Không Yêu Thì Đi Chết Đi!

Chương 46: Chương 46




Lẻ lẻ cái quỷ gì không biết!

Cậu mới chỉ nghe có một lần, đến nội dung còn chưa kịp nhớ kĩ nữa mà!

Đi chết đi tri kỉ nói “Không sao, tôi có thể đọc lại lần nữa cho cậu.” Dứt lời liền đọc luôn.

Dạ Sâm cắt ngang “Chờ chút, tôi lấy điện thoại đã.”

Cứ thế, Dạ Sâm, trước mắt bao người, trực tiếp bỏ dở câu chuyện, lôi điện thoại ra tính “Đọc đi.”

Đi chết đi lười biếng lên tiếng.

Dạ Sâm vừa nghe vừa ghét bỏ “Chậm chút chậm chút chậm chút.”

Đi chết đi “Môn Toán của cậu là do thầy Thể Dục dạy hả?”

Dạ Sâm đầu cũng không ngẩng đáp “Sư huynh đệ đồng môn với cậu thôi.”

Đi chết đi đen mặt “…” Mẹ, cậu ta đang oán giận mình vụ tính nhầm điểm sinh mệnh lần trước sao?

Dạ Sâm bùm bụp tính toán nửa ngày, sau đó sử dụng khả năng tốc kí “siêu phàm” để ghi lại mấy con số.

“Để hoàn thành vụ cần để Nhậm Cảnh ăn 12,5 miếng cà chua và 21,6 miếng trứng. Phần còn lại chia đều cho anh Khê, lão Cá, Thái Hậu mỗi người 3,5 miếng cà chua và 2,4 miếng trứng?”

Đi chết đi nói “Không sai.”

“Không sai cái đầu cậu! 0,5 với 0,6 là cái quần gì? Tôi làm sao mà chia rõ ràng thế được? Không lẽ lôi cân ra cân hả?!”

Đi chết đi an ủi “Thế mới nói, cậu có thể gắp thức ăn cho Nhậm Cảnh để bù đắp sai số nha.”

Khóe miệng Dạ Sâm giật giật “Bù bao nhiêu?”

Đi chết đi hí hí cười “Gắp một gắp bù 0,01.”

Dạ Sâm đen mặt “Tôi có câu này…”

Đi chết đi phản ứng vô cùng nhanh nhẹn “Không được nói.”

Nhưng Dạ Sâm vẫn nhất định phải nói “Con mẹ cậu!”

Đi chết đi huýt sáo, coi như không nghe thấy.

Dạ Sâm động não suy nghĩ.

Nhiệm vụ này nghe thì có vẻ khó thật là khó, nhưng chỉ cần có trí thông minh thì hoàn toàn có thể giải quyết. Anh Sâm đúng là người giỏi chèo chống sóng gió!

Dạ Sâm ngồi tính đi tính lại, Cố Khê thấy thế liền sáp lại hỏi “Làm gì đấy?”

Dạ Sâm đáp “Không gì cả.” Vừa đáp mắt vừa dính lấy Nhậm Cảnh rồi hỏi “Anh ra ngoài với em một chút được không?”

Cố Khê và Dụ Tinh Triết nghe Dạ Sâm nói vậy, bốn mắt ngay lập tức quét tới quét lui, giống hệt như đang nói: Tiểu Sâm, cậu can đảm quá ha! Thái Hậu giá lâm mà vẫn dám lén lút ra ngoài tình chàng ý thiếp với đàn ông!

Chỉ có Nhậm Cảnh là không nhịn được cong cong khóe miệng “Được.”

Dạ Sâm dặn dò “Cẩn thận, đừng để mẹ em thấy.”

Cố Khê và Dụ Tinh Triết “…”

Nhậm Cảnh nở nụ cười, âm thanh dịu dàng đến không chịu nổi “Ừ.”

Trong khi hai người đứng dậy, Cố Khê nhìn Dụ Tinh Triết, Dụ Tinh Triết cũng nhìn Cố Khê, từ mắt của đối phương đọc ra cảm giác tang thương của người cha già khi nhìn đứa con “lớn không thể giữ”.

