Editor: Nguyetmai
Toàn bộ ánh sáng màu máu đều là hình ảnh, không bao lâu sau, ánh sáng mạnh đã tản đi, có hai bóng người ngã xuống giữa vòng tròn giả kim.
Khoảng nửa phút sau, một bóng người tóc vàng đứng lên trước.
“Sao lại thế được… Sao! A…” Andrew nhìn thấy da mình đang dần trở nên khô như vỏ cây, tóc cũng bắt đầu bong ra thành từng mảng, hắn điên cuồng gào thét.
Mấy giây sau, Arthur cũng bò dậy từ dưới đất. Nhìn từ bên ngoài, gã cũng không có gì bất thường. Chỉ có điều lúc này ánh mắt Arthur đờ đẫn, hắn nhìn người anh em trước mắt mình không nói lời nào.
“Tại sao… Sao lại như vậy chứ?” Andrew gào thét: “Vòng tròn giả kim không thể bị lỗi được, đáng lẽ ra chúng ta phải thành công rồi chứ, tại sao mình lại… A…” Lúc này, sự đau đớn bắt đầu ập đến trên cơ thể hắn. Sự đau đớn lúc này còn vượt xa cả giới hạn chịu đựng của người bình thường.
Nghe thấy tiếng gào thét khản cả giọng, Arthur dường như vừa hoàn hồn lại, bước nhanh lên phía trước, đánh Andrew ngất đi. Thực ra, cho dù gã không ra tay thì đối phương cũng đã sắp đau đớn ngất đi.
“Ha a… Ha a…” Cơ thể Arthur dường như cũng có điều gì đó bất thường, chỉ động tác đơn giản như vừa rồi cũng khiến gã sức cùng lực kiệt, thở hổn hển liên tục. Nhưng so với Andrew thì nỗi đau đớn này của gã hoàn toàn chẳng là gì cả, ít ra thì cơ thể gã cũng không có điều gì bất thường.
Arthur đứng đó, ánh mắt nghi ngờ không thôi, rõ ràng là đang suy nghĩ…
Khoảng một phút sau, Arthur đi về phía Andrew vẫn chìm hôn mê, nâng nửa người hắn lên, quay lưng lại với mình, sau đó dùng hai tay xuyên qua hai bên nách hắn, giữ nguyên trạng thái này, rồi lôi hắn rời khỏi căn phòng đó.
…
“Hai anh em muốn hợp sức luyện thành cái gì đó… Nhưng cuối cùng thất bại sao?” Khi xem đoạn CG, Phong Bất Giác bỗng nảy ra suy nghĩ này: “Chẳng lẽ lại là muốn luyện cho người mẹ sống lại bằng cách tầm thường như vậy hay sao?” Anh suy tư nói, “Nhưng đoạn phim này có lẽ có thể giải thích mấy câu nói Arthur lặp đi lặp lại đó… “Đừng lo… Tất cả rồi sẽ tốt lên thôi… Nhất định là có vấn đề ở đâu đó… Anh sẽ nghĩ ra cách…” Gã không chỉ lẩm bẩm mấy câu này với người em trai đang hôn mê mà đồng thời còn nói với bản thân mình.” Phong Bất Giác xoa cằm nói: “Xem ra ở đây “anh” nên nghĩ theo hướng này. Không phải do Arthur hắc hóa, biến Andrew thành vật thí nghiệm, mà chỉ là hậu quả từ một lần luyện thành thất bại mà thôi. Còn Arthur tạm thời nhốt “mình” vào trong căn phòng giam số không là chuẩn bị tìm cách cứu chữa cho mình…”
“Ừm… Dường như toàn bộ cốt truyện đã dần sáng tỏ rồi.” Phong Bất Giác vừa suy nghĩ vừa đi vào căn phòng trước mặt, “Tóm lại, phải tìm được chiếc chìa khóa màu xám trước đã.”
Ai ngờ chỉ một giây sau đã xảy ra chuyện.
