Editor: Nguyetmai
Chủ nhân của tiếng bước chân rẽ vào góc rẽ của hành lang, đi vào trong phạm vi chiếu sáng của đèn dầu.
“Nặng mùi quá đi mất...” Phong Bất Giác nhờ ánh sáng mờ nhạt, nhìn thấy một sinh vật ngoại hình cực kỳ xấu xí.
Phía dưới phần eo của quái vật giống như con người, phần dưới vẫn còn sót lại một ít quần áo. Còn từ bắp đùi đến bàn chân trần trụi thì là một mảng máu thịt bê bết. Lòng bàn chân của nó có đóng tấm sắt, giống như sắt móng ngựa, một vòng sắt đâm qua lòng bàn chân. Nhìn bàn chân cũng có thể tưởng tượng đau đớn đến mức nào.
Từ phần eo của con quái vật trở lên càng thêm kỳ lạ, bề mặt cơ thể của nó mọc đầy lưỡi, trước ngực sau lưng dưới nách đều có, hơn nữa mỗi cái lưỡi đều đang ngọ nguậy.
Phần đầu của nó bị một chiếc mặt nạ sắt che mất, mặt nạ ôm trọn từ đỉnh đầu xuống dưới cằm, vốn dĩ không chừa ra cái lỗ nào để thở và quan sát.
Hai cánh tay cơ bắp cuồn cuộn buông thõng bên người nó, nó không có bàn tay và mười ngón tay, chỗ cổ tay mọc ra xương gai. Kích thước gần bằng loại xương khổng lồ như ngà voi, hai tay mỗi bên có một cái.
Lúc này Phong Bất Giác phát động chuông Kim Cang đối với quái vật, nếu như thứ này là NPC, mệnh lệnh một sẽ phát động. Nếu như thứ này là quái vật, mệnh lệnh hai tự nhiên có hiệu quả. Tóm lại, từ dữ liệu phản hồi trong danh mục có thể biết được tình hình.
[Tên: Nô bộc của Arthur]
[Chủng tộc: Người hợp thành]
[Level: 26]
[Chiều cao: 1m90]
[Cân nặng: 60 kg]
[Phương thức chiến đấu: Cận chiến, tấn công vật lý từ khoảng cách tầm trung ]
[Điểm yếu: Không có khả năng nghe và nhìn, chỉ có thể mượn lưỡi trên cơ thể để đánh hơi tìm kiếm mục tiêu, bản thân cái lưỡi cũng rất yếu]
[Kỹ năng: Gai xương tấn công, gõ đầu, đám lưỡi trói buộc]
[Mức độ nguy hiểm: Trung bình]
“Ừm… Không liệt kê ra nhiệm vụ liên quan, thông tin FLAG và thân phận... Quả nhiên là quái vật sao...” Phong Bất Giác nhanh chóng quét mắt nhìn thông tin trong danh mục, rồi nghiêng mình quay về chỗ cánh của, đóng cửa lại, cài then khóa lại.
“Thứ này rõ ràng cũng không có ngón tay, khà...” Phong Bất Giác nói: “Vậy nhất định cũng không vào được.” Anh nhủ thầm: “Vừa rồi chắc là một FLAG lựa chọn, nếu như mình không mở, thì cái tên thân dưới toàn là đốt ngón tay sẽ chết ở bên ngoài, mà lúc này mình đã lựa chọn mở cửa, vậy hướng đi của cốt truyện chắc chắn sẽ biến thành... Mình cứu nó, tiếp đó nó sẽ trở thành NPC hỗ trợ hành động của mình.”
Rầm! Rầm! Rầm!
Tiếng đập cửa lại vang lên, nghe có vẻ như quái vật ở bên ngoài đang dùng mũ sắt trên đầu để đập cửa.
“Hừm... Không nằm ngoài dự liệu.” Phong Bất Giác cười nói, “Tiếp theo chỉ còn chờ thứ bên ngoài kia tự rời khỏi thôi.
