Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 252: Chương 252: Anh em (15)




Editor: Nguyetmai

Người đàn ông đó thân hình cao lớn, tay phải lại được cấu tạo từ kim loại, cho nên đương nhiên tốc độ sẽ hơi chậm. Tư thế lao tới của anh ta tuy lớn nhưng phương thức tấn công đơn giản trực tiếp, không khó né tránh.

Dưới tác dụng kỹ năng, Phong Bất Giác chiếm ưu thế cả về tốc độ, phản ứng, khả năng quan sát động thái. Trong mắt anh, động tác của đối phương quả thực quá chậm, quá đơn giản.

“Anh là một trong những sĩ quan cấp úy trong binh đoàn máy móc sao?” Phong Bất Giác vừa tránh né đòn tấn công vừa hỏi. Trong những tình huống quá điêu luyện như thế này, anh vẫn chưa từ bỏ khả năng có thể trao đổi được với đối phương.

“Hừ… Biết thừa rồi còn hỏi.” Một đòn của người đàn ông đó tấn công thất bại, liền xoay người, vung ra một nắm đấm.

“Tôi không biết anh cho là thế nào…” Phong Bất Giác vẫn di chuyển với tốc độ cao, hơi thở vẫn không hề gấp gáp, “Nhưng anh phải tin tôi, lúc này tôi không có ác ý, chỉ cần anh dừng tay, tôi tuyệt đối sẽ không chủ động tấn công anh.”

“Không có ác ý?” Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, “Nếu một tên cùng với người Hình tộc tàn sát thuộc hạ của ta nói lời này, ngươi cho rằng ta sẽ mắc lừa hay sao!” Anh ta quát to, thay đổi phương thức tấn công, vung tay ra, khiến cơ thể phi tới.

“Không nói chuyện được thì không còn cách nào nữa rồi…” Phong Bất Giác nhìn thân ảnh đối phương đang tiến gần, “Vậy tôi sẽ dùng ngẫu nhiên một kỹ năng, tôi nói như vậy là vì tôi cũng không biết bản thân nên sử dụng kỹ năng nào để dạy dỗ anh nhẹ nhàng một chút.”

Theo như Phong Bất Giác thấy, kẻ địch này chỉ có một điểm lợi hại, đó là cánh tay bằng máy kia. Bỏ qua điểm này, anh ta cũng chỉ là có sức mạnh mạnh hơn người thường một chút mà thôi. Chỉ cần không cứng đối cứng với anh ta thì phần thắng sẽ trên chín mươi phần trăm.

“Xem chiêu!” Trong chớp mắt Phong Bất Giác đã xuất hiện phía sau đối phương, vung ra một quyền, thuận lợi phát động kỹ năng của danh hiệu.

Anh nhắm chuẩn vị trí tấn công vào phía bên phải trên lưng người đàn ông, tiến sát chỗ vai phải. Vị trí bộ phận này không quá hiểm yếu, cho dù kỹ năng có uy lực khá mạnh, vung quyền xuyên qua cơ thể đối phương cũng sẽ không làm tổn thương đến các cơ quan quan trọng. Nếu gặp may còn có thể khiến cánh tay phải đó mất đi chức năng.

Chiêu này của Phong Bất Giác rõ ràng là vẫn còn nể tình nương tay. Trong lòng anh thầm nói: “Cho dù có lấy tính mạng của anh ta thì cũng chẳng có lợi lộc gì cho mình cả. Nếu đã không khuyên được anh ta thì đánh cho anh ta mất đi năng lực chiến đấu, rồi nghĩ cách nói chuyện sau vậy.”

Không ngờ trong khoảnh khắc đó Phong Bất Giác lại nghe thấy nhắc nhở hệ thống chưa từng nghe thấy bao giờ vang lên: Kỹ năng “Pháo sóng bạo nhiệt luyện ngục vô song*” bạn phát động ngẫu nhiên đã tiêu tốn hết toàn bộ giá trị thể năng của bạn, nếu phát động kỹ năng này khi quá tải sẽ dẫn đến tổn thất 50% giá trị HP.