Trước đó cứ mỗi khi vào một căn phòng Phong Bất Giác đều phải dùng gậy sắt để thăm dò trước xem có cái bẫy vật lý nào không. Kết quả hoàn toàn không có. Chỉ có lần cuối cùng, sau khi xem đoạn CG, anh đã sơ ý… Đi thẳng vào trong.
Chỉ nghe thấy có một hồi tiếng động ầm ầm, trận pháp ở giữa sàn căn phòng này đã bắt đầu sụp đổ toàn diện, Phong Bất Giác không phản ứng lại kịp, rồi rơi xuống dưới theo.
Đương nhiên, trong khoảnh khắc rơi xuống, ngoài việc cuộn mình lại theo bản năng, trong lòng Phong Bất Giác vô cùng bình tĩnh, nhịp tim của anh vẫn rất bình ổn, ý thức cũng vô cùng tỉnh táo.
Kết cấu của tòa nhà nằm trong đầu anh, anh rất rõ ở bên dưới chỉ là một căn phòng trống rỗng mà thôi. Anh cũng đã từng tính toán qua độ cao giữa tầng một và tầng hai. Tính cả khoảng cách sàn nhà cũng chỉ khoảng hơn bốn mét. Đối với tố chất thân thể của anh ở thời điểm hiện tại thì ngoài việc để mặt chạm đất nhân tiện gãy xương cổ ra thì ngã tư thế nào cũng được. Dù sao thì bây giờ anh cũng đang ở trạng thái đầy máu. Có ngã cũng không chết được.
Chưa đến hai giây sau, màn tiếp đất cũng kết thúc. Đúng là anh không ngã chết, nhưng đèn dầu đã bị vỡ nát…
“Được thôi, đúng lúc lắm.” Phong Bất Giác ngồi trong bóng tối, xung quanh đều là những vật linh tinh và mảnh kiến trúc rơi cùng anh từ căn phòng ở tầng trên xuống, lúc này cho dù chìa khóa có ở ngay trước mặt anh thì anh cũng không thể biết được.
“Mà tên Arthur kia nhốt mình vào trong căn phòng giam số 0 xong rồi đi đâu không biết nữa, gây ra tiếng động ầm ĩ như vậy mà cũng không thấy gã xuất hiện.” Phong Bất Giác quan sát giá trị HP, chỉ rớt 15%, nằm trong dự liệu của anh.
Anh đứng dậy, lấy tay phủi bụi, không ngờ, anh vừa vỗ hai cái đã nghe thấy tiếng kêu leng keng bên cạnh.
“Không phải vậy chứ…” Khóe miệng Phong Bất Giác co giật, anh cúi người xuống lần mò xung quanh.
[Tên: Chìa khóa màu xám]
[Loại: Có liên quan đến cốt truyện]
[Phẩm chất: Thường]
[Chức năng: Mở khóa vĩnh viễn cửa sắt màu xám, sau khi dùng sẽ biến mất]
[Có mang ra ngoài phó bản được không: Không]
[Chú ý: Rớt ra từ mảnh vụn đèn dầu, rơi lên người một kẻ bụi đầy người]
“Ha ha.” Phong Bất Giác nói hai chữ với ý tứ sâu xa.
Sau khi cầm được chìa khóa trong tay, mấy giây sau, nhắc nhở hệ thống liền vang lên: [Dường như cửa ở đâu đó đã được mở ra.]
“Được thôi… Bây giờ mình đã không có thiết bị chiếu sáng rồi, cũng chỉ còn việc quay về dưới lòng đất thôi.” Phong Bất Giác lẩm bẩm, lấy gậy sắt ra.
Bản thân căn phòng này trống không, cho nên anh chỉ có thể đưa chiếc gậy sắt ra, sau khi gậy sắt chạm phải bức tường thì men theo đó mấy mét là có thể tìm được cửa ra ở đâu.
Tốn mất mười mấy giây, anh đã dùng cách này tìm được vị trí của cửa, sau đó đi qua đó.
