Editor: Nguyetmai
Hai cái lỗ hổng là hình trụ tròn lớn, đường viền không theo quy tắc nào hết.
Phong Bất Giác cầm kính lúp soi vào trong xem xét, phát hiện trong bức tường có một không gian kích thước bằng cái gối, trong đó không có gì cả, nhưng trên tấm gỗ ở bức tường phía sau hình như có viết chữ.
Anh dùng cờ-lê gõ rời hai tấm gỗ giữa hai lỗ hổng, mở ra một lỗ hổng lớn, sau đó đưa đèn dầu vào trong, anh cũng thò cả đầu vào, nhưng vẫn không nhìn rõ chữ viết trên tường.
Những chữ đó chỉ có hai chữ trên cùng là được dịch ra, viết là [Lời nguyền], còn mấy hàng nội dung bên dưới thì nhỏ xíu, nhìn chỉ thấy mấy đường đen.
Phong Bất Giác lập tức hiểu ra, cái này phải dùng [Kính lúp].
Anh thu đầu về, không thò đầu vào nữa, chỉ giơ kính lúp lên, quét một lượt trên những nội dung kia. Quả nhiên, ngay sau đó, anh có thể nhìn thấy phần dịch của những con chữ này trong danh mục, cho dù mắt có cách xa hơn nữa cũng không hề gì.
[HAKUNA...MATATA... Bắt đầu từ bây giờ... Không còn phiền não buồn lo... HAKUNA, MATATA! Đơn giản dễ nhớ... Cứ hát tiếp... Bắt đầu từ bây giờ... Ngươi không cần phải lo lắng... Không cần nghe theo số trời... Giống như trước kia nữa... HAKUNA, MATATA...*]
(*) Lời bài hát trong phim Vua Sư Tử
Phía sau hàng chữ này còn viết một câu kiểu như chú giải: Ngạn ngữ châu Phi cổ xưa mà thần kỳ, vô cùng linh nghiệm.
Phong Bất Giác đọc hết những nội dung này, vung tay ném kính lúp xuống đất: “Đồ lừa bịp! Thần kỳ cái cái của nợ! Trong cái phó bản kỳ lạ âm u buồn nôn như vậy đột nhiên lại xuất hiện loại nội dung này, mày khùng sao hả!
Châu Phi cái thằng cha mày! Châu Phi liên quan quái gì đến chuyện này! Luôn miệng nói với mình cái gì mà “Bức tường bị lời nguyền kiểm soát”, kết quả là dùng ngạn ngữ châu Phi để phá giải à!
Vậy thì rốt cuộc đoạn cốt truyện vừa rồi để làm cái quái gì! Nếu như ta đóng cửa không cho tên kia vào trong, vậy tiếp theo sẽ nhận được nhắc nhở như thế nào? Liệu có phải sau khi ta mở cửa sẽ có một con lợn rừng hoặc một con cầy mangut hát hò dẫn ta lên tầng hai hay không!
Đây rốt cuộc là phó bản gì vậy! Khung cảnh thì tối thui mù mắt chó, nhạc hiệu thì điếc tai chó, đi đến đâu cũng đầy mùi phân... Ý nghĩa thiết lập thế giới quan không rõ ràng, thiết lập mùi vị nặng nề chồng chất nhau, câu đố thì phát rồ, quy tắc giải đố cứ nói đổi là đổi, cho nhắc nhở thì câu sau vô nghĩa hơn cả câu trước!
Anh gào rú một hồi, sau đó lại nghỉ xả hơi một lát, mắng chửi nhiều câu khó nghe, xem ra HAKUNAMATATA đối với anh là một sự đả kích quá lớn...
Mười phút sau, anh mới dần dần lấy lại sức lực, sắp xếp lại, đến cửa cầu thang của tầng hai, mở miệng đọc lại đoạn vừa rồi một lần.
Trận ma pháp xuất hiện nhấp nháy vài cái, sau đó phát ra một tiếng nghe như thủy tinh bị đập vỡ, vài giây sau, bức tường thịt do những mảnh xác chết chất đống mà thành, đổ ụp xuống như tuyết lở.
Phong Bất Giác vốn cho rằng sau khi giải trừ lời nguyền, thì những thứ cản đường trước mặt sẽ biến mất, nhưng không ngờ nó lại thành ra như vậy.
Anh không kịp đề phòng, và bị vùi dưới đáy, trong lòng thầm chửi rủa một câu: “Con mợ nó chứ!” Sau đó anh trèo ra. Anh đúng là rất may mắn, bản thân có trang bị mặt nạ, và đã lựa chọn hiển thị. Không thì chỉ nguyên mức độ buồn nôn của thứ mùi này, là có thể khiến anh liên tục gào thét mười câu chửi rủa như vậy.
Cho dù thế nào, con đường thông lên tầng hai cũng đã mở ra, dù sao cũng coi như có tiến triển.
Phong Bất Giác điều chỉnh lại tâm trạng, vừa kết hợp những lời nguyền rủa vừa rồi thành giai điệu ngân nga, vừa men theo cầu thang đi lên trên.
