Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 198: Chương 198: Bàn kiếm pháp ở trấn Thương Linh (13)




Editor: Nguyetmai

Thực ra không phải Tiểu Thán không có tên hiệu để báo ra, chỉ có điều danh hiệu như kiểu "Kẻ du đấu căng thẳng" nghe có vẻ không giống lắm như tên hiệu của người trong giang hồ nên có.

Trên thực tế, trong số năm người có mặt ở đây cũng chỉ có danh tiếng "cuồng đồ khó lường" đó của Phong Bất Giác có thể khai ra. Còn những danh hiệu như là "Linh Kiếm Sĩ" của Tự Vũ, "Tay súng thông minh" của Bi Linh, còn cả "Tập kích phách lối" của Thiếu gia Atobe… Ít ra trong mắt của con người ở thế giới võ hiệp này chắc chắn là ý nghĩa không rõ ràng, khó hiểu.

"Lê Nhược Vũ."

"Cổ Tiểu Linh."

Dù sao đây cũng không phải là thế giới Phích Lịch, Tự Vũ Nhược Ly và Bi Linh Tiếu Cốt dường như đều không được coi là tên, cho nên Tự Vũ và Bi Linh dứt khoát nói ra tên thật.

"Ừm…" Thiếu gia Atobe do dự hai giây, "Kim Phú Quý."

Khi nghe đến cái tên này ngay cả Phong Bất Giác cũng suýt nữa thì không nhịn được mà bật cười thành tiếng, còn Tự Vũ cũng là cố nhịn.

Tiểu Thán và Bi Linh thì hoàn toàn cười như điên, hai người họ mỗi người đập một bên vai Atobe, cười điên cuồng: "Ha ha ha… Thì ra là vậy… Ha ha ha ha ha…." Cười đến mức gần chảy cả nước mắt, khiến cho bốn NPC đứng trước mặt đều không khỏi lấy làm lạ.

"Ồ, ba vị liêu khách của ta, cậu ta bình thường là hay nói đùa nhất." Biểu tình Phong Bất Giác vô cùng tự nhiên giải thích với NPC nói: "Đây là một câu chuyện cười chỉ có họ mới hiểu, nghĩ lại nên không khỏi bật cười thành tiếng. Nếu có gì thất lễ mong chư vị chớ trách."

Lời giải thích này của Phong Bất Giác thực ra cũng không hề có sức thuyết phục, nhưng Lâm Thường bọn họ cũng không có ý truy cứu sâu, theo như họ thấy cùng lắm chính là cái tên tiểu tử có chút ẻo lả đó khai tên giả, kết quả bị đồng môn chê cười mà thôi.

Nhưng trên thực tế, Thiếu gia Atobe đúng là đã khai ra tên thật…

Khoảng giữa thế kỷ hai mốt, một người lớn lên trong thành phố lớn, được cha mẹ đặt một cái tên như vậy, mùi vị trên con đường trưởng thành thế nào không cần nhắc mọi người cũng biết rồi…

"Ha ha… Phong liêu chủ nói quá lời rồi." Lâm Thường xếp thứ nhất trong Hoa Ảnh Lục Kiếm, cũng là người lớn tuổi nhất, đương nhiên tiếp đãi người khác cũng thành thục chu đáo, sau đó ông coi như không có chuyện gì nói: "Nào nào nào… Mời ngồi, tại hạ xin nói tiếp." Ông dẫn mấy người của Phá Kiếm Trà Liêu đi vào ngồi xuống bên một cái bàn lớn trong phòng.

Phong Bất Giác vừa ngồi xuống vừa tùy cơ hành sự. Anh chuyển đề tài nói: "Đúng rồi, không biết chư vị đại hiệp mời chúng tôi lên đây có chuyện gì chỉ giáo?"

"Chỉ giáo thì không dám." Diệp Mộ Hạm nói: "Chỉ dựa tài nghệ Phong liêu chủ thể hiện ở dưới tầng khi nãy, e rằng liêu chủ còn dư sức chỉ giáo chúng tôi ấy chứ."