Dạ Sâm kéo Nhậm Cảnh sang một phòng khác. Nhậm Cảnh không biết cậu muốn làm gì, nhưng cũng may Dạ Sâm không muốn bỏ phí thời gian nên vội vàng nói “Em định nhờ anh một việc.”

Nhậm Cảnh “Em nói đi.”

Dạ Sâm ngập ngừng muốn nói lại thôi. Nhưng điểm sinh mệnh quan trọng, cho nên căn bệnh mất tự nhiên của cậu cũng phải chấp nhận tan hơn phân nửa. Cậu ấp úng “Món… Món trứng bắc cà chua kia… Món mà em đã làm…”

Nhậm Cảnh cổ vũ “Ừ, ăn ngon lắm.”

Mặt Dạ Sâm nóng bừng, lấy dũng khí nói “Anh có thể ăn nhiều một chút không?”

Nhậm Cảnh ngẩn người.

Dạ Sâm bối rối “Lát em sẽ đặt nó trước mặt anh, anh… Hãy ăn nhiều một chút nhé?”

Trong lòng Nhậm Cảnh như có pháo hoa nổ bùm bùm. Anh hỏi “Em muốn để anh ăn sao?”

“Ưm!” Dạ Sâm ngẩng đầu “Nhất định phải ăn nhiều, ăn thật nhiều.”

Nhậm Cảnh bị bộ dáng đáng yêu của Dạ Sâm câu dẫn đến ngứa ngáy khó nhịn. Anh hơi cúi đầu hôn cậu.

Dạ Sâm tròn mắt, vẻ mặt ngẩn ngơ, hôn… Hôn tui làm chi?

Đi chết đi hả hê giải thích “Trứng bắc cà chua độc nhất vô nhị mà cậu vất vả làm lại chỉ muốn cho mỗi mình Nhậm Cảnh ăn trong khi trên bàn cơm hãy còn ba người khác là mẹ cậu và bạn cậu…”

Dạ Sâm tỉnh ngộ “À!!!”

Nhậm Cảnh không dám dùng sức hôn Dạ Sâm. Dù sao Thái Hậu hãy đang tọa trấn bên ngoài, anh không muốn làm khó cậu.

Dạ Sâm lấy lại được hơi xong liền nói “Anh đừng hiểu lầm, chủ yếu là… Chủ yếu là em nghĩ anh thích ăn trứng bắc cà chua, cho nên mới muốn anh ăn nhiều một chút.”

Cái gì gọi là càng tô càng đen? Cứ nhìn anh Sâm thì biết.

Nhậm Cảnh cười đến là cưng chiều, nói “Anh rất thích.”

Dạ Sâm tiếp tục “Cái đó… Anh xem, em vất vả làm như vậy, em sợ không ai ăn thì sẽ rất xấu hổ.”

Nhậm Cảnh chân thành nói “Anh nhất định sẽ ăn hết.”

Dạ Sâm “…” Có phải hiểu lầm càng lúc càng lớn không…

Đi chết đi vui vẻ huýt sáo.

Dạ Sâm hết lần này đến lần khác không biết nói gì, bởi vì cậu hoàn toàn có thể dự cảm được tình cảnh bản thân càng nói, mấy từ như “mất tự nhiên”, “miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo” các loại càng bị dính chặt lên trán.

Thế nhưng 4 điểm sinh mệnh đó… Nói thoáng ra thì chính là một mạng người đó!

Cậu không thể bỏ lỡ được!

Dạ Sâm cúi đầu lí nhí “Nhưng anh cũng đừng ăn hết… Để lại một ít cho mọi người cùng nếm thử.”

Nhậm Cảnh cái gì cũng theo cậu, nói “Cũng đúng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên em xuống bếp mà.”

Dạ Sâm kiên trì giảng giải “Để họ ăn chút chút thôi, mỗi người một miếng cà chua, nửa miếng trứng gà là được rồi.”

Đi chết đi không khách khí cười lớn “Há há há há há!”

Dạ Sâm cả giận mắng “Cậu cút đi cho tôi!”

Nhậm Cảnh cũng bị cậu chọc cho giọng nói đầy ý cười “Sâm Sâm.”

Dạ Sâm chẳng còn mặt mũi nào ngẩng đầu lên.

Nhậm Cảnh hôn trán cậu nói “Em thật tốt.”

