ Sâm ra sức cự tuyệt “Em muốn tự mình làm.”
Nhậm Cảnh tự nhiên thấy lòng ngọt như đổ mật: Sâm Sâm muốn tự tay nấu đồ cho anh ăn!
Dạ Sâm cũng thấy mình nói có phần lộ liễu, nên hơi mất tự nhiên, chỉ đành cố gắng tập trung tinh thần vào trứng và cà chua.
Thành phẩm lần này thành công ngoài ý muốn.
Có lẽ là do đã làm nhiều lần nên tay nghề lên cao, hoặc có lẽ là do được Nhậm Cảnh lơ đãng “chỉ điểm” vài câu, nên chung quy lại, trứng ra lò đã không còn bị tình trạng sền sệt và cà chua thì nát bét. Đem bày ra đĩa, trông cũng khá ra hình ra dạng.
Dạ Sâm trông mong nhìn Nhậm Cảnh “Nếm thử nhé?”
Nhậm Cảnh nghiêm túc gật đầu “Ừ.”
Anh vừa gắp một đũa đưa vào trong miệng, Dạ Sâm đã vội hỏi “Thế nào? Thế nào? Thế nào?”
Hai mắt Nhậm Cảnh cong như vành trăng khuyết, không ngần ngại khen “Ngon lắm.”
Dạ Sâm hưng phấn “Thật sao?”
“Thật, là thứ ngon nhất anh từng ăn.”
Dạ Sâm ngường ngượng “Sao có thể chứ…”
Nhậm Cảnh nói tiếp “Chocolate lần trước cũng ngon nữa.”
Ể… Dạ Sâm ngây ngẩn nửa ngày mới hiểu ra là Nhậm Cảnh đang nhắc đến nhiệm vụ tặng quà lần trước.
Lẽ nào anh ấy biết cậu tự tay làm?
Không đâu!
Dạ Sâm giả bộ “Chocolate của tiệm bánh đó thật sự rất ngon!”
Nhậm Cảnh không vạch trần cậu, chỉ chậm chạp nói “Vậy khi nào đến sinh nhật anh, em có thể… đặt cho anh một cái bánh kem chocolate ở tiệm đó được không?”
Dạ Sâm cảm thấy Nhậm Cảnh hẳn là đã biết, mặc dù không biết tại sao anh biết, nhưng biết rồi thì cũng thôi. Dạ Sâm lí nhí “Được…”
Nhậm Cảnh thực yêu chết cái vẻ này của cậu!
Nhưng cũng may là trong anh vẫn còn sót lại chút lí trí. Anh nói “Khi nào thì Cố Khê với Dụ Tinh Triết tới đây?”
Dạ Sâm nhìn thời gian, lúc này mới ngớ ra “Em còn chưa bảo bọn họ, anh đợi chút, em đi gọi điện.”
Nhậm Cảnh nhìn bàn ăn trống trải, hơi hơi buồn cười: Lẽ nào bốn người bọn họ chỉ ăn mỗi một món trứng bắc cà chua này?
Anh ấn số Dương Sâm, dặn dò mấy câu.
So với Tiểu Lưu vừa nghe Dạ Sâm muốn xuống bếp đã giật mình khiếp sợ, Dương đồng chí tương đối bình tĩnh.
Gì chứ chỉ cần chuyện liên quan đến đại bảo bối, lão Nhậm nhà bọn họ chả có gì là không làm được…
Mua thức ăn thôi mà, mua cả cái siêu thị cũng hết sức bình thường!
Dạ Sâm gọi điện xong quay lại nói “Xem đầu óc em này, em phải gọi đồ ăn ngoài cái đã.”
Nhậm Cảnh thực sự rất muốn cười.
Dạ Sâm nhức đầu lải nhải “Trứng bắc cà chua này chúng ta ăn, đồ ăn ngoài cho bọn họ ăn.”
Hết cách rồi, cậu vô pháp làm cả một bàn ăn, cho nên chỉ có thể lợi dụng lỗ hổng hệ thống thôi. Dù sao thì húp chút nước cũng coi như chia sẻ rồi!
Đương nhiên, Dạ Sâm cũng không thể bỏ đói hai vị bạn thân từ xa chạy tới, cho nên, cậu mới quyết định gọi thêm đồ ăn ngoài.
Nhậm Cảnh cười cười “Anh bảo A Sâm đi mua đồ rồi, đợi cậu ấy mang đến anh làm cho.”
Dạ Sâm tròn mắt “Anh làm á?”