"Ha ha ha… Không dám, không dám." Phong Bất Giác cười cực kỳ giả tạo, trong lòng anh bây giờ đang nghĩ: Người chị em này, chắc không phải cô muốn đích thân thử công phu của tôi đấy chứ, vậy thì tôi lành ít dữ nhiều rồi…

"Ai dô... Phong liêu chủ không cần quá khiêm tốn." Lâm Thường ở bên cạnh cười nói: "Ngay cả Diệp lão gia cũng phải nhìn võ nghệ của Phong liêu chủ bằng cặp mắt khác, quả thật khó thấy. Chỉ sợ Phong liêu chủ không tìm được đối thủ trong số những người cùng thế hệ trong giang hồ."

"Không phải không phải vậy…" Phong Bất Giác mở lòng bàn tay phải ra, chỉ vào Tự Vũ nói: "Trong số những người cùng thế hệ, chỉ có vị này là lợi hại hơn tôi."

Biểu tình trên mặt bốn NPC bỗng chốc thay đổi, càng ngày họ càng thấy khó hiểu với vị Phong liêu chủ này. Từ biểu tình của anh ta không thể nhìn ra được câu nào thật câu nào giả. Cho dù từ nội dung câu nói cũng khó lòng phán đoán được thực hư ra sao.

Lấy ngay như câu nói vừa rồi, Phong Bất Giác nói y như thật, chứng tỏ vị Lê nữ hiệp này là một cao thủ lợi hại hơn cả tướng công. Vậy chẳng phải là ít nhất cũng cùng cấp bậc với Hoa Ảnh Lục Kiếm hay sao? Còn giả sử như câu nói đó là giả… Thì chính là một câu nói đùa mà thôi, ngoài việc chứng tỏ rằng vị Phong liêu chủ này có thể là bị vợ quản chặt ra thì không còn có ý nghĩa gì nữa.

Ngay cả người lòng dạ thâm sâu nhất là Lâm Thường cũng cảm thấy tình hình khó khăn. Bao năm nay, ông đã quen biết với vô số người trong giang hồ, ông biết rõ rằng… Người khó đối khó nhất chính là kiểu người giả điên giả khùng nhưng thực tế lại là kẻ lạnh lùng toan tính. Loại người này có thể dùng giọng điệu giống như cười cợt để nói thật, cũng có thể dùng thái độ nghiêm túc để nói bừa với người khác, hư hư thực thực, biến hóa khó lường, không ai biết được rốt cuộc loại người này nghĩ gì, cũng không thể suy đoán được xem họ sẽ làm ra chuyện gì.

Phong Bất Giác nói tiếp: "Đúng rồi, "Diệp lão gia" mà Lâm huynh nhắc đến có phải chính là vị tiền bối chúng tôi đã có duyên gặp mặt một lần trên con đường nhỏ ngoài trấn đó không?"

"Đúng vậy." Lâm Thường nói.

Phong Bất Giác lại thăm dò hỏi: "Ừm… Nhưng không biết vị tiền bối đó có quen biết thế nào với chư vị?"

Thực ra Phong Bất Giác biết thông tin đó vô cùng hạn chế, tuy đêm qua anh đã moi được một số tình hình cơ bản từ Mạnh Cửu, cũng biết được lão già đã từng đọ sức với mình trên con đường nhỏ đó tên là Diệp Hợi, là quản gia của Diệp phủ. Nhưng đối với Hoa Ảnh Lục Kiếm, Phong Bất Giác không hề hay biết gì. Ngay cả bốn chữ "Hoa Ảnh Lục Kiếm" này cũng là anh vừa nghe được qua những lời bàn tán khi nãy khi ở tầng một quán trọ.

Cho nên khi đưa ra câu hỏi này Phong Bất Giác dùng cách hỏi khá mơ hồ. Anh cũng không chủ động đưa tên Diệp Hợi vào, chỉ là thuận theo nội dung trong lời nói của đối phương để từng bước hỏi, dẫn dụ Lâm Thường tiết lộ thêm nhiều thông tin hơn.

