Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 201: Chương 201: Bàn kiếm pháp ở trấn Thương Linh (16)




Editor: Nguyetmai

Dùng hai chữ "kinh khủng" để hình dung gương mặt đó là hoàn toàn phù hợp.

Nhìn có vẻ như… Là gương mặt của một người già đã sống hơn ba trăm năm, hơn nữa mức độ lão hóa còn liên tục trầm trọng hơn.

Nói như vậy, Phong Bất Giác liền không nhịn được đánh giá vài câu về tướng mạo của người này, bởi vì trong đầu anh lúc này hiện lên toàn những từ ngữ cực kỳ cay nghiệt ngoa ngoắt, nhưng anh chỉ có thể tương đối uyển chuyển mà cảm thán nói: "Thật giống như hiện trường tai nạn xe cộ vô cùng thê thảm…" Anh mở to mắt, lắc đầu: "Tôi không có cách nào dời mắt nhìn đi chỗ khác được."

Chủ nhân của khuôn mặt ở phía sau cái cây đó về mặt cài đặt rõ ràng là thuộc hệ "quái vật". Loại này ngay từ đầu đã bị hệ thống thiết lập là sự tồn tại đối địch với người chơi, đều sẽ bỏ qua một số lời nói coi thường của người chơi một cách có lựa chọn, ví dụ như những từ Phong Bất Giác nói như "khoa học viễn tưởng, thế giới quan, tai nạn xe cộ…" con quái vật này đều không ý kiến. Những lời đó cũng sẽ không kích hoạt flag gì hay thay đổi mô thức hành vi của con quái vật này.

"Các người… Đang tìm kiếm "chùa Tàng Linh" sao?" Khuôn mặt già nua đó hỏi.

"Đúng vậy." Phong Bất Giác lập tức trả lời.

Tự Vũ nhìn Phong Bất Giác, thực sự khâm phục từ tận đáy lòng, cô thầm nghĩ: Rõ ràng là mới chỉ nghe nói đến cái tên "chùa Táng Linh" hai giây trước, nhưng lại có thể không hề do dự mà trả lời đối phương, hơn nữa vẻ mặt còn không hề có bất cứ dấu hiệu gì là đang nói dối…

"Ha ha ha…" Gương mặt quỷ dị đó cười, sau đó, từ phía sau cái cây liền phát ra tiếng chuông… Leng keng… Leng keng…

"Các người không có chuông, sao tìm được chứ?" Lúc này gương mặt quỷ dị kia giơ cánh tay lên, thò ra từ phía sau thân cây. Lúc này có thể nhìn ra được, cô ta mặc một chiếc áo vải màu trắng rất bình thường, nhìn từ ống tay áo để lộ ra, chiếc áo này của cô ta rất sạch sẽ chỉnh tề.

Trong sự tưởng tượng của Phong Bất Giác, cánh tay của người đang đứng trước mặt anh đây nhiều khả năng là băng vải quấn thịt thối rữa của xác ướp mới đúng, không ngờ lại là như vậy. Nhưng anh không băn khoăn mãi vấn đề này, bởi vì ánh mắt anh đã ngay lập tức bị chiếc chuông trong tay đối phương thu hút.

Đó là một chiếc chuông nhỏ có thể cầm trong lòng bàn tay, có màu bạc, ánh sáng mặt trời xuyên qua khẽ lá của tán cây chiếu lên chiếc chuông, phản xạ lại ánh sáng vô cùng chói mắt.

"Có cái chuông này của ngươi thì có thế tìm được chùa Táng Linh sao?" Phong Bất Giác hỏi.

"Đúng vậy, phải lấy được chuông mới có thể tìm được cửa chùa." Gương mặt quỷ dị đó nói, "Ngươi có muốn có nó không?"

"Sao? Nghe ý tứ thì ngươi có thể đưa cho ta?" Phong Bất Giác lại hỏi.

"Có thể chứ, he he he…" Gương mặt đó lại cười, xét về mặt ý nghĩa nào đó, còn đáng sợ hơn cả khi không cười: "Ngươi đi tới đây, ta sẽ cho ngươi."

"He he he… Được thôi." Phong Bất Giác mặt tươi cười lấy từ trong balo ra chiếc Ghế Gãy của mình ra…

Gương mặt kỳ quái đó cũng không biết có cảm giác gì, có lẽ cô ta nhất thời không hiểu, đối phương lấy ra một món vũ khí làm gì. Đến khi Phong Bất Giác đến gần cách cô ta chừng ba mét, dường như cô ta nhận ra điều gì đó hỏi: "Đợi đã… Thứ người cầm là cái gì đấy?"

"Ồ. Cái này ấy à?" Vẻ mặt Phong Bất Giác vẫn thản nhiên như không: "Cái ghế."

"Ngươi lấy cái ghế ra làm gì?"

"Ta đứng lâu rồi, muốn ngồi một chút." Phong Bất Giác đáp: "Lấy được chuông rồi, ta sẽ chuẩn bị ngồi xuống nghỉ ngơi."

Gương mặt đó tỏ vẻ nghi hoặc: "Được… Ngươi qua đây…"

Tự Vũ đứng yên tại chỗ, nhìn tình hình bên đó, trong lòng thấy hơi buồn cười. Cô đoán, cũng chỉ có Phong Bất Giác mới có thể tạo ra hiệu quả gây cười trong bầu không khí này… Nhưng Tự Vũ cũng không buông lỏng cảnh giác, nếu con quái vật đó đột ngột làm ra hành động tấn công bất ngờ nào thì Tự Vũ sẽ có thể phản ứng được và tiến lên chi viện ngay tức khắc.

