Không Yêu Thì Đi Chết Đi!

Chương 45: Chương 45




Nơi ở của Dạ Sâm chính là nơi mà mẹ Dạ thích đến thì đến thích đi thì đi, đó giờ ai cũng không quản.

Thậm chí trước đây, khi thấy mẹ tới, Dạ Sâm còn hết sức hoan nghênh. Bởi có mẹ tới thực tốt! Nhà có người dọn, quần áo có người giặt, và quan trọng nhất là cơm tối có người nấu, lại còn muốn nấu nhiều bao nhiêu cũng được!

Thông thường Dạ Sâm toàn phải gọi điện cầu Thái Hậu “đến tham quan”. Còn Thái Hậu phải “nhìn lịch”, trốn chồng xong mới có thể đến. Hai bên lén lút y như kẻ trộm. Nhiều khi, Dạ Sâm thầm oán giận, bản thân chả khác nào tình nhân nhỏ được Thái Hậu nuôi thêm bên ngoài.

Đương nhiên, oán thì oán chứ Dạ Sâm chả dại nói ra. Cậu hãy sợ bản thân không chống đỡ nổi đòn phu thê song kích trong truyền thuyết.

Cho nên mới nói, phản ứng của Dạ Sâm hôm nay thực sự quá khác thường vì không lập tức kéo mẹ vào nhà!

Dạ Sâm bối rối. Cậu còn chưa chuẩn bị sẵn sàng để giới thiệu Nhậm Cảnh với mẹ.

Đi chết đi khó nhịn nhắc nhở “Không phải cậu giới thiệu rồi sao?”

Dạ Sâm ngộ ra “Ờ ha…” Cậu từng giới thiệu với tư cách là bạn…

Đi chết đi trợn mắt “Lại nói, trong nhà còn một đống người, Thái Hậu phải đến tám mươi phần trăm là cho rằng bạn bè tụ tập.”

Hai mắt Dạ Sâm sáng lên “Có lí.”

Đúng là người trong cuộc thì u mê, việc này đâu đáng sợ đến thế.

Có Cố Khê với Dụ Tinh Triết, cậu hoàn toàn có thể nói với mẹ là bạn bè tụ tập. Mẹ cậu trước nay chưa từng can thiệp vào việc kết bạn của cậu hay tham dự chơi đùa cùng bọn cậu. Nếu chẳng may bắt gặp, bà hầu như đều trực tiếp rời đi.

Dạ Sâm trấn định tinh thần, cười nói “Sao mẹ lại rảnh rỗi tới đây, ba ra ngoài rồi ạ?”

Giọng điệu này… Chắc là không có vấn đề gì đâu nhỉ? – Dạ Sâm không chắc chắn với hành động của mình nghĩ.

Mẹ Dạ nghi ngờ liếc cậu “Con không giấu ai trong nhà đấy chứ?”

Lông tơ trên người Dạ Sâm nhất loạt dựng đứng. Mẹ, mẹ đúng là mẹ ruột của con!

Dạ Sâm bị mẹ Dạ nhìn đến chột dạ, cậu vội vã giải thích “Có mấy người bạn thôi ạ.”

Mẹ Dạ nhìn giày, đều là nam, không có nữ, cảm thấy Dạ Sâm chắc hẳn cũng chẳng có gan đó.

Dạ Sâm tiến lên nắm tay mẹ, mềm giọng nói “Mẹ, mai mẹ đến nhé, nay con hẹn bọn họ trước rồi, đâu thể đuổi người ta đi được đâu.”

Mẹ Dạ hôm nay đến chủ yếu là muốn thăm con trai. Trong khoảng thời gian nửa tháng ở nước ngoài, bà vẫn luôn nhớ nhung Dạ Sâm. Tuy ngày nào cũng gọi điện, đồng thời biết bên cạnh Dạ Sâm chẳng thiếu người chăm sóc, nhưng bản tính làmlàm mẹ mà, có ra sao thì bà vẫn thấy lo, rất muốn nhân dịp quay về này ở cạnh cậu nhiều hơn.

Tiếc là đến không đúng lúc, Dạ Sâm lại đang có bạn bè tụ tập… Thêm bà lão này e là mất cả vui.