Còn mặt khác, Lâm Thường và mấy người kia còn tưởng rằng vị Phong liêu chủ này chỉ từng nghe nói về Hoa Ảnh Lục Kiếm tăm tiếng lẫy lừng, chứ không biết Diệp Hợi là nhân vật gì, do đó mới hỏi như vậy.

Thế là Lâm Thường đáp: "Diệp lão gia chính là quản gia của Diệp phủ, đương nhiên bọn ta và ông ấy có quen biết. Nhưng lão nhân gia rất ít dính líu đến giang hồ, cho nên Phong liêu chủ không biết ông ấy cũng không có gì lạ."

"Ừm… Tuy chỉ là nói ra một vài tin tức mình đã biết, nhưng từ ngữ khí của ông ta có thể suy đoán ra rằng… Hoa Ảnh Lục Kiếm họ cũng là người của Diệp phủ…" Phong Bất Giác thầm nghĩ, "Khách sáo mời tụi này lên đây như vậy có lẽ là do ông già Diệp Hợi đó đã nói qua với họ rồi…" Bỗng một ý nghĩ lóe lên trong đầu: "Nhưng tại sao mời mình lên ngay khi vừa vào quán trọ chứ? Từ lời Diệp Mộ Hạm nói có thể nhận ra có lẽ là họ đã âm thầm quan sát động tĩnh rồi…" Kết luận dường như chỉ có ngay sau đó: "Hừ, họ muốn tận mắt chứng kiến xem thực lực của mình và mọi người thế nào rồi mới quyết định có giao thiệp hay không sao…"

Chỉ loáng một cái đã có rất nhiều suy nghĩ lướt qua trong đầu, toàn bộ đã được Phong Bất Giác sắp xếp đâu vào đấy. Còn biểu tình của anh, bao gồm cả ánh mắt, dường như đều không có gì thay đổi. Từng sợi dây thần kinh, mỗi phần cơ trên khuôn mặt anh đều giống như con tắc kè hoa ngụy trang, chỉ cần anh muốn liền có thể làm được đến mức hỷ nộ ái ố không hiện ra mặt. Gương mặt như cười như không, nghiêm túc nhưng hài hòa cũng có thể nói là một kiểu tài năng thiên bẩm.

"Ồ... Chẳng trách, chẳng trách…" Phong Bất Giác lại giả bộ đáp lại.

Lâm Thường nói tiếp: "Mời chư vị đến đây cũng là ý của Diệp lão gia. Ông ấy bảo ta và các sư đệ sư muội sắp xếp chỗ cho các vị trong quán trọ." Ánh mắt ông quét qua một vòng trong căn phòng: "Căn phòng chữ Thiên hiệu Bính này vốn là phòng của Diệp lão gia, nhưng từ khi đến trấn ông ấy gần như chưa đặt chân vào đây, vẫn luôn để trống. Còn về nguyên nhân… Chắc hẳn Phong liêu chủ và các ngài đều biết. Cho nên, Diệp lão gia muốn thuận nước đẩy thuyền, nhường lại căn phòng này cho Phong liêu chủ, mời năm vị ở tạm đây hai ngày, nếu các vị không chê…"

"Làm gì có chuyện đấy, đây chính là việc tại hạ cầu còn không được." Phong Bất Giác thể hiện biểu tình vô cùng cảm kích: "Tại đây tại hạ cảm tạ thịnh tình của bốn vị và Diệp lão gia." Nhưng thực ra lúc này trong lòng anh Giác đang nghĩ: Cái lão già đó cũng lợi hại thật đấy. Cả ngày ăn gió hít sương, không ngủ không nghỉ… Chẳng lẽ đó chính là sự tồn tại trong truyền thuyết dùng ngồi thiền thay ngủ, uống vài ngụm gió sương có thể cầm cự được dăm ba ngày hay sao?

