Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 197: Chương 197: Bàn kiếm pháp ở trấn Thương Linh (12)




Editor: Nguyetmai

Đến khi Phong Bất Giác và đồng đội đi theo Lâm Thường lên tầng hai, vở kịch hay buổi sáng mới được coi là hạ màn. Nhưng tất cả chư vị giang hồ vẫn không ngừng bàn bạc về tin tức này. Cách thức Phong Bất Giác ra mắt giang hồ tuyệt đối thuộc kiểu kinh hãi thế tục, thậm chí có thể nói là họ khiến cho các nhân sĩ võ lâm tại trấn Thương Linh trong một khoảng thời gian sẽ quên mất lý do ban đầu họ tới đây là gì.

Rốt cuộc Phong Bất Giác là ai? Anh ta luyện thứ võ công gì? Một người mới chỉ hơn hai mươi tuổi sao có thể có được thứ công lực tinh thông kỳ diệu như vậy? Phá Kiếm Trà Liêu được thành lập khi nào? Đó có thực sự chỉ là một phái nhỏ thôi sao? Hay là đằng sau nó còn có tổ chức lớn hơn chống lưng? Trừ Phong Bất Giác ra, bốn người đó thân thủ ra sao? Vân vân…

Đương nhiên rồi, đến ngày hôm sau, lại liên tiếp có sự kiện lớn xảy ra, và thời gian quyết đấu dần đến gần, tiêu điểm chú ý của mọi người lại dời sang chỗ khác.

Tạm thời chưa nhắc tới những cái đó, hãy nói tới buổi sáng "ngày đầu tiên" này đã.

Sau khi Phong Bất Giác cùng mọi người được Lâm Thường mời lên tầng, mấy người của Vạn Hà Lâu vô cùng xấu hổ, họ đành phải hậm hực quay về ngồi lại chỗ cũ, cúi đầu uống rượu giải sầu, không nhắc tới chuyện trước đó nữa.

Công Tôn Càn vốn dĩ còn muốn sỉ nhục đối phương một phen để lấy lại thể diện, không ngờ đối phương không hề kiêng kỵ gì nói ra những lời ngông cuồng. Sau đó còn để lộ ra nội công tuyệt học không thể tưởng tượng nổi, khiến mọi người á khẩu không biết nói gì.

Nhìn về phía Quý Thông và đám người của Bát Phương Lâu thỉnh thoảng lại ném sang ánh mắt chế giễu, Công Tôn Càn cố nén lửa giận trong lòng, không bao lâu sau ông ta đứng lên rời khỏi tầng một quán trọ.

Khi đang định lên tầng, Quý Thông lại nói với ông ta một câu: "Công Tôn huynh, đừng quên xử lý cái xác chó gặm nát kia cho sạch sẽ, đừng để lại trong quán trọ này, làm bẩn chỗ của người ta."

"Hừ!" Công Tôn Càn hừ lạnh một tiếng, mặc kệ sự khiêu khích đó. Chuyện ngày hôm nay cũng không được coi là sự sỉ nhục gì quá lớn, xong là cho qua luôn. Nếu lúc này lại nảy sinh xung đột với Quý Thông thì khó tránh khỏi thể hiện rằng Công Tôn Càn ông ta thẹn quá hóa giận, mất đi phong thái của bậc cao nhân, cho nên ông ta đành phải nhịn.

Vừa đi lên lâu, Công Tôn Càn vừa thấp giọng dặn dò đại đệ tử đi theo bên cạnh ông ta: "Lát nữa nhân lúc không ai để ý, dẫn theo mấy sư đệ, mang thi thể Vương Ngạo ra sau núi chôn đi."

"Dạ, đệ tử tuân mệnh." Đồ đệ của ông ta đáp.

"Haizzz." Công Tôn Càn dường như nghĩ ra điều gì, lại nói tiếp một câu: "Đi cửa sau…"

"Vâng… Đệ tử hiểu rồi."