Phong Bất Giác nhanh chóng đi đến bên cạnh cái cây đó, lúc này mỗi bước đi của anh đều dồn trọng tâm lên chân sau. Mỗi bước đi đều đặt đầu ngón chân chạm đất, nhón xuống mấy cái, rồi mới giẫm xuống. Khi đã chắc chắn dưới đất không có thứ gì tương tự như là cái bẫy sẽ sập xuống thì mới bước tiếp.

"Ngươi lại đang làm cái gì vậy?" Gương mặt kia hỏi.

Phong Bất Giác đáp: "Vươn rộng chân ra đi thử, xem có bệnh gì hay không."

"Chân của ngươi có bệnh hay không mà ngươi cũng không biết à?" Gương mặt kia bỗng nhiên lộ vẻ dữ tợn: "Có phải ngươi đang nghi ngờ ta gài bẫy hại ngươi không?"

"Đương nhiên là không phải vậy rồi." Phong Bất Giác bình tĩnh đáp: "Chân có bệnh hay không phải đi hai bước mới biết được." Anh nói đến đây lại giống như thái không bộ của MJ*, di chuyển về phía sau mấy phân, "Ngươi xem đi… Đây gọi là đi hai bước…"

(*) MJ hay Michale Jackson.

Cuối cùng Tự Vũ cũng không nhịn được bật cười thành tiếng.

Con quái vật đó ngu hoàn toàn luôn, chuyện quái gì đây? Người này dùng động tác đi về phía trước để dịch chuyển về phía sau hay sao?

"Được rồi, ngươi mau qua đây đi, không muốn cái chuông nữa hả?" Ánh mắt và giọng điệu của con quái vật đó đều lộ ra sự khẩn thiết và tham lam.

Phong Bất Giác quan sát thăm dò qua lời nói và sắc mặt, rồi lại nhìn tình hình xung quanh, cơ bản loại trừ được khả năng có cái gì đó tương tự như cái bẫy tồn tại ở đây, cho nên anh thầm nghĩ… Chắc chắn vấn đề nằm ở cái cây đó.

"Ta có thể hỏi… Tại sao ngươi lại giấu mình đằng sau cái cây đó không?" Phong Bất Giác hỏi.

"Ngươi tự đến xem… Không phải là biết sao?" Gương mặt kia đáp.

Lúc này Phong Bất Giác đã đến rất gần, chỉ cần tiến về phía trước mấy mét nữa thôi là đã có thể nhìn thấy được tình hình phía sau thân cây rồi, nhưng anh vừa chuẩn bị di chuyển sang ngang thì gương mặt đó dường như phát hiện ra được có điều bất thường, nó lập tức quát lên: "Đứng im! Ngươi dịch sang đó làm gì?"

"Thì nhìn xem tại sao ngươi lại ẩn sau thân cây thôi." Phong Bất Giác vừa đáp vừa giữ khoảng cách vòng qua bên cạnh, muốn nhìn tình hình phía sau cái cây.

Không ngờ, gương mặt đó cũng di chuyển theo chuyển động của anh, dán vào cái cây di chuyển xoay vòng, vẫn chỉ lộ ra phần đầu và một cánh tay.

"Không được vòng qua đây!" Gương mặt đó thấy tình thế không ổn, bắt đầu sợ hãi nói: "Đi thẳng theo thân cây đến đây, nếu không ta sẽ hủy cái chuông này."

Con quái vật này đã quên mất một chuyện, khi cô ta di chuyển theo Phong Bất Giác, thay đổi góc độ ẩn náu của mình, Tự Vũ đã bước vào vùng điểm mù quan sát của nó. Đúng lúc này, Tự Vũ đã bắt đầu di chuyển, tiến lên áp sát bên kia thân cây.

Từ góc độ đứng của Phong Bất Giác, đương nhiên là nhìn thấy Tự Vũ đang làm gì, nhưng biểu tình và ánh mắt của anh chàng này không hề có xu hướng bán đứng đồng đội, trên mặt anh không hề có bất cứ sự căng thẳng và chột dạ nào.

"Được, ta đến luôn nhá! Đến thật luôn đấy!" Phong Bất Giác hơi cất cao giọng, nói mấy câu linh tinh không đầu không cuối: "Bây giờ ta sẽ bước một bước lớn... Đến đó." Anh kéo dài ngữ điệu, nhưng bước chân lại không hề động đậy.

Đó cũng coi như là kéo dài thời gian, đồng thời cũng để yểm hộ cho Tự Vũ.

Thực ra Tự Vũ không cần sự yểm hộ khiến người khác bật cười như vậy. Chỉ khoảng mười giây, cô đã nhanh chóng và lặng lẽ đi vòng đến góc gương mặt quỷ quái kia đang ẩn náu.

Cảnh tượng đập vào mắt khiến Tự Vũ kinh hãi trong lòng, và không khỏi cau mày lại, cô lập tức cất cao giọng nói với Phong Bất Giác: "Cô ta chỉ có đầu và một cánh tay thôi, cổ và cánh tay đều mọc ra từ thân cây, đừng lại gần cái cây đó!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.