Editor: Nguyetmai
“Vậy thì... Căn phòng này chính là phòng ngủ của người mẹ.” Sau khi xem xong CG, Phong Bất Giác suy đoán: “Lời thoại kiểu đó, nghe thế nào cũng là lời trăn trối lúc lâm chung. Còn phản ứng của thằng nhóc Arthur kia, thì cho thấy nó đã trở nên ác độc từ thời niên thiếu...” Anh suy tư nói: Nhưng... Tại sao? Vì nó được nhận nuôi, cho nên nó đố kỵ với em trai của mình? Hay là vì cái gọi là ác từ trong trứng của người Hình tộc? Hay là... Đã xảy ra chuyện gì đó đủ để biến đổi nhân cách của nó?”
Phong Bất Giác ôm nghi vấn, bắt đầu kiểm tra toàn bộ căn phòng. Có rất nhiều nơi cần phải lục tìm trong căn phòng này, việc kiểm tra mất khá nhiều thời gian của anh. Ngăn kéo của chiếc tủ đầu giường đều trống không, anh đã kiểm tra các góc độ, không phát hiện ra chữ khắc. Còn hai cái tủ quần áo, không chỉ trống không, mà khi mở ra còn tỏa ra một thứ mùi mốc meo nghiêm trọng, dù đeo mặt nạ cũng bị hun đến mức sặc sụa. Tuy là như vậy, Phong Bất Giác vẫn trèo lên trên nóc, lách vào phía sau tủ, nhìn khắp một lượt trước sau, trái phải, bên trong bên ngoài.
Mười phút sau, ngay cả gầm giường anh cũng đã kiểm tra, cuối cùng mới xác nhận... Căn phòng này ngoại trừ một đoạn CG được kích hoạt còn lại không có gì cả.
Rõ ràng Phong Bất Giác đã bị quy thành kiểu người mắc chứng rối loạn cưỡng chế tìm kiếm khi chơi loại game này... Triệu chứng của bệnh này chính là: Cố chấp tìm kiếm toàn bộ map, tìm ra tất cả đạo cụ, điều tra mọi ngóc ngách, và nói chuyện với từng NPC, tìm ra từng yếu tố ẩn giấu, hoàn thành mọi thành tựu, tốt nhất là lôi ra vài cái BUG, để coi như đề tài nói chuyện sau khi qua map.
Nhớ tới việc trước đó anh chơi The Elder Scrolls*, à không, là khi tiến hành tìm đề tài sáng tác, thì anh đã mắc bệnh này. Bây giờ trong phó bản cá nhân, anh không cần phải cân nhắc cảm giác của đồng đội, cũng không bị hạn chế thời gian, dĩ nhiên sẽ lại phát tác...
(*) The Elder Scrolls game nhập vai hành động giả tưởng.
Sau khi xử xong căn phòng ngủ thứ nhất, anh liền đi sang căn phòng bên cạnh.
Quá trình tìm kiếm trong căn phòng tiếp theo cũng tương tự như ở phòng này, đầu tiên là thanh sắt dò đường, sau đó mới bước vào. Căn phòng thứ hai này cũng là một căn phòng ngủ, thiết kế không hoàn toàn giống với căn phòng vừa rồi, nhưng tình hình hoàn cảnh bên trong có khác biệt rất lớn. Trong phòng bụi bám đầy đất, ngoại trừ một chiếc giường và một cái tủ quần áo ra thì không có gì khác. Nhưng Phong Bất Giác vẫn thông qua việc quan sát dấu vết trên mặt sàn, suy đoán trong căn phòng này đã từng tồn tại vài món đồ dùng, trong đó bao gồm một cái giá sách và một chiếc đàn piano.
