Editor: Nguyetmai
Phong Bất Giác cũng không biết âm nhạc bên tai mình từ đâu truyền tới, càng không biết bóng đen trước mặt muốn giở trò gì, anh chỉ có thể đề phòng giữ khoảng cách tối thiểu là ba mét với đối phương, để ngăn bóng đen đó có hành động gì mang tính tấn công.
Còn bóng đen đó, đang nhảy moonwalk, quay lưng lại đi về phía trước, theo nhịp nhạc không nhanh không chậm đi ra khỏi căn phòng màu đen. Hắn ta đi tới trước mặt Phong Bất Giác, bỗng nhiên hét lên một tiếng, làm động tác nắm chuông, lúc này, nhạc nền chợt thay đổi, chuyển sang bài “Beat It“.
Từ khi Phong Bất Giác chơi game này cho đến bây giờ, nếu nói đến mức độ khiếp sợ thì có lẽ lúc này là đỉnh cao nhất.
Chỉ nhìn thấy cái bóng đen kia thay đổi bước chân, giậm chân tại chỗ, xoay người, động tác vô cùng thành thục, hơn nữa còn vô cùng tiêu sái, đi về phía tầng một trên mặt đất.
Hắn ta đi càng lúc càng nhanh, tiếng âm nhạc cũng ngày càng nhẹ, cho đến khi bóng đen đó chuyển qua chỗ rẽ ở cầu thang, rồi biến mất trong tầm mắt của Phong Bất Giác, thì đoạn BGM cũng dừng lại đúng lúc.
“Ha… Ha ha…” Khóe miệng Phong Bất Giác co giật, cười gượng mấy tiếng, anh không đi theo đối phương, bởi vì tầng 1F trên mặt đất bây giờ ở trạng thái đen sì, anh chỉ cần đi ra khỏi nhà kho thì sẽ mất dấu mục tiêu ngay. Hơn nữa anh cũng không chắc chắn được bóng đen kia rốt cuộc là NPC hay là quái vật, liệu nó có tấn công mình hay không.
Còn về đoạn cốt truyện hay sự kiện kỳ quặc này, ngay cả anh cũng không hề có manh mối gì, sự thoát ly hóa thân nhập vai ở đây quá mạnh, rất không phù hợp với bầu không khí của phó bản này, nhưng lại vô cùng đồng đều với tinh thần chơi ác nhất quán của hệ thống.
Phong Bất Giác không băn khoăn quá lâu về màn không đầu không cuối kia, nếu bây giờ ánh sáng trong hành lang đã có thể chiếu được vào trong căn phòng này thì anh cứ vào trong đó tìm kiếm là được.
Trong phần trước đã từng đề cập đến, ngoài bóng đen ra, căn phòng này không có đồ vật gì. Nhưng sau khi bước vào bên trong Phong Bất Giác nhanh chóng phát hiện ra ở vị trí bóng đen vừa nãy từng đứng có vài điểm bất thường.
Ở chỗ ô đất đó có một mảng vết bẩn màu đen. Nhìn từ xa là vết bẩn, lại gần quan sát thì đó là một hình vẽ.
Những hình vẽ này đều được ghép thành bởi các đường màu đen, nét vẽ vô cùng tinh xảo, tổng cộng vẽ sáu món đồ.
“Xà phòng, răng giả, nước hoa, mũ da, tấm thảm, mắt giả.” Phong Bất Giác nhanh chóng nhận ra sáu món đồ đại diện cho sáu hình vẽ đó, “Toàn bộ đều là vật phẩm có thể mang ra ngoài phó bản được sao…”
Trong lúc vô tình, từ khi bắt đầu phó bản cho đến bây giờ, Phong Bất Giác đã tìm đủ sáu món vật phẩm đó, chỉ là anh chưa biết những vật phẩm đó đại diện cho điều gì.
“Hình như mình ngửi thấy mùi của nhiệm vụ ẩn rồi…” Phong Bất Giác không khỏi bật cười.