Cách sắp xếp phòng ở tầng hai có chút khác biệt so với tầng một. Vị trí ngay phía trên tiền sảnh, đã trở thành một căn phòng có cửa, còn bố cục và diện tích của những căn phòng khác thì gần như giống nhau.
Cửa của những căn phòng này đều đang đóng, Phong Bất Giác cũng không vội vàng đi tìm kiếm. Đầu tiên, anh đi theo vết máu trên mặt đất, muốn xem Người hợp thành lúc nãy đã đi đâu, kết quả anh đến thẳng căn phòng ngay bên trên tiền sảnh.
Tạo hình của cánh cửa này khác với tất cả các cánh cửa của những căn phòng khác. Hai cánh cửa khép lại với nhau, đều là cửa bằng kim loại. Cho dù là người ngoài ngành cũng có thể nhận ra đây là một loại kim loại rất đắt đỏ, vừa nhìn là thấy khác biệt hoàn toàn so với cánh cửa sắt rẻ tiền, lốm đốm vết gỉ ở 2F dưới lòng đất.
“Hừm... Kích thước này... Quả nhiên phải suy nghĩ thiết kế sao cho quái vật ra vào sao...” Phong Bất Giác nói xong, giơ hai tay ra, nắm lấy tay nắm ở trên cửa kéo vài cái, “Được thôi, quả nhiên không mở được.”
Anh cũng đoán được, kiểu căn phòng này phải chờ phần sau của game mới có thể vào trong. Thế là, anh quay lại chỗ bên cạnh cầu thang, bắt đầu tìm kiếm từ căn phòng gần cầu thang nhất.
Lúc này, Phong Bất Giác không có trạng thái “Cảnh cáo tử vong”, không thể loại trừ tình huống “Mở cửa là chết”, cho nên, anh cẩn thận chầm chậm đẩy cửa ra, rồi lại lấy thanh sắt từ trong balo ra, thử dò tìm xem trong phòng có cạm bẫy hay không.
Làm xong những việc này, anh mới cầm đèn đi vào trong.
Trước mắt anh là một căn phòng ngủ, nhìn có vẻ vẫn rất sạch sẽ gọn gàng. Giường chiếu rất sạch sẽ, ga giường và chăn đệm đều ở trạng thái được gấp gọn gàng, ở trên tủ đầu giường có bày một khung ảnh, ở bức tường bên cạnh có đặt hai chiếc tủ quần áo. Giống như ở tầng dưới, cửa sổ cũng đóng chặt, bên ngoài là khoảng tối đen kịt. Trên bệ cửa sổ có một chậu hoa nhỏ, trong đó ngoài bùn đất thì không có gì cả, suy đoán một cách hợp lý thì có hai khả năng. Thứ nhất, thực vật trong đó đã biến thành đất. Thứ hai, thực vật trong đó biến dị thành một loại động vật nào đó, sau đó chúng tự bỏ đi...
Phong Bất Giác đi thẳng về phía chiếc tủ đầu giường, cầm khung ảnh kia lên. Trong khung ảnh, lại có một bức ảnh đã phai màu, lần này có ba người, hai đứa trẻ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, và một người mẹ khoảng chừng bốn mươi tuổi.
Giống như sự việc xảy ra trong phòng đọc sách, Phong Bất Giác nhìn tấm ảnh vài giây, một đoạn phim lập tức xuất hiện.
Tia chớp ngoài cửa sổ cho thấy đó là buổi tối đầy giông tố sấm chớp.
Ở ngay trong căn phòng này, một cậu thiếu niên tóc nâu đang ngồi trên chiếc ghế cạnh giường. Một người phụ nữ nằm trên giường, sắc mặt nhợt nhạt, hai mắt lõm sâu. Hai người nắm chặt tay nhau, trong mắt người phụ nữ nước mắt chạy vòng quanh.
“Arthur... Có chuyện này, mẹ phải nói với con...”
“Con biết rồi.” Arthur đáp: “Con là người Hình tộc, là... Con được nhặt về nuôi...”
Người mẹ nghe xong, im lặng vài giây: “Không, con là con trai của mẹ, cho dù không phải là do mẹ sinh ra, nhưng...”
“Mẹ đừng nói nữa, mẹ không cần nói những chuyện này, dĩ nhiên con là con trai của mẹ, sẽ luôn là như vậy.” Arthur nắm chặt tay của mẹ.
“Con rất thông minh, cũng rất kiên cường, mẹ rất yên tâm về con, từ trước đến nay con đều có thể tự chăm sóc bản thân.” Người mẹ thở hổn hển nói: “Nhưng em trai của con, nó quá ngây thơ, cũng quá mềm yếu, nó...””
“Mẹ yên tâm đi, con chỉ có một người em trai thôi.” Arthur ngắt lời: “Con nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt.” Cậu ta nói xong, cúi đầu, dường như đang chìm vào trong đau khổ.
Lại một tia chớp vụt qua, lúc này, hình ảnh đặc tả khóe miệng của Arthur.
Cậu ta, đang mỉm cười...