“Nếu là mặt sàn gỗ, chỉ cần một món đồ dùng đặt ở cùng một điểm trong một năm, dấu vết sẽ vĩnh viễn không biến mất...” Anh nói xong, dùng tay sờ mặt sàn, “Những vết này... Chí ít cũng là đồ dùng được đặt ở đây trên mười năm mới lưu lại như vậy, ở những nơi từng bị đè lên trên mặt sàn rõ ràng không giống với màu sắc xung quanh.” Phong Bất Giác ngồi xổm trên mặt đất xem xét tầm năm phút, “Nhưng mà từ mức độ tích tụ của đống bụi này xem ra, số đồ đạc này được chuyển đi cũng được nhiều ngày rồi, e là đã bị chẻ thành củi thiêu rồi cũng nên...”
Ở đoạn trước có nói, căn phòng càng trống thì tìm kiếm càng thuận tiện. Phong Bất Giác lật cái đệm dơ dáy lên, liếc nhìn, không phát hiện ra gì, sau đó anh liền quay người mở tủ quần áo lớn ngay sát tường.
“Hừm... Biết thưởng thức đó.” Anh nhìn quần áo đang treo trong tủ, cười nói một câu.
Trong tủ quần áo trước mặt anh chỉ có hai loại trang phục, chính là áo sơ mi trắng và quần yếm. Áo sơ mi đều được treo trên giá quần áo, còn quần thì để tiết kiệm sức lực, nên dùng luôn dây đeo treo trên thanh gỗ ngang trong tủ quần áo.
Đống quần áo này cái nào cái nấy đều dơ dáy, các loại vết bẩn đều dính đầy vết máu. Cho dù trong mắt một người khá là lôi thôi lếch thếch như Phong Bất Giác, nó cũng đã quá giới hạn có thể chịu đựng được, “Treo quần áo bẩn chưa giặt ở trong tủ quần áo là sao đây? Mỗi lần mở ra, rồi cởi quần áo ẩm ướt bết dính trên người xuống và treo lên, sau đó lại lấy một bộ mức độ buồn nôn thấp nhất từ trong tủ quần áo ra để mặc sao?” Anh suy xét: “Hai anh em này sau khi mất mẹ đã rơi vào tình cảnh không có ai giặt quần áo cho hay sao? Nếu như phó bản này là loại thiết lập này, vậy thì quả thật rất khủng khiếp...”
Phong Bất Giác vừa suy nghĩ linh tinh, vừa ngồi xổm, hai tay anh dừng lại ở ngăn kéo phần dưới tủ quần áo, “Nếu như trong ngăn kéo này nhét đầy quần lót chưa giặt, và giấu chìa khóa vàng và trắng ở trong đó, thì mình phải xỉa xói thế nào đây...”
Cùng với tiếng gỗ ma sát vào nhau, Phong Bất Giác kéo ngăn kéo ra, trong đó trống không.
“Phù... Không biết tại sao lại cảm thấy có chút may mắn.” Anh thở phào, đóng ngăn kéo lại, rồi lấy một chiếc áo và một chiếc quần từ trong tủ quần áo ra, so kích thước, nhủ thầm: “Thằng nhóc trong phần mở đầu... Chắc cao khoảng một mét sáu, số quần áo này rõ ràng quá to so với nó. Vậy thì... Căn phòng ngủ này, chính là của Andrew rồi?”
Phong Bất Giác tiện tay ném quần áo lên giường, bắt đầu từ một góc phòng, anh lại triển khai tìm kiếm theo kiểu trải thảm. Bởi vì trong phòng vẫn chưa tìm thấy bất cứ vật phẩm cốt truyện hay kích hoạt đoạn hồi ức nào cả, cho nên anh tìm kĩ hơn căn phòng trước đó, hầu như cứ mỗi tấc anh lại quan sát và gõ. Cuối cùng, ở vị trí bên dưới bệ cửa sổ, sau khi dừng lại vài giây, lại một đoạn phim CG được kích hoạt.
...