(*) Pháo sóng bạo nhiệt luyện ngục vô song: Một chiêu thức của Saitama trong bộ manga anime cùng tên One punch man.

“Này! Đây là gì chứ!” Phong Bất Giác kinh hãi trong lòng. Sau khi đầy máu ở phòng tắm tầng hai, rồi tổn thất 15% khi rơi từ tầng trên xuống dưới, sau đó phát động Thuật linh thức tụ thân đã khiến anh mất máu không ít. Bây giờ lại nghe thấy trừ một phát 50% giá trị HP, khiến anh trở tay không kịp, vội vàng đóng Thuật linh thức tụ thân lại lại.

Đương nhiên, anh cũng không cần phải duy trì trạng thái này tiếp nữa, bởi vì kẻ địch trước mặt đã bị một luồng sóng xung kích đánh tan thành bụi phấn dễ như trở bàn tay, không còn lưu lại một giọt máu nào.

Chưa hết, luồng sức mạnh này sau khi tiêu hủy mục tiêu còn tiếp tục tiến lên, lao vào một bức tường trong căn phòng màu đỏ nổ “Uỳnh” một tiếng. Đó là bức tường nhìn thẳng ra cửa. Về mặt lý thuyết, bức tường này tuyệt đối không thể bị phá hủy, bởi vì không gian phía sau bức tường đã vượt qua phạm vi bản đồ rồi.

Kết quả… Ngay cả bức tường này cũng đã vỡ nát rồi. Bức tường trông có vẻ kiên cố vững chắc đã sụp đổ tan tành chỉ trong một giây. Sau đó, ánh sáng mạnh mẽ bỗng nhiên dội đến, chói mắt đến mức Phong Bất Giác không thể nhìn thẳng.

Đến khi ánh sáng tản bớt đi, anh mở mắt ra nhìn, thì bức tường trước mặt đã xuất hiện một cái lỗ to bán kính chừng hơn một mét, từ chỗ vừa bị đánh trúng tràn ra rất nhiều luồng dữ liệu màu trắng. Ánh sáng từ dòng chảy đó đang từ từ khôi phục lại phần biên giới phó bản bị xuyên qua, khôi phục lại diện mạo bức tường đá ban đầu của nó.

“Kỹ năng gì vậy chứ?” Phong Bất Giác ngạc nhiên nói: “Không thể nào… Về lý thuyết người chơi level 27 có thể đánh ra được đòn tấn công có uy lực kinh người như vậy được hay sao?”

Anh không đoán sai, đúng là như vậy.

Khi nhìn phần mô tả kỹ năng “Xem chiêu”, có một dòng chữ ghi hiệu quả của kỹ năng ngẫu nhiên thu được sẽ không vượt quá hạn chế về năng lực và level của người chơi.

Cũng có nghĩa là, một người chơi ở level 27, có thể thuật và trạng thái giống Phong Bất Giác bật Thuật linh thức tụ thân, đồng thời có kỹ năng như vậy, hoàn toàn có thể đánh ra được đòn tấn công như thế.

Nhưng phóng mắt nhìn ra toàn bộ “Khu vui chơi đáng sợ”, cho đến nay, cũng chỉ có một mình Thôn Thiên Quỷ Kiêu mới có thể tạo ra được một đòn tấn công tương tự như vậy trước khi đạt level 30.

Nhân tiện nhắc đến, kỹ năng Phong Bất Giác ngẫu nhiên có được lúc này cũng đã có người trong server lấy được, nhưng là ở phiên bản loại hình tiêu hao.