Rõ ràng là quán trọ Thương Linh mới được mở cửa trở lại đã được sửa chữa xây dựng lại, chiếm diện tích gấp đôi so với khi nó còn hoang phế nhiều năm trước. Quán trọ có tất cả bốn tầng. Có khá nhiều phòng, tầng trên tầng dưới có hơn năm mươi phòng, chia khu theo thiên, địa, nhân, rồi lại đánh số thứ tự theo giáp, ất, bính, đinh… Các phòng cũng được bài trí sắp xếp khác nhau.

Địa hình khu vực bên phía huyện Đồng Khâu cũng đã được nhắc đến trong phần trước, do đã giao thiệp và ngưng trệ lại một hồi ở Đồng Khâu, cuối cùng các đội người và ngựa của các môn phái lớn, về cơ bản đều vào Thương Linh trong cùng một ngày. Sau khi vào trấn, đương nhiên họ sẽ phát hiện ra vấn đề căng thẳng trong các phòng của quán trọ.

Không thể để cả một môn phái từ chưởng môn đến đệ tử tổng cộng hai mươi người cứ thế chiếm cứ hai mươi gian phòng được. Nếu vậy chỉ người ngựa của nhất phủ nhị lâu vào ở thì quán trọ đã đầy rồi.

Cho nên sau khi bàn bạc, các môn phái quyết định phân chia "công bằng".

Chớ thấy Vạn Hà Lâu thế lực lớn, cuối cùng họ chiếm tổng cộng bốn phòng, chưởng môn và phu nhân một phòng. Công Tôn Lập một phòng, hai đệ tử có bối phận cao nhất một phòng, còn lại năm đồ đệ ở tạm trong một phòng (đương nhiên là đợi sau khi xử lý xong thi thể của Vương Ngạo thì năm người sẽ biến thành bốn người), còn lại mười đệ tử chỉ có thể ở bên ngoài quán trọ, khi chưởng môn có căn dặn gì thì còn lập tức chấp hành.

Tương tự như vậy, Bát Phương Lâu cũng chiếm bốn phòng, sau đó còn tam phái tứ môn, mỗi phái chỉ có ba phòng, còn các môn phái tạp nham tối đa cũng chỉ có hai phòng. Có một vài chưởng môn phái hạng ba thì dăm ba người ở chung trong một phòng, đãi ngộ còn không bằng được đại đồ đệ các môn phái lớn.

So sánh những người này, các khách độc lai độc vãng có địa vị giang hồ và công phu đều khá cao như Lỗ Sơn đều chiếm lợi ích rất lớn, chỉ cần đến sớm, những nhân sĩ võ lâm kiểu như họ đều có thể độc chiếm một phòng.

Lúc này, Phong Bất Giác cùng mọi người đang đi theo Lâm Thường đến một căn phòng chữ Thiên hiệu Bính, cũng được coi là một trong những phòng tốt nhất trong quán trọ.

Vào đêm trước khi xảy ra trận quyết đấu, Diệp phủ có tổng cộng bảy người đến, ngoài Hoa Ảnh Lục Kiếm ra thì chính là Diệp Hợi. Nhưng bảy người này đã chiếm bảy căn phòng tốt nhất trong quán trọ.

Diệp phủ khác với các môn phái khác, với tư cách là môn phái của Thần Kiếm Diệp Thừa, lại là võ lâm chí tôn, họ không cần thiết phải bàn bạc những quy tắc như vậy với những người khác ở Đồng Khâu. Nói thật là cho dù người của Diệp phủ bao hết quán trọ này không cho người ngoài vào ở thì người của các môn phái khác cũng không có gì để nói.

Suy cho cùng, trận quyết đấu này là chuyện riêng giữa Tạ Tam và Diệp Thừa, họ chưa từng mời bất cứ ai đến xem, chẳng qua chỉ là tin tức lọt ra ngoài nên mới thu hút nhiều người đến đây như vậy. Những người giang hồ hỗn loạn đến đây đều là để tận mắt chứng kiến trận chiến kinh động đó, không phải là được mời đến. Người của Diệp phủ thứ nhất không thu vé vào cửa, thứ hai không bảo các ngươi cút đi đã là khách sáo rồi. Muốn "phân chia công bằng" thì đó là chuyện của các người, môn nhân Diệp gia không cần thiết phải tham gia.