Anh rất kiên nhẫn, lục soát lại cẩn thận căn phòng này một lần, sau khi xác định chắc chắn chỉ có một thông tin nhắc nhở đó, anh mới rời đi.
“Phía sau căn phòng màu trắng có khi nào lại xuất hiện một cái bóng trắng nhảy điệu Gangnam Style không…” Khi đẩy cửa ra Phong Bất Giác khôi hài nói đùa một câu.
Cánh cửa được mở ra, màu sắc chủ đạo trong căn phòng đương nhiên là màu trắng, toàn bộ căn phòng bị bao phủ bởi ánh sáng màu trắng. Nhưng đó không phải là ánh sáng mạnh cho nên không quá chói mắt. Có thể nói ánh sáng trong căn phòng này rất tốt, vừa nhìn qua đó đã có thể xác định chắc chắn căn phòng màu trắng này là phòng phẫu thuật.
Chính giữa phòng bày một chiếc bàn phẫu thuật, hay nói cách khác, là bàn thí nghiệm. Chiếc bàn này to rộng và dày dặn, chắc chắn, nó được làm bằng kim loại, nối liền với mặt đất. Không thể di chuyển được, có lẽ người trưởng thành nằm lên đó cũng không vấn đề gì.
Trong phòng tản ra thứ mùi nồng nặc khiến người khác buồn nôn. Thứ mùi này càng trở nên nồng nặc hơn khi dùng nước khử trùng che đi, Phong Bất Giác vội vàng hiển thị mặt nạ chống độc ra (Khi trên đường trở về từ 1F trên mặt đất anh đã khôi phục lại trạng thái không có mặt nạ. Đương nhiên, trong mắt NPC và quái vật, hình tượng của anh từ đầu đến cuối vẫn là một người khác, không liên quan gì đến trang phục.) sau đó mới bước vào bên trong.
Hai bên bàn thí nghiệm có ba bốn chiếc xe đẩy đựng dụng cụ, bên trên có rất nhiều các dụng cụ phẫu thuật ngoại khoa thường thấy. Cũng có một số dụng cụ để làm nghề mộc như máy khoan điện, máy cưa… Những dụng cụ nặng này đều đã bị hỏng hóc, chỉ cần nhìn trên bảng hiển thị có thể xác định được điều này, nhưng Phong Bất Giác vẫn rất hứng thú nhặt chúng lên, kiểm tra thuộc tính của từng thứ một.
Suy nghĩ của Phong Bất Giác không sai. Cho dù vật phẩm có thuộc tính là Rác (thuộc tính kém nhất) cũng có thể dùng được mười lăm phút…
Đáng tiếc, sau khi xem hết thuộc tính của mấy thứ rác rưởi đó, anh đã ý thức được một vấn đề, tất cả những dụng cụ nặng này đều chỉ có thể kết nối với nguồn điện ổn áp một chiều, nói một cách đơn giản… Là phải kết hợp với ổ điện.
Trong một bộ phim điện ảnh có một câu nói thế này, “Mọi người đều là kẻ mù”, câu này không phải là không có lý. Ví dụ như, giả sử bây giờ tôi hỏi bạn, trong căn phòng bạn đang đứng có tất cả bao nhiêu ổ điện, thì có đến tám mươi phần trăm là bạn không biết, nếu như hỏi bạn trên những ổ điện đó có bao nhiêu lỗ cắm tất cả, thì có lẽ không ai có thể biết được.
Đại não của con người có một cơ chế bảo vệ, có thể giúp mọi người lọc một lượng lớn thông tin “không có tác dụng” trong cuộc sống hàng ngày. Do đó, cho dù là một số thứ thường xuyên nằm trong tầm mắt của mình, nhưng chúng ta cũng không hề hay biết gì.
Chúng ta không biết trong nhà mình có tất cả mấy cái cửa kính; không biết chuyến xe tàu điện ngầm mình đi hàng ngày có tất cả bao nhiêu trạm; vừa rời khỏi một nơi nào đó đã quên ngay màu sắc của bức tường ở đó, thậm chí còn không nói được hình vẽ trên đôi dép lê mình đi, trừ khi cúi đầu liếc nhìn một cái.