Nhậm Cảnh “Em nấu cho anh món ngon như vậy, anh cũng nên biểu hiện chút chứ.”
Dạ Sâm mãi mới ngộ ra “món ngon” mà Nhậm Cảnh nói chính là món trứng bắc cà chua của mình… Thực khiến người xấu hổ!
Dương đồng chí làm việc nhanh nhẹn, chưa bao lâu đã xách theo bao lớn bao nhỏ đến ấn chuông.
Nhâm Cảnh mở cửa nhận đồ, Dạ Sâm bồn chồn hỏi “Anh biết nấu cơm thật hả?”
Nhậm Cảnh đáp “Biết một chút.”
Dạ Sâm nhiệt tình đề cử “Em tải nhiều app ẩm thực lắm, anh có muốn xem không?”
Nhậm Cảnh không đáp mà hỏi tiếp “Em thích ăn gì?”
“Thích ăn á?” Dạ Sâm lắc lắc đầu “Em không kén ăn.”
Nhậm Cảnh khen “Thật ngoan.”
Dạ Sâm “…” Cậu có nghe nhầm không thế???
Mười lăm phút sau, Dạ Sâm trợn tròn mắt. Trời ạ! Cách dùng dao này! Tư thế này! Kĩ thuật chỉnh lửa này! Mà chỉ gọi là biết có một chút thôi á? Vậy một điểm của cậu còn không biến thành âm mười nghìn điểm?
Dạ Sâm vốn dĩ đã luôn có xu thế trở thành fan của Nhậm Cảnh, lần này liền triệt để biến thân.
“Ngon quá!” Dạ Sâm bốc trộm một miếng khoai tây nhỏ, bị mĩ vị trong mềm ngoài xốp làm cho kinh hãi.
Nhậm Cảnh giơ tay quệt qua khóe môi cậu dặn dò “Cẩn thận không bỏng.”
Dạ Sâm phấn khích thử hết một lượt rồi thành thật cảm thán “Trên đời này chỉ có hai người nấu ăn là khiến em tâm phục khẩu phục.”
Nhậm Cảnh cười cười nhìn cậu.
Dạ Sâm nói “Một người là mẹ em, còn một người là anh.”
Nhậm Cảnh bị cậu hấp dẫn đến khó nhịn, nghiêng đầu hôn xuống.
Thực ra Dạ Sâm hoàn toàn có thể né tránh, vì hai tay Nhậm Cảnh vẫn luôn bận bịu, chỉ có đầu là vươn qua. Như vậy thì Dạ Sâm chỉ cần bước lui về sau một bước, Nhậm Cảnh sẽ hết đường hôn ngay.
Cơ mà, Dạ Sâm không những không nhúc nhích mà trái lại, còn khép hai mắt lại.
Cố Khê từ đó tới nay chưa từng coi nhà Dạ Sâm là nhà người khác, sau khi xác nhận dấu vân tay với cửa chống trộm bước vào, liền đụng ngay một màn hôn hít phấn hường khắp phòng!
Quả nhiên không nên tới mà! Đạo diễn Cố xoay người rời đi, đồng thời xách theo cả chai vang đỏ bản thân mang tới.
Đúng lúc này, Dụ Tinh Triết tới. Anh ta không thấy được tình hình trong nhà, mà chỉ thấy Cố Khê, cho nên chau mày nói “Đứng chắn trước cửa làm gì? Không biết hình thế mình thế nào sao?”
Cố Khê “…”
Dụ Tinh Triết “Thôi, được rồi, anh không còn nặng chín mươi kí nữa.”
Cố Khê nghiến răng nghiến lợi hỏi “Mẹ kiếp, cậu về làm cái quần gì thế?”
Dụ Tinh Triết mở miệng liền đáp “Tổ quốc của tôi, tôi…”
Anh ta còn chưa dứt lời, đã thấy hai người phía trong.
Động tĩnh lớn như vậy, Dạ Sâm đương nhiên phải nghe thấy. Cậu nhanh chóng chạy ra khỏi bếp đón khách “Hai người tới rồi à.”
Dụ Tinh Triết hơi liếc mắt cũng thấy được cánh môi cậu sưng đỏ.
Lớn hết cả rồi, ai còn không hiểu cơ chứ?
Cố Khê tâm lí mang thù, cố ý chọc đúng chỗ ngứa của Dụ Tinh Triết “Nhậm Cảnh đã đến rồi sao?”
Dạ Sâm đáp “Anh ấy đang nấu cơm trong bếp. Tôi nói các anh nghe nè, tay nghề anh ấy giỏi lắm, nấu ngon cực kì!”