Xác định được điểm mình đang đứng, những chuyện sau đó dễ dàng hơn rồi, bởi vì sơ đồ mặt bằng tòa nhà này ở trong đầu anh, độ dài hành lang khoảng chừng đi mấy bước to là hết, trong lòng anh đã có sự tính toán cả.
Nỗi sợ hãi của con người đối với bóng tối sinh ra đã có. Sự thu nhỏ của lĩnh vực thị giác, có nghĩa là sự khuếch đại của lĩnh vực chưa rõ, còn mức độ cảnh giác của con người cũng tăng lên theo sự giảm bớt lượng thông tin mà anh ta nắm được, “ý chí tự bảo vệ” cũng vì thế mà được duy trì ở mức độ nhất định.
Nói đơn giản, sự sợ hãi của con người đối với bóng tối bắt nguồn từ nhu cầu tâm lý duy trì mức độ mạnh mẽ của “ý chí tự bảo vệ“. Sự sợ hãi có thể khiến con người ta càng coi trọng nhiều hơn đối với những thông tin mà bóng tối để lộ ra cho dù chỉ là những tin tức nhỏ xíu.
Nhưng Phong Bất Giác không hề sợ hãi, anh cũng không cần nhờ vào những ảnh hưởng tích cực hay tiêu cực mà bản thân nỗi sợ hãi mang lại.
Nhờ vào trí nhớ về môi trường xung quanh và khả năng tưởng tượng xuất sắc, anh hoàn toàn có thể đạt được mức dù trước mắt tối đen, nhưng trong lòng vẫn có đường đi.
Chỉ một phút sau, anh đã tìm được nhà kho. Sau khi đẩy cửa bước vào, đi thẳng đến cánh cửa lớn thông xuống tầng hầm 1F.
Lúc này, giới hạn của hệ thống đã được mở ra, Phong Bất Giác xoay tay nắm cửa, dễ dàng mở được cánh cửa đó ra, ánh sáng truyền ra từ hành lang tầng hầm đã chiếu sáng tầm nhìn của anh một lần nữa.
Khi Phong Bất Giác đi xuống cầu thang, đã lấy hết sáu chiếc chìa khóa trong túi cầm trong tay.
Hai cánh cửa gần cầu thang lần lượt là màu xanh và màu đen, Phong Bất Giác chọn cánh cửa màu xanh trước. Sau khi cửa được mở ra, chìa khóa biến mất ngay lập tức, sau đó anh thử đẩy cửa thì nghe được lời nhắc nhở như vậy: [Cửa sắt màu đỏ chưa được mở]
“Ồ… Cần phải mở theo thứ tự sao…” Phong Bất Giác thấy vậy liền quyết định, dứt khoát chuyển sáu cánh cửa thành trạng thái mở khóa rồi tính tiếp.
Hơn một phút sau, khi anh dùng hết chiếc chìa khóa cuối cùng thì lời nhắc nhở hệ thống vang lên đúng lúc: [Nhiệm vụ hiện tại đã được hoàn thành, nhiệm vụ chính đã được cập nhật]
Dòng nhiệm vụ [Tìm trong tầng 1F trên mặt đất, tìm ra sáu chiếc chìa khóa màu đỏ, vàng, xanh, đen, trắng, xám, sau đó trở lại tầng hầm 1F mở sáu cánh cửa sắt ra] đã được đánh dấu tích, dòng nhiệm vụ mới hiện lên là: [Tìm kiếm sáu căn phòng trong tầng hầm 1F theo thứ tự đỏ, vàng, xanh, đen, trắng, xám]
“Ok, để tôi xem hai anh em các người đang giở trò quái quỷ gì nào.” Trước khi đi đến cánh cửa sắt màu đỏ, Phong Bất Giác cầm tay nắm cửa, đẩy vào trong.
Anh đứng ở cửa quan sát, bên trong căn phòng cũng là màu đỏ. Cả căn phòng bị bao trùm bởi thứ ánh sáng màu đỏ, nhưng không nhìn thấy nguồn sáng ở đâu.