Trong quá trình mỗi người trưởng thành và thích ứng với môi trường xung quanh, cơ chế này sẽ dần được hình thành và xác định. Còn những thông tin nào được xác định là “không có tác dụng” thì là do đại não làm chủ phán đoán lựa chọn.
Giả sử không có sự bảo vệ bản năng này… Thì xét về mặt lý thuyết, mỗi ngày não bộ của con người sẽ có thể thu thập và ghi nhớ khoảng 86 triệu thông tin, vượt quá bất cứ chiếc máy tính nào trên thế giới này. Có lẽ bạn không ý thức được sẽ có nhiều thông tin vào trong não mình như vậy, bởi vì trên thực tế chỉ có 5% thông tin đại não thu thập và sắp xếp là thuộc về sự điều động chủ quan của bạn, 95% còn lại sẽ được đại não tự động xử lý vào trong tiềm thức của bạn, để sử dụng khi cần.
Tuy nói là vậy, nhưng thực ra 95% đó tương đương với thông tin đã bị lọc đi, rất khó nhớ lại được.
Nhưng ở đây, tôi lại rất tự nhiên nói một câu “nhưng mà“.
Nhưng mà, giữa con người với nhau luôn có sự khác biệt. Trong tình huống vô thức kể trên, người có đại não càng phát triển thì lượng thông tin ghi nhớ được càng lớn, những chi tiết về những sự vật họ ghi nhớ được sẽ càng cụ thể, đó là những người có “khả năng quan sát” nhanh nhẹn.
Rõ ràng Phong Bất Giác chính là người như vậy, hơn nữa từ nhỏ anh cũng đã từng được huấn luyện ở phương diện này. Cho dù anh không cố tình ghi nhớ vấn đề ổ điện thì lúc này chỉ cần anh lục lại một lượt trong tiềm thức thì cũng có thể đưa ra một kết luận cực kỳ chính xác là – trong toàn bộ map phó bản này căn bản không hề có ổ điện.
“Có nên cho vào ba lô mang đi không nhỉ… Dùng kỹ năng sửa chữa một chút là dùng được rồi…” Phong Bất Giác suy nghĩ: “Nhưng hình như cũng chẳng có gì thú vị, những dụng cụ đó cũng có bán trong Thương thành của hệ thống, hơn nữa những loại không cần ổ điện thì giá rất đắt.”
Anh cân nhắc một hồi, cuối cùng quyết định không lấy, dù sao thì phẩm chất của những thứ đó cũng đều là Đồ thải, cho dù có lấy rồi bán đi cũng không được bao nhiêu tiền.
Sau khi tìm kiếm năm sáu phút, Phong Bất Giác không thu hoạch được gì, thế là đột nhiên anh nghĩ, rồi nằm lên chiếc bàn thí nghiệm có hơi thở vô cùng đáng sợ đó. Kết quả, thực sự có một đoạn CG được kích hoạt…
…
Đoạn CG này chính là của một người nằm trên bàn phẫu thuật, hình ảnh là góc nhìn thứ nhất*.
(*) Góc nhìn thứ nhất chính là góc nhìn của người chơi khi chơi game nhập vai, hiện tại thì góc nhìn thứ nhất không còn quá phổ biến như góc nhìn thứ ba.
“Cầu xin các người… Ha a… Ha a… Tha cho tôi… Tôi có rất nhiều tiền, tôi là quý tộc, các người muốn bao nhiêu… A….” Người này đang cầu xin thì phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Ống kính dính đầy máu tươi dừng lại trên trần nhà vài giây, sau đó thể thí nghiệm kia cố gắng hết sức ngẩng đầu lên, hai bóng người lọt vào tầm mắt anh ta.