Rắc!
Một chiếc xương gai dễ dàng xuyên qua cánh cửa, nó chọc một lỗ thủng cỡ bằng cái nắm tay ở trên cửa. May là sau khi đóng cửa, Phong Bất Giác đã lùi lại vài bước, không thì ngực của anh chắc đã bị chọc thủng rồi.
“Đùa nhau à...” Phong Bất Giác căng thẳng thì căng thẳng, nhưng vẫn theo bản năng rút ra vũ khí chiến đấu chính – Cờ lê Mario, “Lẽ nào lựa chọn thật sự là... Nếu như mình khoanh tay đứng nhìn trốn trong nhà vệ sinh, thì vốn dĩ sẽ không bị phát hiện, còn nếu như mình chọn cứu cái tên Người hợp thành kia, thì sẽ bị tấn công cùng với nó?”
Kèm theo tiếng cửa gỗ rắn chắc bị xé nát, cửa phòng vệ sinh bị quái vật phá hủy như chém hoa quả. Trong quá trình này, Phong Bất Giác vẫn suy nghĩ xem nên ứng phó với trận đấu tiếp theo như thế nào.
Từ dữ liệu hiển thị ở chuông Kim Cang cho thấy, quái vật này thực ra không quá mạnh: Giả sử trong môi trường rộng rãi hơn một chút, game thủ chỉ cần cầm vũ khí chiến đấu từ xa, ngắm bắn những cái lưỡi kia ở ngoài phạm vi xương gai vung vẩy, vừa chiến vừa lùi, đó là cách tiêu diệt để không bị thương.
Chỉ tiếc là, môi trường của phó bản này rất nhỏ hẹp, nhà vệ sinh này lại là nơi nhỏ nhất trong các căn phòng, cho dù Phong Bất Giác lấy vũ khí chiến đấu từ xa duy nhất mà hiện giờ anh dùng được [Lá bài tử vong] để ứng chiến, thì cũng không thể thi triển tấn công, cùng lắm chỉ dùng hiệu quả [Khiên “bài”] để đỡ đòn tấn công trí mạng thôi.
Hoàn cảnh môi trường hiểm ác dẫn đến việc anh đành phải dùng cách đánh cận chiến - Cách mà con quái vật trước mắt giỏi nhất để vật lộn với nó, cộng theo giá trị Hp của anh vốn không đầy, rõ ràng… Tình hình tiếp theo là lành ít dữ nhiều.
Một phút trôi qua, cửa phòng vệ sinh cuối cùng cũng bị phá bỏ gần hết. Cánh cửa chỉ còn lại một vòng xung quanh, ở giữa hoàn toàn có thể để một người đi qua.
Cơ thể quái vật kia nghiêng về phía trước, nó chui qua cái lỗ hổng lớn ở giữa cánh cửa, từng bước tiến lại gần. Phong Bất Giác đành phải lùi lại phía sau, nhưng ở nơi chỉ có vài mét vuông như chỗ này, lưng anh nhanh chóng đụng phải bức tường.
Không ngờ, sau khi quái vật vào cửa, lại hoàn toàn phớt lờ Phong Bất Giác, đi được vài bước, nó quay người hướng sang bên cạnh, tiến gần đến Người hợp thành ở một góc tường khác.
“Ư... Ư... Khụ...” Cái tên không có lưỡi và cằm kia lại khổ sở rú lên, nhưng chỉ tạo ra thứ âm thanh mơ hồ.
Hai tiếng phập phập, máu văng tung tóe.
Sau khi quái vật kia vào cửa, nó dùng hai cái xương gai xuyên qua lồng ngực của kẻ bỏ chạy. Sau đó nhấc cả cơ thể của hắn lên, rồi dùng cái lưỡi trên cơ thể hút đối phương, để dính chặt trước ngực mình, bộ dạng đó rất giống kiểu nó đang ôm một thi thể, có điều không cần dùng tay...