Tên: Pháo sóng nhiệt luyện ngục vô song

Thuộc tính thẻ kỹ năng: Kỹ năng chủ động, dùng một lần sẽ biến mất

Loại kỹ năng: Chiến đấu

Hiệu quả: Cho dù là kẻ địch thế nào cũng đều đánh nát thành cám chỉ trong chớp mắt

Tiêu hao: 2500 giá trị thể năng

Điều kiện học: Sở trường Chiến đấu A

Chú ý: Vua của thể thuật khí công, một trong những kỹ năng mạnh nhất hệ chiến đấu, có sức phá hoại như kỳ tích.

Thông thường người chơi chưa đến level 30 sẽ không thể đạt được điều kiện học tập là sở trường Chiến đấu A, cao thủ hàng đầu cũng chỉ dừng lại ở mức cấp B thôi.

Nhưng người có thể… Là ngoại lệ. Họ ở trạng thái bình thường, thể thuật đã giống như Phong Bất Giác khi mở Thuật linh thức tụ thân, thậm chí còn hơn anh một bậc. Cũng chỉ có đám quái vật đó mới có thể đạt sở trường Chiến đấu A trước khi đạt level 30 để học kỹ năng đó được.

Đó không phải là vấn đề thời gian chơi game, càng không phải vì những người đó trong cuộc sống thực tế là lính đặc chủng hay nhà võ thuật gì đó. Suy cho cùng… Đó chính là bẩm sinh đã có.

“Cho đến bây giờ, vừa mới gặp được một người biết nói chuyện, nhưng lại phát động một kỹ năng như vậy…” Phong Bất Giác chỉ có thể thở dài than cho cách ăn ở của mình, trong khi anh không cần giết chết đối phương, mà lại cứ phải ngẫu nhiên trúng được chiêu thức nghịch thiên đến thế, “Ngay cả bản đồ phó bản cũng bị đánh cho thủng một lỗ, phô trương quá rồi đấy…”

Chuyện đã đến nước này, sự tò mò của Phong Bất Giác lại chuyển đến nơi khác. Anh nhanh chóng tiến lên phía trước, đến trước bức tường vẫn chưa khôi phục hoàn toàn lại bình thường, định thử xem tay mình có xuyên qua dòng dữ liệu đó xuyên ra bên ngoài bản đồ được không.

Khi bàn tay anh chạm vào những ánh sáng trắng đó thì bỗng có một gương mặt người thò ra ngoài.

Nhìn đường nét thì đó là đầu của một người đàn ông, dòng dữ liệu màu trắng giống như một lớp màn ánh sáng che phủ lên gương mặt người đàn ông đó, khiến Phong Bất Giác không thể nhìn rõ được diện mạo của người đó.

“Này này… Nhóc con biết mình vừa làm gì không hả?” Gương mặt sáng đó lên tiếng nói, “Với thực lực hiện tại của cậu, nếu xuyên qua “vết nứt” thì chưa đầy ba phút sau sẽ bị gió bão dữ liệu xé nát đấy.

Khi Phong Bất Giác nghe thấy giọng nói đó, anh sửng sốt một lúc, hai giây sau, trong một góc nào đó gác xép ký ức, anh liền tìm thấy chủ nhân của giọng nói trước mặt, “Hóa ra là ngươi…”

“Hừ… Chính là ta. Lần trước đi vội vàng quá, còn chưa kịp thông báo tên họ.” Đối phương cười đáp, “Bây giờ ta đã là Diễn Sinh Giả cấp 2, K2 Xích Thiết. Đã lâu không gặp, Phong Bất Giác.”

“Để ta qua bên đó xem sao.” Phong Bất Giác nghe xong câu này lập tức chen lên trước, giơ tay ra định đẩy Xích Thiết ra.

“Tên nhóc nhà ngươi không nghe lời người khác à?” Cánh tay Xích Thiết cũng được màn sáng bao bọc, thò ra ngoài từ trong bức tường. Hắn ta ấn lấy cánh tay Phong Bất Giác, ngăn anh tiến lên phía trước, và nói: “Ta đang cứu ngươi đó.”