Trong hình ảnh có một người tóc nâu dáng người thấp bé, và một người thanh niên tóc vàng. Họ đều mặc áo sơ mi và quần yếm, đeo khẩu trang, quấn tạp dề, trên người toàn vết máu, dáng vẻ giống như hai gã đồ tể.
Ngay vừa lúc nãy, một cái chân từ bắp đùi trở xuống dưới của người quý tộc đó đã bị chặt xuống. Do thí nghiệm yêu cầu phải giữ cho họ tỉnh táo, cho nên Arthur dùng thuật luyện kim để làm cho họ chút “thuốc tê đặc biệt”, khiến họ có muốn ngất đi cũng không được.
“Khốn nạn! Hai tên khốn nạn các người…” Người quý tộc kia bắt đầu mắng chửi, bỗng nhiên dừng lại một lát. Hình ảnh lại đầy máu me: “Mày! Chính mày! Mày chính là Arthur! Là tên nhóc ở nông trường!”
Lúc này Arthur đang định dùng cưa điện định cắt đi cái chân còn lại của anh ta, sau khi nghe nói vậy, gã liền dừng tay lại, chậm rãi quay đầu qua, “Mày biết tao là ai à?”
“Tao… Đúng! Tao biết mày! Tao nhớ… Trong… Trong tháng đó, ông Jim qua đời. Ở chợ tạm thời vẫn chưa tìm được người thay thế ông ta, cho nên trong tháng đó, chính mày đã phụ trách đưa hàng đến chợ.” Người quý tộc nói: “Tao còn nhớ mày, dáng người thấp bé, lúc này cũng đội mũ che mặt, không sai đâu, chính là mày!” Anh ta hơi ngưng lại một lát, “Thằng nhóc này, mày to gan lắm, chỉ là một tên nông dân mà dám làm chuyện này với tao, mày có biết tao là ai không! Tao và đại công tước trong hoàng…”
“Mày chỉ muốn nói mấy lời này thôi đúng không?” Arthur cắt ngang nói, vẻ mặt băng giá lạnh lẽo của gã tuyên bố sự đe dọa của đối phương không có ý nghĩa gì cả, “Cái đám bỏ đi đầu óc bã đậu như bọn mày chỉ biết củng cố quyền lực của mình và hưởng lạc xa hoa, không làm được bất cứ chuyện gì có ích.
Bọn mày chiếm hữu lượng lớn tài nguyên của xã hội, nhưng chỉ sản xuất ra được phân và nước tiểu. Bọn mày chỉ mang đến sự áp bức và gánh nặng cho đồng loại, nhưng còn cưỡng ép họ phải chịu đựng điều đó, đồng thời bắt họ phải ca tụng công đức của bọn mày.” Arthur cười lạnh, “Ngay cả trâu ngựa trên đồng, con mối trong đống đất cũng đều cao quý hơn bọn mày… Mày thực khiến tao thấy buồn nôn.” Ánh mắt gã tràn ngập ý châm chọc, “Hãy để tao giúp chúng mày “khai quật” một số giá trị tốt tồn tại trên cuộc đời này của bọn mày đi… Tóc của mày mang dệt thành tấm thảm, con mắt của mày sẽ làm thành mắt giả, răng của mày sẽ làm thanh răng giả, mỡ của mày sẽ được dùng để chế tạo xà phòng, da của mày có thể làm mũ đội, cuối cùng… Dùng dầu xác của mày, có thể luyện được một chai nước hoa khá tuyệt đấy.”
Lúc này Andrew chỉ đứng bên cạnh, không nói lời nào, cũng không nói chen vào gì cả.
Nét mặt tên quý tộc đó đã sợ hãi đến cực điểm, hạt mồ hôi to như hạt đậu từ trên má anh ta lăn xuống, “Không… Không… Đừng, tao không có ý đó… Mày… Mày muốn cái gì, tao có thể cho mày tiền, thậm chí là tước vị…”
“Ha ha ha…” Arthur không nhịn được bật cười thành tiếng, “Tao không tham lam như mày, cho nên tao thấy tao không thiếu tiền, còn về tước vị…” Trong mắt gã hiện lên ý muốn giết người rất rõ ràng, “Tao là người Hình tộc, mày thấy nên đề cử với đại công tước cho tao làm gì? Kỵ sĩ à? Hay nam tước? Ha ha ha ha…”
Vài giây sau, chiếc cưa điện một lần nữa chuyển động, căn phòng nhanh chóng bị bao phủ bởi tiếng kêu thảm thiết liên tiếp dồn dập.