Phong Bất Giác cũng không biết có bị kẻ vừa tiến vào kia tấn công và giết chết như vậy hay không, nhưng anh cảm thấy với tình hình hiện tại, tốt nhất là đừng quấy nhiễu sự tiếp xúc thân mật giữa hai bọn chúng.
“Nô bộc của Arthur” đã tìm thấy thứ mà nó muốn tìm, nó quay người đi ra ngoài phòng vệ sinh, tốc độ không nhanh không chậm, giống như khi nó đến.
Chẳng bao lâu, nó đã ra khỏi nhà vệ sinh.Từ khi nó xuất hiện, đến thời điểm này, từ đầu đến cuối không hề có bất cứ phản ứng nào với sự tồn tại của Phong Bất Giác.
“Không cảm thấy sự tồn tại của mình sao?” Phong Bất Giác nói đến đây, lập tức đuổi theo ra ngoài, “Ta phải xem ngươi đưa nó đi đâu.”
Đổi lại là người thường, lúc này e là vẫn còn đứng ở chỗ cũ, thở cũng không dám thở chờ đợi tiếng bước chân của quái vật biến mất. Nhưng Phong Bất Giác lại có thể đưa ra phán đoán trong vài giây, và thay đổi hành động.
“Tại sao lại không nhận ra sự tồn tại của mình... Nó không ngửi thấy mùi của mình sao? Hay là... Mình chỉ là một u linh?” Phong Bất Giác giống như đang nhàn nhã đi dạo, theo sau quái vật kia trong khoảng cách tầm một mét. Dù sao cái thứ đó cũng không có năng lực nghe, anh cũng không cần rón ra rón rén, “Ừm... Cơ chế tìm kiếm của nó có phải được xây dựng trên cơ sở mùi vị thông thường hay không còn chưa biết rõ, không thể suy đoán bước tiếp theo.” Anh suy tư nói: “Còn giả sử mình là u linh, sự thật của phó bản này chắc là... Sau khi cảnh CG mở đầu qua đi, mình đã chết trong phòng giam số không, bắt đầu từ lúc mình tỉnh lại, tất cả mọi thứ đều là ảo tưởng của u linh, chỉ có màn vừa rồi là chân thực. Ha ha... Nói như vậy, mình vẫn là con quỷ rất lợi hại, ít ra có thể đóng cửa mở cửa.”
Sở dĩ Phong Bất Giác buồn cười, là bởi vì hai suy luận này đều không đúng, anh nghĩ được một nửa thì cảm thấy có chút không đáng tin gì cả.
“Ồ? Có khi nào...” Phong Bất Giác nhìn theo bóng lưng của con quái vật kia, nhủ thầm: “Không phải nó không nhận ra sự tồn tại của mình, chỉ là nó không muốn làm tổn thương mình mà thôi.” Suy nghĩ này vừa xuất hiện, liền kéo theo một loạt liên tưởng: “Đúng vậy... Giả sử mình chính là Andrew, vậy thì nô bộc của Arthur sao có thể tấn công người anh em của chủ nhân được? Cho dù giữa hai anh em có xảy ra chuyện gì, chí ít từ thông tin có hạn cho thấy, Arthur không hy vọng Andrew chết, không thì ngay khi phó bản bắt đầu gã đã có thể ra tay với mình rồi.”
Trong lúc Phong Bất Giác đang suy nghĩ, con quái vật kia đã đi qua cửa cầu thang thông với tầng hai, điều kỳ lạ là, bức tường thịt ở cửa cầu thang vẫn còn đó, hình dáng cũng không có gì thay đổi.
“Nè nè nè... Làm sao các ngươi đi qua đó được? Tiếng bước chân vừa rồi rõ ràng là từ nơi này...” Phong Bất Giác vừa mới chế giễu.
Chỉ thấy... Người hợp thành đang dính thi thể trên ngực kia, từng bước từng bước đi lên bậc thang.