“Ba phút cũng được, tôi phải qua đó nhìn thử xem.” Tuy Phong Bất Giác vẫn chưa từ bỏ, nhưng chỉ một tay của đối phương đã dễ dàng ấn lấy tay anh, khiến anh không tiến được một bước nào ra ngoài.

“Hừ… Biết ngay ngươi sẽ nói thế mà.” Xích Thiết cười nói: “Đáng tiếc, ta không thể để ngươi làm như vậy được. Chúng ta bên này có mấy vị “nhân vật lớn” dường như rất quan tâm đến ngươi, ngươi không thể bất chấp tính mạng làm loạn lên được. Ngoài ra, ta cũng muốn đánh lại với ngươi một lần nữa. Đương nhiên, phải đọ sức trên cơ sở tương đối công bằng. Còn ngươi bây giờ quá yếu ớt rồi, loại dữ liệu này trước mắt ta không chịu nổi dù chỉ một đòn.”

Trong lúc Xích Thiết nói, dòng dữ liệu xung quanh càng tăng tốc quá trình sửa chữa, lỗ hổng đó nhanh chóng thu nhỏ lại. “Thế giới bên trong không phải là nơi để con người tham quan, đối với các người chơi các ngươi, nơi đây còn nguy hiểm hơn phó bản gấp trăm lần.” Hắn ta buông tay ra, rụt cánh tay vào lại bên trong thế giới đó. Đồng thời, đầu của hắn ta cũng lùi lại vào trong, “Phong Bất Giác, muốn ngắm nhìn phong cảnh ở chỗ chúng ta, thì trước tiên hãy lĩnh ngộ hồn ý đã. Đến khi ngươi có thể dùng một góc độ khác để quan sát thế giới ảo này thì trò chơi thực sự mới chính thức bắt đầu.”

Hắn ta nói xong câu này, mặt cũng hoàn toàn co rụt vào trong không gian chưa rõ ở trước mặt. Dòng dữ liệu cũng nhanh chóng thu nhỏ lại, khôi phục nguyên vẹn hình dáng trước đó.

Phong Bất Giác nhìn bức tường đó, đứng im suốt mười phút. Những lời K2 Xích Thiết vừa nói có quá nhiều thông tin, anh phải tiêu hóa từ từ.

“Tuyệt vời…” Một lúc lâu sau, Phong Bất Giác nói với vẻ mặt hạnh phúc: “Thiết lập này tuyệt đối sắc bén, khiến con người ta không thể chờ đợi được nhanh chóng muốn tiếp xúc với nội dung sau này của game.”

Sự cố một nắm đấm đánh chết NPC một cách khó hiểu đã bị anh quăng ra sau đầu, lúc này tư duy của Phong Bất Giác hoàn toàn bay đến nơi khác, thậm chí anh còn thấy… Phó bản này có ra sao cũng không quan trọng, trải qua một màn vừa rồi, anh đã coi như không uổng công đến đây.

Rời khỏi căn phòng màu đỏ, Phong Bất Giác nghỉ ngơi tại chỗ một lúc, để giá trị HP hồi phục tự nhiên đến 30%, giá trị thể năng đến khoảng trên dưới 160. Trước khi phó bản phán định game tiêu cực, anh bắt đầu xuất phát, đẩy cánh cửa sắt màu vàng.

Chiếc gậy sắt đó đã bị hỏng, anh không thể làm gì khác hơn là mạo hiểm với giá trị HP chỉ còn lại ba phần, trong lòng thầm cầu phúc, nhất định đừng có là phải đánh một trận trong sáu căn phòng. Nếu vậy thì khi không thể sử dụng vật phẩm tiêu hao như hiện tại chỉ e là lành ít dữ nhiều.