"Không cần khách khí." Lâm Thường nói: "Thiếu niên anh hùng giống như Phong liêu chủ, Diệp phủ chúng tôi đương nhiên là vui mừng kết giao rồi."

"Khách sáo xong rồi, cũng cho lợi lộc rồi, có thể nhắc đến chuyện đó rồi chứ?" Lúc này Diệp Mộ Hạm không nóng không lạnh chen vào một câu.

Ngữ khí của cô ta tuy bình thường, nhưng câu nói này vẫn khá động chạm, Lâm Thường vội vàng ra mặt cứu vãn, nói tiếp một câu: "Hà hà, Phong liêu chủ, không giấu liêu chủ, đúng là có một chuyện, chúng tôi cần liêu chủ giúp đỡ."

Phong Bất Giác ngửi thấy có mùi flag nhiệm vụ. Anh lập tức tiếp lời: "Ngài cứ nói đừng ngại."

"Ừm… Ta nghe nói Diệp lão gia nhắc tới, Phong liêu chủ, là người tư chất trời phú nội lực thuần dương?" Lâm Thường hỏi.

Phong Bất Giác nghĩ tới kỹ năng mình từng xuất ra khi so tài cùng Diệp Hợi, lập tức hiểu ra, tám phần là đối phương đã trúng kỹ năng chiến đấu của thuộc tính hỏa nên liền đưa ra phán đoán cái gì mà "tư chất thiên phú nội lực thuần dương". Điều này giống với lý thuyết Phong Bất Giác là cái gì mà "khống chế khí quanh mình, biến không thành có", đều là dựa trên những thông tin sai lệch để đưa ra tổng kết sai lệch.

"Điều đó còn chưa rõ ràng hay sao?" Phong Bất Giác hỏi ngược lại.

Câu nói này của anh chẳng khác gì chưa trả lời. Rõ ràng cái gì? Rõ ràng là thế? Hay rõ ràng không phải là thế?

"Sư huynh, chuyện này cứ để muội tự nói đi." Lúc này đột nhiên Tô Thường lên tiếng, và chuyển sang nhìn Phong Bất Giác nói: "Không giấu gì Phong liêu chủ, lần này là ta có chuyện cầu xin liêu chủ." Cô ta hơi ngưng lại một lát rồi nói tiếp: "Tháng trước, tâm pháp tu luyện của ta, "U Minh Quyết" đã lên đến đỉnh cao của tầng bảy. Nhưng vì nội lực có hạn cho nên không thể dựa vào sức mạnh của bản thân để phá huyền quan." Sắc mặt cô ta có vẻ khó coi: "Do ta phụ trách tư chất thiên phú nội lực thuần ưng, nếu cố ép phá khí quan thì buộc phải có một người nội lực chí dương chí cương, có thể hỗ trợ cho nội lực thuần dương trong lúc ta vận công phá quan…"

Tô Thường cũng không còn cách nào khác nên mới đi cầu xin người khác. Sự trưởng thành và tư chất căn cốt nội lực có mối quan hệ nhất định với nhau, giả sử hoàn toàn dựa vào bản thân cô ta, dùng phương pháp thông thường để luyện thì chỉ e là nhanh nhất cũng phải đến sau ba mươi tuổi mới có thể đạt đến cảnh giới tầng tám U Minh Quyết.

"Ừm…" Phong Bất Giác cắt ngang lời cô ta, dùng ánh mắt cổ quái nhìn quét qua một lượt tất cả những người có mặt. "Vị… Tô nữ hiệp này, chẳng lẽ hai vị sư huynh của cô…"

Lúc này Lâm Thường nói: "Phong liêu chủ không biết đó thôi, muốn khống chế nội lực bẩm sinh thuần ưng của sư muội ta người thường không thể làm được. Ít nhất phải là người luyện công đồng tử, hơn nữa nội công tu vi mười năm trở lên, luyện võ học tâm pháp dương cương."