Nó “lách” vào trong bức tường thịt kia, giống như chúng ta thò tay vào một đống táo hoặc vào trong một vật chất dày đặc nào đó, cứ luồn cứ lách, là vào được bên trong.
Bức tường thịt kia hình như là thể sống, dính chặt lấy hình dáng thân thể của Người hợp thành, hầu như không chừa lại một kẽ hở, dính chặt, thay đổi theo sự di chuyển của nó... Sau khi nó đi qua, thì lại khép lại thành một bức tường hoàn chỉnh.
“Hóa ra đi qua nơi này như vậy sao?” Phong Bất Giác thật hối hận vì vừa rồi mình chỉ dùng ngón tay chọc mấy cái, “Không đúng...Vậy tại sao sau khi mình tìm được chìa khóa thứ ba, lại kích hoạt cốt truyện chó cắn chó này?” Anh vỗ đầu, “Ồ! Đoạn cốt truyện này là để nhắc nhở mình, hoặc diễn cho mình xem... Cách để đi qua bức tường chắn này.”
Phong Bất Giác nghĩ đến đây, liền hít một hơi thật sâu, rồi chuyển [Khẩu trang chống khí độc Goblin] thành trạng thái hiển thị, sải bước tiến về phía trước, dùng sức lách vào bức tường thịt.
Nhưng mà... Anh cố một hồi lâu, bức tường vẫn không thay đổi, khe nứt giữa thịt và thịt, thi thoảng còn bị ép ra máu, bắn lên cả người anh.
Nhắc nhở hệ thống cũng vang lên nhiều lần: [Bức tường bị lời nguyền kiểm soát, nhìn có vẻ như được chất đống từ thịt xác chết.]
“Ý gì vậy!” Phong Bất Giác nói với vẻ không vui, “Quái vật qua được, mình không qua được? Hòa thượng sờ được còn mình không sờ được?” Trong lúc tức giận, anh liền tuôn ra mấy câu trong “AQ chính truyện*“.
(*) AQ chính truyện là truyện vừa duy nhất của Lỗ Tấn được đăng tải lần đầu trên “Thần báo phó san” ở Bắc Kinh trong khoảng thời gian từ 4 tháng 12 năm 1921 đến 12 tháng 2 năm 1922. Sau đó truyện được in trong tuyển tập truyện ngắn “Gào thét” năm 1923 và là truyện dài nhất trong tuyển tập này.
“M* kiếp, hổ không ra oai thì coi ta là Hellokitty à...” Anh cầm cờ-lê lên, lại xuất ra chiêu [Xem chiêu] với bức tường thịt.
Ai ngờ, khi bức tường thịt gặp phải sự tấn công cường độ cao, bề mặt sẽ hiện ra một lớp như trường lực pháp thuật. Chiêu thức của Phong Bất Giác đánh lên một trường lực vô hình, một phần còn bị bắn ngược lại. Anh bay ngược ra ngoài, cơ thể đập vào tường hành lang phía sau, giá trị Hp trực tiếp giảm xuống 10%, còn lãng phí rất nhiều thể năng.
“Được được được... Giỏi lắm, giỏi lắm, giỏi lắm...” Phong Bất Giác giơ ngón tay, nói với bức tường chắn như kiểu tuôn ra những lời tàn nhẫn sau khi đánh nhau và bị thua vậy: “Ngươi chờ đó, anh lát nữa tới xử ngươi.”
Đương nhiên, dù anh không nói “Ngươi chờ đó”, thì tường chắn cũng chẳng chạy đi đâu được.
Phong Bất Giác bị đập trúng, cảm xúc cũng bùng nổ, thế là linh cảm đã đến. Anh lại quay về phòng vệ sinh, đi về phía góc tường, cuối cùng ánh mắt anh dừng lại trên một mặt tường.
Hóa ra, vừa rồi khi con quái vật ác độc giết chết một con quái vật khác, trên bức tường để lại hai lỗ hổng.