Cũng may trong căn phòng màu vàng dường như không có gì nguy hiểm cả, ở đây chỉ là một căn phòng tương tự như là nhà kho đựng đồ hóa học gì đó. Trong phòng có rất nhiều giá sắt và tủ kín, bên trên bày đầy dung dịch thuốc, bột phấn và những nguyên vật liệu hỗn tạp khác. Tính chất trạng thái, dụng cụ chứa đựng của các vật phẩm này có một điểm chung duy nhất đó là, toàn bộ chúng đều là thứ vứt đi. Bởi vì Phong Bất Giác cầm bừa một món bất kỳ nào lên đều không thấy có phần mô tả vật phẩm, điều đó chứng tỏ những thứ này hoàn toàn không có tác dụng gì đối với người chơi, chỉ tồn tại như vật trang trí mà thôi.

Phong Bất Giác tìm kiếm một lúc, không tìm thấy đạo cụ nào có giá trị, khi anh chuẩn bị rời khỏi căn phòng thì một đoạn CG khác lại được chiếu.



“Anh… Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ bị bắt… Không, sẽ bị giết chết.” Andrew có chút kích động nói với Arthur.

“Không có gì phải lo lắng cả.” Arthur quay lưng về phía cửa, thành thạo lựa chọn nguyên vật liệu trong tủ kính, và đặt từng loại vào trong một chiếc xe đẩy nhỏ bên cạnh, “Những kẻ nên giết đều đã bị giết cả rồi, số còn lại cũng đều bị nhốt rồi, quân đội thuật giả Hoàng gia còn không thất bại trước chúng ta hay sao?”

“Nhưng mà…”

“Đừng nói những lời ngu ngốc nữa, chúng ta, đã sớm không còn đường lui nữa rồi.” Arthur cắt ngang lời Andrew, “Cho dù thế nào cũng sẽ tìm được cách giúp anh biến thành con người, câu này là do em nói đó. Chuyện đã đến nước này rồi, cho dù có hối hận hay sợ hãi cũng không thể gột sạch được máu tươi của những người đó trên tay anh và em rồi.” Gã bình tĩnh nói, “Dù sao thì trước mắt đã tiến triển đến giai đoạn cuối cùng rồi, ngoài hai thuật sĩ luyện kim vũ trang bị giết ngay tại chỗ và tên thợ săn tiền thưởng tên Khủng Thước đó ra, bây giờ trong tay chúng ta chẳng phải vẫn còn có một thuật sĩ luyện kim và năm tên sĩ quan cấp úy trong binh đoàn máy móc hay sao? Vậy là đủ rồi… Theo quy tắc cũ, nhốt riêng chúng ra đi. Để chúng hưởng thụ “thức ăn đặc biệt” trong chín ngày, sau đó sẽ làm thí nghiệm.”

Gã hơi dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Ở giai đoạn hiện tại mà nói, thí nghiệm bình thường đã không còn có giá trị gì nữa rồi, ít nhất chúng ta còn cần kẻ có trình độ như thợ săn tiền thưởng mới có tiến triển được. Còn sáu người này vừa khéo phù hợp. Có chúng, chúng ta có thể không phải ra ngoài hoạt động suốt hai tháng, mà sau hai tháng này, mọi chuyện cũng qua rồi.”

Arthur nói đến đây đã nhặt xong những thứ cần dùng, gã quay người lại, đẩy chiếc xe đi về phía cửa, “Nghĩ theo hướng tích cực, có lẽ còn chưa dùng hết sáu thể thí nghiệm này mà thí nghiệm của chúng ta đã thành công rồi thì sao?”

“Cho dù có như vậy thì cuối cùng họ cũng đều sẽ phải chết đó thôi…” Andrew nhíu chặt mày lại hỏi.

“Đúng vậy.” Câu trả lời của Arthur khiến con người ta không khỏi run rẩy, “Không thể thả chúng đi được… Có điều, mấy người còn lại đó sẽ không phải trải qua đau khổ nữa, có thể chết nhanh chóng hơn.” Gã đẩy chiếc xe đẩy nhỏ, đi qua bên cạnh người em trai, rời khỏi căn phòng.