"Nội lực của tại hạ cũng thiên về ưng nhu." Miêu Thiếu Khanh nói bổ sung, "Còn tuy đại sư huynh là nội lực dương cương, nhưng huynh ấy đã kết hôn, không phù hợp với điều kiện."

"Ta cũng kết hôn rồi…" Phong Bất Giác lập tức nói.

"Chuyện đó thì không sao cả, bởi vì Phong liêu chủ là tư chất bẩm sinh nội lực thuần dương, căn cốt khác với người thường." Tô Thường tiếp lời.

"Ừm…" Phong Bất Giác vẫn đang nghĩ cách: "Đúng rồi, chư vị nếu đã gọi là Hoa Ảnh "Lục" Kiếm, thì chắc vẫn còn nhị kiếm nữa…"

"Ồ, lục sư muội Lộc Thanh Ninh của ta lại là con gái." Miêu Thiếu Khanh đáp: "Nhị sư huynh Vô Ảnh Kiếm Thương Phi lại tu luyện nội công tâm pháp Ưng Dương Điều Hòa."

"Ha… Ha ha… Nay trong quán trọ Thương Linh này anh hùng hào kiệt đầy đủ…" Phong Bất Giác cười gượng, vẫn hy vọng có thể cố qua được.

Đương nhiên bản thân anh cũng biết chuyện này e là rắc rối.

Giang hồ tuy lớn, nhưng được xưng tụng là cao thủ, nay cơ bản đều đã tề tựu tại đây. Nếu trong quán trọ này còn có người khác phù hợp thì dù là đe dọa hay dụ dỗ, mấy người này của DIệp phủ đã sớm xử lý xong rồi. Sở dĩ họ đến cầu xin Phong Bất Giác thì trăm phần trăm chính là hoàn toàn không có người phù hợp với điều kiện.

Đối với người tập võ, thăng cấp cảnh giới chính là chuyện đại sự hàng đầu. Nếu đến năm ba mươi tuổi Tô Thường mới có thể đột phá tầng tám của U Minh Quyết thì quãng thời gian mấy năm sau đó, cô ta chỉ có một sự lựa chọn, đó là luyện một loại võ công khác để hỗ trợ tâm pháp. Bởi vì cho dù cô ta có tiếp tục tu luyện U Minh Quyết vốn có, thì cũng khó có được tiến bộ quá lớn, sẽ đột nhiên lãng phí quang ưng. Nói nghiêm trọng hơn là mấy năm bỏ lỡ này sẽ gây ảnh hưởng đến cảnh giới cao nhất cô ta có thể đạt được lúc sinh thời.

Lục kiếm tình như thủ túc, vì chuyện của Tô Thường, họ cũng vô cùng phiền não. Thực ra nếu Tô Thường căn cốt bình thường thì cũng không nhiều chuyện rắc rối đến thế. Trong lục kiếm chọn đại một người giúp cô ta hộ pháp phá quan, thì sẽ qua được điểm thắt này. Nhưng ai bảo cô ta lại là nội lực bẩm sinh thuần ưng…

Thế là, Phong Bất Giác trở thành sự lựa chọn duy nhất ở thời điểm hiện tại sau hàng loạt những cơ duyên trùng hợp.

Nếu đêm qua anh xuất ra một kỹ năng bất kỳ khi dùng chiêu, chỉ cần không phải là kỹ năng hỏa, thì sẽ không phức tạp thế này, ví dụ như thuộc tính băng… Có lẽ Diệp Hợi sẽ không hiểu lầm Phong Bất Giác là truyền nhân của Huyền Minh thần chưởng gì đó.

Vấn đề là, nay anh đã bị hiểu lầm là kẻ nội lực bẩm sinh thuần dương, anh không thể bây giờ lại thừa nhận mình căn bản không có nội lực, hơn nữa còn hoàn toàn không biết võ công được? Một khi tin tức này lọt ra ngoài, thì anh ra khỏi cửa sẽ bị người ta đánh chết ngay.