Mẹ Dạ chọc chọc ót Dạ Sâm “Sống an phận một chút, đừng có làm chuyện xấu.”

Dạ Sâm cười ngượng “Sao có thể chứ ạ?” Âm thanh này thực đúng là cứng đến mức khiến Lý Phủ muốn loại người ngay lập tức, diễn còn không bằng không diễn!

Mặc dù Thái Hậu có phần nghi ngờ, nhưng bà không nghĩ quá nhiều, đúng lúc định rời đi thì có người từ trong nhà đi ra.

Là Nhậm Cảnh thấy Dạ Sâm đứng ở ngoài lâu không về, có chút không yên lòng, cho nên muốn ra xem thế nào.

“Sâm…” Còn chưa gọi xong một chữ phía sau, anh đã mặt đối mặt với Thái Hậu.

Dạ Sâm đứng tại chỗ phát điên: A a a, ông trời, ông muốn diệt ta sao!

Nhậm Cảnh phản ứng trước tiên, anh mỉm cười lên tiếng “Con chào dì.”

Mẹ Dạ nháy mắt bất động: Bà lão gì chứ, không cản trở con trai kết bạn gì chứ, thanh niên tụ tập mình không nên quấy rầy gì chứ… Đều là gió thổi mây bay hết!

Giờ này phút này, bà chính là một fangirl bắt gặp thần tượng!

Dạ Sâm nhìn dáng vẻ của mẹ mình, chỉ biết thôi xong, mẹ chắc chắn sẽ không đi nữa cho xem!

Mẹ Dạ cất lời “Là Tiểu Nhậm sao? Không ngờ con với Sâm Sâm lại hợp nhau đến thế.” Nói xong, bà lại tiếp tục vui vẻ, thực tốt, con trai với idol là bạn tốt, vậy thì bà có thể quan sát idol trong phạm vi gần rồi.

Dạ Sâm nghe lời này của mẹ xong bỗng nhiên thấy chột dạ… Bọn, bọn con không thân đến thế đâu!

Nhậm Cảnh là người nhanh trí, anh nói “Hôm nay con gặp may thôi ạ. Dạ Sâm vừa hay có một người bạn từ Paris về nước, cậu ấy hẹn đạo diễn Cố cùng nhau ăn cơm đúng lúc con đang ở cạnh anh ấy, nên anh ấy rủ con cùng tới.”

Cái cớ này quá mức thỏa đáng!

Đến mức Dạ Sâm muốn giơ tay lên cho anh một ngón cái ngay lập tức. Nhưng trên thực tế, đến nhìn cậu còn không dám nhìn vì chột dạ.

Mẹ Dạ không cần biết là gặp may hay đúng dịp, tóm lại Nhậm Cảnh người đã ở đây, cơ hội tốt như vậy, bà tuyệt đối không thể bỏ qua!

Mẹ Dạ hỏi Dạ Sâm “Paris? Tinh Triết về rồi ư?”

Dạ Sâm chỉ biết gật đầu thừa nhận “Vâng…”

Mẹ Dạ trách “Sao con không nói sớm? Nó về thì mẹ nên vào gặp mới đúng.”

Dạ Sâm khóc không ra nước mắt: Chính vì sợ mẹ vào nên con mới không nói cho ngài biết!

Mẹ Dạ và mẹ Dụ là chị em tốt, quan hệ vô cùng thân thiết, cho nên mẹ Dạ cực kì yêu quý Dụ Tinh Triết. Chỉ cần nghe nói có anh ta về, bà nhất định sẽ vào. Thế nên, Dạ Sâm mới không dám nói.

Nghe thấy động tĩnh, Cố Khê và Dụ Tinh triết đi ra.

Hai người chào hỏi mẹ Dạ. Mẹ Dạ vốn thân quen bọn họ, lúc này lại càng có cớ lưu lại “Chỉ có bốn đứa thôi à?”

Dạ Sâm không muốn mở miệng. Nhưng có “đồng đội heo” ở bên, chuyện cậu không làm tự khắc sẽ có người làm thay.