“Mục đích của luyện thành đó… Là vì để cho Arthur là người Hình tộc biến thành con người bình thường sao…” Phong Bất Giác lẩm bẩm. Đi ra khỏi căn phòng màu vàng, đi về phía cánh cửa màu xanh ở kế bên, “Đoạn phim lúc trước đó có lẽ là kết quả luyện thành của họ. Cuối cùng Arthur có biến thành con người được hay không vẫn chưa nói được. Nhưng chắc chắn Andrew đã bị tổn thương ở mức độ nhất định…” Anh tiện tay đẩy cánh cửa màu xanh ra, “Có lẽ là Arthur đã che giấu cái giá phải trả cho kiểu luyện thành này, lừa gạt em trai chịu đựng thay cho mình chăng? Hoặc có lẽ là… Ngay cả Arthur cũng không biết sẽ biến thành như vậy.

Ừm… Từ đoạn CG ban đầu thì dường như cả hai giả thiết này đều có khả năng xảy ra. Dù sao thì họ cũng là anh em, cho dù cố ý hay vô tình thì cục diện sau đó cũng làm Arthur ít nhiều có chút áy náy.”

Căn phòng màu xanh có lẽ là một phòng giam, hơn nữa là một căn phòng giam đặc biệt. Bốn bức tường xung quanh, còn cả trần nhà, sàn nhà, toàn bộ đều được vẽ trận pháp. Trong phòng không có giường, nhưng trong bốn bức tường đều có một cây cột sắt, bên cạnh mỗi cây cột sắt đều có một chuỗi xích chân.

“Chắc hẳn những phạm nhân có lực chiến cao hơn người bình thường đó đều được nhốt trong căn phòng này…” Phong Bất Giác đi đến một góc tường, dùng kính lúp quan sát, phát hiện ra ở trên ổ khóa ở cây cột và xích chân cũng đều vẽ trận pháp giống y hệt như trên tường, “Có lẽ trận pháp có thể ngăn chặn những người đó dùng bạo lực để trốn thoát, nhưng mà…” Anh quỳ rạp xuống đất kiểm tra lại một lần, xác nhận chắc chắn dưới đất không có bất cứ dấu vết nào của đồ ăn để lại, “Nếu không đưa cơm, cũng không có thùng nhựa, và bốn góc tường đều có mùi nước tiểu… Ừm… Nói vậy tức là, người bị nhốt ở đây không ăn không uống, hơn nữa còn bị buộc chặt trong góc. Đến khi đói đến mức sống dở chết dở, họ sẽ được đưa đến phòng giam khác, cho họ ăn “thức ăn đặc biệt”, họ cũng không còn có sức lực để chạy trốn nữa.”

Phong Bất Giác đi lại khắp nơi trong căn phòng, thỉnh thoảng lại dừng lại vài giây, muốn thử xem có kích hoạt được đoạn CG nào không. Cứ như vậy suốt năm phút vẫn không thu hoạch được gì, anh liền một lần nữa dùng cách tìm kiếm kiểu gõ gõ…

Không ngờ lần này lại có hiệu quả thật.

Bốn cây cột sắt trong phòng đều có kích cỡ miệng bát, loang lổ gỉ sét. Nhìn lại thì thấy, ngoài trận pháp ở bên trên ra thì không còn điều gì bất thường nữa. Phong Bất Giác lấy cờ-lê gõ từng tấc một, anh tìm thấy một lỗ hổng trên một chiếc cột sắt. Đó là một đoạn quay mặt vào tường, độ cao cách mặt đất hơn một mét, bộ phần đó bị đập nhẹ một cái đã lõm xuống.

Phong Bất Giác thấy vậy lại tăng thêm lực đập, liền đập thủng một lỗ nhỏ. Sau đó anh gõ liên tiếp, lỗ hổng đó dần rộng bằng nắm đấm, sau đó anh thò tay vào thì sờ thấy một đạo cụ giấu bên trong.