Thấy dáng vẻ Phong Bất Giác dường như là rất khó xử, Diệp Mộ Hạm lập tức vỗ bàn: "Tiểu tử! Chúng ta thành tâm cầu xin ngươi, nhưng ngươi lại ra sức từ chối! Vậy là có ý gì? Chẳng qua chỉ là độ chút chân khí cho sư muội ta mà thôi, có gì khó khăn đâu chứ? Cũng không làm giảm căn cơ của ngươi, cùng lắm thì sau khi xong chuyện Diệp phủ chúng ta sẽ tặng ngươi mấy viên đại hoàn đơn, coi như là trả lại ngươi chút chân nguyên!"

Diệp Mộ Hạm từ đầu đến cuối vẫn giữ thái độ kiêu căng, cô ta thẳng tính, nói chuyện cũng bộc trực. Chẳng qua đó cũng không thể nói là tật xấu gì, một người nhanh mồm nhanh miệng mà thôi. Về bản chất thường đều không xấu. Hơn nữa, cô ta cũng được coi là đệ nhất nữ kiếm khách giang hồ, lại là muội muội ruột của Diệp Thừa, nếu không có sự kiêu ngạo đó thì rõ ràng là không bình thường.

"Không phải anh ta không muốn giúp." Lúc này Tự Vũ đột nhiên lên tiếng, "Là muốn mà chẳng giúp được."

"Chuyện đó là sao?" Diệp Mộ Hạm nhìn Tự Vũ, lập tức hỏi.

"Võ học bản môn tu luyện có chút khác biệt với bất cứ môn phái nào trong võ lâm hiện nay, chắc chư vị cũng để ý thấy, nội lực, công pháp của chúng tôi, từ ngoài nhìn vào không thể hiện ra một chút nào cả." Tự Vũ bắt đầu chém gió.

"Quả đúng vậy… Võ công của chư vị hoàn toàn không để lộ dấu vết gì." Lâm Thường gật đầu nói tiếp.

"Anh ta…" Tự Vũ liếc mắt nhìn Phong Bất Giác: "Anh Giác… Đúng là nội lực bẩm sinh thuần dương, hơn nữa thiên phú dị bẩm, tự sáng lập môn phái. Nhưng anh ta luyện công pháp tự mình lĩnh ngộ ra. Đối với các võ học khác, ngay cả kiến thức cơ bản nhất anh ta cũng không có, cho nên hoàn toàn không biết độ chân khí, vận công hộ pháp như thế nào." Cô khẽ thở dài một tiếng: "Ài… Không phải là anh Giác không muốn giúp, mà là chuyện chư vị muốn anh ta làm có chút làm khó người khác."

"Ha ha! Lúc then chốt vẫn là cô đáng tin cậy!" Phong Bất Giác mừng thầm trong lòng.

Nếu Tự Vũ giải vây cho mình, thì Phong Bất Giác cũng đúng lúc bày ra dáng vẻ của cửa hàng trưởng Urahara, trầm giọng nói: "Đúng là như vậy… Võ công của ta dùng để giết người, không phải dùng để…"

"Ha ha, là vậy à…" Lâm Thường cười cắt ngang: "Vậy thì không lo, nếu Phong liêu chủ không ngại thì để Lâm Thường ta truyền cho cậu một bộ nội công tâm pháp cơ bản nhất, lâu nhất là nửa ngày, Phong huynh sẽ có thể nắm vững được cách vận khí độ nguyên."

Phong Bất Giác thầm nói: Đệch, buộc phải làm rồi! Ta không thể không giúp rồi!