Dạ Sâm bị tình ý của anh làm cho mềm nhũn, suýt thì không đứng vững.

Lúc hai người ra khỏi phòng khách, Thái Hậu vẫn chưa nấu xong. Cố bá bá và Dụ bá bá hai mắt như tia laser, dò xét Dạ Sâm một lượt từ trong ra ngoài, cuối cùng bất đắc dĩ chuyển đổi đường nhìn: Bọn họ có thể làm gì đây? Con cọp còn chưa thèm động, thỏ con đã muốn nhảy thẳng vào miệng, bọn họ giữ được ư?

Dạ Sâm thừa dịp hai người đang “tâm sự nặng nề”, vội vã chuyển đĩa trứng bắc cà chua về trước mặt Nhậm Cảnh.

Còn Nhậm Cảnh lúc này thì đang cố gắng khống chế bản thân sao cho nụ cười không lộ ra vẻ quá mức ngọt ngào.

Thái Hậu – người không biết chuyện gì, rốt cuộc cũng ra khỏi nhà bếp, mang theo một nồi canh nóng hổi cùng hai món mặn. Mọi người tấm tắc khen khiến bà vui vẻ, hài lòng ra mặt.

Sau khi ổn định vị trí, Thái Hậu bắt đầu nếm thử “món ăn do Cố Khê làm”, không khỏi tán dương “Ưm, ngon lắm, Tiểu Khê, con đúng là khiến dì phải nhìn bằng con mắt khác!”

Cố Khê: Ha ha.

Qua một lúc, Thái Hậu phát hiện idol nhà mình chỉ chăm chăm ăn mỗi món trước mặt, nên nói “Tiểu Nhậm, đừng khách sáo, cứ ăn thoải mái đi nhé, đồ Tiểu Khê làm ngon lắm đó!”

Nhậm Cảnh đáp “Vâng con ăn rồi, canh dì nấu cũng ngon nữa.”

Được nam thần khen ngợi, Thái Hậu thực vui vẻ.

Dạ Sâm nhìn tình hình tốt đẹp, nhanh nhẹn làm bộ lơ đãng hỏi “Nhậm Cảnh, anh thích trứng bắc cà chua à?”

Nhậm Cảnh “Ừ.”

Dạ Sâm (đại khái) vô cùng tự nhiên nói “Tôi nói anh nghe, trứng bắc cà chua mà ăn với cơm tẻ thì ngon cực kì. Dù sao chúng tôi đều không thích, hay là anh gắp hết vào bát đi.”

Nhậm Cảnh hàm súc “Vậy không hay lắm đâu?”

“Không sao, cũng đâu có người ngoài.” Dạ (chủ nhà) Sâm đứng dậy, hết sức nhiệt tình cầm đĩa trứng lên “gắp đồ ăn” cho Nhậm Cảnh.

Đi chết đi: Lại bị tên nhóc này lách luật!

Dạ Sâm sau khi buông đĩa, không quên gỡ gạc cho bản thân bằng cách lấy thêm cho Nhậm Cảnh một bát canh mà mẹ mình nấu, rồi tiến hành cơ chế mê hoặc Thái Hậu nói “Ăn cùng với canh mẹ tôi nấu thì ngon tuyệt luôn. Tôi nói anh nghe nhé, canh mẹ tôi nấu…”

Cậu bla bla một hồi, tâng bốc Thái Hậu lên tận mây xanh, khiến cho bà quên đi hết thảy mọi chuyện, chỉ nhớ ngại ngùng nói “Làm gì đến mức ấy.”

Dạ Sâm lanh lẹ hỏi Nhậm Cảnh “Anh có thấy ngon không?”

Nhậm Cảnh đương nhiên phối hợp đáp “Ngon.”

“Vô cùng ngon?”

“Vô cùng ngon.”

Thái Hậu khoát khoát tay, cười híp cả mắt “Mấy cái đứa này thật là, miệng dẻo như kẹo ấy.” Ha ha ha, mũi nở như muốn nổ tung.

Giám đốc Dụ và đạo diễn Cố nhìn “một nhà ba người”, trong lòng sinh ra cảm giác dư thừa mạnh mẽ.

Giám đốc Dụ quay sang Cố Khê, trong mắt hằn lên dòng chữ “rốt cuộc chúng ta tới đây làm gì?” một cách rõ rệt.

