Editor: Nguyetmai
“Ha! Ta biết ngay mà!” Phong Bất Giác nghe vậy liền lạnh giọng quát tháo: “Yêu nghiệt! Còn không mau hiện chân thân!” Anh quát tháo rất có khí thế, nhưng hành động vẫn không hề có ý tiến lại gần đối phương.
Con quái vật đó cũng rất dứt khoát, nếu đã không giả vờ tiếp được nữa thì nó cũng từ bỏ sự ngụy trang sứt sẹo này. Chỉ thấy gương mặt vàng vọt nhăn nheo đó nhanh chóng biến đổi, toàn bộ những nếp nhăn thô ráp và dày đặc trên mặt đều biến thành hoa văn vỏ cây.
Không bao lâu sau, cái đầu “trốn” sau cái cây và cánh tay vươn ra kia liền biến thành hai cành cây trên thân cây. Còn trên phần đầu cành cây biến thành “cánh tay” kia có treo một cái chuông nhỏ.
Cùng lúc đó, trên thân cây, ở phía hướng về Tự Vũ, bỗng nhiên xuất hiện hai khe nứt hẹp dài, có màu như màu máu đen. Nó giống như một đôi mắt, dữ tợn mở ra, mí mắt của nó chính là vỏ cây, còn dưới lớp vỏ cây lại thực sự có một đôi đồng tử khổng lồ màu mực.
“Ngươi thích xen vào việc của người khác đến vậy sao?” Giọng nói nặng nề trầm thấp lần này trực tiếp truyền đến từ trong thân cây, “Có bản lĩnh thì ngươi tới đây…”
Tự Vũ không đáp lại, cô không có gì để nói cả, chỉ dùng hành động để đáp lại.
Chỉ thấy mũi kiếm Phong thánh lóe lên, cô vung kiếm chém, một luồng kiếm khí mang theo linh năng đột nhiên lao ra. Cũng không biết rốt cuộc uy lực của chiêu này lớn đến đâu, mà lại có thể phá không chém ra một vết chém dài chừng hơn hai mét trên thân cây.
Cái cây đại thụ này rõ ràng là không thể di chuyển hay tránh né, thân cây sững sờ chịu một đòn, vết chém rạch vỏ cây, thế mà lại có dòng máu màu đen chảy ra.
“A!” Từ trong cái cây truyền ra tiếng kêu thảm thiết, dường như con quái vật này đang trải qua sự đau đớn khổ cực kỳ to lớn.
Lúc này Phong Bất Giác đã đi vòng qua bên kia đến bên cạnh Tự Vũ, anh biết rằng, chỉ cần giữ được khoảng cách mấy mét với cái cây này là sẽ không có gì uy hiếp lớn cả, vậy nên anh rất yên tâm chạy vòng qua nó.
“Năng lực phòng ngự hình như rất kém…” Phong Bất Giác nói thầm: “Phạm vi tấn công dường như cũng rất thấp, ừm…” Anh quay sang nhìn Tự Vũ: “E là năng lực sát thương của nó cực kỳ mạnh, giả sử lại bên cạnh nó thì rất có khả năng bị một đòn chết ngay.”
“Chiêu vừa nãy của tôi có thời gian CD không dài, nhưng cần tiêu tốn chút linh lực.” Tự Vũ hiểu ý Phong Bất Giác, nhưng cách thức tấn công từ xa của cô quả thực có hạn chế.
“Ừm, vậy nên… Cứ giao cho tôi đi.” Phong Bất Giác mỉm cười nói, lúc này biểu tình trên mặt anh có thể nói là rất mong chờ.
Tự Vũ nghe vậy liền thu kiếm lại: “Vậy thì xin mời.”
“Các ngươi…” Cây đại thụ đó dường như nhận ra được vẻ mặt không có gì là thân thiện trong mắt Phong Bất Giác, lập tức hỏi: “Ngươi… Định làm gì…”
“Đừng sợ. Hỏi ngươi mấy câu thôi mà.” Phong Bất Giác nói xong, đặt cái ghế gãy xuống, sau đó quỳ một gối xuống đất, mở balo lấy ra Tính xấu của tiểu thư Moxxi đặt lên trên mặt ghế, rồi nhắm chuẩn vào mục tiêu khổng lồ, không thể cử động ở cách đó mấy mét.
Tự Vũ lạnh lùng đứng ở bên cạnh nhìn, cô thực sự chưa từng thấy người chơi lại còn có thể nói ra kiểu lời thoại như “Đừng sợ” với quái vật như vậy, càng chưa từng tưởng tượng xem cảnh tượng đó sẽ như thế nào.
“Nếu ta không muốn trả lời thì sao…” Con quái vật vẫn đáp lại với giọng điệu hung ác.
Đoàng đoàng đoàng… Tiếng súng đã trả lời câu hỏi của nó.