Dụ Tinh Triết thấy mẹ Dạ thì vui mừng ra mặt. Đây chính là Big Boss! Anh ta nhất định phải giữ bà lại, để xem có mẹ tọa trấn, Tiểu Sâm còn dám ngọt ngấy nữa hay không!

“Vâng, chỉ có bốn đứa bọn con thôi!” Giám đốc Dụ mời chào “Dì tới rồi thì đừng đi nữa, cũng không có người ngoài, dì ở lại ăn cơm với bọn con.”

Mẹ Dạ trong lòng hô to được được, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ rụt rè “Không tiện lắm đâu, mấy đứa thanh niên tụ tập, bà già này…”

Dụ Tinh Triết đời này chưa từng mồm mép nhanh nhảu đến thế. Anh ta nói “Có gì mà không tiện? Lâu không gặp dì, con còn đang muốn tìm dì chuyện trò. Lại nói, Cố Khê cũng đâu phải người ngoài. Nhậm ảnh đế thì…” Dụ Tinh Triết ngoài cười nhưng trong không cười ngoảnh đầu “Anh không ngại chứ?”

Nhậm ảnh đế sao có thể ngại mẹ vợ? Anh cười tươi như hoa nở “Vinh hạnh ấy chứ, được dùng bữa với trưởng bối, bản thân con cảm thấy, con với A Sâm sẽ càng trở nên thân thiết hơn.”

Từ góc độ bạn bè mà nói, lời này thực dễ nghe. Mẹ Dạ nghe mà tâm tình thấy tốt vô cùng.

Dụ Tinh Triết âm thầm bĩu môi, phun ra ba chữ: Lão thành tinh!

Mẹ Dạ cuối cùng cũng vào nhà. Bà nói “Đừng ăn đồ ở ngoài, để mẹ xuống bếp làm cái gì ngon ngon cho mấy đứa.” Toàn đám công tử tay không động khói lửa, bà vừa nghĩ liền cho rằng bọn họ gọi đồ bên ngoài.

Nếu là bình thường, Dạ Sâm nhất định vui đến không kiềm chế được, chỉ là bây giờ…

Mẹ Dạ nhìn bàn ăn chật ních “Ồ, ai làm đây?”

Dạ Sâm “…” Không thể nói, nói thì toi đời mất! Mời Nhậm Cảnh đến ăn cơm còn giải thích được, chứ để Nhậm Cảnh đến nhà nấu cơm, cậu biết giải thích thế nào?

Dụ Tinh Triết “…” Không thể nói, đánh chết cũng không thể nói! Không thể tạo cơ hội cho tên lão thành tinh này tiến dần từng bước! Mẹ Dạ vốn đã mê hắn, giờ biết hắn còn nấu được cơm, không phải bà sẽ càng mê hắn hơn?

Cố Khê “…” Lười nói, cơ mà… Tự nhiên thấy lưng lành lạnh bất an.

Quả nhiên, Dạ Sâm và Dụ Tinh Triết trăm miệng một lời “Là anh Khê (A Khê) làm!”

Cố Khê cố chết nhịn xuống xúc cảm muốn trợn trắng mắt.

Mẹ Dạ ngạc nhiên cảm thán “Tiểu Khê giỏi thế, tay nghề không tồi nha!”

Cố Khê còn biết làm gì ngoài cắn răng nhận bừa “Cũng tạm ạ.”

Mẹ Dạ ánh mắt tán thưởng khen “Bây giờ con trai biết làm cơm ít lắm, lại còn làm ngon thế này nữa, thực giỏi!”

Dạ Sâm nhịn không được mà cong cong khóe miệng: Thực ra lời này của mẹ là đang khen Nhậm Cảnh.

Cố Khê liếc mắt nhìn Dạ Sâm, trong lòng tràn đầy tiếng thét dài: A a a a a a a!!!

Mẹ Dạ tuy rất vui vì gặp được idol, nhưng bà cũng không muốn khiến nhóm thanh niên mất tự nhiên, cho nên nói “Mấy đứa ăn trước đi, mẹ đi hầm cho mấy đứa nồi canh.”

Dạ Sâm vội cản “Không cần đâu ạ, mẹ mau ngồi xuống đi.”