"Phong thiếu hiệp." Sau khi bước vào cửa, Lâm Thường liền giới thiệu với Phong Bất Giác nói: "Ba vị này đều là sư đệ sư muội của ta."

Lúc này trong căn phòng chữ Thiên hiệu Bính đã có ba người ngồi sẵn, rõ ràng họ đều đang đợi Phong Bất Giác và các đồng đội đến.

"Vị này là Phong liêu chủ." Lâm Thường lại nhìn về phía ba người bạn đồng hành của mình, dùng ngón tay chỉ vào đám người chơi lần lượt giới thiệu nói: "Vị kia là Phong phu nhân, ba vị còn lại đều là anh hùng của Phá Kiếm Trà Liêu."

Dăm ba câu nói này của Lâm Thường coi như là dẫn dắt, sau đó lập tức có một người lên tiếng.

"Tại hạ Trúc Trung Kiếm Miêu Thiếu Khanh." Người nói là một người đàn ông trên ba mươi tuổi, dáng vẻ thanh tú ôn nhu, khí chất nho sinh. Anh ta mặc cẩm bào màu đen, bội kiếm dựa hai bên ghế ngồi. "Trúc Trung Kiếm" đó nhìn có vẻ là một thanh trúc bình thường dài chừng một mét, nói là gậy đánh chó có khi cũng có người tin, nhưng nói đây là kiếm e rằng người khác không phân biệt được nổi đâu là chuôi kiếm.

Miêu Thiếu Khanh xếp thứ năm trong Hoa Ảnh Lục Kiếm, trong số bốn người có mặt anh ta xem như có bối phận thấp nhất, cho nên anh ta đứng ra trước chắp tay chào hỏi Phong Bất Giác trước.

"Ngưỡng mộ đã lâu…" Phong Bất Giác mỉm cười nói, thực ra lời thoại trong lòng anh lúc này là: Cảm giác có rất nhiều tên của đám người kỳ lạ phải nhớ…

"Thu Lan Kiếm Tô Thường."

"Đàm Hoa Kiếm Diệp Mộ Hạm."

Người giới thiệu ngay sau đó đều là nữ kiếm khách, họ đều không xưng "tại hạ", có lẽ họ cho rằng với thân phận của mình nếu dùng cách xưng hô đó trước mặt Phong Bất Giác không thỏa đáng cho lắm.

Thu Lan Kiếm Tô Thường xếp thứ tư trong Hoa Ảnh Lục KIếm, hai mươi sáu tuổi, tướng mạo tuy không được coi là tuyệt sắc, nhưng cũng được gọi là giai nhân. Vóc dáng cô ta khá nhỏ nhắn, khi đứng lên cũng chỉ có vẻ như cao khoảng một mét năm mươi. Nhưng kích thước phần trên của cô ta lại tỷ lệ nghịch với chiều cao, phải nói là điện nước đầy đủ, đắp tuyết thành đỉnh núi. Cho dù lúc này đây cô ta mặc y phục màu vàng nhạt, cổ cao bó chặt cũng khó che giấu được đường cong kiêu ngạo.

Còn Đàm Hoa Kiếm Diệp Mộ Hạm trông có vẻ lớn hơn Tô Thường mấy tuổi, khí chất nữ hán tử khó che giấu thể hiện rõ ràng, cách vấn tóc giống người đàn ông, làn da cũng rất thô ráp, ngay cả giọng điệu nói năng cũng khá thô. Đương nhiên cũng không đến mức khó phân biệt nam nữ, dù sao thì cô ta cũng không có yết hầu. Cho dù có tướng mạo anh khí bức người nhưng so với Thiếu gia Atobe, quả nhiên vẫn là cô ta nữ tính hơn.

"Xin chào hai vị nữ hiệp." Phong Bất Giác cũng đáp lại từng người.

Đối phương đã giới thiệu xong, Tiểu Thán cũng phải báo tên cho phải lẽ: "Ừm… tại hạ Vương Thán Chi, không có tên hiệu…"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.