…
“Có nhầm không vậy…” Sau khi xem xong đoạn CG, Phong Bất Giác không khỏi cúi đầu nhìn đồ được nhét đầy trong túi áo khoác ngoài của mình.
Tuy mũ da, nước hoa và tấm thảm đều đã để vào trong ba lô, nhưng xà phòng, răng giả và mắt giả anh đặt trong túi áo khoác, khi biết được những thứ này đều bắt nguồn từ cơ thể con người, ai cũng sẽ nổi da gà ghê rợn.
“Haizzz… Đáng ra phải sớm đoán được mấy thứ này không hề đơn giản rồi chứ.” Phong Bất Giác lẩm bẩm nói, “Được thôi… Trước mắt chỉ còn lại một căn phòng nữa phải đi thôi. Hình vẽ trong căn phòng màu đen đó và đoạn phim trong căn phòng màu trắng này đang nhắc nhở mình sáu vật phẩm này có nghĩa là gì… Rất có khả năng sẽ quyết định mình có đoán ra được kết cục cuối cùng “thực sự” hay không.” Anh tính toán nói, “Nó đang nói cho mình biết, trước khi mở cánh cửa sắt mà xám, nếu mình chưa thu thập được đủ sáu đồ vật đó trong quá trình game thì bây giờ phải quay lại tìm đúng không…”
Nghĩ đến đây, Phong Bất Giác đi ra khỏi căn phòng màu trắng, anh không đi về phía cánh cửa sắt màu xám, mà đi về phía tầng 1F trên mặt đất. Anh đi qua cầu thang, mở cánh cửa gỗ ra đi vào phòng kho, quả nhiên lúc này nhìn sang đó, bên kia hành lang đã không còn ở trạng thái tối đen như mực nữa rồi.
Cửa sổ của mỗi căn phòng đều có chút ánh sáng xuyên qua, khiến người chơi có thể miễn cưỡng nhìn được cảnh vật xung quanh. Nhưng nhìn ra ngoài cửa sổ vẫn hỗn loạn như cũ, không có gì cả.
“Ừm… Lúc này chắc chắn chính là thời gian tìm kiếm tự do trước khi vượt map rồi. Bốn tầng trên dưới đều có thể đi được, muốn tìm đạo cụ bỏ sót nào cũng có thể đi tìm, muốn trực tiếp mở cánh cửa màu xám ra xem kết cục cũng được.” Phong Bất Giác thầm nghĩ trong lòng, “Nhưng đối với mình thì cũng không có ý nghĩa gì lắm. Vì lúc trước tìm kiếm quá kĩ, cho nên sáu vật phẩm đều đã nằm trong tay cả rồi.”
Tuy nghĩ vậy nhưng Phong Bất Giác vẫn đi tới một nơi, chính là căn phòng nằm ngay trên tiền sảnh ở tầng hai.
Trước khi đi đến cánh cửa sắt, anh thử kéo tay nắm cửa sang hai bên, nhưng vẫn không mở ra được.
Phong Bất Giác không còn cách nào khác đành phải rời khỏi đó, rồi lại đi từ trên xuống dưới. Từ tầng 2F đến tầng hầm 2F, mỗi phòng anh đều đi qua một lần, anh không tìm thứ gì mà chỉ là chứng cưỡng ép tìm kiếm khiến anh lo lắng mình bỏ sót thứ gì. Cho nên buộc phải đi một vòng như vậy.