[Tên: Mắt giả]

[Loại: Có liên quan đến cốt truyện]

[Phẩm chất: Thường]

[Chức năng: Chưa rõ]

[Có mang được ra ngoài phó bản không: Có]

[Chú ý: Một nhãn cầu cực kỳ giống thật]

“Ok, căn phòng tiếp theo.” Tìm được vật phẩm, Phong Bất Giác Phong Bất Giác liền rời khỏi căn phòng màu xanh, đi về phía cánh cửa sắt màu đen ở hành lang đối diện.

Lần này sau khi đẩy cửa anh không bước vào, bởi vì bên trong căn phòng màu đen là một màu đen…

Bên trong ba căn phòng màu đỏ vàng và xanh đều được bao phủ trong thứ ánh sáng với nguồn sáng không rõ ràng. Căn phòng màu đen này cũng như vậy, cả căn phòng đen kịt, ánh đèn trong hành lang hoàn toàn không chiếu được vào bên trong. Chỗ ngưỡng cửa giống như bị một tấm vải màu đen che đi.

Phong Bất Giác còn đang do dự, vào trong đó liệu có nguy hiểm hay không, thì không ngờ có một tiếng cười từ bên trong truyền ra.

Tiếng cười đó vô cùng quỷ dị. Bản thân chất giọng của người phát ra tiếng cười đó đã vô cùng sắc bén, nhưng hắn ta cười vô cùng sảng khoái.

Lấy một ví dụ, sự tương phản này giống như để Lâm Chí Linh* hát Hảo hán ca**…

(*) Lâm Chí Linh là siêu mẫu Đài Loan được giới truyền thông gọi là “Người đẹp số một Đài Loan” và là người đại diện chính thức cho hai hãng hàng không China Airlines và Longines từ năm 2006

(**) Hảo hán ca: Bài hát nhạc phim Thủy Hử, nhịp điệu hào hùng, nhanh và dồn dập.

“Đệch…” Phong Bất Giác giật mình nhảy về phía sau một bước, “Yêu nghiệt phương nào!” Anh không hề nghĩ ngợi gì sử dụng Lá Bài Tử Vong, chuẩn bị nghênh đón kẻ địch.

Lúc này, “đen” trong căn phòng bắt đầu di chuyển giống như triều xuống, tụ lại ở giữa, ánh đèn trong hành lang cũng theo đó chiếu vào bên trong.

Phong Bất Giác đứng ở cửa quan sát, phát hiện ra căn phòng này có thể tích hoàn toàn tương đồng như ba căn phòng kia, nhưng hoàn toàn trống rỗng. Còn màu sắc chủ đạo trong căn phòng này, cũng chính là những thứ “bóng tối” lúc này đang ngưng tụ lại với nhau giống như vật sống kia.

Không bao lâu sau, bóng tối ngưng tụ lại thành một bóng người màu đen có thực thể, đứng ở giữa phòng. Hơn nữa đường nét bề ngoài và tư thế của hắn ta đều rất giống như một ngôi sao ca nhạc đã qua đời nhiều năm trước đó…

“Đây là…” Phong Bất Giác còn chưa nghĩ ra phải đối phó thế nào thì bên tai đã vang lên một đoạn BGM*, tiết tấu tươi mới đó rõ ràng chính là bài Billie Jean của Micheal Jackson, và khi âm nhạc vang lên, bóng đen ở giữa căn phòng bắt đầu “tiến lùi ngược”, chỉ thấy hắn ta nhảy điệu moonwalk**, đi về phía cửa…

(*) BGM (background music): nhạc nền.

(**) Nhảy Moonwalk hay trượt về sau là một điệu nhảy thể hiện hình ảnh người vũ công đang làm động tác như bước về phía trước trong khi thực ra người đó đang di chuyển về phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.