Ánh nắng vàng từ cửa sổ chiếu vào trong phòng, ngay dưới cửa sổ đang bày một chiếc bàn đọc sách, một cậu bé khoảng chừng mười tuổi đang ngồi trước bàn, dùng dao loay hoay với khúc gỗ nhỏ trên tay.
Tóc của cậu bé dưới ánh mặt trời phản chiếu màu vàng kim sáng rực. Đôi mắt của cậu đang nhìn chằm chằm vào khúc gỗ trên tay, động tác tay cẩn thận tỉ mỉ, dường như chính cậu đang chế tạo một sản phẩm công nghệ cực kỳ tinh tế và khó khăn.
Bên kia căn phòng, một cậu bé mái tóc màu nâu đang ngồi bên cây đàn piano, cậu đang chơi một khúc nhạc đơn giản với vẻ mặt thanh thản dễ chịu. Ngón đàn của cậu có chút không thành thạo, cho nên giai điệu đàn lên thường bị đứt quãng, nhưng cậu không mấy bận tâm, bởi vì khán giả duy nhất trong căn phòng chính là em trai của cậu.
Sau khi cảnh tượng có phần êm ả này duy trì mười mấy giây, thì Andrew đột nhiên ném khúc gỗ và con dao trên tay lên bàn, than vãn với vẻ ủ rũ chán nản, “A! Lại thất bại rồi.”
“Vậy thì làm lại từ đầu thôi.” Tay của Arthur rời khỏi chiếc đàn, quay đầu lại nói.
“A... Không được, không được. Đây đã là cái thứ năm rồi, ngày mai phải giao bài tập môn thủ công này rồi, bây giờ làm lại chắc chắn không kịp nữa. “Andrew nói đến đây, thì quay đầu lại, ngượng ngùng cười nói: “Nếu là anh thì... Thứ này, loáng một cái là xong rồi, dù sao anh cũng là thiên tài mà!”
“Đúng vậy.” Arthur thoáng trả lời.
“Ơ...” Andrew ngước nhìn: “Anh lại thừa nhận như vậy sao...”
“Em cũng khen anh là thiên tài rồi, anh còn phải khiêm tốn làm gì?” Arthur rời khỏi ghế đàn, bước vài bước đến bên Andrew, “Được rồi, được rồi, đưa cho anh đi, thật hết cách với em.”
“Ha ha, cảm ơn anh!” Andrew cười rạng rỡ.
Andrew lập tức cầm bài tập môn thủ công mà em trai làm cả buổi trời, đặt trước mặt xem xét kĩ lưỡng vài giây, trong ánh mắt của cậu ta ý coi thường nhiều hơn vài phần. Đối với cậu ta mà nói, muốn làm thành thứ đồ chơi này, đừng nói là năm lần, vốn dĩ một lần cũng không thể thất bại.
Chỉ tiếc là, Arthur không có cơ hội làm những chuyện này. Một khi thân phận của người Hình tộc bị phát hiện, không chỉ cậu ta, mà người chứa chấp cậu ta cũng có thể bị xử tội chết. Do đó bà mẹ không cho cậu đi học đọc sách như những đứa trẻ khác. Trên thực tế, ngoại trừ em trai, ngay cả một người bạn Arthur cũng không có. Cuộc sống của cậu ta chỉ hạn chế trong nông trường, ngoại trừ việc thi thoảng nói vài câu với người nông dân ở gần đó, thì người cậu được tiếp xúc chỉ có hai người là bà mẹ và Andrew.
“Ừm... Nếu là như vậy... Giống như vậy, rồi lại như vậy...” Arthur quan sát một lúc, cậu ta đã có chủ ý. Cậu ta tiện tay cầm một cây bút, rồi vẽ một vòng tròn giả kim lên tờ giấy.
Chỉ trong một phút, cậu ta đã vẽ xong một vòng tròn giả kim đơn giản, sau đó cậu đặt khúc gỗ bị khắc hỏng trong tay lên trên vòng tròn.