Cuối cùng, anh vẫn trở về phía trước cánh cửa màu xám. Một vòng này, tuy không có thu hoạch gì những anh có được sự thỏa mãn trong lòng…
“Vậy thì… Thời khắc chứng kiến kỳ tích…” Phong Bất Giác vừa châm chọc vừa đẩy cửa ra.
Căn phòng này màu xám, giống như bầu không khí của cả phó bản này. U ám, âm trầm.
Bức tường đối diện với cửa chính bày một chiếc ghế và một chiếc bàn nhỏ, Arthur ngồi trên chiếc ghế đó, yên tĩnh nhìn Phong Bất Giác đứng ở cửa.
“Ngươi tỉnh rồi sao…” Arthur nói, “Quả nhiên là phòng giam không giam giữ được ngươi…”
“Anh có gương không?” Đây là câu đầu tiên Phong Bất Giác hỏi.
“Gương?” Arthur ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Phong Bất Giác hai giây, sau đó gã từ từ nâng cánh tay phải lên, ấn tay lên tường.
Một giây sau, một mảng tường bên cạnh Phong Bất Giác lóe lên ánh sáng, chỉ trong nháy mắt biến thành một cái gương.
“Không cần vẽ vòng tròn giả kim đã có thể làm được chuyện này sao…” Phong Bất Giác thầm nghĩ, anh xoay người lại nhìn mình trong gương.
Về cơ bản, hình tượng trong gương không nằm ngoài dự liệu của anh, nếu muốn hình dung thì đó chính là Andrew hóa thành xác chết.
“Em trai ngốc nghếch của ta.” Arthur nói: “Ngươi tưởng rằng mình rất thông minh, còn đây… Chính là cái giá phải trả.”
“Có thể giải thích cho tôi nghe được không?” Phong Bất Giác hỏi.
“Còn chưa rõ ràng hay sao?” Arthur đáp, “Chuyện ngươi sửa số liệu thí nghiệm ta biết. Chuyện ngươi lén đổi phương thuốc điều chế ta cũng biết, còn ngươi động chân động tay vào vòng tròn giả kim… Thực ra, là sai lầm.” Gã hít sâu một hơi, “Ngươi vừa đóng vai một người em trai ngoan ngây thơ lương thiện, vừa lên kế hoạch muốn cướp đoạt thân thể của ta. Nhưng ngươi không thể ngờ được rằng ngay từ khi bắt đầu, thuật luyện thành “tráo đổi linh hồn” mà ngươi tìm được đó chính là do ta ngụy tạo.” Gã ngừng lại một chút, nhìn sự thay đổi vẻ mặt của Phong Bất Giác, rồi lại nói: “Ngươi tưởng rằng ngươi đã thành công lừa gạt được ta, tiến hành tráo đổi luyện thành mà ta không hề hay biết gì. Chỉ đáng tiếc là sự thật lại ngược lại, chính ngươi đã hiểu lầm tác dụng của trận đó.”
“Ha ha ha…” Phong Bất Giác không khỏi tức cười, anh cười nói: “Vậy trách tôi sao?”
Arthur có chút bất ngờ về phản ứng của anh lúc này, nhưng vẫn giữ nguyên sự lạnh lùng vốn có, “Tinh thần ngươi có vấn đề sao?”
“Không có, không có.” Phong Bất Giác cười lắc đầu, anh chỉ cảm thấy hai anh em nhà này rất thú vị. Cứ tưởng rằng Arthur là kẻ ác lớn nhất, nhưng lúc này xem ra Andrew cũng không phải hạng tốt đẹp gì. Nghĩ kĩ lại thì không có gì sai cả, cho dù là tòng phạm cũng được, trong suốt quãng thời gian dài như vậy giúp đỡ làm ra bao nhiêu chuyện điên rồ như vậy thì sao còn có thể nói Andrew là một người lương thiện thực sự được chứ?
“Vậy anh trai có thể nói cho tôi biết, tác dụng thực sự của vòng tròn giả kim này là gì không?” Phong Bất Giác hỏi.