Cố Khê dùng sóng điện não đáp lại: Ai bảo cậu đang yên đang lành lại chạy từ Paris về đây!

Giám đốc Dụ thực tủi hờn, đây mới là tổ quốc của anh ta cơ mà QAQ!

Dạ Sâm hơi thở phào nhẹ nhõm. Cậu chỉ còn một cửa khó nữa thôi.

Sau khi chia đồ cho Nhậm Cảnh xong xuôi, Dạ Sâm làm bộ nói “Anh Cố, món trứng bắc cà chua này anh làm ngon thật đấy. Chúng ta mỗi người nếm thử một miếng đi.” Nói xong, liến thoắng chia đều số lượng, gắp cho ba người.

Cố Khê và Dụ Tinh Triết tỏ vẻ ghét bỏ cùng cực. Chỉ có Thái Hậu vẫn hãm sâu trong sự vui vẻ là cho rằng cái gì cũng tốt. Bà không thèm nghĩ ngợi, gắp trứng đút ngay vào miệng, nhưng chỉ nháy mắt liền thấu hiểu. Khó ăn! Quá đỗi khó ăn! Sao trên đời này lại có thể có một món trứng bắc cà chua khó ăn đến vậy cơ chứ!!!

Cố Khê và Dụ Tinh Triết đó giờ đều là con ngoan, chưa từng bỏ thừa đồ trong bát, cho nên cũng đành ngậm ngùi xử lí phần của bản thân.

Sau khi ăn xong, ai cũng nghi ngờ, không biết bản thân có ăn phải đồ ăn giả hay không.

Không đúng! Rõ ràng các món khác đều ngon, tại sao lại chỉ có mỗi món này… Khó ăn đến không nói nổi thành lời như thế?

Hai người sống tương đối khéo léo, chỉ hơi sững người một chút rồi lập tức trở về bình thường.

Dụ Tinh Triết đặt đũa xuống bàn cái cạch một cái, vẻ mặt không muốn tin nhìn Dạ Sâm “Món trứng bắc cà chua này…”

Dạ Sâm vội đứng bật dậy, kẹp một con tôm to mà bản thân vừa bóc xong, đút thẳng vào miệng Dụ Tinh Triết.

Dụ Tinh Triết “…”

Thái Hậu nhìn nhìn “Sao thế? Trứng bắc cà chua làm sao?”

Tim Dạ Sâm đập thình thịch, cố gắng bịa ra lí do “Ý anh Triết là… Ý là…”

Thái Hậu “Là gì?”

Dụ Tinh Triết bị tôm làm cho nghẹn họng. Anh ta uống một ngụm nước to, đẩy con tôm trôi xuống, nhưng cơn tức thì vẫn trào ngược lên trên.

Mẹ kiếp! Tên Dạ Sâm này đúng là vô lương tâm! Món ăn mình làm thế mà lại chỉ chia cho mỗi mình Nhậm Cảnh! Có cần phải bất công đến thế không!

Thái Hậu vẫn đang chờ câu trả lời. Cố Khê nhìn không nổi nữa, chầm chập lên tiếng “Dì, con không giấu gì dì.”

Thái Hậu đổi hướng quay sang Cố Khê. Dạ Sâm bồn chồn muốn chết, cảm tưởng như mọi thứ sắp sửa xong đời.

Nhưng Cố Khê không hổ là anh hùng gánh họa tốt nhất ở đó, anh nói “Thật ra, mấy món này đều do con đặt nhà hàng mang đến, con chỉ làm duy nhất món trứng bắc cà chua này thôi.”

Dạ Sâm giống như ngồi trên một chiếc cáp treo đột ngột đổi chiều.

Thái Hậu kinh ngạc, sau đó cười cười cảm thán “Vậy à.”

Cố Khê đáp “Vâng, là vậy đấy ạ.”

Tiếp đó, Thái Hậu đưa ra một câu hỏi trí mạng “Nói vậy tức là… A Triết giận do A Sâm dồn hết đồ ăn con đích thân làm cho Nhậm Cảnh?”

Thái Hậu mỉm cười “Nhưng thế thì có gì mà A Triết lại phải giận?”

Tất cả nam giới có mặt tại hiện trường “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.