Dụ Tinh Triết tủi thân nghĩ: Rốt cuộc mình quay về làm gì cơ chứ QAQ!
Cố Khê ha hả cười “Có thể nếm thử tay nghề của Nhậm ảnh đế thật là tốt quá đi.” Tốt đến mức muốn đập chết tên Dạ Sâm ngu ngốc này luôn!
Dạ Sâm phấn khích giục giã “Tới dọn bàn giúp tôi đi, có cơm bây giờ rồi đây.”
Cố Khê đảo mắt, càng cảm thấy mình đồng ý đến đúng là ngu xuẩn.
Dụ Tinh Triết đứng im không nhúc nhích. Dạ Sâm thương anh ta đi lại mệt mỏi, dặn dò “Anh Triết nghỉ ngơi chút đi, ngồi máy bay suốt đêm, chắc là oải lắm.”
Dặn xong, còn tri kỉ bê nước trái cây tới “Uống đi uống đi, đã lắm…”
Dụ Tinh Triết mới vừa thấy có chút hưởng thụ, Dạ Sâm đã nói tiếp “Là Nhậm Cảnh vừa mới làm xong đấy. Oa, anh ấy giỏi dã man, biết làm cả nước ép trái cây luôn.”
Dụ Tinh Triết “…”
Cố Khê không nhịn nổi nữa mà bật cười thành tiếng: Tối nay hình như cũng khá thú vị đấy chứ, chỉ cần nhìn bộ mặt nhăn nhúm của Dụ Tinh Triết thôi cũng thấy vui rồi.
Dụ Tinh Triết ngồi trên sofa tức mà không tức nổi. Anh ta nhìn chằm chặp cốc nước ép cứ như nó là anh em đã thất lạc nhiều năm.
Dạ Sâm và Cố Khê cùng nhau dọn bàn ăn, Cố Khê ghé sát lại phía cậu, nhỏ giọng hỏi “Cậu khai thật đi, cậu với Nhậm Cảnh đã ngủ chưa?”
Dạ Sâm đỏ mặt “…Hỏi… Hỏi linh tinh cái gì vậy.”
Cố Khê “Anh ta cũng đã quang minh chính đại bước qua cửa rồi, hai người…”
“Chưa!” Dạ Sâm sợ Cố Khê nói bậy, vội vã lên tiếng cam đoan trước “Chúng tôi rất thuần khiết, vô cùng thuần khiết, thuần khiết đến không thể thuần khiết hơn được nữa!”
“À, thuần khiết đỏ cả miệng ấy hả?”
Dạ Sâm “…”
Cố Khê dùng ngón tay chọc cậu “Cậu để ý cho tôi biết chưa, mới quen có mấy ngày đã mở miệng ra là Nhậm Cảnh Nhậm Cảnh. Lúc trước không phải cậu ghét anh ta lắm à?”
Dạ Sâm “… Cũng không hẳn mà.”
Cố Khê “Hờ hờ.”
Dạ Sâm thành thật nói “Thôi nào, không phức tạp thế đâu, dù sao thì tôi thích anh ấy, anh ấy cũng thích tôi, thế được rồi chứ gì.”
Cố Khê nhìn nhìn thằng con trai ngốc ngếch nhà mình, ghét bỏ đến nghẹt thở.
Thích, thích, thích. Nếu như mọi chuyện chỉ cần thích là đủ, vậy thì… Thì…
Cố Khê lắc đầu, không muốn suy nghĩ thêm nữa.
Nhậm Cảnh bê thức ăn đi ra khỏi bếp, chào hỏi hai người. Cung cách lịch sử, thái độ khéo léo, thực đúng là không nhìn ra được nửa điểm sai sót.
Nhưng lão Cố và lão Cá vẫn chẳng thấy vừa mắt, cảm giác như con rể vào cửa, không đánh một trận thì tay chân ngứa ngáy.
Dạ Sâm hồn nhiên không phát hiện ra mà chỉ biết điểm sinh mệnh đang nhìn mình ngoắc ngoắc. Cậu thầm nghĩ mọi chuyện đều ổn và cậu sắp hoàn thành được nhiệm vụ hàng ngày.
Tiếc là… Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Ai tới cơ chứ?
Dạ Sâm buồn bực nhìn qua mắt mèo, nhất thời sợ hết cả hồn.
Cậu bàng hoàng mở rộng cửa, hỏi “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
Thái Hậu không đáp mà hỏi ngược lại “Mẹ… Không nên tới sao?”