“Đương nhiên là cách để giúp ta chuyển hóa thành con người rồi.” Arthur đáp, “Còn cái giá phải trả là biến một con người bình thường thành ác ma.”
“Đây là ác ma cái vẹo gì?” Phong Bất Giác giơ ngón tay ra chỉ vào mình ở trong gương, “Ác ma mà chuối thế này à?”
“Rất tiếc, luyện thành thất bại rồi.” Arthur giải thích nói, “Ta không biến thành con người, còn người, lại biến thành dáng vẻ này…”
“Là do anh tính toán sai à?” Phong Bất Giác hỏi.
“Đương nhiên không phải, ta sẽ không phạm phải sai lầm.” Arthur nói.
“Hiểu rồi, vậy thì đáp án chỉ có một mà thôi…” Phong Bất Giác nói, “Tôi cũng không phải là con người thuần túy.”
Arthur khổ sở thở dài một tiếng, “Nghìn lần tính một lần sai… Đáng ra ta phải sớm đoán ra được, con trai của “người đàn bà đó” sao có thể là người bình thường được chứ…”
“Ý anh là mẹ?” Phong Bất Giác hỏi thăm dò.
“Đúng vậy, mẹ, hừ…” Gương mặt Arthur đượm vẻ buồn bã, “Ngươi có biết bà ta nhặt ta về là vì lý do gì không?”
“Cướp đi sức mạnh của anh?” Phong Bất Giác là ngươi thế nào chứ, anh tuyệt đối là người theo chủ nghĩa bi quan. Anh chưa bao giờ tin vào cái gì mà nhân chi sơ tính bản thiện, cho nên cũng có đánh giá đầy đủ trong lòng về mức độ hiểm ác của lòng người.
“Ồ? Chẳng lẽ trước khi chết bà ta đã nói như vậy cho ngươi sao?” Arthur đáp.
“Không, tôi chỉ đoán bừa thôi.” Phong Bất Giác nói, “Tôi hiểu rất rõ, người đàn bà đó không hề đơn giản…” Đoạn CG trước đó dường như lướt qua đầu óc anh, “Bề ngoài bà ta phản đối anh dùng thuật luyện kim, nhưng khi đứa trẻ còn chưa đến mười tuổi như anh cầm cuốn sách cao thâm đó nghiên cứu, bà ta lại không có phản ứng gì. Hừ… Nói ra thì, những cuốn sách đó căn bản chính là bà ta nghĩ cách để đưa cho anh đúng không.” Anh hơi ngừng lại một chút, rồi lại nói, “Trước khi qua đời, biết rằng kế hoạch của mình đã không còn hy vọng gì, bà ta đã giả vờ làm một người mẹ tốt thật lòng đau xót cho anh, âm mưu dùng tình thân để trói buộc anh, để anh chăm sóc con trai ruột của bà ta.” Phong Bất Giác lấy cuốn “Thuật luyện kim tiến cấp” ra, và lấy một bức ảnh kẹp giữa những trang sách ra, đọc dòng chữ phía sau lên: “Arthur và Andrew, các con của mẹ, tình yêu của mẹ. Hà hà… Lúc trước khi tôi nhìn thấy bức ảnh này đã thấy rất kỳ lạ, tại sao nó lại được kẹp trong một cuốn sách như vậy chứ? Bây giờ thì tôi hiểu rồi, bà ta muốn dùng cách này để nhắc nhở anh rằng, các người là người một nhà.” Phong Bất Giác cười lạnh, “Đáng tiếc là… Bà ta đã quá xem thường anh, chắc hẳn ngay từ khi còn rất nhỏ anh đã nhìn thấu bà ta là loại người gì rồi. Nếu tôi đoán không lầm thì ngay cả cái chết của bà ta…”
“Đúng vậy, chính là do ta.” Arthur nói tiếp: “Ta đã mất một năm trời để tiễn bà ta tới cái chết. Đến khi chết bà ta cũng không biết được căn bệnh không chữa trị được đó của bà ta là do một tay ra lên kế hoạch.”