"Nếu đã như vậy, tiểu đệ đương nhiên không thể chối từ. Chư vị xin hãy yên tâm, Phong mỗ nhất định sẽ dốc toàn sức lực tương trợ Tô nữ hiệp thần công tiến thêm một bước." Phong Bất Giác bày ra dáng vẻ vui vẻ tiếp nhận, đến khi bốn người trước mặt sắc mặt đều vui vẻ trở lại, anh mới chuyển đề tài: "Nhưng mà… nếu tôi lĩnh giáo tâm pháp từ Lâm sư huynh, thì coi như là đã học võ công của Diệp phủ, không biết Diệp đại hiệp có…"

"Phong thiếu hiệp xin hãy yên tâm, ta truyền thụ cho cậu, chỉ là tâm pháp nhập môn của đệ tử Diệp phủ, chứ không phải thứ bí mật gì trong môn, gia chủ đương nhiên sẽ không để ý." Lâm Thường trực tiếp nói: "Hơn nữa, nay gia chủ đã sắp quyết đấu, chút chuyện nhỏ này… Mà lại gửi bồ câu chuyển thư xin chỉ thị thì hình như không được thỏa đáng cho lắm."

"Chẳng qua chỉ là người học võ trao đổi kỹ nghệ với nhau mà thôi, cũng không phải thu nhận ngươi làm đệ tử." Lúc này Diệp Mộ Hạm lại dùng một phương thức tương đối trực tiếp và khó nghe để nói ra: "Nếu Phong liêu chủ thấy chuyện này sẽ khiến người khác nắm được điểm yếu, nói là ngươi được Bích Không Kiếm chỉ giáo, thì ngươi có thể dạy lại sư huynh ta chút công phu vặt vãnh để đáp lễ lại là được."

"Ha ha… Diệp nữ hiệp chê cười rồi, Phong mỗ đâu có kỹ nghệ gì để dạy cho Lâm đại hiệp chứ…" Phong Bất Giác vẫn khách sáo đáp lại.

Anh biết rất có thể đây là một nhiệm vụ có thể học được một loại kỹ năng nào đó, nhưng anh không thể chấp nhận ngay được, bởi vì Lâm Thường nói là "nửa ngày" sau là học được, thì có nghĩa là nếu nửa ngày sau chuyện anh không có nội lực sẽ bị vạch trần.

Cho nên suy nghĩ của Phong Bất Giác là… Kéo dài thời gian, đợi anh nghĩ được cách rồi nhận nhiệm vụ này sau. Câu nói vừa nãy của anh là muốn đối phương xin ý kiến của Diệp Thừa, người vẫn chưa xuất hiện tại trấn, mất khoảng một ngày rưỡi cũng được, nhưng không ngờ Lâm Thường lại nói ngay là không cần xin ý kiến, lần này lại phải kiếm một cái cớ khác rồi.

"Lâm đại hiệp, không biết có thể đợi đến ngày mai mới truyền thụ tâm pháp cho tướng công ta được không?" Tự Vũ lại lên tiếng nói.

"Ồ? Tại sao lại thế?"

"Bản môn công pháp có một vài điểm đặc biệt, khi nãy anh Giác thi triển ở dưới lâu chư vị cũng đều thấy cả rồi." Tự Vũ bình tĩnh trần thuật, hoàn toàn không nhận ra được là cô đang bịa chuyện: "Tuy lợi hại nhưng cũng phải trả giá nhất định, nguyên do cụ thể ta cũng không tiện nói, chỉ là trong ngày hôm nay, e là anh ta…"

"Đúng đúng! Chính là như vậy!" Phong Bất Giác bỗng nhiên cao giọng cắt ngang Tự Vũ, và nháy mắt ra hiệu với cô, đương nhiên, đó cũng là một phần của màn kịch.

Bốn người đối diện thấy vậy lập tức tin chuyện này là thật. Bởi vì dáng vẻ của Phong Bất Giác dường như là nếu Tự Vũ còn nói tiếp thì sẽ bại lộ nhược điểm của thần công nào đó của Phá Kiếm Trà Liêu bọn họ vậy.

"Ồ, ha ha… nếu hôm nay không tiện thì đợi thêm một ngày nữa cũng không sao." Lâm Thường nói: "Tứ muội chắc cũng không ngại đợi thêm một ngày chứ?"

"Đương nhiên." Tô Thường đáp, và chắp tay về phía Phong Bất Giác: "Tại đây Tô Thường tạ ơn Phong liêu chủ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.