Chỉ thấy Arthur hai tay giữ hai bên mép giấy, trong miệng cậu ta lẩm bẩm một tràng trận ngữ vụn vặt. Dường như cậu đang sắp xếp lại mạch suy nghĩ của mình. Vài phút sau, cậu ta bất chợt mở mắt, lúc này miếng gỗ ở trên vòng tròn giả kim hóa thành ánh sáng có hình thể, hình dáng đột ngột thay đổi.
Khi ánh sáng tiêu tan, khối gỗ đã biến thành một chiếc lược gỗ nhỏ.
“Ồ! Thật lợi hại!” Andrew bỗng reo lên.
“Suỵt... Đừng để mẹ nhìn thấy, mẹ không thích anh dùng thuật luyện kim.” Arthur đưa ngón trỏ lên trước miệng, ra hiệu em trai nhỏ tiếng một chút.
Hai mắt Andrew phát sáng cầm chiếc lược lên, đặt trong tay quan sát: “Anh, anh lợi hại thật đó! Thầy giáo tụi em từng nói, người có thể hoàn thành bài tập luyện kim thực tế trước mười hai tuổi đều là thiên tài tuyệt đối! Tương lai chắc chắn có thể vào quân đội thuật giả Hoàng Gia!”
“Vậy sao...” Arthur nghe câu này ngược lại không có phản ứng gì lớn, bởi vì theo cậu ta, luyện được như vừa rồi hoàn toàn là chuyện vặt vãnh, cậu ta sớm đã có thể luyện ra những thứ phức tạp hơn. Còn về quân đội thuật giả Hoàng Gia... Người Hình tộc có cơ hội đến đó học tập hay sao.
Nhìn em trai có vẻ hưng phấn, Arthur lại lộ rõ sự lạnh lùng, cậu ta nhắc nhở: “Andrew, chuyện của anh, đừng nói với bên ngoài, em phải hiểu chuyện đấy...”
Andrew gật đầu, “Em biết rồi, mẹ cũng nói rất nhiều lần rồi.” Cậu vừa trả lời, lại vừa cầm dao lên, khắc gì đó trên chiếc lược.
“Nè... Đã làm xong giúp em rồi, em còn làm gì vậy? Làm hỏng thì không thể nộp bài tập được đâu.” Tuy Arthur nói vậy, nhưng cậu ta không ra tay ngăn cản em trai.
Andrew nhanh chóng khắc xong thứ mà cậu nghĩ, rồi giơ chiếc lược ra trước mặt anh trai, cười nói: “Em không nộp nữa, đây là món đồ đầu tiên anh luyện ra giúp em, em phải bảo quản thật kĩ.”
Nhìn chữ cái A.A trên chiếc lược, Arthur chẳng nói gì mà nhún vai, xoa đầu em trai: “Em trai ngốc của anh...”
....
Phong Bất Giác xem xong đoạn phim, không kìm được mà xỉa xói một câu: “Ngươi là anh của Sasuke* sao?”
(*) Sasuke: nhân vật trong bộ anime/ manga cùng tên Naruto.
Từ góc nhìn của CG, dĩ nhiên không thể biết được hoạt động tâm lý giữa hai người Arthur và Andrew, Phong Bất Giác chỉ có thể thông qua việc quan sát lời nói và nét mặt để phỏng đoán.
“Được thôi... Xem ra đoạn phim trong các căn phòng không được phát theo trình tự thời gian. Nhưng... Khi hai đứa trẻ này mười tuổi, quan hệ hình như cũng không tồi...” Phong Bất Giác nhủ thầm: “Tuy nói không thể loại trừ nhân tố tính cách chuyển biến trong quá trình trưởng thành, nhưng anh luôn cảm thấy... Diễn biến thành cục diện hiện tại, bước ngoặt quan trọng nhất vẫn là cái gọi là huyết thống của “Hình tộc.”