Phong Bất Giác lại lấy gậy sắt ra thăm dò, ai ngờ anh vừa thò chiếc gậy gỉ sắt đó vào trong phòng thì từ bên cạnh cánh cửa đã có một cánh tay vươn ra, cầm lấy chiếc gậy sắt, rồi ra sức kéo vào trong phòng.
Phong Bất Giác bất ngờ không kịp đề phòng, để không bị kéo vào theo, anh vội vàng buông tay ra.
Ở đây phải nói rõ một chút, phần tay của anh Giác đồng thời có trang bị và trang phục, trang bị là [Găng tay tơ nhện], trang phục là một chiếc bao tay da màu nâu. Bình thường anh thường sẽ hiển thị trạng thái tay không, giả sử gặp những tình huống cần bao tay chắc chắn anh sẽ hiển thị trang phục chứ không phải là trang bị. Nếu nói lý do, thì là bởi vì anh thấy vẻ bề ngoài bao tay tơ nhện khá là mỏng…
Nhưng dù vẻ bề ngoài có được thiết lập thế nào thì trong thanh trang bị, chỉ cần bao tay tơ nhện là trạng thái trang bị thì sẽ tự động phát huy tác dụng, còn tác dụng của chiếc bao tay này là gì nhỉ… Bỏ qua không nói tới những thuộc tính thông thường về phòng ngự, thì hiệu quả đặc biệt của nó thế nào đợi tôi giúp mọi người nhớ lại, tổng cộng năm chữ - Dính chặt lấy vật thể.
Chỉ vì sự khác biệt chi tiết nhỏ này mà động tác buông tay của Phong Bất Giác không thể giúp anh tránh được xui xẻo. Anh đã bị chiếc gậy sắt kia kéo vào theo từ khoảng cách hai bước cách cửa…
Khả năng tùy cơ ứng biến của Phong Bất Giác rất mạnh, khi anh còn đang loạng choạng, còn chưa đứng vững lại được thì đã mở trạng thái Thuật linh thức tụ thân, và lấy cờ-lê ra. Thể thuật đột ngột tăng lên khiến anh có thể điều chỉnh lại cơ thể.
Chỉ thấy Phong Bất Giác theo đà bổ nhào về phía trước, một tay chống đất, lộn nhào một cái về phía trước trước, kéo dãn khoảng cách nhất định với kẻ địch còn chưa rõ ràng đang trốn sau cánh cửa, và chuyển thành trạng thái đối đầu chính diện với kẻ thù.
Anh cứ tưởng rằng đó là một con quái vật Người hợp thể, nhưng không ngờ nhìn qua đó mới phát hiện ra đối phương cũng là một người.
Đó là một người đàn ông chừng hơn ba mươi tuổi, mặc một bộ trang phục giống như trang phục quân đội, cánh tay của anh ta, cũng chính là cánh tay nắm chặt chiếc gậy sắt kia lại là một cánh tay kim loại.
Khoảnh khắc người đàn ông đó nhìn thấy Phong Bất Giác, cũng đột nhiên thay đổi vẻ mặt, anh ta hung dữ nói một câu: “Cái con quái vật này… Muốn giết ta đúng không? Ta sẽ không…”
“Từ từ nào!” Phong Bất Giác giơ một tay ra, “Tôi không muốn ra tay với anh.” Anh nhìn chiếc gậy sắt đã gãy thành hai mảnh, lòng thầm nhủ: Tên này lực chiến khủng đây, độ cứng của cánh tay sắt đó rõ ràng là vượt xa chiếc cờ lê của mình.
“Hừ… Không muốn ra tay…” Đối phương cười lạnh một tiếng, đạp chân một cái liền lao tới: “Đùa gì vậy chứ! Ngươi tưởng là ta sẽ tin sao!”
Nói thì nói nhưng Phong Bất Giác vẫn không hủy bỏ trạng thái Thuật linh thức tụ thân, thấy đối phương không nói lời nào đã nhào lên định giết, anh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ bắt đầu chiến đấu.