Phong Bất Giác khẽ bóp cò, mấy phát đạn chớp mắt lao ra từ họng súng. Thuộc tính khẩu súng này của anh là hỏa, còn chú thích đặc biệt viết rõ là “đặc biệt thích hợp để hủy diệt thân thể“. Rõ ràng là cho dù cái cây này là động vật hay thực vật thì cũng đều là loại hình quái vật bị loại vũ khí này khắc chế nghiêm trọng.
“A! A! A…” Con quái vật đó điên cuồng gào lên không ngừng, chỉ mấy phát đạn đã để lại mấy đốm lửa trên thân nó. Nếu không phải là máu đen chảy ra từ trên vỏ cây của nó dập tắt lửa thì chỉ e cả cơ thể nó đã bốc cháy rồi.
“Nếu ngươi không muốn biến thành củi nhóm lửa thì bắt đầu từ bây giờ, ta hỏi ngươi trả lời…” Phong Bất Giác dùng hành động thực tế khiến đối phương không thể từ chối. Anh liền hỏi: “Đầu tiên, nói xem ngươi là yêu quái phương nào, tên tuổi là gì?”
“Không biết.” Con quái vật đó đáp.
“A ha! Giỏi lắm!” Phong Bất Giác lập tức chuẩn bị nổ súng lần thứ hai.
“Đợi đã! Ta nói thật đấy!” Con quái vật vội vàng giải thích nói.
“Vậy à… Được thôi, dù sao thì ngươi tên là gì cũng không quan trọng.” Phong Bất Giác ngẩng đầu lên. Tạm thời từ bỏ tư thế ngắm bắn: “Vậy thì… Trước tiên hãy nói với ta vừa rồi ngươi nói “Bất quy lâm” là có ý gì?”
Con quái vật đó suy nghĩ mấy giây, sau đó hỏi ngược lại: “Ta nói xong ngươi có tha cho ta không?”
Cạch cạch cạch…
“A! Được! Ta nói! Mau dừng lại!” Con quái vật đó bị đánh kêu ầm lên cầu xin.
Nó lại im lặng một lúc, dường như là đang đợi sự đau khổ biến mất, sau đó mới nói: “Mấy chục năm trước, vì vô cùng sợ hãi cánh rừng này cho nên các thôn dân dưới trấn đã đặt cho nơi đây cái tên “Bất Quy Lâm“. Gần như không ai dám vào cánh từng này, vì vào rồi… cũng không ra được.”
“Bởi vì trong rừng này có rất nhiều yêu quái giống như ngươi hả?” Phong Bất Giác hỏi.
“Có, nhưng không nhiều.” Cái cây đó cười lạnh nói: “Ta cũng không biết ta có được coi là yêu quái không. Vốn dĩ ta cũng chỉ là một cái cây già trong khu rừng này, chỉ vì oán khí của “đứa trẻ đó” quá nặng nề, cho nên cả cánh rừng đều bị bao trùm trong đó, bị ảnh hưởng, nên ta mới bị biến thành thế này…” Nó nói đến đây, những vết nứt trên thân cây bị Tự Vũ chém bỗng nhiên nứt ra, sau đó một đợt máu đen trào ra, thứ trong thân cây cũng hiện ra trước mặt Phong Bất Giác và Tự Vũ.
Thì ra trong thân cái cây đó chứa đầy người chết, tướng chết của những người đó vô cùng đáng sợ, vẻ kinh hoàng đọng lại trên mặt. Mỗi cái xác chết đều không đầy đủ chân tay, nhưng thối mà không rữa. Tất cả xác chết đều quện vào nhau như cái quẩy xoắn, không ngừng chảy máu ra bên ngoài.
“Những thôn dân của trấn Tàng Linh này đều là tự làm tự chịu, con cháu đời sau của chúng cũng gặp phải báo ứng.” Con quái vật vừa nói vừa đậy những vết nứt đó lại, “Các người cũng là đạo sĩ bắt ma thôn dân tìm đến đúng không?”
Phong Bất Giác nói: “Yêu quái cây trên một ngọn núi cũng biết trên đời có đạo sĩ à?”
“Nhiều năm trước, có rất nhiều cao tăng đắc đạo, đạo sĩ ngao du bốn phương, còn có cả pháp sư chuyên bắt quỷ đến đây… Không đếm nổi có bao nhiêu người, kết quả vẫn đều chết trong tay của “đứa trẻ đó“.” Con quái vật đó đáp.
“Vừa rồi nó nói là Tàng Linh?” Lúc này Tự Vũ chen vào một câu.
Phong Bất Giác cũng đang muốn hỏi cái này, anh lại nói với con quái vật: “Rõ ràng tiểu trấn dưới núi tên là trấn Thương Linh, nhưng tại sao ngươi lại nói là trấn Tàng Linh?”
“Nơi đây vẫn luôn có tên là trấn Tàng Linh, đổi thành trấn Thương Linh từ khi nào chứ?” Con quái vật đáp.
Phong Bất Giác nhìn Tự Vũ, đè thấp giọng xuống nói: “Mấy chục năm trước… Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó. Sự thật thôn này bị bỏ hoang có lẽ liên quan đến ba chữ lớn ở cổng thôn.”