Mẹ Dạ “Con là chủ nhà mà bắt Tiểu Khê nấu cơm thì còn ra thể thống gì? Để mẹ tới làm thêm cho mấy món.”

Nói xong, bà đi thẳng vào bếp.

Đợi mẹ Dạ vào bếp rồi, Dạ Sâm mới nhỏ giọng dặn dò Cố Khê và Dụ Tinh Triết “Nhất định phải giữ bí mật cho tôi!”

Giám đốc Dụ ngây thơ vô số tội “Bí mật cái gì cơ?”

Dạ Sâm đỏ mặt “Thì cái việc tôi với Nhậm Cảnh…” Cậu vừa nói vừa liếc mắt nhìn Nhậm Cảnh, ngượng ngùng nhưng vẫn nói cho hết “Bọn tôi hẹn hò ý.”

Cố Khê: Lão Cá, cậu tội gì phải thế.

Lão Cá bị mười nghìn điểm hung bạo đánh cho thành lão Cá chết.

Nhậm Cảnh nhếch nhếch môi cười, bộ dáng hài lòng thỏa mãn không giấu đâu cho hết.

Dạ Sâm vừa nghĩ, liền vội vàng quay lại nhìn Nhậm Cảnh, giải thích “Không phải em không muốn nói cho mẹ biết, chỉ là thời gian chưa thích hợp, nên đợi thêm…”

Nhậm Cảnh không đợi cậu nói xong đã cắt ngang “Anh biết mà.” Nói nói, anh đặt tay phủ lên tay cậu, nắm trọn cả bàn tay.

Dạ Sâm trong lòng ngọt ngào, muốn rút ra lại không nỡ rút ra, không rút ra lại sợ bị mẹ thấy, bối rối vô cùng.

Cố Khê và Lão Cá chết “…” Thật muốn hô to một tiếng: Dì ơi, mau ra BẮT GIAN!

Lúc này, âm thanh hệ thống của đi chết đi vang lên “Chú ý! Đây là một nhiệm vụ cần tính toán, nếu đầu óc không dùng được thì sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ này.”

Dạ Sâm “…Lại có nhiệm vụ tùy cơ?”

Đi chết đi “Ừ.”

“Gần đây, tần suất xuất hiện của nhiệm vụ tùy cơ nhiều thật đấy.”

“Không muốn làm? Vậy thôi, tôi không đọc nữa.”

“Làm làm làm!” Dạ Sâm sao có thể buông tha cơ hội kiếm điểm sinh mệnh tốt vậy cơ chứ?

Đi chết đi đê tiện cười “Trứng bắc cà chua cậu làm có tất cả mười sáu miếng cà chưa và hai mươi tư miếng trứng gà. Nhiệm vụ tùy cơ là: Nhậm Cảnh ăn bảy mươi tám phần trăm số cà và chín mươi phần trăm số trứng. Phần còn lại thì trừ cậu ra, phải chia đều cho ba người còn lại.

Đi chết đi lấy hơi rồi tiếp tục “Thưởng 1 điểm căn bản, sau đó tùy theo mức độ hoàn thành mà thưởng thêm, sai số càng nhỏ thì thưởng càng nhiều, hạn mức thưởng thêm cao nhất là thưởng 4 điểm sinh mệnh.”

Dạ Sâm ban đầu toan mắng người, nhưng rất nhanh đã đỏ mắt.

Dạ sâm đầu tiên là muốn mắng nhân, đón phân phút đỏ mắt.

5 điểm sinh mệnh! Quá hời!

Đi chết đi đọc thêm điều kiện phụ “Gắp đồ cho Nhậm Cảnh cũng tăng thêm độ hoàn thành cho nhiệm vụ đấy.”

Dạ Sâm nghi ngờ “Câu cuối cùng là cậu tự thêm vào đúng không?”

Đi chết đi đáp “Tin hay không tùy cậu, nhưng tôi nói cho biết, chín mươi phần trăm của hai mươi tư chính là hai mươi mốt phẩy sáu đấy!”

Đồ kí chủ ngu ngốc, trải nghiệm một chút cảm giác tính lẻ đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.