Tự Vũ cũng suy nghĩ theo tư duy của Phong Bất Giác, nhưng tạm thời vẫn chưa có được kết luận gì, cô chỉ khẽ trả lời: “Hỏi chuyện oan hồn kia.”
Phong Bất Giác ngẩng đầu lên, lại nói với con quái vật: “”Đứa trẻ đó” mà ngươi nói đã bị thôn dân hại chết đúng không, chuyện cụ thể thế nào?”
“Chuyện này ngươi phải tự đi hỏi cô ta rồi, ta chỉ biết cô ta oán khí ngút trời, hận đám thôn dân đó thấu xương. Có lẽ là chết oan, còn rốt cuộc cô ta chết thế nào thì đúng là ta không biết.” Con quái vật đáp.
“Vậy bây giờ cô ta ở đâu?” Phong Bất Giác lại hỏi.
“Chùa Tàng Linh.” Con quái vật trả lời.
“Chùa Tàng Linh ở đâu? Làm sao để tới đó?” Phong Bất Giác nói.
“Các ngươi cầm lấy chuông của ta, giơ lên trước mắt, chỉ cần quay mặt về phía ngôi chùa đó, chuông sẽ kêu.”
“Ồ…” Tầm mắt Phong Bất Giác di chuyển về phía cành cây đang treo chiếc chuông kia: “Ngươi có thể… Ném nó qua đây cho ta.”
Con quái vật nói: “Ta không làm được.”
“Ừm… Thì ra là…” Phong Bất Giác nói đến đây bỗng nhiên tự cắt ngang lời mình, bày ra vẻ mặt kinh ngạc, chỉ vào bên kia cái cây nói: “A! Đó là cái gì?”
Ngay cả Tự Vũ ở bên cạnh cũng giật mình, tuy cô đứng bên cạnh Phong Bất Giác, tầm mắt hai người về cơ bản gần như nhau. Hơn nữa cô cũng không nhìn thấy bất cứ tình huống nào bất thường, nhưng Phong Bất Giác tỏ ra kinh ngạc, vẻ mặt và giọng điệu đều giống y như thật, khiến cô không khỏi căng thẳng theo.
Con yêu quái cây đó cũng không biết xảy ra biến cố gì, đôi mắt nó chuyển động men theo vỏ cây, chuyển sang bên kia, giống như con người quay đầu lại.
Trong khoảnh khắc đó, Phong Bất Giác đã khởi động Thuật linh thức tụ thân, mạnh mẽ lao tới, và cướp được chiếc chuông với tốc độ nhanh như chớp, giật chiếc chuông từ trên cành cây và quay trở lại khoảng cách an toàn.
Điều mong chờ cuối cùng của con yêu quái cây cũng hoàn toàn bị dập tắt vào giờ khắc này. Bởi vì khi người chơi tiến sát lại gần để lấy chuông là cơ hội tấn công duy nhất của nó, nhưng bây giờ đã không có khả năng đó nữa rồi. Phong Bất Giác đã dùng mánh khóe lừa gạt cấp thấp cực kỳ ấu trĩ kiểu như “Cẩn thận sau lưng ngươi có gì kìa!” để lấy được vật phẩm nhiệm vụ.
Tên: Chuông
Loại: Liên quan đến cốt truyện
Phẩm chất: Thường
Chức năng: Xác định vị trí chùa Tàng Linh
Có thể mang ra ngoài phó bản không: Không
Chú ý: Chiếc chuông nhỏ này dường như có thể tồn tại một loại cảm ứng với một ác linh hùng mạnh nào đó
“Ok, xong rồi, xuất phát.” Phong Bất Giác nói với Tự Vũ. Sau khi thành công, anh lập tức giải trừ Thuật linh thức tụ thân, rồi tiện tay cất chiếc Ghế Gãy và súng đi, dường như cảm thấy con yêu cây này cũng không còn giá trị dư thừa gì có thể ép ra được nữa.
“Không giết chết nó để diệt trừ hậu họa à?” Tự Vũ hỏi.
“Tiết kiệm đạn đi.” Phong Bất Giác vừa trả lời vừa giơ chuông lên, giơ cánh tay ra, sau đó chậm rãi tiến hành chuyển động với trục là bản thân mình. Đến khi anh chuyển về hướng lệch Tây Bắc thì chiếc chuông đó bỗng nhiên lắc nhẹ hai cái, phát ra tiếng kêu leng keng… Leng keng…
Phong Bất Giác quay đầu, trao đổi ánh mắt với Tự Vũ. Hai người cũng không nói gì thêm nữa, mặc kệ con quái vật đằng sau, không thèm quay đầu lại đi thẳng về phía chiếc chuông chỉ.
Đợi hai người đi xa, con yêu cây đó trầm ngâm nói: “Haizzz… Đợi đến khi các người bị đứa trẻ đó giết chết rồi, cô ta vẫn sẽ đưa lại chiếc chuông đó cho ta, treo lên người ta…” Nói xong, tất cả mọi hiện tượng bất thường trên thân cây đều biến mất, khôi phục lại hình dạng một cái cây bình thường.